Thứ sáu, 31 tháng 7 năm 2009

Bài hôm nay:

Khmer rock , Nhạc Xanh, Video, Văn Hóa, Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành giới thiệu và nối link.

Daily English Discussion, Problem at Tu viện Bát Nhã, anh Trần Đình Hoành.

Tìm ý tưởng , Danh ngôn, song ngữ, chị Đặng Nguyễn Đông Vy dịch.

Tận hưởng cuộc sống , Danh Ngôn, song ngữ, chị Phạm Kiêm Yến dịch.

Phố núi Ban Mê , Văn Hóa, song ngữ, chị Huỳnh Huệ giới thiệu.

Hãy nhớ rằng, Đời thuộc về loài động vật hai chân , Trà Đàm, song ngữ anh Nguyễn Minh Hiển dịch.

Làm thế nào để bớt đau khổ ?, Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin sáng quốc tế, anh Trần Đình Hoành tóm tắt và nối links.

Một bom xe ở đảo Majorca của Tây Ban Nha làm 2 sĩ quan dân phòng chết – phi trường phải đóng cửa vài tiếng đồng hồ. Một ngày trước đó một cuộc tấn công bằng xe bom ở bắc Tây Ban nha làm 46 người bị thương. Các cuộc tấn công này do nhóm ly khai của Eta vùng Basque khởi động. Nhóm này muốn vùng Basque, bắc Tây Ban Nha, thành quốc gia riêng. Các tấn công này dọn đường cho ngày kỷ niệm 50 nhóm Eta ra đời sắp đến.

Trung Quốc quan tâm đến tỉ lệ phá thai cao – Các quan chức cho rằng thiếu kiến thức về ngừa thai và yếu kém về giáo dục sinh lý đưa đên tỉ lệ phá thai cao, 13 triệu cuộc phá thai hàng năm so với 20 triệu đứa bé ra đời.

Các công ty dầu hỏa giảm lời vì giá xăng xuống – Lợi tức tam cá nguyệt tháng tư -tháng sáu của Shell chỉ 2,3 tỉ đôla, giảm 70% so với cùng kỳ năm ngoái. Trong cùng thời kỳ, Exon chỉ lời 3,95 tỉ đôla, giảm 66% so với cùng kỳ năm ngoái. Năm ngoái giá dầu thô đã có lúc lên đến 147 đôla một thùng; hiện nay chỉ là 64 đôla một thùng.

Ngành đánh cá biển thế giới có thể phục hồi – Các biện pháp nhằm bảo vệ sinh trưởng của cá biển, như cấm đánh cá trong 10 vùng môi sinh lớn trên biển, cũng như các luật lệ khác đã giúp cá phục hồi.
.

Tin sáng quốc nội, chị Thùy Dương tóm tắt và nối links.

Ngày thông tin về đại học Việt – Đức tại TP.HCM: VGU INFO-DAYS: Thứ hai, 3 tháng 8 vào lúc 6 giờ chiều tại khách sạn Palace, số 56-66 Nguyễn Huệ, quận 1.

Lớp học rất đặc biệt và tình thương bao la – Đã 13 năm nay, một phòng học có tới bốn giáo trình cho bốn lớp. Thầy giáo, một đã 71 tuổi, một đã 83 tuổi. Đó là câu chuyện của hai lớp học ở Trung tâm Cứu trợ trẻ em tàn tật TP Nam Định. Học trò là những em nhỏ bị nhiễm chất độc da cam, câm điếc, bại não, đục thủy tinh thể, trí tuệ kém phát triển và mắc bệnh tự kỷ… Hành trình mang từng chữ và con số đến với các em là hành trình gian nan.

GS Tom Cannon tư vấn cho Việt Nam – Giáo sư Tom Cannon là một trong những giáo sư hàng đầu thế giới về vạch định phát triển chiến lược và là cố vấn cao cấp của trên 30 tập đoàn xuyên quốc gia. Ông hiện là giáo sư giảng dạy chuyên ngành phát triển chiến lược của Đại học Livepool (Anh). Ông cũng là cố vấn cho chính phủ Anh, Nga, Malaysia.

200 sinh viên được trang bị kỹ năng mềm – Trường ĐH Kinh tế TPHCM và nhóm Micotransform (sinh viên VN du học ở các nước) vừa tổ chức hội thảo “Kỹ năng lãnh đạo và thuyết trình”. Tại hội thảo, sinh viên đã được các chuyên gia: ông Gary Guwe và ông Jeffrey Williams đến từ tổ chức Toastmasters- tổ chức diễn thuyết thế giới- chia sẻ kinh nghiệm trong quá trình làm việc như kỹ năng trình bày, kỹ năng về lãnh đạo, làm việc đội nhóm.

Giỏi để đóng góp nhiều hơn cho đất nước – Hai trong số ba gương mặt đạt điểm tuyệt đối 30/30 vào ĐH Ngoại thương.

Võ Việt, tinh thần Việt – “Sống cho mình, giúp cho người khác sống, và sống cho mọi người”. Chính slogan như một triết lý sống tuyệt đẹp ấy của người Việt đã khiến Vovinam lan tỏa nhanh chóng từ trong nước ra thế giới thông qua các cộng đồng người Việt định cư ở nước ngoài. Giải Vovinam thế giới lần 1/2009

Kí cam kết online để góp sức bảo vệ gấu! – Mục đích kí cam kết nhằm nâng cao tinh thần bảo vệ gấu, không sử dụng với những sản phẩm có nguồn gốc nguy hại đến loài gấu. Nhiều bạn trẻ đã tham gia ký cam kết bảo vệ gấu trực tuyến tại địa chỉ http://www.thiennhien.org/, cùng tạo tiếng nói mạnh mẽ bảo vệ loài động vật quý hiếm đang có nguy cơ diệt chủng này.

“Cuộc chơi với sơn dầu” của ba họa sĩ Hà Nội – Có chung sở thích tranh sơn dầu và một tình bạn lâu năm, ba họa sĩ Nguyễn Hà Bắc, Nguyễn Trọng Mười, Nghiêm Bá Huynh quyết định giới thiệu một triển lãm chung – một cuộc chơi đặc biệt với sơn dầu. Triển lãm khai mạc chiều 30-7 và kéo dài đến 12-8 tại Nhà Triển lãm 16 Ngô Quyền, Hà Nội.

Cải tiến đàn sến ba dây – Đàn sến ba dây vừa reo được giòn giã như tiếng mandoline, lại vừa nhấn nhá rất mùi như tiếng đàn kìm khi đàn vọng cổ.

Nở rộ dịch vụ đón trẻ tới trường
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

🙂 🙂 🙂 🙂 🙂

Đọt Chuối Non

Khmer Rock

PhnomPenhCambodia
Chào các bạn,

Khmer rock là một phối hợp hấp dẫn giữa âm thanh và nhạc cụ truyền thống của Khmer với âm thanh, nhịp điệu, và khí cụ tân thời. Theo Saraj Cuddon của BBC thì Khmer rock là phối hợp giữa nhạc rock Mỹ và nhạc cụ Khmer thời thập niên 1960’s khi quân đội Mỹ có mặt ở Kampuchia trong thời chiến tranh. Loại nhạc này phát triển được 10 năm, đến thời Khmer đỏ (1975-1979) thì nó bị tận diệt cùng với các nhạc sĩ và ca sĩ thời đó. Ngày nay có sống lại với đầy đủ sắc thái riêng.

