Các bài đăng bởi ducduoc

Cảm nghĩ khi ở lầu sông

Lên lầu mình, ngắm trăng không,
Trời in đáy nước, trăng lồng bóng khơi.
Hỡi người cùng ngắm trăng ơi,
Cảnh xưa còn đó, người nơi nao rồi?

Đinh Đức Dược dịch

Nguyên văn:

Giang lâu hữu cảm

Độc thượng giang lâu tứ tiểu nhiên
Nguyệt quang như thủy thủy như thiên
Đồng lai ngoạn nguyệt nhân hà tại
Phong cảnh y hi tự tích niên

Triệu Hổ

Dịch nghĩa:

Cảm nghĩ khi ở lầu sông

Một mình lên lầu trên sông lòng buồn man mác
Trăng sáng như nước, nước trong như trời
Người cùng ngắm trăng với ta nay đâu rồi?
Phong cảnh nầy vẫn y như năm trước

Chùm Thơ Điếu Hai Cây Lộc Vừng

1

Mười mấy năm nuôi tạo cặp vừng,
Uốn cành, vặt lá để chào xuân.
Song hình nghinh bái đôi phu phụ,
Độc thế tung hoành một tướng quân.
Rút ruột thổi hồn vì tác phẩm,
Kỳ công trau dáng bởi con cưng.
Ai ngờ! đạo chích cao tay quá
Phù phép – đêm vào bợ khỏe tưng.

2

Sáng bước ra nhìn đứng chửng hưng
Lấy gì tết đến đón chào xuân!
Phải nghiêng, trái ngửa trơ hai chậu,
Dưới có, trên không khuyết cặp vừng!
Cảnh thế tạo nhìn chưa thỏa mắt
Dấu gầy lui tới đã mòn chân.
Thôi rồi! như mất người yêu dấu.
Khoảng trống mơ màng… giọt lệ rưng

3

Lũ nhác- biếng làm lại giỏi bưng,
Nên chi ông mất cặp cây vừng!
Đôi vừng khách trả mười hai triệu,
Mấy triệu! Ông xin…mỗi một đừng.
Người tính của tiền đem tủ cất
Ông chơi hoa kiểng để sân chưng.
E hèm! Ông nghĩ phường dơi, chuột
Rồi cũng có ngày… bị nứt lưng.
.


.

Đinh Đức Dược

Chiều Quê


.

Xuyên mây vệt ráng muộn màng
Bóng chiều như trải thảm vàng cảnh quê

Bầy cò mở hội ngọn tre
Tan trường đàn bướm bay về ngõ thôn

Đa sồi vỗ lá hàn ôn
Mi trinh nữ khép hoàng hôn tím dần

Từng chùm nóc mái khói lâng,
Uốn mình làm kiếp phù vân hải hồ

No oằn sóng lúa nhấp nhô
Chuông chùa ngân dẫn nam mô… ta bà…

Ru em bé hát ơi à
Mắt ai trăng khuyết luống cà – lọ lem

Chiều quê một mối tình câm
Hồn quê không khoá mãi cầm chân ta…

.

Đinh Đức Dược

Hạt Nắng Cho Em


.

Xin là hạt nắng ngu ngơ
Chiều xuân lịm ngọt đậu bờ môi em
Đông hanh vắt sợi qua rèm
Chải thơm xanh mái tóc mềm hong se
Chắt chiu từng hạt phấn hè
Điểm trang đôi má còn e ửng hồng
Thu nghiêng bảy sắc cầu vồng
Thả hồn tắm giếng mắt trong em nhìn

Đinh Đức Dược

Xích Bích Vịnh – La Quán Trung

Chào các bạn,

La Quán Trung đương thời chắc là người hiền triết và văn chương kiệt xuất, nên đã để lại bộ Tam Quốc Chí cho đến nay thiên hạ vẫn còn gối đầu giường. Tác giả sau khi hoàn thành Tam Quốc Chí lại (khóa trái) bằng bài thơ Xích Bích Vịnh.

Có lẽ ông muốn để thông điệp cho người đời sau hãy chiêm nghiệm sự thị phi, được mất của cuộc đời.

Ở Việt Nam ta cụ Nguyễn cũng vậy, sau khi hoàn thành truyện Kiều, cụ đã (khóa trái) bằng mấy câu thơ:

    Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
    Lời quê chép nhặt dông dài
    Mua vui cũng được một vài trống canh.

Xích Bích Vịnh, mình đọc thấy hay, thích nên dịch để tỏ lòng cảm kích đối với người xưa.

