Các bài đăng bởi Cao Thị Lai

I am a writer in Buôn Ma Thuột.

Chuyến tàu chợ vô Nam

Dù khoảng cách và thời gian đã trôi qua hơn ba mươi năm nhưng để lại cho tôi một kỉ niệm không thể nhạt mờ. Đôi lúc tôi cứ ngỡ câu chuyện như vừa xẩy ra ngày hôm qua.

Quê tôi thời bấy giờ quá nghèo, không thể có gì gọi là nghèo hơn nếu đem để so sánh. Nhà tôi quanh năm thiếu cái ăn cái mặc. Có khi đói, đói đến vàng mắt, thuở ấy tôi thèm bữa ăn no, hoặc có thịt lợn cho tôi tai bữa cho đã đời (“tai” tiếng địa phương quê tôi gọi là “ăn”). Nhưng làm gì có, con thì con đàn, đất cát cằn cội trồng cây gì cũng khó mà phát triển. Mùa hè nắng cháy da cháy thịt, mùa đông thì rét tê tái. Những ngày nghỉ học thường đi mò cua bắt ốc. Quê tôi miền biển. Đọc tiếp Chuyến tàu chợ vô Nam

Tiếng rao

Sáng nay tôi ngồi nhìn từ xa và lắng nghe tiếng rao của hai vợ chồng chở nhau, chạy chầm chậm trên chiếc xe máy cà tàng. Hình như tiếng rao đó vang võng cả khu xóm nhỏ mà tôi đang ở. Lúc nghe xong tôi tặc lưỡi: ”Sống trên đời mỗi người mỗi nghề để mưu sinh, có ai giống ai đâu, người thế này, người thế nọ… Thế gian mà.”

– “Ai bán tóc dài, tóc rối không?

Ai bán tóc rối, tóc dài không?”

Đọc tiếp Tiếng rao

Sống để yêu thương

Chiều hoàng hôn buông xuống gió thổi nhè nhẹ, tạo ra không khí trong lành rất mát mẻ. Trước mắt tôi là một cậu bé dáng cao cao, gầy gầy, đầu cắt tóc gọn gàng đen bóng, sau lưng đeo cái cặp da, và sau đó là những câu nói và việc làm của cậu đã để lại cho tôi như một bài học và một ấn tượng mà tôi không bao giờ quên được.

– “Cháu chào cô!”

– “Ừ, cô chào cháu.” Đọc tiếp Sống để yêu thương

Đau sẽ hết…!

Vào một buổi sáng tôi đang ngồi phơi nắng giữa sân nhà, bỗng có anh người quen đến thăm. Lâu lắm rồi không gặp anh, rồi tôi bỗng thốt lên khi nhìn thấy chân anh đi cà nhắc: Ôi! Lâu lắm rồi… Nhưng không ngờ rằng ở đời không có nỗi đau nào giống nỗi đau nào, dù đó chỉ vết đau đớn của sự trầy xước, khi tôi nghe anh đã kể ra câu chuyện là thế này:

– “Vào giữa chiều hôm ấy tôi đang tham gia giao thông trên đoạn vắng, trước tôi có hai người phụ nữ đi cùng một xe chạy cùng chiều, xe họ ngã uỵch ở lề đường và tôi lúc đó nghe kêu: ‘Cướp, cướp cướp… Bà con ơi, cướp, cướp cướp…’ Đọc tiếp Đau sẽ hết…!

Phải dạy con biết nói lời xin lỗi

Hôm nay có chút thời gian rảnh và tôi được chị hàng xóm mời qua nhà thăm chơi. Gần trưa tôi đến, ngồi bên cạnh cái bàn tiếp khách được chị rót nước trà nóng mời, tôi bưng ly uống vài ngụm thấy thật là ấm lòng tình làng nghĩa xóm.

Vừa lúc ấy cô bé con gái của chị đi học về. Đó là câu chuyện mà tôi sắp kể ra với các bạn.

– “Hà ra đây mẹ bảo!”