Bên cạnh các ban nhạc rock ở Kampuchia, tại Los Angeles (California, Mỹ) có ban nhạc Dengue Fever mang Khmer Rock đến khán giả quốc tế.

Tháng 11 năm 2006, trong vòng đi Á châu của mình, mình có ghé qua Kampuchia (và Sài Gòn & Hà Nội). Thăm bảo tàng viện diệt chủng Pol Pot, thực sự là buồn. Các bạn à, cái tâm con người mong manh lắm, từ thiên thần ta thành ác quỉ chỉ một bước, và có thể là chỉ trong phút giây. Cho nên ta phải canh giữ tâm mình kỹ lưỡng, như người chăn trâu trong thập nhị ngưu đồ.

Xem các videos Khmer rock ngày nay, chúng ta có thể cảm nhận được lòng tự hào của các anh em Khmer của chúng ta. Dưới đây, hai videos đầu là của Dengue Fever ở Los Angeles, hai video sau là của hai nhóm rock ở Kampuchia.

Mời các bạn thưởng thức.

Hoành

.

Dengue Fever — Seeing hands

.

Dengue Fever — Sleeping Walking Through The Mekong

.

Moatanak Pheap Chea Khmer – Rock Zone

.

Youvetioun khmer – Rock Group

Daily English Discusion–7/31/09–Problem at Tu viện Bát Nhã

TuVienBatNha
Hi everyone,

This problem has been here a month. 400 monks in tu viện Bát Nhã are living without electricity and water, and they have to rely on the villagers’ supplies.

Here is the article on Giác Ngộ. And here is the BBC article.

Briefly, Zen master Thích Nhất Hạnh’s group in France spent their own money to build monastery Bat Nha in Bao Loc and put 400 young monks there, under the leadership of abbot Thich Duc Nghi. Now Thich Duc Nghi said he cannot sponsor the young monks anymore, and they have to leave Vietnam. The police is saying that this is an internal problem between Thich Duc Nghi group and Thich Nhat Hanh group.

If you read a bit about this case, you must have a very low IQ level to believe that this is strictly an internal private affair, and that the government has nothing to do with it.

My sense is that Thich Nhat Hanh wants to do things the way it is done in France or other places outside Vietnam–i.e., ordaining monks freely, without the need for government approval; running the monastery independently, without belonging to any government-approved religious organization, etc… And of course, that cannot be done in Vietnam and would put (or has put) Thich Duc Nghi in a very difficult position.

I am confident that my sense about this case is correct.

What do I say to this?

I say, Vietnam needs to be more sophisticated in managing religious organizations. It is not that hard to give them a lot more freedom while still having enough government control to keep them in line.

But someone in the government would have to have some sophistication first.

About Zen master Thich Nhat Hanh’s group, I hope they understand that when you are in a country, you follow the law of that country. If you don’t like the law, follow it anyway, and lobby to change it later.

Or don’t enter the country at all. You can’t come in and ignore the law. That is not how the world operates.

What do you, brothers and sisters, say?

Hoanh

Hãy nhớ rằng, Đời thuộc về loài động vật hai chân

Chào các bạn,

Các bạn có bao nhiêu bạn trên facebook, 360 độ yahoo và twitter followers nhỉ?

Những công cụ truyền thông Internet thật tuyệt để gửi thông điệp của ta đến nhiều người, chia sẻ và nhận những ý tưởng với tận đầu bên kia thế giới.

Nhưng, có nhiều yếu tố mà công nghệ không thể truyền đạt được, như  khát vọng, khí chất của con người đằng sau bản kế hoạch kinh doanh, tính cách và con người thật đằng sau những cái nick, những địa chỉ email…

Trong bài viết này, thương gia Larry Bock chia sẻ với các bạn sinh viên trường Berkeley về bí quyết thành công trong kinh doanh – Tập trung vào Con Người!

Chúc các bạn một ngày tuyệt vời,

Hiển

.

people
Hãy nhớ rằng, Đời thuộc về loài động vật hai chân

Đối tác kinh doanh của tôi thường nói với những người muốn biết tại sao anh ta kiếm được rất nhiều tiền: “Tôi đầu tư vào LOÀI 2 CHÂN”. Trong sự nghiệp của tôi, một nhà khởi nghiệp công ty con, tôi chủ định giữ vững sự chú ý của tôi vào giá trị con người, ngay cả giữa sự tôn thờ ngày càng cao của chúng ta về công nghệ. Tôi không tìm kiếm những ý tưởng vĩ đại và công nghệ xì tin; quan trọng hơn, tôi tìm kiếm trước tiên những con người có can đảm và động lực để phát triển những ý tưởng vĩ đại.
Tôi luôn bị choáng váng bởi những người lợi dụng quá khả năng (của công nghệ) để tăng cường giao tiếp và nuôi dưỡng những mối quan hệ. Những công nghệ như là:

– Email
– Chat
– Second Life
– Và, đúng rồi, tường facebook

Theo quan điểm của tôi, không có gì thay thế giao tiếp trực tiếp, để vượt quá cái hời hợt, và liên hệ với tâmhồn của một người khác. Thực tế, tôi thấy rằng những công cụ truyền thông công nghệ cao có thể phản hiệu năng… Ước gì tôi được 10 xu cho mỗi cái thư điện tử bị hiểu sai ý mà tôi nhận được hay gửi đi. Vợ tôi thường hỏi tôi, “Larry, tại sao anh không làm việc bằng điện thọai nhiều hơn và đi ít hơn?” Và, câu trả lời của tôi luôn luôn rất rõ ràng, “Anh không làm vậy được”

Tôi không thể làm thế bởi vì đọc đơn xin việc và kế hoạch kinh doanh thì không đủ. Những báo cáo và phân tích đơn giản không thể truyền đạt các phẩm chất như là đam mê, cảm hứng, trí tưởng tượng, và, nhất là, cơn đói khát quặn ruột muốn thành công .

Bí mật để thành công trong những công ty khởi nghiệp, hay bất kỳ hợp tác nào, là tìm ra và làm việc với những người sẽ đẩy và kéo bạn tới thành công! Và không có lối đi tắt kỹ thuật nào cho việc đó được cả.

.
people1
REMEMBER THAT LIFE IS ABOUT TWO-LEGGED MAMMALS

My former business partner used to say to those who wanted to know how he made so much money: “I invest in ‘TWO-LEGGED MAMMALS.'” In my career as a start-up entrepreneur, I have deliberately remained focused on the value of people even amidst our ever-rising worship of technology. I don’t look for great ideas and cool technology; more importantly, I look first for people who have the courage and drive to develop great ideas.

