-
(Dành cho chị yêu của em sau 2 năm từ biệt)
Tưởng tượng nếu mình hỏi con gái câu này:“Con có vui vì đang được sống?”, chắc con gái sẽ nhìn mình ngạc nhiên và hỏi: “Sống thì sao hả mẹ?”
Với con, sống là một cái gì đó thật hiển nhiên như tên con là Minh Anh, như mây thì ở trên trời, chim thì bay và cây thì có lá. “Sống thì sao hả mẹ?”, hàng ngày con vẫn thức dậy mỗi sáng mai, hít thở không khí trong lành, chạy trên đôi bàn chân nhỏ xíu, cười, hát và chơi những trò chơi. Sự sống ở trong con mang đến cho con niềm vui và đôi khi cả nhũng nỗi buồn thơ trẻ nhưng con chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang được sống.
Trước đây mẹ cũng như con, sống bao nhiêu tháng năm của cuộc đời mình và chưa bao giờ nghĩ là mình đang được sống. Đôi khi những buồn chán, những điều không như ý đến với mình còn làm cho mẹ nghĩ nếu cuộc sống khó khăn và nhiều nỗi buồn đến vậy, sao mẹ lại phải sống để làm gì..
Khi mẹ sinh ra con, mẹ thấy cuộc đời mình có thêm nhiều nghĩa, mẹ nghĩ mình sẽ phải sống không chỉ vì mình mà vì con – cái sinh linh bé nhỏ, yếu ớt đang cần sự chở che của mẹ. Niềm hạnh phúc khi thấy con cười nụ cười đầu tiên, nói tiếng nói đầu tiên, bước những bước đầu tiên chập chững làm cho mẹ thấy yêu hơn cuộc đời này nhưng không hiểu vì sao mẹ vẫn chưa nghĩ rằng mình đang được sống. Hạnh phúc, tình yêu, niềm vui không làm cho mẹ cảm thấy trân trọng cuộc sống của mình. Nhưng, con có biết không, nỗi đau lại làm được điều ấy.
Nỗi đau của mẹ
khi thấy ước mơ được bước đi bằng chính đôi chân của mình, chỉ là một bước đi nhỏ nhoi từ giường bệnh đến bên của sổ…
ước mơ được tự ngồi dậy, tự kéo tấm màn che để thấy ánh mặt trời…
ước mơ đuợc về nhà, được nằm ngủ trong căn phòng quen thuộc của mình, được bước đi trên bậc cầu thang gác…
ước mơ cho cơn đau này mau qua đi, cơn đau sau chậm đến để có thể giữ cho mình nụ cười không tắt trên môi…
ước mơ sau mỗi giấc ngủ vùi thức dậy không thấy mình đang sốt…
ước mơ bạch cầu trong mình đủ cao để những bông hoa tuơi trong phòng bệnh không còn là nguy hiểm với mình…
ước mơ được bay như Harry Potter trong những giấc mơ…
ước mơ của một người con gái yêu cuộc đời, yêu con người mãnh liệt nhưng lại phải ra đi giữa những tháng năm đẹp nhất của đời mình…
Nỗi đau ấy làm cho mẹ thấy mình “đang được sống”
Mẹ mong sao con gái mình lớn lên không cần phải trải qua nỗi đau mà vẫn thấy được giá trị cuộc sống của mình. Những điều đối với mình thật bình thường, thật nhỏ nhoi như bước đi, như cười, như hát thì với người khác lại là những ước mơ không bao giờ tới được. Vậy thì con gái ơi, mỗi sang thức dậy hãy cám ơn cuộc đời vì mình đang được sống và hãy sống làm sao để mỗi giây phút sống của mình là một niềm vui
Sunshine