Thứ hai, 12 tháng 4 năm 2010

Bài hôm nay

You don’t have to say you love me, Nhạc Xanh, Video, Văn Hóa, chi Hoàng Khánh Hòa.

Giới trẻ và đất nước, Nghiên Cứu Xã Hội, anh Trần Đình Hoành.

Bi quan lạc quan , Danh Ngôn, song ngữ, anh Trần Thế Dũng.

Bạn sẽ nói gì , Danh Ngôn, song ngữ, chị Lâm Thanh Thanh.

Thành người giá trị, Danh Ngôn, song ngữ, chị Ngọc Trâm.

Tay đan tay , Thơ, chị Minh Tâm.

Chùm Thơ Điếu Hai Cây Lộc Vừng, Thơ, anh Đinh Đức Dược.

Cáo và hổ, Teen talk, song ngữ, Phạm Lê Đoan Trang và Hà Mai Phương.

Cố gắng để chờ đợi , Chuyện Phố, Văn, chị Thanh Mai.

Phép lạ thật, Thiền, Văn Hóa, Trà Đàm, song ngữ, anh Trần Đình Hoành.

Đứng sau lời nói , Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin quốc tế và quốc nội tại vn.news.Yahoo >>>
.

Tin học tập – việc làm

IIE Vietnam news

American Center Hanoi Event news

ICVE: Học bổng Hoa Kỳ 2010

Japan/World Bank Scholarship

Rotary World Peace Fellowships

Fellowship at UNFPA Special Youth Programme

PhD Scholarships at The IT University of Copenhagen

Thông Tin Kinh Tế

Chứng khoán

* VNINDEX

* HNX

Giá vàng VN

Giá vàng Mỹ

Tỷ giá ngoại tệ

Thống kê kinh tế

Thời tiết hôm nay
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

:-) :-) :-) :-) :-) :-)

Đọt Chuối Non

You don’t have to say you love me

Chào các bạn,

Hôm nay mình giới thiệu với các bạn một bài hát dễ thương ra đời những năm 1970, “You don’t have to say you love me”. Mình biết đến bài hát này là nhờ cô giáo dạy tiếng Anh ở lớp đại học. Cô đã dạy cho cả lớp mình hát bài hát này, có lẽ là vì đây là bài hát yêu thích của cô và giai điệu cũng khá nhẹ nhàng, lời hát dễ nhớ :).

You don’t have to say you love me có nguyên gốc tiếng Tây Ban Nha do hai nhạc sĩ Pino Donaggio và Vito Pallavicini sáng tác, sau đó được ca sĩ người Anh Dusty Springfield chuyển thể sang Anh ngữ . Bài hát này đã mang lại thành công vang dội cho Dusty khi đứng số 1 trong bảng xếp hạng của Anh, và sau này được tạp chí Rolling Stone bình chọn là một trong 500 bài hát của mọi thời đại.

Các bạn cùng lắng nghe giai điệu nhẹ nhàng của “You don’t have to say you love me” qua giọng ca của Dusty Springfield và một số giọng ca gạo cội nhé. Trong số đó đừng bỏ qua tiếng hát ngọt ngào của Elvis Presley :).

Lời bài hát:

When I said, I needed you
You said you would always stay
It wasn’t me who changed, but you
And now you’ve gone away

Don’t you know that now you’re gone
And I’m left here on my own
Now I have to follow you
And beg you to come home

You don’t have to say you love me
Just be close at hand
You don’t have to stay forever
I will understand
Believe me, believe me
I can’t help but love you
But believe me, I’ll never tie you down

Left alone with just a memory
Life seems dead and so unreal
All that’s left is loneliness
There’s nothing left to feel

Chúc các bạn một ngày tươi hồng.

Hoàng Khánh Hòa

.

Nadia Turner

Elvis Presley

The Floaters

Cher

Tay Đan Tay

Thương tặng em Thanh Mai! Cô em nhỏ dễ thương của chị!
Chúc em mọi điều an lành. Những niềm yêu sẽ cùng em vượt qua giông bão.
Cố lên! Phía trước là bầu trời tươi hồng!!!.

.


.