I’m always dumbfounded by people who over-utilize in order to enhance communication and foster relationships. Technology such as:

* email
* instant messaging
* Second Life
* and, yes, the Face Book Wall

In my view, there just is no substitute for direct communication in order to get past the superficial and connect with the soul of another human. In fact, I’ve found that these high-tech communication tools can be counter-productive…I wish I had a dime for every miss-construed email I’ve sent or received. My wife used to ask me, “Larry, why don’t you do more of your work over the phone and travel less?” And, my answer to that was an unequivocal, “I just can’t!”

I just can’t because it’s not enough to read the resumes and business plans. Reports and analyses just can’t communicate qualities such as passion, such as inspiration, such as imagination, and, especially, that overwhelming hunger to succeed.

The secret to success in start-ups, or any other collaboration, is to find and team up with people who will drive and drag you to success! And there’s just no technological short cut for that.

Larry Bock –
Businesmann

University of California – Berkeley, College of Chemistry
Berkeley
May 19, 2007

Tôi đơn giản là không thể bởi không thể đủ việc đọc đơn xin việc và kế hoạch kinh doanh. Những báo cáo và phân tích đơn giản không thể truyền đạt những yếu tố như là sự đam mê, như là nguồn cảm hứng, như là trí tưởng tượng, và, đặc biệt, sự đói khát muốn thành công ngập tràn. Bí mật để thành công trong những công ty khởi nghiệp, hay bất kỳ sự hợp tác nào, là tìm và phối hợp nhóm với những người sẽ lái và kéo lê bạn tới thành công! Và không có lối đi tắt kỹ thuật nào cho việc đó cả.

Làm thế nào để bớt đau khổ ?

Chào các bạn,

Đau khổ là đau và khổ. Nếu đau thì khổ. Nếu bỏng tay, gãy chân thì đau khổ. Nhưng đau và khổ là hai điều khác nhau. Đau là nguyên nhân và khổ là hậu quả. Trong ví dụ gãy chân, đau là hiện tượng sinh học do gãy xương, khổ là hiện tượng tâm l‎y’ trong đầu–cái tâm buồn rầu, gắt gỏng, phàn nàn vì đau.
girl in worship
Đau thì trong một số trường hợp không thể chận được—nếu bị đụng xe gãy tay là phải đau. Nhưng khổ thì có thể chận được vì ta có thể điều khiển cách suy tư của tâm mình.

Vì đau và khổ liên hệ nhân quả mật thiết với nhau, nên công thức chấm dứt, hay ít ra là giảm bớt khổ, cũng khá giản dị:

1. Tránh đau

Nếu lái xe cẩn thận, thì khó bị đụng xe, có nghĩa là cơ hội bị gãy xương và đau đớn bị giảm xuống còn rất nhỏ. Thế có nghĩa là tránh khổ bằng cách tránh đau, tránh những gì có thể mang đến nỗi đau cho mình.

– Đừng ăn trộm, thì tránh được ăn đòn khi bị bắt.
– Đừng nói dối, thì tránh được bị xỉ vả hay bị phạt khi lòi ra tội nói dối.
– Đừng giết người thì tránh được bị người tùng xẻo trả thù.
– Đừng say rượu thì tránh được đụng xe.
– Đừng nói xấu người thì tránh được bị người đánh.
– Nói chung là đừng làm những chuyện sai quấy thì cơ hội bị đau sẽ ít đi rất nhiều.

2. Tập luyện để khi bị đau thì thấy ít đau

Như là người học võ bị đấm không thấy đau, chúng ta có thể huấn luyện để gia tăng khả năng chịu đau của mình:

– Nghe người nói xấu, thì mỉm cười bỏ ngoài tai, vì đó chỉ là chuyện ăn cơm bữa, nhất là khi bạn nổi tiếng vì giỏi, vì đẹp, vì thành công. Ghen tương là điểm yếu của con người. Tha thứ cho họ.

– Bị người chơi xấu, thì bỏ qua, cho đó là chuyện yếu kém tự nhiên của con người, và tha thứ cho họ.

– Làm ăn thua lỗ, thì xem đó là chuyện thường—đã làm ăn là phải có lên có xuống.

– Bị vấp ngã trên đường đời vì bất kỳ l‎ý do gì đó, thì coi như đó là chuyện thường. Đã có hai chân để đi thì nhất định phải có lúc vấp ngã, nhất là trên những quảng đường khó khăn.

– Không đạt được mục đích nào đó, thì coi như đó là chuyện thường, vì nếu mục đích trên đời nào mình cũng đạt được hết thì chắc đó không phải là mục đích. Đã là mục đích thì đương nhiên là phải có thử thách khó khăn và nhất định là phải có lúc không đạt được.
placeholder
3. Nếu phải bị đau rất đau, thì phải biết làm qu‎yết định khôn ngoan để không khổ, hay ít ra là bớt khổ

Đây thường là những trường hợp mình bị rất đau, hầu như không giảm đau được, như một người vợ rất yêu chồng tự nhiên bị chồng bỏ ngang vì chồng bị “người khác quyến rũ”; hay một người làm ăn khó nhọc lâu năm bỗng nhiên bị partner hất chân ra khỏi thương mãi; hay một người rất yêu quí bạn bè đột nhiên bị bạn đâm một nhát chí tử sau lưng…

Đây là những trường hợp chúng ta hoàn toàn không ngờ tới, và cảm thấy bị phản bội và tổn thương tột cùng, và chẳng cách nào giảm đau được.

Đây là những trường hợp khó khăn nhất, và cũng là nguồn gốc của những bi kịch lớn nhất của con người.

Cơn đau quá lớn và quá mãnh liệt đến nỗi nó ảnh hưởng như là một quả đấm knock out, lăn quay ra ngất xỉu ngay và chẳng còn tính toán suy nghĩ gì được. Ai đã từng bị knock out hay chứng kiến cảnh knock out mới hiểu được tác dụng đo ván trong vòng 1/10 giây đồng hồ.

Nếu so sánh với knock out, thì khi ta bị cú sốc kinh khủng, ít ra cũng phải có một thời gian toàn thân toàn tâm tê liệt không biết phản ứng thế nào. Bất tĩnh. Ai cũng thế thôi.
peace dove
Câu hỏi là khi bắt đầu lai tĩnh lại một tí, thì làm gì đây?

Phản ứng tự nhiên của nhiều người là nhào vô đánh tiếp, và lúc này là đánh theo kiểu nổi điên. Nhưng, đã bị knock out rồi thì thường là càng đánh càng thua, càng bị ăn đòn.

Người võ sĩ kinh nghiệm và không tự ái biết là mình đã thua, mỉm cưòi và chịu thua. Người thiếu kinh nghiệm và nhiều tự ái thì phải đợi bị knock out thêm vài lần nữa mới bỏ cuộc. Khỗ nỗi, càng đau nhiều thì tự ái càng cao–hình như các cơn đau có năng lực thổi phồng cái tôi rất nhiều. Mà tự ái càng cao thì lại càng khó bỏ đi.

Người có con tim nhẹ nhàng thì coi thắng thua là lẽ thường, và vui vẻ ra đi. Người có tâm sân hận sẽ nuôi thù mười năm, hai mươi năm, cho đến khi rửa được hận.

