Thứ hai, ngày 1 tháng 2 năm 2010

Bài hôm nay

Giới thiệu bài hát “I am…I said”, Văn Hóa, Nhạc Xanh, Video, song ngữ, chị Hoàng Khánh Hòa.

Tính sáng tạo của sinh viên Việt Nam, Nghiên Cứu Xã Hội, anh Trần Đình Hoành.

Yêu thương, Danh Ngôn, song ngữ, chị Nguyễn Thu Hiền.

Một giây để cảm ơn, Danh Ngôn, song ngữ, chị Lâm Thanh Thanh.

Lạc quan để chấp nhận, Danh Ngôn, song ngữ, chị Zen và chị Nắng.

Gởi, Thơ, chị Tôn Nữ Ngọc Hoa.

Loa công cộng, Thơ, chị Hoàng Thiên Nga.

Mong bạn luôn cảm thấy được yêu, Trà Đàm, Thơ, song ngữ, chị Hoàng Khánh Hòa.

Hãy kiêu hãnh và tự do, như những chú gà rừng, Teen Talk, Trà Đàm, chị Đông Vy và anh Phạm Công Luận.

Vô tâm, Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.

.

Tin sáng quốc tế, anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối link

Haiti bắt 10 người Mỹ tình nghi buôn bán trẻ em – Bộ trưởng Các vấn đề Xã hội Haiti Yves Christallin ngày 30-1 cho biết cảnh sát nước này đang tạm giữ 10 công dân Mỹ bị tình nghi can dự vụ đưa trái phép 31 trẻ em Haiti ra khỏi nước này một cách bất hợp pháp.

Binh lính Campuchia và Thái Lan lại bắn nhau – Bộ trưởng quốc phòng Campuchia cho biết vào khoảng 10 giờ tối 9-1, binh lính hai nước Thái Lan và Campuchia đã bắn nhau khoảng 15 phút tại biên giới Campuchia (tỉnh Pursat) và Thái Lan (tỉnh Trat).

Chủ tịch Hãng Toyota xin lỗi vụ thu hồi xe – Báo chí Nhật Bản đưa tin chủ tịch Hãng Toyota Akio Toyoda đã lần đầu tiên lên tiếng xin lỗi người tiêu dùng xung quanh việc hãng này thu hồi hàng triệu ôtô tại Mỹ và châu Âu.

Bill Gates chi 10 tỉ USD cho các nước nghèo – Ngày 29-1, người sáng lập Tập đoàn Microsoft Bill Gates thông báo vợ chồng ông sẽ dành 10 tỉ USD để phát triển và phân phát văcxin phòng bệnh cho trẻ em ở các nước nghèo trong thập kỷ tới.

CHDCND Triều Tiên bắt 2 người Mỹ – CHDCND Triều Tiên ngày 29-1 cho biết đang giam công dân Mỹ thứ hai do xâm nhập lãnh thổ nước này bất hợp pháp.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: năm 2010 kinh tế VN tăng trưởng 7% – Ngày 29-1 tại Diễn đàn kinh tế thế giới (WEF) 2010 ở Davos (Thụy Sĩ), Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã có cuộc họp báo với giới truyền thông quốc tế.

Các hãng dược phẩm đa quốc gia: Những cách mới để kiếm lợi nhuận – Đối phó với việc hết hạn bản quyền của các loại thuốc độc quyền từng đem lại lợi nhuận lớn cho mình, các hãng dược phẩm lớn đang tìm nhiều cách mới để kiếm tiền…

Nigeria: tổng thống đâu rồi? – Vị tổng thống ốm yếu Umaru Yar’Adua của Nigeria đã ở Saudi Arabia hơn hai tháng qua để điều trị bệnh tim. Ông sẽ không khiến người dân lo lắng và chính phủ rơi vào tình trạng mất ổn định như hiện nay, nếu ông thông báo mình nghỉ ốm và tạm thời chuyển giao quyền lực cho phó tổng thống.

Mỹ đơn phương trừng phạt Iran – Với dự luật được thông qua hôm 28-1, Tổng thống Mỹ Barack Obama có thêm các biện pháp trừng phạt Iran nhằm tiếp tục gây sức ép lên chương trình hạt nhân của nước này.

6,4 tỉ USD vũ khí làm nóng quan hệ Trung – Mỹ – Hôm qua, Trung Quốc cảnh báo mối quan hệ giữa Bắc Kinh và Washington sẽ “rạn nứt nghiêm trọng” nếu Mỹ bán cho Đài Loan số vũ khí trị giá 6,4 tỉ USD.
.

Tin sáng quốc nội , anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối links.

