All posts by phanbichthien

TS. Phan Bích Thiện, chủ tịch Hội Phụ Nữ Việt Nam tại Hungary Quỹ Phát Triển Hữu Nghị Hung - Việt 1221 Budapest Ady Endre ut 133 Hungary Khách sạn Lâu Đài Fried, Giám Đốc H-7081 Simintornya Malon ut 33, Hungary thien@friedhotel.hu www.friedhotel.hu

Nếu một mai anh gọi tên em

Nếu một mai anh gọi tên em
Anh sẽ gọi bằng ngôn từ gì nhỉ
Ào ạt dồn bão tố
Hay trầm lắng của đêm
Ngôn từ gì anh gọi tên em
Thoáng nhẹ lay nụ hoa khẽ nở
Tiếng nứt rạn băng đang tan vỡ
Chợt bàng hoàng mùa xuân
Động đâu đây âm thầm
Lá rời cành thu cuối
Vỗ cánh chim tiếc nuối
Cơn gió lạnh đầu đông.

Trong tiếng gọi có sóng vỡ tung
Lũ tràn về ùa vào bờ đất
Tiếng rít của heo may gió bấc
Cứa bờ môi cằn khô
Róc rách rơi hạt mưa
Thấm cánh đồng hạn hán
Tiếng cá quẫy ao cạn
Bùng sấm nổ đầu mùa.

Trong tiếng gọi có giọt nắng trưa
Khắc khoải lá cành cây oi ả
Bỗng run lên bởi cơn gió lạ
Vô tình bay qua.

Trong tiếng gọi có âm thanh lặng im
Âm thanh tần số vắng
Khẽ truyền trong im lặng
Của đôi bàn tay.

Trong tiếng gọi có lời cỏ cây
Chim gù mùa làm tổ
Những ngôn từ gì nữa
Nếu một mai anh gọi tên em?

Phan Bích Thiện

Nhắn gửi phút giao thừa

Tết năm nay anh có bớt vui?
Em ở xa không về thăm anh được
Chẳng cùng nhau dạo chợ hoa Hàng Lược
Ngày rằm nhộn nhịp trẩy hội chùa Hương

Cách xa nhau hàng ngàn dặm trường
Đêm trừ tịch lặng ngắm nhìn anh nhé
Màn trời đen có ngôi sao nhỏ bé
Lấp lánh soi là ánh mắt em.

Hãy hái giúp em nhành lộc mềm
Lá nhẹ vương là tay em đó
Hương xuân tỏa từ nụ hoa, ngọn cỏ
Thoáng hương thầm mái tóc em bay.

Sáng mồng một nhấp ly rượu cay
Anh ngây ngất bởi ngọt môi em đấy
Gió xuân nhẹ cánh đào đưa đẩy
Màu áo dài em hay mặc ngày xuân.

Giữa người thân , bè bạn quây quần
Nhớ phần em bánh chưng xanh mướt
Đi hội xuân dòng người xuôi ngược
Một phút thôi dành nghĩ về nhau.

Để bên này giữa băng tuyết trời Âu
Em ấm lòng hơn khắc giây đón Tết
Hương quê nhà xua bớt giá rét
Nghẹn ngào nhớ anh đón mùa xuân.

Phan Bích Thiện

Đừng hỏi vì sao

Khi em yêu đừng hỏi làm gì
Tại sao yêu, điều gì sẽ tới
Những câu chữ giải thích thông minh
Sẽ bất lực trước trái tim nhỏ bé

Khi em yêu nụ cười thơ trẻ
Bừng sáng trên khuôn mặt đã thấm bao bụi cát cuộc đời
Nắng dịu mát dưới chói chang mặt trời
Em mỉm cười với cả người em căm ghét nhất

Khi em biết tình yêu kia có thật
Chính là lúc em chẳng tự hỏi vì sao
Điều gì ở anh khiến em nhớ cồn cào
Và chẳng buồn vì những ngày xưa khi em chưa tới

Khi em yêu em biết nỗi khắc khoải của niềm mong đợi
Dẫu phải quen với sự cách xa
Vẫn muốn đốt cháy khoảng không gian kia
Để được gần anh trong giây lát

Khi em yêu em trở thành người khác
Lại hồn nhiên như cô bé con
Lại mộng mơ của tuổi trăng tròn
Dù trên đầu đã hai màu tóc

Khi em yêu em biết cười biết khóc
Thao thức theo từng suy nghĩ của anh
Chẳng bận tâm đến những điều xung quanh
Giả dối hay chân thành, thói đời bao kiếp

Đơn giản vậy, như anh đã biết
Em yêu anh, chỉ có vậy thôi
Như mỗi sớm mai không thể thiếu mặt trời
Nên đừng hỏi vì sao anh nhé!