Đây là lúc cái tâm của mình quyết định đời mình—hoặc là thong dong tự tại, thua thì cười ha hả, “bái phục bái phục”, và vui vẻ ngày tháng giang hồ; hoặc là bị cầm tù trong con tim sân hận, tức tối, nhiều stress của mình vài mươi năm nữa.

Đây là ngã rẽ lớn của cuộc đời, môt tích tắc quyết định có thể làm khác nhau mấy mươi năm sống.

Đây là ngã ba giữa tự do và tù ngục.

Nếu rất đau, thì có lẽ lúc này phải nhờ vào trí tuệ căn cơ. Đau nhiều thì cảm xúc mạnh, dễ làm trí óc lu mờ. Nhưng người có căn cơ trí tuệ sẽ thấy được quả tim có thể bị ngục tù như thế nào và mấy mươi năm ngục tù sẽ đau khổ như thế nào. Người không có trí tuệ không thấy được điều đó.

Rốt cuộc sự lựa chọn lúc này tùy thuộc vào cái mà nhà Phật gọi là xả bỏ–dùng sức mạnh của toàn tâm toàn trí, và trí tuệ của toàn tâm toàn trí, để chiến thắng sự cai trị của nỗi đau thế kỷ–đau thì đau, nhưng xả bỏ thì vẫn xả bỏ.

Xả bỏ cả một núi Thái Sơn sân hận, để tâm trí có thể tự do. Và hạnh phúc.

Xả bỏ, người ta thường tưởng lầm rằng đó là vì mình yêu người. Có thể như thế lắm. Nhưng trước hết, xả bỏ không phải là vì người, mà vì mình.

Xả bỏ là cái giá mình phải trả cho tự do, và hạnh phúc, của chính mình.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright TDH, 2009
www.dotchuoinnon.com
Permission for non-commercial use

Phố Núi Ban Mê

Buôn Ma Thuột, hay Buôn Mê Thuột, hai tên gọi chính thức cho thành phố được nhiều người yêu mến. Bụi Mù Trời hay Buồn Mà Thương, hoặc Buồn Muôn Thưở, những tên gọi thân thương của những người trẻ tuổi. Bạn gọi thế nào cũng được, chỉ là một cái tên, nhưng gợi nhiều lưu luyến cho khách lãng du. Buôn Ma Thuột thành phố tôi yêu, dù tôi không sinh ra ở đó, nhưng đã là thành phố quê nhà của tôi, nơi tôi đã sống một phần tuổi ấu thơ đến nay. Rồi sẽ có một lần nào tôi sẽ kể cho các bạn về thành phố cao nguyên, xứ sở của nắng, gió, của ly cà phê Ban Mê, của những buôn làng, của rừng nguyên sinh, của đại ngàn xanh thẳm…

Hôm nay mời các bạn phương xa hình dung đôi nét về phố núi Ban Mê qua một bài viết ngắn song ngữ của Quan Jun, một cựu sinh viên của trường Cao Đẳng Sư Phạm Daklak.

thác

Buôn Ma Thuột, thủ phủ của tỉnh Daklak, dường như trở nên nhỏ bé, tĩnh lặng và dịu dàng trong cái se lạnh của trời đông. Buôn Ma Thuột được ví như là thành phố của đồi núi, của cánh rừng xanh bạt ngàn, của những ngọn thác đẹp, của hương hoa cà phê ngọt ngào thoảng trong gió, của những đôi trai gái đang yêu và của cả ánh lửa bập bùng bên nếp nhà dài đơn sơ…

Nằm ở độ cao 536 m so với mặt nước biển nên khí hậu của Buôn Ma Thuột ( Ban Mê ) khá là dễ chịu. Khi mùa đông về, tiết trời chỉ chút se lạnh, mang theo vài cơn gió cuốn mình qua từng góc phố nhỏ và nhũng triền đồi ngập tràn hoa dã quỳ trong cái nắng hanh khô.

Phố núi là thế, chẳng ồn ào mà khẽ lặng yên. Nơi đây có cái nắng, cái gió mơn man, và nỗi nhớ không mang tên khiến bạn cảm thấy quyến luyến suốt chặng đường về khi giã biệt Ban Mê.
nhà sàn

BAN ME MOUNTAINOUS CITY

Buon Ma Thuot, the capital of Daklak province, seems to become small, tranquil and gentle in the chill of winter. Buon Ma Thuot is compared to be the city of mountains, green great forests, gorgeous waterfalls, subtle perfumes of sweet coffee in the wind, couples in love and fires blazing by simple on-stilt houses…

Set at the elevation of 536 m above sea-level, the climate in Buon Ma Thuot ( Ban Me ) is rather pleasant. When the winter whispers, it’s a little bit chilly, accompanied with some gusts of wind blowing over little street corners and long slopes full of wild sunflowers in the dry sunlight.

The mountainous city is just like that, not busy but silent. This place is of the smooth sun and wind, and the nameless rememberance that make you feel attached on the whole way back away from Ban Me.

Quan Jun

Thứ năm, 30 tháng 7 năm 2009

Bài hôm nay:

Vũ đoàn trên 1500 người nỗi tiếng thế giới: Các tù nhân của trại tù CPDRC , Nhạc Xanh, Video, Văn Hóa, Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành giới thiệu và nối link.

Daily English Discussion, Landmark Towers: fatal accidents, anh Trần Đình Hoành.

Ý tưởng , Danh ngôn, song ngữ, chị Đặng Nguyễn Đông Vy dịch.

Thời khắc hạnh phúc , Danh Ngôn, song ngữ, chị Phạm Kiêm Yến dịch.

Hẹn chiêm bao , Thơ (Trân Sa), song ngữ, anh Trần Đình Hoành dịch.

Hoa tường vi buổi sáng , Văn, chị Đặng Nguyễn Đông Vy.

Bảo trọng bản tính chân thật , Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin sáng quốc tế, anh Trần Đình Hoành tóm tắt và nối links.

Microsoft và Yahoo bắt tay để cạnh tranh với Google – Đầu máy truy cứu Bing của Microsoft sẽ chạy trên Yahoo website, ngược lại Yahoo sẽ là mạng quảng cáo và marketing cho Microsoft.

Trung Quốc sẽ cắt giảm số người bị hành quyết – Zhang Jun, phó chánh án Tối cao pháp viện cho biết Trung Quốc sẽ giảm số người bị hành quyết đến mức rất nhỏ và sẽ dùng các bản án tử hình nhưng “tạm ngưng” thi hành. Các chuyên gia về nhân quyền cho biết Trung Quốc hành quyết tội nhân nhiều nhất thế giới.

Người dùng Twitter bị kiện mạ lị công khai – Công ty Horizon Group Management ở Chicago kiện Amanda Bonnen về việc viết trên Twitter, “Ai muốn ngủ trong căn apartment có rêu mốc có hại cho mình? Horizon thực sự nghĩ là OK” (“Who said sleeping in a mouldy apartment was bad for you? Horizon really thinks it’s okay”). Amanda đã từng thuê phòng của Horizon, nhưng đã dọn ra. Horizon cho đó là mạ lị và kiện. Vụ án này làm dân Twitter bàn tán xôn xao. Báo Wallstreet Journal viết “Phải chăng câu Twit của Bonnen là câu mạ lị ngắn nhất lich sử?” Tài khoản Twitter của Bonnen đã bị xóa.