Thông xe cầu tạm Bà Rén – Sau gần 2 tháng gấp rút thi công, sáng 31-1, Cục Đường bộ Việt Nam chính thức nghiệm thu, đồng ý cho phép thông xe hai chiều qua cầu tạm Bà Rén trên quốc lộ 1A đoạn qua huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam, vượt tiến độ thi công 10 ngày.

Đào rừng Sa Pa xuống núi về xuôi – Tiết trời Sa Pa mấy hôm nay nắng chang chang khiến những vạt đào rừng còn sót lại trong các thôn, bản Sâu Chua, Ô Quý Hồ Séo Mý Tỷ, Sa Pả, Tả Phìn… bật nụ, xòe hoa rực rỡ.

ĐBSCL: Hơn 2.700 tỉ đồng xây dựng kho chứa lương thực – Theo Tổng Công ty lương thực Miền Nam, Tổng Công ty đã phê duyệt đề án qui hoạch đầu tư hệ thống kho chứa lương thực tại khu vực ĐBSCL giai đoạn 2009-2011.

Phim truyện Những bức thư từ Sơn Mỹ: Cầu nối tình yêu hòa bình – Ngày 31-1, đoàn làm phim Trung tâm UNESCO điện ảnh đa truyền thông Việt Nam với sự chỉ đạo của NSƯT, đạo diễn Lê Dân đã chính thức bấm máy quay về lễ tưởng niệm vụ thảm sát Mỹ Lai – đoạn kết của bộ phim truyện nhựa Những bức thư từ Sơn Mỹ tại khu chứng tích Sơn Mỹ, xã Tịnh Khê, huyện Sơn Tịnh (Quảng Ngãi).

Nghĩ từ hành trình Pắc Bó – Hành trình về nguồn “Triệu tấm lòng – một niềm tin” do báo Tuổi Trẻ tổ chức trong những ngày cuối tháng 1-2010 đã xuyên qua trời đông cắt da ở Cao Bằng, xuyên qua mây phủ mờ từng đoạn đường quanh co sườn núi đến khu rừng lịch sử Trần Hưng Đạo, về hang Pắc Bó, qua suối Lê Nin, núi Các Mác, lán Khuổi Nậm.

3 người chết vì nhậu – Ba người tử vong và một người đang trong tình trạng nguy kịch sau khi cùng nhau nhậu. Vụ việc xảy ra hôm qua 30-1 tại xã Phước Chiến, huyện Thuận Bắc (Ninh Thuận).

60 năm xây đắp tượng đài hữu nghị Việt – Nga – Nhân dịp kỷ niệm 60 năm thiết lập quan hệ ngoại giao giữa VN và Liên bang Nga (30-1-1950 – 30-1-2010), Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã trao đổi điện mừng với Tổng thống Liên bang Nga D. Medvedev và Thủ tướng V. Putin.

Hàng Việt còn yếu ở khâu quảng bá – Chiều 31- 1, đông đảo sinh viên Trường ĐH Hoa Sen đã đến tham gia trao đổi tại diễn đàn “Sinh viên và thương hiệu Việt”, thuộc chương trình “Tiếp sức hàng Việt”, do báo Tuổi Trẻ, Trung tâm Nghiên cứu kinh doanh và hỗ trợ doanh nghiệp (BSA) và Công ty cổ phần Sữa VN (Vinamilk) tổ chức.

Nông sản lại bị tắc ở Tân Thanh – Hàng trăm xe chở nông sản xuất sang Trung Quốc lại bị ùn tắc tại cửa khẩu Tân Thanh (Lạng Sơn) trong vài ngày qua đã khiến nhiều chủ hàng khóc ròng vì đứng trước nguy cơ hàng hóa hư thối.

Cần Thơ: đưa vào hoạt động máy in cuộn màu – Ngày 29-1, Công ty cổ phần In tổng hợp Cần Thơ đưa vào hoạt động máy in cuộn màu của Mỹ trị giá 38 tỉ đồng có công suất 45.000 tờ/giờ, với khả năng in và lồng được cùng lúc hai tờ báo bốn màu, giúp rút ngắn đáng kể thời gian in và chi phí, bỏ qua công đoạn lồng báo thủ công.

Nhiều dự án đầu tư vào Tiền Giang – Phát biểu tại hội nghị xúc tiến đầu tư tỉnh Tiền Giang ngày 29-1, Phó thủ tướng Hoàng Trung Hải nói Tiền Giang có đầy đủ các điều kiện để phát triển các ngành công nghiệp, đặc biệt là cơ khí chế tạo và chế biến thực phẩm, nông sản… Khoảng 1.000 doanh nghiệp trong và ngoài nước tham gia, tìm hiểu cơ hội đầu tư 117 dự án lớn trị giá gần 11 tỉ USD.

Áo ấm cho trẻ vùng cao – 250 suất quà là kết quả của chương trình “Áo ấm cho trẻ vùng cao” do chi đoàn văn phòng Đà Nẵng báo Tuổi Trẻ phát động.