Trời buồn giăng phủ mưa ngâu
Xót cành xuân thắm vì đâu lá vàng
Tiếc Mai, Đào những ngỡ ngàng
Đài thương lấy nhụy lỡ làng cánh rơi

Nỗi niềm trăn trở đầy vơi
Trào dâng gợn sóng trùng khơi chạnh lòng
Lục bình phận bạc má hồng
Thuyền con nửa mảnh bão giông nhấn chìm

Cầu trời ban lộc bình yên
Trả em tôi lại trái tim biết cười
Ngày mai nắng ấm hồng tươi
Xuân vui lại đến tặng người ước mơ

Họa vần thêu chữ dệt thơ
Nâng cung nắn phím tiếng tơ giao hòa
Này đây một khúc mơ hoa
Tay đan tay ấm vượt qua nẻo đời

Vầng dương mãi ấm sáng ngời
Vầng trăng mãi tỏa dịu vời đêm thanh
Non ngàn còn mãi màu xanh
Dòng đời tay ấm an lành trao tay
.

Minh Tâm

Chùm Thơ Điếu Hai Cây Lộc Vừng

1

Mười mấy năm nuôi tạo cặp vừng,
Uốn cành, vặt lá để chào xuân.
Song hình nghinh bái đôi phu phụ,
Độc thế tung hoành một tướng quân.
Rút ruột thổi hồn vì tác phẩm,
Kỳ công trau dáng bởi con cưng.
Ai ngờ! đạo chích cao tay quá
Phù phép – đêm vào bợ khỏe tưng.

2

Sáng bước ra nhìn đứng chửng hưng
Lấy gì tết đến đón chào xuân!
Phải nghiêng, trái ngửa trơ hai chậu,
Dưới có, trên không khuyết cặp vừng!
Cảnh thế tạo nhìn chưa thỏa mắt
Dấu gầy lui tới đã mòn chân.
Thôi rồi! như mất người yêu dấu.
Khoảng trống mơ màng… giọt lệ rưng

3

Lũ nhác- biếng làm lại giỏi bưng,
Nên chi ông mất cặp cây vừng!
Đôi vừng khách trả mười hai triệu,
Mấy triệu! Ông xin…mỗi một đừng.
Người tính của tiền đem tủ cất
Ông chơi hoa kiểng để sân chưng.
E hèm! Ông nghĩ phường dơi, chuột
Rồi cũng có ngày… bị nứt lưng.
.


.

Đinh Đức Dược

Cáo và Hổ

Một ngày nọ con hổ kia đi săn quanh khu rừng. Một con cáo không may gặp hổ và bị vồ.
Đối với con cáo, rõ ràng là không thể tránh được cái chết. Mặc dù nguy hiểm, con cáo nghĩ rất căng để tìm một lối thoát.
Rất nhanh, con cáo tuyên bố với hổ, “Làm sao ngươi dám giết ta!”

Khi nghe những lời nói đó con hổ ngạc nhiên và hỏi lý do. “Con cáo cao giọng hơn một chút và ngạo mạn nói:”Nói thực với ngươi, Thượng Đế đã công nhận ta là vua của các loài vật trong rừng! Nếu ngươi giết ta, tức là đã chống lại ý Người, ngươi có biết không?”

Thấy con hổ nghi ngờ, con cáo bồi thêm: “Hãy thử kiểm tra xem. Chúng ta cùng đi qua rừng.. Đi theo ta, ngươi sẽ thấy CÁC LOÀI VẬT SỢ TA DƯỜNG NÀO.” Con hổ đồng ý.

Thế nên cáo đi trước hổ một cách tự hào qua khu rừng. Như bạn có thể tưởng tượng, tất cả các loài vật, nhìn thấy hổ ở đằng sau đều sợ hãi và bỏ chạy. Con cáo hãnh diện nói:Không còn nghi ngờ gì về điều ta nói nữa chứ?

Con hổ chẳng biết nói gì hơn là thừa nhận kết quả đó.Thế nên hổ gật đầu và nói:

“Ngài nói đúng. Ngài là vua.”
.

Phạm Lê Đoan Trang và Hà Mai Phương dịch
Lớp 6, Trường THCS Phan Chu Trinh
.

A FOX AND A TIGER


One day a tiger was hunting around in a forest. An unlucky fox was met and caught by the tiger. For the fox, the inescapable destination was very clear — death. Despite the danger, the fox thought hard to find a way out.