Vụ án “mặc quần” ở Sudan tạm hoãn – Một thẩm phán nói tòa hoãn đề chờ bị cáo Lubna Ahmed Hussein hành xử quyền miễn nhiểm, vì chị làm việc cho Liên Hợp Quốc. Quyền miễn nhiểm bảo vệ người ta không bị truy tố. Tuy nhiên bị cáo Hussein, một phóng viên nỗi tiếng của Sudan, cho biết chị không muốn quyền miễn nhiểm, chị muốn từ chức với Liên Hợp Quốc, và muốn ra tòa. Chị muốn ra tòa để chống luật Sharia là bất hợp hiến. Dưới luật Sharia, chị có thể bị đánh 40 roi về tội ăn mặc không đứng đắn.
.

Tin sáng quốc nội, chị Thùy Dương tóm tắt và nối links.

Không tan trong tuyết bỏng – Ngẫu nhiên từ cuộc mưu sinh, một người Việt ở Hoetensleben (bang Sachsen-Anhalt, Liên bang Đức) đã được chính quyền bang tuyên dương bởi có công phục hồi, tôn tạo một ngôi nhà cổ thuộc diện bảo tồn bảo tàng có lịch sử gần 400 năm.

Gieo hạt thiện, cây lành sẽ mọc – Những chương trình truyền hình thực tế mang ý nghĩa nhân đạo như Vượt lên chính mình, Ngôi nhà mơ ước, Vượt lên số phận, Chắp cánh tương lai, Tiếp sức người thầy… chiếm được cảm tình của đông đảo người xem bởi những thông điệp đầy giá trị nhân văn.

Đà Lạt: trồng mới hơn 500 cây mai anh đào – Ngày 27-7, Ban quản lý dự án Khu du lịch hồ Tuyền Lâm đã tiến hành trồng mới 500 cây mai anh đào tại khu du lịch này. Đây là một phần của dự án xây dựng “Không gian mai anh đào” tại khu du lịch nằm dưới chân núi Phụng Hoàng.

Vovinam khai phá miền đất mới – “Ấn Độ sẽ là mảnh đất màu mỡ cho Vovinam phát triển bởi người Ấn Độ rất mê võ và yêu mến Vovinam”.

62 suất diễn phục vụ khán giả ngoại thành TPHCM – Sân khấu Kịch Phú Nhuận tham gia biểu diễn phục vụ 2 suất chương trình thiếu nhi và đưa kịch chuyển thể từ văn học vào phục vụ sân khấu học đường trong dịp hè 2009.

Tình nguyện Mùa hè xanh tại Lào – 22 thanh niên tình nguyện các trường thuộc ĐH Quốc gia TP.HCM và ĐH Nông Lâm TP.HCM sẽ sang Champasak (Lào) để tổ chức các lớp tập huấn về kỹ thuật trồng cây, nâng cao kiến thức tin học, tổ chức ngày hội thiếu nhi, giao lưu văn hóa, văn nghệ, thể dục…Ngoài ra, đoàn sẽ thực hiện và trao tặng 3 công trình: nhà hữu nghị Việt – Lào, bếp ăn ký túc xá nam và tủ sách tiếng Việt cho ĐH Champasak.

Khám chữa bệnh miễn phí – Ngày 26.7, được sự hỗ trợ của hai công ty Vạn Thịnh Phú và Bảo vệ thực vật An Giang, Đoàn trường ĐH Y Dược TP.HCM đã tổ chức khám bệnh phát thuốc cho người dân hai huyện Bến Cầu và Dương Minh Châu của tỉnh Tây Ninh.

Áo hồng đến với xã biên giới – Chiến sĩ tình nguyện Kỳ nghỉ hồng vừa dành trọn ngày nghỉ cuối tuần để mang sắc áo của thanh niên công nhân TP Bác Hồ đến với bà con các xã biên giới vùng núi Bà Đen (Tây Ninh).

HS Việt Nam đã có 19 huy chương tại Olympic quốc tế 2009

TP.HCM: “Hội chợ thân thiện” 2009 dành cho công nhân
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

🙂 🙂 🙂 🙂 🙂

Đọt Chuối Non

Vũ đoàn trên 1500 người nỗi tiếng thế giới: Các tù nhân của trại tù CPDRC

Cho đến năm 2007, CPDRC ở Cebu, Phi Luật Tân, là nhà tù với những tù nhân nguy hiểm nhất nước Phi. Hơn hai phần ba tù nhân ở CPDRC có án giết người, cướp, hiếp dâm hay ma túy.

Nhờ lớp vũ 4 tiếng một ngày, ngày nay các tù nhân CPDRC thành đội vũ nhà tù nỗi tiếng nhất thế giới. Và các tù nhân trở thành vui vẻ hiền từ.

Mỗi thứ bảy cuối tháng, đội vũ này biểu diễn hai lần trước sân Tòa Thống Đốc Cebu cho mọi người xem, không tính tiền 🙂

Chương trình vũ này là sáng kiến của Quản Đốc nhà tù Byron F. Garcia, được bà chị là thống đốc bang Cebu cho chức quản đốc. Nhiệm vụ của quản đốc Garcia là làm sạch sẽ nhà tù, dù là ông chẳng có tí kinh nghiệm nào với trại tù hay tù nhân cả. Việc trước tiên ông làm là tách riêng các đại gia xếp xòng các bằng đảng trong tù, không cho ở chung với đại đa số tù nhân. Sau đó ông quan sát tù nhân và cảm thấy là họ thích nhảy, thế là có lớp nhảy cho tất cả hơn 1.500 tù nhân, 4 tiếng một ngày.

Ngày nay đoàn vũ này có đến mấy mươi triệu người trên thế giới xem trên Youtube.

Mong là các nhà tù Việt Nam cũng sẽ có những sáng kiến tương tự.

Sau đây mời các bạn thưởng thức các màn vũ của Các Tù Nhân CPDRC. Video cuối cùng là phim tài liệu nói về chương trình này. 🙂
.

Thriller (Michael Jackson)


.

Do the Hustle

.

Jump

.

Black Eyed Peas

.

Soulja Boys

.

Đây là phim tài liệu nói về đoàn vũ Tù Nhân CPDRC.


.

Các links sau đây là các màn trình diễn của tù nhân CPDRC, nhưng phải xem trực tiếp trên Youtube. Mời các bạn click vào link.

Jail House Rock

Daily English Discussion–7/30/09–Landmark Tower: fatal accidents

Hi everyone,

Within one week, there were 3 on-the-job accidents, killing 4 persons and injuring 3 persons at Landmark Tower in Hanoi. Hanoi’s labor department is suspending the construction until July 31 for investigation.

Why only till July 31?

Why not suspend it indefinitely until Vietnam’s labor authorities say, “We think it is  safe to continue building.”

How many more Vietnamese dead bodies do we need, to convince ourselves that the Landmark Tower project is unsafe for workers (and probably for any citizen nearby)?

Please see the news article below.

Have a great day!