Phan Bích Thiện
Hungary

Phụ Nữ

Nếu một lần nữa được sinh ra
Em vẫn xin sẽ làm con gái
Đàn ông các anh quá dạn dày từng trảI
Nên thèm nghe tiếng nhẹ nhàng dịu êm.

Một lần nữa em vẫn xin là em
Với nông nổi, vội vàng, hấp tấp
Đàn ông các anh nhìn xa trông rộng
Nên cần người đôi lúc biết lắng nghe.

Con gái chúng em tựa cánh đồng quê
Ngựa các anh phi mỏi chân dừng nghỉ
Đàn ông vẫn coi mình thông minh trong ý nghĩ
Không có chúng em, lấy ai để sánh so.

Các anh nghĩ mình khoẻ mạnh vô bờ
Chân yếu tay mềm chúng em đâu dám sánh
Không có chúng em, các anh đâu thành “phái mạnh”
Lấy ai để có thể chở che.

Chúng em biết nói những điều các anh thích nghe
Biết khiêm tốn, nhún nhường khi cần thiết.
Biết nhóm lên, giữ gìn ngọn lửa bếp
Vun trồng hạt giống các anh để lại cho đời.

Em vẫn xin được làm con gái thôi
Để bù vào những gì anh còn thiếu
Tuy suốt đời sẽ là “phái yếu”
Để yêu và mãi sẽ được yêu.

Phan Bích Thiện
Hungary

Điều em biết

Em biết chẳng bao giờ vì em
Anh chịu bỏ thói quen vẫn giữ
Em biết lời ngọt ngào tình tự
Anh nói thay nỗi khao khát của anh.

Em biết sau giây phút ngọt lành
Anh mãn nguyện chìm sâu giấc ngủ
Chẳng bận tâm vấn vương tư lự
Trằn trọc nơi em…

Em biết mình là bến bờ hiền
Anh dừng nghỉ rồi ra đi khát khao biển cả
Em biết chỉ lúc đối đầu giông tố
Anh chợt nhớ về em nơi bãi cát mềm.

Em vẫn đón anh với vòng tay dịu êm,
Nhẹ nhàng xoa nếp nhăn vầng trán
Nhẹ nhàng hôn nét quầng mi mắt
Bởi em biêt yêu-
Cả sự ích kỷ của anh!

Phan Bích Thiện
Hungary

Mưa… Trà…

Mưa….
Đường phố trở nên mờ ảo trong làn mưa giăng giăng….
Những hạt mưa bụi khẽ vương long lanh lên sợi tóc…
Những hạt mưa bụi không chạm đất….Không hiểu ai đã nói là dù có đi xa nơi đâu, khi nhớ về Hà nội là nhớ tới những hạt mưa không ướt đất .
Ánh đèn pha loáng nhòe của những chiếc xe máy chạy vội trên đường.
Các bà bán hàng rong trên vỉa hè loay hoay xếp vài chiếc ghế nhỏ bé sát vào dưới mái hiên.
Những bước chân vẫn thong dong dạo dưới hàng sấu xù xì như một tán ô.
Cái lạnh se se đầu đông khẽ chạm vào má…..Bàn tay bỗng cảm thấy thèm được ấp ủ làn hơi ấm áp- một tách trà.

“Trà đen, trà xanh, trà nhân sâm, trà cúc, trà hồng, trà nhài, trà nhãn, trà đặc biệt”
Hai ngón tay khẽ nhắc nắp chén trà, chầm chậm nâng tách trà gần môi để cảm nhận mùi hương nhè nhẹ của làn hơi ấm tỏa lên. Trên mặt trà nâu sánh những cánh hoa cúc trắng thấp thoáng dưới ánh đèn mờ mờ. Khẽ nhấp ngụm trà đầu tiên, một vị là lạ, chát chát hòa hương cúc nồng nồng, nhưng những giọt trà đọng lại lưỡi chuyển dần dần sang ngọt. Hơi trà toả làm không gian như phủ làn sương nhẹ- mặt Hồ Tây trong buổi sáng cuối thu, những bông cúc nở muộn…

Bên chiếc bàn cạnh góc một ông già trầm ngâm đọc tờ báo chữ nhỏ li ti. Cặp kính chênh vênh dường như muốn rơi khỏi sống mũi. Thỉnh thoảng ông lại đưa tay với chén trà mà mắt vẫn không rời trang báo- chẳng cần thử cũng biết chắc chắn đó là trà nhân sâm.