Một ngày bên người lính – 300 sinh viên ĐH Sư phạm TP.HCM và hơn 40 chiến sĩ đến từ Bộ Công an, lực lượng công an thành phố đã có một ngày chủ nhật (31-1) ý nghĩa. Họ đến các nhà mở, mái ấm trên địa bàn thành phố tặng bánh kẹo, tổ chức trò chơi và hướng dẫn các em nhỏ làm báo tường, nhiều trò chơi vận động, thể thao, ẩm thực, văn nghệ (ảnh)…

Thiệp nhân ái của teen 9X – 3g sáng, anh chàng 9X Hoàng Hoa Trung vẫn cặm cụi bên bàn phím máy tính để giới thiệu những mẫu thiệp mới trong dịp Tết Nguyên đán trên trang web http://www.thiepnhanai.com.

Phim của teen khiếm thính được đề cử phim hài hay nhất – Một bộ phim hài ngắn do 13 teen khiếm thính ở Bắc Ireland viết kịch bản và đạo diễn vừa được đề cử hạng mục Phim hài hay nhất trong cuộc thi First Light Awards 2010 (cuộc thi nhằm chọn ra những nhà làm phim trẻ tuổi ở Anh).

Những bài học từ mẹ – Khi mới đọc câu chuyện đầu tiên của cuốn Những bài học từ người mẹ, tôi cảm thấy thật sự hụt hẫng.

Trao học bổng cho sinh viên Huế – 83 suất học bổng Viethope (USP) vừa được trao cho sinh viên các trường đại học thành viên thuộc Đại học Huế sáng nay 31-1, tại Hội trường trường Đại học sư phạm Huế.

“Ngày hội văn hóa công nhân” – Hôm qua 30-1, tỉnh Đồng Nai tổ chức “Ngày hội văn hóa công nhân” lần 2-2010 tại huyện Trảng Bom.

“Tôi si tình Việt Nam” – Đó là câu trả lời ngắn gọn của tay máy nữ người Pháp Isabelle Aragon khi được hỏi tại sao bà lại thích chụp ảnh về VN và triển lãm tại VN, đặc biệt là triển lãm mới nhất của bà với chủ đề Việt Nam, nhật ký đi đường đang diễn ra tại gallery Lotus (Pasteur, Q.1, TP.HCM).

Một năm kỷ lục của sân khấu West End – Năm 2009 đánh dấu những bước phát triển đáng ngạc nhiên của West End, khu vực tập trung nhiều nhà hát nhất của London (Anh), với số lượng kỷ lục người xem và doanh thu từ bán vé. Các vở kịch, opera và khiêu vũ ở đây đã đem về doanh thu hơn 500 triệu bảng Anh (khoảng 800 triệu USD).

Đường hoa Nguyễn Huệ: hoa nở trên cao – Những ngày này tại khu du lịch Bình Quới, Văn Thánh, Tân Cảng và khu vườn nhà nghệ nhân Nguyễn Minh Phương (Q.7, TP.HCM), mọi người đang hối hả hoàn thành những công đoạn cuối cùng cho đường hoa Nguyễn Huệ.

Khoảnh khắc mùa xuân – Ðược tuyển chọn từ các bài tùy bút đã đăng trên chuyên mục “Tùy bút mùa xuân” của chuyên trang Online cùng Tết Việt (ra mắt trên Tuổi Trẻ Online từ năm 2004 đến nay), 40 bài viết trong tập sách Khoảnh khắc mùa xuân là một món quà xuân ý vị.

Trao giải cuộc thi biểu diễn các nhạc cụ truyền thống – Ngày 31-1, tại Trung tâm Triển lãm nghệ thuật Việt Nam đã diễn ra cuộc thi tài của 29 thí sinh đến từ mọi miền đất nước tham dự cuộc thi biểu diễn các nhạc cụ truyền thống các dân tộc Việt Nam dành cho lứa tuổi thiếu niên.

Chào Thăng Long một nghìn năm – Kỷ niệm Thăng Long 1.000 năm cũng là kỷ niệm nền độc lập tự chủ kéo dài một thiên niên kỷ của dân tộc Việt. Một nền độc lập được giữ vững bằng máu xương, trí tuệ, ý chí tự cường và lòng yêu nước.
.

Lịch sự kiện văn hóa

Attention Photographers – 26/02 – Photography Contest concerning changes in Asian countries opened to everyone —– 26/02 – Cuộc thi nhiếp ảnh với chủ đề những thay đổi ở các nước châu Á dành cho tất cả mọi người

KVT at Symphony No. 9 – KVT at German year in Vietnam’s launch event —– KVT say mê “số 9” tại buổi khai mạc chương trình “Nước Đức ở Việt Nam”

Tet Holiday in Hanoi – Past & Present – 30 Jan – Learn to celebrate Tet the Hanoian way —– 30/01 – Cùng Press Cafe tìm hiểu về Tết cổ truyền Hà Nội
.