Hoanh

Đình chỉ thi công, điều tra tai nạn ở cao ốc Keangnam

UBND Hà Nội vừa yêu cầu các cơ quan chức năng khẩn trương điều tra nguyên nhân 3 vụ tai nạn liên tiếp tại cao ốc Hanoi Landmark Tower. Công trình đã bị đình chỉ thi công đến 31/7.
> Thêm 3 người bị rơi từ công trường cao ốc Keangnam/ Chủ tịch Keangnam Vina xin lỗi về 2 vụ tai nạn liên tiếp

Trao đổi với VnExpress.net, ông Đặng Minh Thuần, Phó chủ tịch Liên đoàn Lao động thành phố Hà Nội cho biết, UBND Hà Nội vừa có văn bản yêu cầu Liên đoàn lao động thành phố và các cơ quan chức năng làm rõ nguyên nhân các tai nạn tại công trình tòa nhà cao ốc Keangnam.

Keangnam
Ngay sau khi thi công trở lại, tai nạn lao động lại xảy ra tại tòa tháp của Keangnam. Ảnh chụp chiều 27/7: P.V.

Sở Xây dựng cũng cho biết, đã ra quyết định đình chỉ thi công tại công trình Keangnam tới hết ngày 31/7 để phục vụ cho công tác điều tra. Ông Bùi Văn Chiểu, Phó giám đốc Sở Xây dựng Hà Nội cho biết, Sở đang làm việc với chủ đầu tư điều tra nguyên nhân, chấn chỉnh công tác an toàn lao động.

Trước đó, sau 2 vụ tai nạn lao động liên tiếp làm 4 người chết, chiều 22/7, công trình xây dựng tòa nhà Landmark Tower (do tập đoàn Keang Nam làm chủ đầu tư) đã bị đình chỉ thi công. Trong báo cáo gửi lãnh đạo TP Hà Nội, ông Ha Jong Suk, Chủ tịch Keangnam Vina cam kết, sau khi việc kiểm tra thực hiện đánh giá “đảm bảo an toàn”, từng nhà thầu mới được tiếp tục thi công.

Tuy nhiên, trưa 27/7, ngay sau khi thi công trở lại, 3 công nhân và cán bộ kỹ thuật làm việc tại hầm thang máy tầng 13 tòa tháp A Hanoi Landmark Tower đã trượt chân, rơi cùng tấm cốp pha xuống phía dưới, bị thương. Tòa tháp A là nơi đã xảy ra tai nạn làm 2 công nhân chết trước đó 6 ngày.

Trong vòng một tuần, tại công trình tòa nhà cao nhất Việt Nam đã xảy ra 3 vụ tai nạn lao động làm 4 người chết và 3 người bị thương.

Anh Thư

Ý tưởng

stars

Ý tưởng cũng giống như những ngôi sao, bạn sẽ không thành công nếu muốn chạm tay vào chúng, nhưng giống như một người đi biển ở trên sa mạc nước, bạn chọn chúng làm kim chỉ nam, và đi theo chúng, bạn nắm được vận mệnh của mình…

Đặng Nguyễn Đông Vy dịch

.

Ideas are like stars; you will not succeed in touching them with your hands, but like the seafaring man on the desert waters, you choose them as your guides, and following them, you reach your destiny…

Carl Schurz

Hẹn chiêm bao

Chào các bạn,

Trân Sa, hiện đang ở Canada, là thi sĩ mình rất ái mộ. Chị sinh ra và lớn lên ở Nha Trang, khu xóm mới, cũng cùng khu với và nhà bà thím mà mình ở trọ năm lớp 7 tại Trung Học Võ Tánh (ngày nay là Lý Tự Trọng).
tran-sa
Bài thơ này, mình đã phổ nhạc nhiều năm về trước (hình như khoảng 1992, và trong thập niên 90s mình hay đàn cho Phượng hát trong các sinh hoạt văn hóa cộng đồng). Mình dịch bài này ra tiếng Anh lần đầu năm 2000. Hôm nay lấy ra, mài dũa thêm một tí trước khi post.

Bài này có lẽ Trân Sa viết trong thập niên 80s hay đầu thập niên 90s, lúc liên hệ với Việt Nam còn chưa tốt, và các giấc mơ là những chuyến về thăm nhà thường xuyên cho mỗi người (dĩ nhiên là kể cả mình).

Chia sẻ cùng các bạn.

Hoành

.
nhahoang
Rendezvous In Dream

In dream I rush back
No one is left
In the yard of the ancient vows
The moon etches my lone shadow

Not even a goodbye
Life’s too short for waiting
Turbulent times have taken all
Leaving me with a color-turning leaf

The past returns not
Autumn weighs down on the shoulders
All around is wild grass
For what is a shoe mark left?

In dream I miss the rendezvous
Waking up—sunlight has whitened the sky
On the pillow, the teardrop has just dried
Looking out… a sole piece of cloud flows
Looking out… yes, a sole piece of cloud flows

Translated by TDH

.
moonlight
Hẹn chiêm bao

Chiêm bao tất tả tôi về
Thấy không còn ai ở đó
Mảnh sân xưa đã hẹn thề
Trăng tôi còn in một bóng

Không cả vài lời chia biệt
Đời quá ngắn để chờ nhau
Ly loạn dành phần tất cả
Chừa tôi chiếc lá thay màu

Dĩ vãng không còn trở lại
Mùa thu nặng xuống hai vai
Bốn bề hoang tàn cỏ dại
Làm chi còn một dấu hài

Chiêm bao tôi đành lỗi hẹn
Tĩnh ra nắng trắng khung trời
Giọt lệ vừa khô trên gối
Nhìn ra một chiếc mây trôi
Nhìn ra… ừ, chiếc mây trôi

    Trân Sa

Hoa tường vi buổi sáng

Ngày của Nhiên thường bắt đầu lúc 5 giờ 30 sáng, và chia làm hai phần. Phần sau là ngày bình thường, đến lớp, vào thư viên và đến siêu thị bán ở quầy băng đĩa cho đến hết buổi tối. Còn phần đầu, từ 5 giờ 30 đến 6 giờ 30, Nhiên dậy sớm, đạp xe ra bãi đất trống của khu cư xá cách nơi cô ở hơn hai cây số. Bọn bạn cùng phòng thường nói đùa “Con này tính đi làm người mẫu hay sao mà chăm tập thể duc ghê”. Nhiên chỉ cười cười, nếu kể cô ra đó không phải tập thể dục mà ngồi nói chuyện với một ông già mù thì bọn nó sẽ bảo cô ngớ ngẩn, nếu nói rằng không phải chỉ hai người mà còn có thêm một người đàn ông trẻ thì thế nào chuyện cũng được lan truyền lung tung và bị biến dạng đi một cách nghiêm trọng. Dù sao, cuộc sống của Nhiên ở cái thành phố ồn ào này cũng chia làm hai phần, và một tiếng đồng hồ buổi sáng sớm là của riêng cô.
tuongvi
Đó là một bãi đất trống vuông vức, nằm giữa các ngôi nhà rất đẹp, luôn dậy trễ với những cánh cổng đóng kín vào sáng sớm. Có lẽ, buổi chiều bọn trẻ con thường đá bóng ở đó, vì Nhiên thấy có hai khung thành trống ở hai đầu. Đối diện với bãi đất là một căn nhà lớn quét vôi trắng, hình như không có người ở. Sát cổng là một cây tường vi lớn luôn rộ hoa, những chùm tường vi hồng nhạt nổi lên giữa những cành lá dài màu tím xanh, phiến hoa mỏng và xoăn, có vẻ gì đó rất mềm mại, trong sáng và nên thơ đã tình cờ giữ chân Nhiên lại. Trước cổng nhà có một chiếc ghế đá, đủ chỗ cho ba người. Ông lão ngồi ở giữa, Nhiên bên phải và khi người đàn ông kia đến, anh ta ngồi bên trái. Hoa tường vi vươn qua khỏi tường rào và rủ xuống ngay trên đầu họ.