Hai người đàn ông đang bàn chuyện gì đó chắc rất quan trọng. Tách trà xanh được đưa lên đặt xuống liên tục làm hơi trà bám mờ vào mắt kính khiến người đàn ông một lúc lại phải tháo kính xuống lau.

Gần cửa, bốn năm cô gái đang ríu rít. Những tách trà đã uống cạn được gạt ra mép bàn. Chốc chốc họ lại chúi đầu xuống che miệng cười rúc rích. Có lúc không nín được một chuỗi cười vang lên làm xao động không gian như tiếng xe máy của anh đưa lá cho bà hàng xôi buổi sáng trong ngõ nhỏ.

Mùi hoa nhài khẽ lan toả sang từ bàn bên. Chỉ mùi hương nhè nhẹ ấy nhắc tới sự hiện hữu của hai người đang ngồi bên tách trà ở đó…

“Cho xin thêm một chén trà đặc biệt- Mà trà đặc biệt là trà gì vậy?.”
“Đó là trà Hà nội, được chắt từ năm sáu loại hoa và lá, có loại chẳng có tên….”

Chẳng có tên- nên là đặc biệt.
Trà đặc biệt- hơi khó uống, nhưng có lẽ chính vì vậy lại nhớ lâu…..

Mưa ….mưa vẫn không ướt đất…..
Hơi trà ấm vẫn toả mờ mờ…..
Hà nội lại sắp vào đêm….

Phan Bích Thiện

Khoảnh Khắc

Đêm mất ngủ. Cô không nghĩ mình lại có được điều xa xỉ ấy ở tuổi ngoài ba mươi. Cái tuổi “đã toan về già”. Vẫn trằn trọc. Thương con tim nhỏ bé lại loạn nhịp mất thăng bằng.
Cứ ngỡ rằng tim đã chai sạn giữa thành phố ầm ầm tiếng xe máy và tiếng người này. Cứ ngỡ rằng chuyện mất thăng bằng chỉ là ảo tưởng khi suốt ngày chỉ nghe chuyện giá đất lên, chuyện kiếm kiểu gì và ở đâu được bao nhiêu vé. Cứ ngỡ rằng chẳng còn chỗ cho những phút bay bổng đắm chìm trong suy tư với tiếng nhạc ở thời đại mà điện thoại di động réo liên hồi, làm quen hay hẹn hò chỉ bằng chat trên mạng.

Vậy mà tối nay…

Cuộc hội ngộ sau mười năm của đám bạn hồi sinh viên không thể kết thúc trong phạm vi một nhà hàng. Cả lũ kéo nhau đi nghe nhạc. Cô đã từ chối được cảm nhận sự hiện đại của cuộc sống đêm ở thành phố tại quán với cái tên rất thơ mộng “Cà phê Xanh” khi vừa bước chân vào. Lại ồn ã, lại nhịp điệu quay vòng chóng mặt để vẫn cảm thấy thiếu cái điều chỉ còn ở tên của quán. Cô là người ở xa về nên lũ bạn chiều cô. “Chọn quán nào nhẹ nhàng hơn đi!”- Cô đề nghị nhưng hoàn toàn không hy vọng sẽ đạt được cái cô tìm kiếm. Thành phố cô yêu, thành phố thơ mộng trong tâm tưởng của cô đã khoác lên mình một bộ cánh thời trang nhất để nó chẳng thua kém gì các thành phố khác nhưng cũng na ná như tất cả. Những nơi không ồn ào, ầm ỹ thì cũng được hiện đại hoá sự “êm dịu” khiến cô không dám bước vào sau vài bài học kinh nghiệm. Thôi phó mặc cho lũ bạn.

Cái tên “Cây cọ” không nói gì nhiều đối với cô về nơi cậu bạn chọn. Khi ngồi xuống cạnh bàn ở góc cô bỗng thấy ngát lên mùi hương quen thuộc. Mùi hương đã đượm trong cô lâu, lâu lắm rồi- một nhành ngọc lan trong chiếc lọ nhỏ trên bàn. Cô chợt hiểu điều cô cảm thấy thiếu mỗi đêm trong những ngày qua. Nơi cây ngọc lan ở vườn nhà hàng xóm bây giờ đã là ngôi nhà ba tầng chót vót. Cô nhớ thời cô học thi ở phổ thông. Để “thay đổi không khí” buổi tối cô hay mang bài lên sân thượng là mái bằng của bếp. Lúc đã chán xoay vần với tam giác hay ngũ giác cô với tay tắt chiếc đèn tù mù, nằm xuống nền xi măng mát lạnh ngửa mắt nhìn bầu trời chi chít những vì sao. Bao bọc lấy cô là mùi hương nhè nhẹ, ngan ngát toả ra từ cây ngọc lan nhà hàng xóm. Cô hít sâu vào như muốn hương thơm ấy thấm vào từng tế bào của cơ thể mình…

