Chuyện Mẹ Tôi

lang que viet 1nam

Ngồi buồn đốt một đống rơm
Khói lên nghi ngút chẳng thơm chút nào
Khói lên đến tận Thiên trào
Ngọc Hoàng phán hỏi: “Thằng nào đốt rơm?”

Ngày xưa mẹ thường đọc bài ca dao ấy, giọng móm mém, rồi nụ cười cũng móm mém như tuổi già mẹ ấy.

Bài ca vui mà mẹ cười buồn lạ.

Tôi ngây thơ hỏi mẹ:

– Ngọc Hoàng sao láo xược thế, sao lại xưng hô thằng con mà chẳng chút lễ nghi?

Mẹ cười xoa đầu tôi, mà câu trả lời như chẳng chịu trả lời cho con trẻ:

– Mũ cao áo dài nhọc lắm, thằng con bỗ bã thế mà vui.

Bài ca như đùa mà nỗi buồn thật động địa kinh thiên.

Tôi sau này lớn lên, đã thấu được nỗi niềm trong nụ cười của mẹ.

Mẹ đã hỏa thiêu những nỗi buồn, những tục làng lệ xã, những phiền muộn đời thường thành nhẹ tênh như làn khói mỏng, thành mất dấu trần gian.

Đức Chúa Trời của Áp Ra Ham (Abraham) đã hỏa thiêu Sô Đôm (Sodome) và Gô Mô Rơ (Gomorrhe), lửa đã hỏa thiêu tội lỗi, ứng xử của Đấng Thánh.

Hạng vương đã hỏa thiêu cung A Phòng, lửa đã xóa đi những trụy lạc, ứng xử của bậc quân vương.

Người ta khó có thể trở thành thánh nhân.

Và trong trăm triệu người cũng chỉ cho phép có một quân vương.

Tôi đành học theo những người nông dân cách hỏa thiêu những nỗi buồn.

Lac quan và tích cực không có nghĩa là không có những nỗi buồn, mà là biết chấp nhận và tiêu hóa những phiền muộn.

Lạc quan và tích cực là biết sống và sắp xếp cuộc sống một cách có trật tự… Và biết mỉm cười.

Tôi nghĩ còn là trang bị cho tâm hồn mình những yêu thương, nhu mì, nhịn nhục, hiền lành, trung tín, mềm mại và tiết độ.

Và mỗi ngày tự chọn cho mình một niềm vui.

Tôi thích một câu ngạn ngữ phương Tây: Hãy mỉm cười, mọi người sẽ mỉm cười với bạn, còn nếu than khóc, bạn sẽ phải than khóc một mình.

Lại một ý tưởng khác: Hãy hướng về phía mặt trời, bóng tối sẽ bị bỏ lại phía sau.

mehien2Tôi trở về với mẹ tôi ngày xưa.

Ngày ấy, đời sống như một công trường còn nhiều dở dang lệch vẹo.

Mà gia tài của mẹ có gì: Bờ tre thì gai, đường quê thì vắng, chiều quê thì buồn.

Và trong dằng dặc nỗi niềm ấy, mẹ đã biết mỉm cười, dù nụ cười hãy còn móm mém.

Tôi hi vọng những người con của mẹ sẽ biết lọc trong gia tài mẹ để lại ấy một tinh thần lạc quan.

Và sắp xếp cuộc sống mình, để nụ cười của mình trọn vẹn hơn.

Và nụ cười của mọi người cũng trọn vẹn hơn.

Quế Sơn đầu hạ.
Nguyễn Tấn Ái

11 thoughts on “Chuyện Mẹ Tôi”

  1. Chào anh Tấn Ái!
    – Bài viết thật tràn đầy cảm xúc! Khi nói về người mẹ, dù bằng cách nào,viết, thơ, hát… cũng cho ta một cảm giác yêu thương, tôn kính và day dứt nỗi buồn… mẹ gượng cười cho con trẻ niềm vui. Thật bao la tình mẹ!!!
    – (Mà gia tài của mẹ có gì: Bờ tre thì gai, đường quê thì vắng, chiều quê thì buồn. Và trong dằng dặc nỗi niềm ấy, mẹ đã biết mỉm cười, dù nụ cười hãy còn móm mém.Tôi hi vọng những người con của mẹ sẽ biết lọc trong gia tài mẹ để lại ấy một tinh thần lạc quan.) Cảm ơn anh rất nhiều về bài viết và nhất là đoạn này.