Promptly, the fox declared to the tiger, “How dare you kill me!”

On hearing the words the tiger was surprised and asked for the reason. The fox raised his voice a bit higher and declared arrogantly: “To tell you the truth, it’s I who was accredited by God to the forest as the king of all the animals! If you kill me, that will be against the God’s will, you know?”

Seeing that the tiger became suspicious, the fox added: “Let’s have a test. Let’s go through the forest. Follow me and you will see HOW THE ANIMALS ARE FRIGHTENED OF ME.” The tiger agreed.

So the fox walked ahead of the tiger proudly through the forest. As you can imagine, the animals, seeing the tiger behind, were all terribly frightened and ran away. Then the fox said proudly: “There is no doubt that what I said is true, isn’t it?”

The tiger had nothing to say but to acknowledge the result. So the tiger nodded and said:

“You are right. You are the king.”
.

UNKNOWN AUTHOR

Cố Gắng Để Chờ Đợi

Bình tĩnh chờ đợi.
Thế là xong quá trình lấy mẫu xét nghiệm, giờ thì nằm dài ở đây mà chờ đợi. Còn chờ đợi cái gì thì Nó cũng chẳng rõ nữa. Thiên đường hay địa ngục vậy nhỉ? Thôi kệ, là cái gì cũng được, Nó đang tập làm quen dần với tất cả những gì không chờ mà tới, cho dù có trớ trêu, bạc bẽo đến đâu đi nữa. Dù đã qua mấy lần xét nghiệm và đã có sự chuẩn bị tinh thần cả buổi sáng nhưng khi thấy chị y tá cầm cái xiranh để lấy máu Nó hoảng quá, mắt nhắm tịt chẳng dám nhìn. Cuối cùng thì việc đó cũng xong mà không có bất trắc gì xảy ra. Chị y tá nói Nó có thể thở được rồi Nó mới dám thở. Đáng sợ thật đó. Lần này chắc cũng làm xét nghiệm giống mấy lần trước. Người không hiểu chuyện nhìn vào tưởng chừng rất đơn giản, nghĩ rằng chỉ cần rút ra một tí ti máu rồi mang tới phòng xét nghiệm là OK. Nếu mà đơn giản vậy đã chẳng có gì đáng để bàn. Điều đáng nói là những dòng chữ mà vị bác sĩ đáng kính ghi vào những tờ giấy đề là “ Kết quả xét nghiệm” kìa. Quãng thời gian nằm chờ cái tờ giấy đó tới tay cũng đáng sợ và có thể gây shock vì những gì ghi trong đó.Thời gian như trêu ngươi con người, cái đồng hồ treo trên tường cứ bình tĩnh quay theo đúng quy luật,cứ chậm rãi nhả ra những âm thanh tích tắc, tích tắc, gây khó chịu, mà không thể chạy nhanh hơn chút nào được nữa.

Trong khu điều trị đặc biệt này, bệnh nhân ở đủ mọi lứa tuổi, nhưng chiếm đa số là người trẻ như Nó. Tất cả dường như đã nắm chắc trong tay chiếc vé tốc hành sang bên kia thế giới. Rõ ràng là như vậy rồi mà vẫn phải nằm đây chờ đợi, chờ đợi thần chết đi chu du thiên hạ xong quay lại đón mình đi cùng. Cái khổ là không biết khi nào ông ta tới nên ngày qua ngày cứ phải sống trong một tâm trạng thấp thỏm, lo lắng, rồi có khi không chết vì bệnh tật thực sự mà lại chết vì sự chờ đợi tuyệt vọng ấy. Nó ghét chờ đợi, nhưng vẫn phải chấp nhận nó là một phần tất yếu, không thể thiếu và tách rời khỏi công cuộc tồn tại trên cõi đời này. Bắt đầu là sự chờ đợi được sinh ra, kết thúc là sự chờ đợi được chết đi. Hay thật! Và trong quá trình đi từ cái bắt đầu tới cái kết thúc đó, ta đã phải ngồi chờ như thể này bao nhiêu lần nhỉ? Nhiều lắm, không thể đếm được, chỉ biết rằng dù là còn sống dù chỉ 1 giây thì vẫn phải chờ đợi. Mà không, có khi chết rồi con người ta vẫn cứ phải chờ đợi. Chờ đợi người ra thăm mộ phần, chờ đợi người lên chùa thắp cho nén hương, chờ đợi đủ ba năm để được thay cái áo quan mới… Lắm chuyện quá, “ngỏm củ tỏi” rồi thì còn biết gì nữa mà chờ với đợi chứ!