Ông lão bị mù, hay nói đúng hơn, bị lòa dần do tuổi già không cách gì ngăn được. Nhiên không rõ ông đang sống ở đâu, nhưng theo lời ông kể thì căn nhà này xưa kia là của ông. Cây tường vi này, và cả những cây cảnh trong kia đều do ông trồng, khi ông còn chưa lòa và còn cuộc sống còn khá giả. Mấy năm trước ông phải bán nhà để trả nợ cho thằng con trai làm ăn thất bại, rồi dọn về căn hộ bé xíu trong một cái hẻm sâu, ẩm thấp, tối tăm và bị ngập nước khi mùa mưa đến. Cứ mỗi sáng, bà lão vợ ông lại đưa ông đến đây, chỉ vì ông muốn thế. 5 giờ 30, khi Nhiên đạp xe đến thì ông đã ngồi sẵn đó, cô chào ông và ngồi xuống bên cạnh.

Ông lão thường kể cho Nhiên nghe về mảnh đất miền trung xa xôi, vì tình cờ cô nhận ra mình là đồng hương của ông, hay nói đúng hơn, ba mẹ cô mới là đồng hương của ông. Cái mảnh đất nghèo cát trắng đó.

– Khoai lang làng ông ngon nổi tiếng, và bưởi, cháu biết không, chẳng nơi nào bưởi ngon bằng Bố Trạch.

Cô sôi nổi chuyện trò với ông về cái miền đất mà cô chưa từng đặt chân đến, những địa danh cô chỉ được ba cô nhắc đến tên.

– Ông biết sông Gianh không ông. Ba cháu hay hát: “Hôm nay trăng sáng quá em ơi, mà sao đôi ta bị chia cắt bởi dòng sông bạc hai màu”

– Ờ, sông Gianh, khi xưa bị chia cắt bởi hai đàng Trịnh Nguyễn. Nhà ông thì ở gần sông Son, động Phong Nha đó. Dòng sông trong vắt và xanh lắm, xanh như là đáy sông được phủ bởi rong rêu.

Nhiên kể, cháu chưa về Quảng Bình bao giờ, nhưng có một lần, cháu đi tàu ngang qua đó. Tàu dừng ở ga Đồng Hới 8 phút, cháu nhảy xuống, mua một trái bưởi và đứng nhìn cái sân ga nhỏ, thấy nó vừa lạ lẫm vừa thân thiết như máu thịt, cháu nghĩ “ngày xưa ba mình đứng dẫm chân trần trọc những đường tàu này” và bỗng dưng nước mắt chảy ra. Buồn cười lắm ông ạ.

– Còn ông thì xa quê lâu lắm rồi, từ thời loạn ly, nay cũng không biết có còn ai ngoài ấy. Mà nỗi nhớ quê của ông quanh đi quẩn lại chỉ có nhớ món canh lá lằng, thứ lá hái tận trong rừng, phơi khô rồi bóp vụn trông như tiêu bột, nấu với cá vụn. Vị ngọt của cá, vị đắng đằm đằm của lá lằng. Cái mùi vị kỳ lạ mà ông nhớ. Ôi chao, cái mùi kỳ vị kỳ lạ cứ đeo bám người ta.
cementbench
Nhiên thốt lên:

– Cháu biết, mỗi khi có ai ngoài làng vào đều mang theo một gói lá lằng biếu ba mẹ cháu. Mới đầu ăn không quen đắng lắm, nhưng ăn riết rồi ghiền ông ạ.

Và đôi khi, cô kể về mảnh đất nơi cô đã sinh ra, nơi ông bà nội đã chọn dừng chân khi rời quê cha đất tổ, mảnh đất mà ba đã gặp mẹ, và sinh ra Nhiên, nơi có biển, có núi và những đồi cát trắng. Những câu chuyện cứ thế nối dài…

Người đàn ông kia sẽ ghé qua lúc 6 giờ. Nhiên chưa bao giờ nhìn kỹ anh ta, nhưng có lẽ anh ta chỉ hơn ba mươi một chút, trẻ và khoẻ mạnh trong chiếc áo pull và quần soọc trắng, chạy bộ về ngang đó và ghé qua vào lúc 6 giờ. Anh ta gật đầu chào Nhiên, nụ cười cởi mở, hỏi thăm sức khỏe ông lão và bắt đầu nói với ông về cây cảnh. Khi đó, Nhiên lại ngồi nghe và mỉm cười. Họ nói về những bụi trúc ở nhà anh ta, thanh trúc, hoàng trúc. Họ nói về địa lan, thiên tuế, phất dụ, về cây hải đường của anh ta vừa ra một cái nụ, về những cái tên cây, tên hoa kiêu sa, gợi cảm và xa lạ với Nhiên, nhưng cô vẫn nghe một cách say sưa.

Gần sáu rưỡi, Nhiên về, anh ta cũng về, nhưng ngược đường. Còn ông lão ngồi đó đến 9 giờ, khi vợ ông hoặc cô con dâu đi chợ về ra đón. Có lần Nhiên hỏi:

– Ông làm gì cho đến 9 giờ ?

– Ông suy nghĩ…

Nhiên nghĩ thầm: buồn thật, có những con người phải suy tư, không phải vì họ có những điều để suy tư mà vì họ không có việc gì để làm…

Một buổi sáng, Nhiên ra, không có ông lão ở đó. Nhiên ngồi chờ cho đến khi người đàn ông đến. Anh gật đầu chào cô:

– Ông ấy đâu?

– Em không biết. Có lẽ ông ấy bị bệnh, hoặc bà lão bệnh, hoặc…
manjogging
Nhưng dù sao cũng không có ông lão ngồi ở giữa, đôi mắt mờ xám, giọng nói chậm rãi và nụ cười không biết buồn hay vui. Chỉ có hai người. Họ không biết tên nhau, không biết nhà nhau, và không buồn quan tâm đến điều đó. Họ không biết gì về nhau ngoài cái giờ giấc chính xác, Nhiên đến lúc 5 giờ rưỡi, và anh ta đến lúc 6 giờ. Họ có chung một cái ghế đá để ngồi, và nói những chuyện viển vông, không phải việc làm, thời sự hay giá cả lên xuống. Họ chỉ nói những điều họ thích thú, hay những suy nghĩ thoáng qua khi đầu óc ở vào trạng thái rất thanh thản của buổi đầu ngày. Nhưng hôm nay không có ông lão. Bỗng dưng họ thấy ngại ngùng, hụt hẫng vì không có chiếc cầu nối, không có chỗ bám víu. Họ biết rằng mình không đến nỗi xa lạ, nhưng họ chưa bao giờ trò chuyện trực tiếp với nhau. Cuối cùng, người đàn ông lên tiếng:

– Em học trường nào?