– “Dạ, có chuyện gì không mẹ?” Đọc tiếp Phải dạy con biết nói lời xin lỗi

Thật thà

Buổi trưa trời nắng chang chang, chú bé học sinh lớp 11 nhìn dáng thư sinh đến gặp tôi để lấy tiền mà tôi đã mua hàng của mẹ chú để bán lại. Được trước đó vài giờ người mẹ điện thoại đến gặp tôi và nói số tiền hàng còn mà tôi phải trả bà đã ủy quyền cho chú bé nhận thay mình. Vậy mà chú bé đã để lại cho tôi một ấn tượng khó quên.

– “Cháu chào cô!”

– “Cô chào cháu!”

– “Cô ơi, mẹ cháu nói là…”

– “Cô mời cháu ngồi, cô biết rồi.” Đọc tiếp Thật thà

Dây căng sẽ đứt

Vào một buổi sáng cuối tuần tôi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê và đang mải mê ngắm ánh nắng vàng trải ra khắp nơi của mùa khô Tây Nguyên. Lúc ấy có chú bé vào quán tôi để mua đồ đi thắp nhang. Câu chuyện mà tôi sắp kể cùng các bạn.

– “Chào cô!”

– “Cô chào cháu, cháu mua gì?”

– “Cô ơi, bán cho cháu hai bó hoa, và hai bó nhang.” Đọc tiếp Dây căng sẽ đứt

Hai suất quà Tết

Dưới ánh vàng rực cộng thêm mùi hương thơm sặc sỡ của những người bán cúc chậu, hoa mồng gà, hoa vạn thọ… để phục vụ cho dịp tết Nguyên đán, tỏa ra đâu đây một mùi hương thơm bay phảng phất rất dễ chịu. Năm cũ trôi qua năm mới đã đến. Lại một năm đầy hứa hẹn và mọi người cùng nhau phấn đấu trên mọi lĩnh vực khác nhau. Tôi đang ngây ngất hưởng những thứ mùi vị thơm thơm, ngọt ngào mà mình khát khao mỗi mùa tết đến. Đọc tiếp Hai suất quà Tết

Mượn là phải trả!

Cao Thị Lai

Khi hoàng hôn vừa buông xuống trải nơi nơi, tôi đang ngồi ở góc sân nhìn xa xa thì thấy một người phụ nữ đang dắt bộ chiếc xe máy cà tàng đến gần chỗ tôi. Người phụ nữ này nhìn qua là tôi đoán người đồng bào, vì nhìn vào bộ dạng và qua tiếng nói của chị là tôi biết. Đúng thế, và đây là câu chuyện tôi sắp kể với các bạn.

– “Chào chị!”

– “Vâng!” Đọc tiếp Mượn là phải trả!

Trả ơn

Cao Thị Lai

Dưới ánh nắng vàng trải ra khắp nơi giống như dải lụa khổng lồ, tôi đang ngồi đắm say để ngắm và tận hưởng những gì mà mình cảm thấy yêu thích. Lúc ấy, bỗng nhiên có một anh khách hàng rất quen thuộc đến. Người khách hàng này khi nay họ đã xem tôi giống như người nhà của họ vậy. Những buồn vui họ đều chia sẻ với tôi. Và có câu chuyện vừa mới xảy ra cho họ mà tôi sắp kể cùng các bạn.

– “Chào chị!”

– “Vâng, chào anh!” Đọc tiếp Trả ơn

Yêu loài vật

Cao Thị Lai

Ngay từ lúc con mới bập bẹ bi bô tập nói thì tôi luôn cho con tiếp xúc và gần gũi với các con vật như con mèo, con chó, con gà… Từ chỗ đó, con tôi càng lớn càng rất yêu quý các loài vật.

Câu chuyện tôi sắp kể với các bạn là như thế này:

Tôi có thằng con trai đang bước vào tuổi vị thanh niên. Dù những đêm đi làm hay đi chơi về có khuya đến mấy nhưng con có thói quen gọi con mèo bằng kí hiệu nhất định. Mà con mèo mẹ ấy ngược lại cũng có thói quen giống như thế. Đọc tiếp Yêu loài vật