Khổ sở chờ đợi là thế nhưng kết quả nhận được đôi khi lại dở khóc dở cười và thường thì nó không diễn ra theo đúng ý mình. Những người bệnh như Nó chờ đợi được thần may mắn ghé qua, chạm nhẹ vào mũi một cái thôi. Vậy mà có mấy ai đủ kiên nhẫn ngồi chờ đâu, thường thì họ ra đi trước khi ông thần đó tới. Họ nghĩ rằng ông ấy không tới với họ thì họ đi tìm ông ấy vậy. Liệu họ có tìm thấy không? Hình như là có, vì họ đã may mắn hơn những người vẫn đang ngày đêm ngồi đây chờ đợi ông thần hạ cánh xuống đôi vai mình. Ngồi đó mà chờ ư? Vô ích thôi! Ông thần may mắn có quá nhiều việc nên chẳng thể nào nhớ nổi những con bệnh đang ngắc ngoải chờ đợi ông trong khu điều trị đặc biệt này cả.

Nó đã có bao nhiêu ngày tháng sống trong sự chờ đợi rồi. Mới đầu Nó ghét lắm nhưng biết làm thế nào bây giờ, khi chờ đợi đã như là hơi thở. Nó hít vào – chờ đợi và thở ra – đợi chờ. Không hít thở làm sao duy trì sự sống? Thế là nó bình tĩnh duy trì sự sống bằng cách hít thở và đợi chờ. Trong khi bình tĩnh hít thở và đợi chờ, nó đã chứng kiến nhiều câu chuyện đau lòng: nhiều người bệnh nặng rồi ra đi, nhiều người khác gặp tai nạn cũng đột ngột ra đi. Nó hiểu ra là có những sự thật dù kinh hoàng đến cỡ nào, dù đau lòng đến cỡ nào cũng có thể xảy ra. Nó hiểu ra là thần may mắn đang hiện hữu trong mỗi con người, mỗi hoàn cảnh, mỗi thời khắc. Nó dễ dàng đặt câu với từ “may mà”. May mà gặp cô y tá giỏi, may mà mình đã được bác sĩ định đúng bệnh, may mà mình không quá nghèo để không có tiền chữa bệnh, may mà bên cạnh xa gần vẫn còn có mhững người yêu thương đang dõi theo mình. May mà mình vẫn còn hít thở để viết, may mà vẫn có người chờ đợi đọc những gì mình viết được ra. May mà nó đã kịp đứng dậy. May mà nó biết cách suy nghĩ khác với những người bệnh kia, không cam chịu, không chấp nhận, biết cố gắng, và biết bình tĩnh đợi chờ. Chờ đợi xem thử thách kỳ này sẽ khó khăn đến mức nào và xem thử có lúc nào không đặt được câu với từ “may mà” không.

Nó đã nhận đủ kiểu quà tặng của cuộc sống. Nó hơn nhiều người cái cảm nhận đau khổ, đắng cay, chiến thắng và tự hào. Suy nghĩ tích cực lên một chút, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Hành động tích cực lên một chút, sẽ thay đổi được số phận của mình và của người khác. Nó nghĩ vậy và trong cái đầu thông minh của Nó đang dần hình thành những ý tưởng thay đổi định mệnh thật táo bạo. Trước tiên là phải làm gì để thay đổi suy nghĩ cực đoan của những người đang cùng điều trị với Nó. Khó khăn đấy, nhưng chắc chắn Nó sẽ làm được. Không làm được nhiều thì một phần thôi cũng được, không ảnh hưởng nhiều người thì một thôi cũng tốt. Nó hy vọng lần này thần may mắn sẽ mỉm cười với nó và mọi người.

Đành cố gắng để chờ đợi vậy. Nhưng dù khoảng thời gian chờ đợi này có là bao lâu, trong đôi mắt nó đã thấy hạt hi vọng đang nảy mầm và màu xanh của cây lá ngoài kia qua khung cửa sổ.
.