– Sư phạm.

– À, sư phạm…Em ở trọ gần đây?

– Dạ.

Nhiên băn khoăn không biết mình có nên hỏi anh ta không: anh ta làm nghề gì? Nhà anh chắc cũng ở gần đây? Nhưng cô không hỏi, chỉ ngước nhìn lên những cành tường vi hồng trên đầu và im lặng. Người đàn ông cũng im lặng một lúc lâu. Và rồi, hầu như đột ngột, anh ta quay sang nhìn Nhiên, đôi mắt như mỉm cười:

– Kể về quê em cho tôi nghe đi.

– Quê em ư?

– Không, không phải Quảng Bình, tôi nghe ông lão nói nhiều về nó. Kể cho tôi nghe nơi em đã sinh ra. Có lần tôi nghe em nói về núi và biển.

Bỗng dưng Nhiên thấy xúc động. Cô không biết tại sao mình lại kể cho anh ta nghe, như anh ta có thể hiểu được tất cả những cảm xúc của cô, hiểu được nỗi nhớ cồn cào của cô về núi, về biển, về những đồi cát và những cánh đồng. Và chẳng hiểu tại sao, cô nhìn vào mắt anh ta, và cô tin rằng anh ta hiểu.

– Nơi em ở có biển, và rất nhiều núi. Anh có thể nhìn thấy núi bên phải, bên trái, trước mặt đều có núi. Không quá gần, cũng không quá xa. Không quá chập chùng để thấy choáng ngợp, không quá thưa thớt để thấy nhạt nhoà. Nhưng đủ để có cảm tưởng như mình đang đứng trong thung lũng. Đủ để nhìn rõ những nếp gấp mạnh mẽ, những đường cong và những vết lõm duyên dáng. Nó phụ thuộc vào những tia nắng mặt trời chiếu lên nó, vào buổi sáng, trưa hay hoàng hôn. Và dưới chân núi là nhứng cánh đồng. Em thích chạy xe thật nhanh trên đường vắng, bên cạnh những cánh đồng.

– Lạ nhỉ, tôi cũng thích như vậy.

– Thật ư?

Anh nhìn Nhiên và cười, dịu dàng.

– Không hiểu sao những lúc ấy tôi thấy mình rất cô đơn, và rất tự do, một sự cô đơn thần thánh và một sự tự do gần như tuyệt đối.

Suýt nữa thì Nhiên thốt lên: “Em cũng vậy,” Nhưng rồi cô vẫn ngồi bất động trong những cảm xúc dồn dập khó hiểu. Họ lại im lặng. Cho đến 6 giờ 30. Anh ta đứng lên và quay lại nhìn cô chăm chú:

– Anh phải về đây. Mai gặp lại em nhé! Sáng mai…

Và từ lúc ấy hai phần cuộc sống của Nhiên trở nên nhập nhằng với nhau. Buổi chiều, ngồi trong thư viện, bên tai cô cứ văng vẳng câu nói như gió của người đàn ông trẻ: “Kể về quê em cho tôi nghe đi! Nơi nào? Về miền đất đã sinh ra em. Cô nhớ tới nụ cười tươi tắn, ánh mắt ấm áp của người đàn ông và nghĩ thầm, ngày mai, mình sẽ hỏi anh ta tên gì. Mình sẽ nói “Kể về anh cho em nghe đi…”. Nhiên thấy nhớ ánh mắt của anh. Rất nhớ…
tuongvi1
9 giờ tối, Nhiên loay hoay xếp lại mấy cái CD ở quầy băng đĩa trong siêu thị. Gần đến giờ đóng cửa, khách cũng vơi đi. Bỗng dưng cô giật mình nhận ra người quen. Người đàn ông của buổi sáng, đúng là anh ta, nhưng trông khác hẳn trong chiếc sơ mi, cà vạt đỏ sậm. Anh ta bế một bé gái chừng ba tuổi trên tay, hai đuôi tóc của nó nhỏng lên tung tẩy theo từng bước chân của bố. Người phụ nữ trẻ đi bên cạnh dịu dàng vuốt tóc con và nói khẽ với chồng câu gì đó. Họ cùng cười, và đi qua Nhiên. Nhiên ngồi thụp xuống, bỗng dưng ứa nước mắt vì tủi hổ, vì thấy mình sao ngốc nghếch và vô duyên quá chừng. May thật, may mà mình chưa hỏi, anh ta sẽ nói gì, anh ta có nói rằng anh có một người vợ rất xinh và một cô con gái rất ngoan. Anh ta sẽ nói gì nhỉ?

5 giờ 30 sáng. Nhiên nép mình sau một ngôi nhà của khu cư xá và nhìn thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế đá. Cô thót tim nhận ra người đàn ông trẻ đến sớm hơn mọi ngày. Bình thường anh ta chỉ đến vào lúc sáu giờ. Ông lão vẫn ngồi ở vị trí cũ, mắt nhìn thẳng về phía trước và miệng mỉm cười nói câu gì đó. Còn người đàn ông kia thì lơ đãng nhìn quanh quất, như chờ đợi. Nhiên lặng lẽ đạp xe về nhà, trèo lên giường, trùm chăn kín đầu và oà khóc. Cô thổn thức vì một điều gì đó mơ hồ không rõ.

Một buổi chiều muộn, Nhiên không ngăn được mình lang thang đạp xe đến chỗ cũ. Ngôi nhà quét vôi trắng vẫn đóng cửa, chiếc ghế đá có hai người phụ nữ ngồi chuyện trò rôm rả, xe máy chạy vào chạy ra những cánh cổng xinh đẹp trong khu cư xá. Những đứa trẻ om sòm đá bóng trên khoảng sân vuông, bụi tung mịt mù. Và trong cái nắng vàng vọt của buổi chiều, những chùm hoa tường vi bỗng chuyển ra màu cam, ố vàng xấu xí đến kỳ lạ. Nhiên bỗng dưng thấy ập vào lòng một nỗi thất vọng đau đớn đến khó tả khi cô chợt nhận ra là hoa tường vi buổi chiều, hoa tường vi trong cái phần ngày bụi bặm của đời thực, không đẹp như hoa tường vi trong cái phần ngày ngắn ngủi của riêng cô. Và Nhiên biết rằng từ nay cuộc sống của cô lại như mọi người, bắt đầu từ 5 giờ 30 và chỉ có một phần. Không có những buổi ban mai ngồi dưới hoa tường vi nữa. Chiếc ghế đá sẽ còn lại hai người, hay là một, hay là không ai, chỉ có hoa tường vi vẫn rung rinh hồng vào mỗi sáng.

Đông Vy