Vịnh Xích Bích

Sông Trường cuồn cuộn về đông
Sóng vùi gió cuốn anh hùng tiêu tan!
Được thua rồi cũng phai tàn
Núi xanh năm tháng chiều vàng còn đây.
Ngư, Tiều đầu bạc sông này
Quen chơi trăng gió đêm ngày xuân thu.
Gặp nhau mừng rượu một bầu
Chuyện đời nhiều, ít cũng âu trận cười.

Đinh Đức Dược dịch

Nguyên văn:

Xích Bích Vịnh

Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy
Lãng ba đào tận anh hùng
Thị phi thành bại chuyển đầu không.
Thanh sơn y cựu tại
Kỹ độ tịch chiếu hồng.
Bạch phát Ngư, Tiều giang chữ thượng
Quán khan thu nguyệt, xuân phong
Nhứt hồ trược tửu hỉ tương phùng
Thế gian đa thiểu sự
Đô phó tiếu đàm phong.

Dịch nghĩa:

Sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Sóng dập, gió vùi chôn hết anh hùng
Chuyện phải quấy, được thua cuối cùng chỉ là con số không
Chỉ núi xanh vẫn y cũ
Năm tháng ánh trời chiều chiếu đỏ.
Hai mái đầu bạc Tiều phu và Ngư phủ tren bến sông
Đã quen với trăng mùa thu, gió mùa xuân
Một bầu rượu đục mừng nhau mỗi khi gặp
Ít nhiều chuyện thế gian
Đều dồn cho một trận cười.

Hàn Sĩ Mãi Gia


Tự thán niên lai khắc cốt bần
Ngô gia kim dĩ thuộc đông lân
Ân cần kí ngữ viên trung liễu
Tha nhật tương phùng thị lộ nhân.

(Lí Bạch)

Dịch thơ thất ngôn:

THẦY NGHÈO BÁN NHÀ

Năm sao khốn khó thế trời ơi!
Nhà của ta nay đã của người
Thủ thỉ đôi lời cùng khóm liễu
Mai này gặp lại khách đường thôi.

Dịch thơ lục bát:

THẦY NGHÈO BÁN NHÀ

Năm sao khốn khó đủ bề
Nhà ta nay đã thuộc về xóm đông
Gởi lòng khóm liễu cảm thông
Mai này có gặp như trông khách đường

Đinh Đức Dược

Quá tửu gia – Vương Tích

Các bạn thân mến!

Các bạn của Đọt Chuối Non vốn đã quen biết anh Đinh Đức Dược với giọng lục bát trẻ quá đôi mươi. Anh cũng là người tinh thông Hán tự và thường lặn lội đi về với thơ văn cổ.
Hiện anh đã có một tập dich Thiên gia thi khá đầy đặn. Quí cái công phu và cái sở học của anh nên Tấn Ái xin lần lượt giới thiệu với bạn đọc, và chờ góp ý của người đọc tri âm để tập dịch thêm phần hoàn thiện.

QUÁ TỬU GIA
Vương Tích

Thử nhựt trường hôn ẩm
Phi quan dưỡng tánh linh
Nhãn khan nhân tận túy
Hà nhẫn độc vi tinh

Dich thơ:

QUA QUÁN RƯỢU

Thôi thì cứ uống cho say
Đã đành dưỡng tính cũng hay ở đời
Thế nhân say hết cả rồi
Lẽ nào ta vẫn đơn côi tỉnh hoài.

Đinh Đức Dược

Mưa Thu

Thu về thả gió heo may

Ta về nắm thả bàn tay võ vàng

Thôi rồi trót lỡ đa mang

Phấn hương chi để bẽ bàng bướm hoa

Men nồng hát bản tình ca

Ngoài kia tiếng nhạc mưa sa đệm cùng

Để tim ta bớt lạnh lùng

Xây em ngôi mộ bập bùng lửa yêu!

Đinh Đức Dược

Hoa Dủ Dẻ

Kính tặng mẹ tròn 80 tuổi.


Về ngồi bên bếp chiều nay

Nghe hương dủ dẻ cuối ngày, nao nao.

Dẫu không sắc thắm huệ đào

Hồn quê dung dị lắng màu thời gian

Đời như dây bí trên giàn

Nuôi bầy con mọn thân tàn chỏng chơ!

Từ trong đôi mắt khô mờ

Lặng nhìn

– Thấu cả bến bờ gian truân

Đói nghèo bầu sữa dẫu lưng

Hòa ca dao mớm nuôi từng mụn con

Làm sao đo được vai mòn?

Lấy gì đong nỗi thương con dạt dời!

Mẹ là hoa dẻ mẹ ơi

Để cho con cả cuộc đời- ngát hương!

Đinh Đức Dược