    “Chiều dần buông mầu tím
    Vẳng bên sông lời hát êm đềm
    Hoà với tiếng tầu đêm
    Chập chờn trôi về xa phía chân trời…”


Tiếng hát trầm ấm vang lên bên chiếc đàn dương cầm đưa mùi ngọc lan của cô đến với cánh rừng bạch dương nước Nga. Những thân cây trắng đuổi bắt với những tia nắng chiều nhiều khi làm cô bối rối, đâu là thân cây, đâu là tia nắng. Cả lũ bạn cũng im lặng. Tiếng cậu bạn khe khẽ: “Như là dành riêng cho hội bọn mình ấy nhỉ!“. Phải rồi, cái hội sinh viên bao lần thi nhau chạy trên đồng cỏ xanh rờn xuống tận bờ sông. Rồi cùng nhau đi hái hoa đồng nội để tết thành vòng hoa đội đầu. Rồi giấu để bọn bạn không biết khi đếm những cánh hoa cúc “yêu, không yêu“. Rồi lâng lâng nuối tiếc theo tiếng gió khua lá vàng xào xạc dưới chân trong rừng phong mỗi mùa thu đến.

Cô khẽ nhấp cốc cà phê. Đăng đắng, ngòn ngọt toả nơi đầu môi.

    “Em vẫn từng đợi anh
    Trên những chặng đường quen
    Tiếng hát ai xao động
    Thoáng mùi hương êm đềm…“

Mọi lời nói đều trở thành thừa thãi. Mắt cậu bạn xa xăm. Một nét cười chạy qua trên môi đứa khác. Mùi hoa sữa dưới ngọn đèn đường le lói tràn về trong khoảnh khắc.

Khoảnh khắc ấy làm đêm nay cô mất ngủ. Khoảnh khắc với hoa ngọc lan của tuổi thơ, đồng cỏ xanh tuổi sinh viên, hương hoa sữa và những lời hẹn hò. Khoảnh khắc ấy cô tìm lại được thành phố của mình. Khoảnh khắc làm cô yêu hơn thành phố của mình, cho dù nó khoác bộ cánh mới. Phải chăng cuộc đời cũng từ những khoảnh khắc, tình yêu cũng là những khoảnh khắc.

Phan Bích Thiện

Mùa Đông

Em gửi cho anh mùa đông

Băng giá thỏa lòng anh thèm tuyết

Cành cây trắng lung linh ánh biếc

Vương quốc cổ tích nào mẹ kể ngày xưa

Em gửi cho anh ánh nắng trưa

Bừng sáng trong trời đông lạnh giá

Giữa tuyết trắng trái tim mùa hạ

Giữa giá băng em vẫn có anh.

Phan Bích Thiện
Hungary

Mùa Đông

Ở bên này trời đã vào đông
Gió lạnh se se má thêm hồng
Tuyết nhẹ bay bay ngoài cửa sổ
Nơi quê nhà có thoáng lạnh không?

Con đường dài lạnh cóng bàn tay
Mùa đông băng giá nơi chốn này,
Bỗng thèm ánh nắng hanh nhè nhẹ
Cùng gió heo may lá bàng bay.

Mùa đông bên này cây chẳng xanh
Trên nền tuyết trắng trơ trụi cành
Bỗng nhớ quê hương mình nơi ấy
Bốn mùa đất nước ngát màu xanh.

Lại bước đến ngày lễ Giáng sinh
Tấp nập ấm cúng mỗi gia đình
Nhộn nhịp, quây quần vui đoàn tụ
Trào nhớ người thân chốn quê mình.

Tuyết vương mái tóc trắng lung linh
Nghẹn ngào nhịp đập trái tim mình,
Muốn nhắn gửi nơi quê xa ấy
Người con viễn xứ vẫn trọn tình.

Phan Bích Thiện
Hungary

Lễ giáng sinh

Chẳng biết tự khi nào Lễ Giáng sinh
Trở thành ngày hội của gia đình,
Cả nhà quây quần vui đoàn tụ
Quanh cây thông đèn sáng lung linh.

*

Suốt năm công việc bận bù đầu
Hiếm được mấy khi ngồi thật lâu
Bố mẹ con cái cùng trò chuyện
Vui vẻ trao quà tặng cho nhau.

*

Ngoài kia tuyết vẫn rơi, vẫn rơi,
Trong nhà ấm cúng ngập tình người
Muốn gửi lời chúc cho tất cả
Giáng sinh- thêm phút đẹp cuộc đời.

Phan Bích Thiện
Hungary