    Like

  2. xin cho phép chỉnh lại một từ trong ca dao : đứa nào đốt rơm chứ không phải thằng nào đốt rơm.
    Đa tạ cùng văn nhân.

    Like

  3. Bai viet cua Thay hay that.
    Rat mong va hy vong se con co nhung bai hay nua Thay nhe!

    Like

  4. Bận quá hôm nay mới đọc bài của anh và cũng được đọc những lời khen rất hay về bài viết của anh ,về cả tâm hồn đượm thơ,đầy ý vị và ấm áp nụ cười của anh.Chúc mừng anh,chúc anh ngày càng tự tin hơn .Đọc bài của anh thấy thương những ánh mắt, nụ cười mình đã gom góp được mà chút xíu nữa thôi đã không đánh rơi.Để ứng xử như một người bình dị lạc quan không dễ phải không anh?Nhưng nếu biết thắp lửa nỗi buồn sã được gồng gáng qua!…

    Like

  5. Chào anh Ái,

    Có lẽ hôm nay Yến là người cuối cùng đọc bài của anh. Bài viết thật hay, anh Ái ạ. Nhưng đọc xong rồi, sao cứ thấy buồn mãi, không dứt ra được. Tưởng chừng như làn khói mỏng xoá được những dấu tích trần gian, những phiền muộn đời thường của mẹ.. Nhưng lại không phải. Vẫn còn đó nụ cười buồn chứa đựng bao nỗi niềm, vẫn còn đó dáng mẹ gầy dõi mắt về nơi nào xa lắm… Sao Yến không cảm nhận được đó là nụ cười lạc quan, vượt qua dằng dặc nỗi niềm mẹ vẫn giữ được nụ cười. Yến lại thấy quá thương cho mẹ, một bà mẹ Việt nam của ngày xưa, chịu thương chịu khó và chỉ giữ lại cho riêng mình nụ cười chịu đựng…

    Nhưng, như anh nói, Yến tin là những người con của tất cả các bà mẹ đều biết cách hoả thiêu nỗi buồn, để mỗi người đều có được nụ cười trọn vẹn, hôm nay…

    Chờ đọc thêm nhiều bài nữa của anh Ái nha.

    Like

  6. ÁI thật ấm lòng khi nhận được những chia sẻ giàu thiện cảm của các anh chị!
    Rất cảm ơn anh Hoành với lời động viên thật nồng nhiệt.
    Ái mong mình lại tiếp tục được gặp gỡ và tâm tình cùng mọi người, để ngày ấm áp hơn.
    Và Ái hiểu đó cũng là cái đích mà ĐỌT CHUỐI NON hướng đến!
    Thương kính!

    Like

  7. Xin chúc mừng anh Ái, bạn đồng nghiệp, với bài ra mắt giàu chất thơ nhạc và hồn quê này.

    Mình liên tưởng đến Thương Nhớ 12 của Vũ Bằng

    Mong sớm được đọc bài mới về mộng bình thường của anh, cho nụ cười của chúng ta, của mọi người thêm trọn vẹn.

    @ Bich, muốn tìm thêm một nụ cười móm mém của mẹ nữa nhưng không kịp.
    Bạn cứ viết bài đi có nhiều người tình nguyện kiếm hình lắm đó. Như thế càng vui hơn.

    Like

  8. Mot bai viet nhe nhang, gian di va de thuong. Bai hay ma comment cua anh Hoanh cung hay lam. Toi thich nhat la hinh anh nguoi Me, qua dep, qua tuyet voi. Don hau, hien hoa ma nhan nhuc lam sao, khong but muc nao dien ta noi. Hinh chup dep qua!

    Like

  9. lâu rồi mới lại gặp anh. Vẫn như xưa, hiền và dễ thương. Hẹn còn gặp nhau nhé.

    Like

  10. Bài này rất nhẹ nhàng, dịu dàng, và sâu thẳm. Như đứng trên đỉnh núi thả chiếc máy bay xếp bằng giấy học trò, và nó lượn từ từ, chầm chậm, hiền hòa, đến tận đáy vực sâu.

    Cám ơn anh Ái đã chia sẻ, và chị Huệ đã chuẩn bị bài.

    Hay quá hay.

    Hoành

    Like

Leave a comment