Thanh Mai ( Leo)

Phép lạ thật

Khi Bankei đang giảng thuyết tại chùa Ryumon, một sư Chân Tông, tin rằng có thể được cứu độ nhờ niệm phật Adiđà liên tục, ganh tị với Bankei vì đông người nghe Bankei và muốn cãi nhau với thiền sư.

Bankei đang giảng bài nửa chừng thì vị sư này xuất hiện, và làm rộn đến nỗi Bankei phải ngưng giảng và hỏi điều gì gây ồn ào.

“Tổ sư của tông chúng tôi,” vị sư nói, “có những quyền lực mầu nhiệm đến nỗi tổ cầm cây cọ đứng bên này sông, người phụ tá cầm tờ giấy đứng bên kia sông, và tổ viết thánh hiệu Adiđà trên tờ giấy, xuyên qua không gian. Ông có làm được phép lạ như thế không?

Bankei trả lời nhẹ nhàng: “Có lẽ con chồn của ông có thể làm xảo thuật đó, nhưng đó không phải cung cách của Thiền. Phép lạ của tôi là khi tôi đói tôi ăn, và khi tôi khát tôi uống.”
.

Bình:

• Shinshu là jodo shinshu, tịnh độ chân tông.

• Người ta hay nói đến những phép thần thông mà quên mất đời sống thật. Thiền hay ngộ là sống bình thường, giản dị, với một tâm rỗng lặng. Trần Nhân Tông, thiền tổ thiền Trúc Lâm viết bài Cư trần lạc đạo:

Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề khốn tắc miên
Gia trung hữu báo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền

    Trần Nhân Tông
    (Trần Khâm 1258-1308)

Sống đời vui đạo cứ tùy duyên
Đói thì ăn no mệt ngủ liền
Trong nhà có của, đừng tìm nữa
Nhìn cảnh vô tâm, hỏi chi thiền

    TĐH dịch

Các phép thần thông chẳng ăn nhập gì đến Thiền cả.

• Chúng ta tu tập đạo pháp để làm mọi việc hàng ngày một cách bình thường. Người không tu tập thì làm mọi việc hàng ngày một cách căng thằng và phức tạp.

Chúng ta tu tập để loại bỏ tất cả mọi thói quen và gánh nặng phức tạp, để trở thành “như trẻ em.” Chúng ta không tu tập để có thêm thần thông phức tạp.

• Rất tiếc là cho đến ngày nay các món bùa phép mê tín dị đoan cũng vẫn còn rất thịnh hành trong hàng phật tử ít học. Phật giáo thực sự là đạo giáo của trí tuệ khai mở.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)
.

The Real Miracle

When Bankei was preaching at Ryumon temple, a Shinshu priest, who believed in salvation through repetition of the name of the Buddha of Love, was jealous of his large audience and wanted to debate with him.

Bankei was in the midst of a talk when the priest appeared, but the fellow made such a disturbance that Bankei stopped his discourse and asked about the noise.

“The founder of our sect,” boasted the priest, “had such miraculous powers that he held a brush in his hand on one bank of the river, his attendant held up a paper on the other bank, and the teacher wrote the holy name of Amida through the air. Can you do such a wonderful thing?”

Bankei replied lightly: “Perhaps your fox can perform that trick, but that is not the manner of Zen. My miracle is that when I feel hungry I eat, and when I feel thirsty I drink.”

# 80

Đứng sau lời nói

Chào các bạn,

Khi viết bài chúng ta thường có khuynh hướng mang các câu nói của các danh nhân vào bài mình viết—Einstein nói, Edison nói, Không tử nói… Nếu câu trích dẫn có liên hệ đến một điểm ta đang trình bày, hy vọng là câu trích dẫn đó sẽ làm mạnh bài viết của ta hơn.

Cùng một câu nói, nếu sau đó có tên Eisntein, thì câu nói đó sẽ được chú ‎ ý và tin tưởng hơn là chẳng có tên ai cả, hay là tên của John Doe vô danh nào đó. Tên và uy tín của một người đứng sau lời nói cho lời nói đó thêm sức mạnh và tính thuyết phục.

Vậy bạn có bao giờ nghĩ là tên bạn nên đứng sau tất cả mọi câu nói của bạn không?

Lỗi lầm của rất nhiều người ngày nay là chẳng để tên mình đứng sau lời mình nói, nhưng mà lại dùng một nick chẳng ai biết mình là ai.

Nếu bạn tin người bịt mặt đứng nói chuyện với bạn trong phòng, thì đầu óc bạn chắc là chẳng được thông suốt mấy. Người đứng đắn chẳng ai bịt mặt.

Nick trên Internet cũng chỉ là một khăn bịt mặt không hơn không kém. Nick có cái lợi là cho phép những người thiếu tự tin, sợ nói trước đám đông, có được can đảm nói chuyện. Nhưng nếu chỉ có can đảm sau nick, thì thực ra điều đó có giúp ta thêm can đảm ngoài đời thực không? Hay chỉ là sống một cách ảo tưởng trong thế giới ảo, và tạo nên bệnh đa nhân cách (multiple personality).

Hơn thế nữa, thông thường ta thấy đa số người đứng sau các nick như là dùng mặt nạ để có những tác phong rất thiếu văn hóa—thô lỗ bất lịch sự khi tranh luận, tác phong vừa thiếu lễ độ vừa thiếu thông minh, nói chuyện không cần lý luận hợp lý hay tôn trọng người đối diện… và chuyển tiếp rác đi khắp nơi mà không suy nghĩ là mình đang làm bẩn thế giới. Các tác phong này ít xảy ra khi người ta ngồi uống cà phê và tranh luận quanh một chiếc bàn, nhưng nó là chuyện hàng ngày trên Internet.

Thực ra, nếu chúng ta biết sử dụng Internet như là một “thế giới thật” thì chúng ta sẽ gặt hái rất nhiều lợi ích từ Internet.

Nếu ta dùng tên thật, và nói chuyện tử tế, thông minh, lý luận tốt, tác phong tốt… thì Intertnet là cơ hội để ta thực tập nói chuyện với đám đông một cách hiệu lực, huấn luyện ‎ lý luận vững chắc—vì viết một câu là có thể bị phản biện từ mấy mươi người, thêm nhiều bạn bè khắp nơi, đồng thời tạo ra tiếng tốt cho mình khắp thế giới, nơi nào có người đọc mình. Cách đây khoảng 15 năm, cơ hội như vậy không thể có.

Cho nên chúng ta cần thông thái để dùng Internet cách có lợi nhất cho mình và cho xã hội. Internet cũng như một chiếc loa làng— ta có thể dùng nó để la to “Tôi vừa thiếu văn hóa vừa dốt”, hay ta có thể dùng nó để hát hò kể chuyện cho dân làng yêu ta. Đó là sự lựa chọn của chính ta. Chiếc loa vô tội vạ.

Rất tiếc là nhiều bạn sinh viên trẻ ngày nay có tác phong vừa dốt vừa thiếu văn hóa trên Internet, vì sự chiến thắng của “văn hóa nick” trong bao nhiêu năm nay. Nếu chúng ta không cảnh tỉnh mọi người về tình trạnh này và khuyến khích mọi người dùng Intenet như là “thế giới thật”, thì chúng ta sẽ tạo nên một lớp “trí thức” mới vừa dốt vừa thô lỗ, chỉ thêm hại cho đất nước. Thà là có các bác nông dân ít đến trường.

Đó là chưa kể những nguồn thông tin dối trá và bẩn thỉu thả rác trên Internet thường xuyên. Đa số các nguồn thông tin này do các nicks vô danh đưa đi, các tổ chức buôn bán tình dục, các tổ chức chuyên lừa bịp, hoặc các tổ chức “chính chị” thiếu đạo đức. Rác rến của họ được quần chúng tiếp tay chuyển tiếp và nhân rộng lên nghìn lần. Nếu nhìn lượng rác được chuyển đi hàng ngày, chúng ta có căn cứ để hỏi rằng hình như Internet cho phép quần chúng thấy nhiều hơn và hiểu ít hơn?

Nếu các bạn còn dùng từ “thế giới ảo” để nói về Internet thì các bạn còn đi lạc rất xa. Internet rất thật. Và cái lợi hay cái hại từ Internet cho mỗi cá nhân cũng như xã hội đều rất thật. Chúng ta hãy dạy bảo nhau cách sử dụng Internet để làm đẹp cho chính mình và cho xã hội.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright 2010
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com