Tin học tập – việc làm

IIE Vietnam news

American Center Hanoi Event news

ICVE: Học bổng Hoa Kỳ 2010

Fellowship at UNFPA Special Youth Programme

Ph.D Scholarships at Aarhus University

Master in Public Administration Scholarship

[Singapore] Master in Public Policy Scholarship

Chứng khoán

* VNINDEX

* HNX

Giá vàng VN

Giá vàng Mỹ

Tỷ giá ngoại tệ

Thống kê kinh tế

Thời tiết hôm nay
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

:-) :-) :-) :-) :-) :-)

Đọt Chuối Non

ty

Giới thiệu bài hát “I am…I said”

Chào các bạn,

Có bao giờ bạn xa nhà và trong lòng tràn ngập một nỗi nhớ quê hương?

Có bao giờ bạn đang ở ngay nơi mình sinh ra, mà lại thấy xa lạ như không phải là nhà mình?

Có bao giờ bạn thấy trống rỗng, và không biết mình thuộc về nơi nào, cuộc sống của mình đi về đâu và gắn bó nơi đâu?

Nếu bạn đã từng, hãy lắng nghe và chia sẻ nỗi niềm đó với Neil Diamond. Người nghệ sĩ sinh ra ở thành phố New York, bờ biển miền Đông nước Mỹ nhưng lại sống ở Los Angeles, một thành phố ở bờ Đông và anh thật buồn vì thấy mình đang lạc giữa hai thế giới, giữa hai lựa chọn, giữa cô đơn và trống trải.

LA’s fine, sunshine most of the time
The feeling is laid back
Palm trees grow and the rents are low
But you know I keep thinking about
Making my way back

Los Angeles thì hay, hầu như nắng suốt ngày
Cảm giác thật thư thái
Những cây cọ mọc lên và giá thuê nhà thì rẻ
Nhưng bạn biết không, tôi vẫn cứ nghĩ hoài
Đến việc quay trở về

Well, I’m New York City born and raised
But nowadays, I’m lost between two shores
LA’s fine, but it ain’t home
New York’s home but it ain’t mine no more

Ừ, tôi là đứa sinh ra và lớn lên ở thành phố New York
Nhưng giờ, tôi lạc giữa hai bờ
Los Angeles thì được, nhưng không phải là nhà
New York là nhà nhưng không còn là nhà của tôi nữa rồi

I am, I said
To no one there
And no one heard at all
Not even the chair
I am, I cried
I am, said I
And I am lost, and I can’t even say why
Leavin’ me lonely still

Tôi thế, tôi đã nói
Chẳng với ai ở đằng kia cả
Và chẳng hề có ai nghe cả
Thậm chí là cái ghế
Tôi thế, tôi đã khóc
Tôi thế, tôi đã nói
Và tôi bị lạc, và tôi không thể nói tại sao
Cứ để mình cô đơn hoài

Did you ever read about a frog who dreamed of being a king
And then became one
Well, except for the names and a few other changes
If you talk about me, the story’s the same one

Bạn đã bao giờ đọc câu chuyện về con cóc mơ trở thành nhà vua
Và sau đó đã thành một nhà vua
Ừ, trừ những cái tên và một vài thay đổi
Nếu bạn nói về tôi, câu chuyện cũng thế thôi

But I got an emptiness deep inside
And I’ve tried but it won’t let me go
And I’m not a man who likes to swear
But I’ve never cared for the sound of being alone

Nhưng sâu trong lòng tôi có một sự trống rỗng
Và tôi đã cố gắng nhưng nó vẫn không để tôi đi
Và tôi không phải là người đàn ông thích thề thốt
Nhưng tôi chưa từng bao giờ quan tâm đến âm thanh của nỗi cô đơn

I am, I said
To no one there
And no one heard at all
Not even the chair
I am, I cried
I am, said I
And I am lost, and I can’t even say why

I am, I said
I am, I cried
I am…

Neil Diamond mất 4 tháng để sáng tác bài hát này vào năm 1971. Bài hát đã trở thành hit ở Mỹ và sau đó đem đến cho anh giải thưởng Grammy cho Trình diễn nhạc pop hay nhất dành cho nam.

Các bạn cùng nghe bài hát này qua phần trình diễn của Neil Diamond và nghệ sĩ Caterina Caselli nhé.

Chúc các bạn một ngày ấm áp,

Hoàng Khánh Hòa

.

Bản tiếng Anh “I am …. I said” do Neil Diamond trình diễn

La casa degli angeli (bản tiếng Tây Ban Nha)

Tính sáng tạo của sinh viên Việt Nam

Chào các bạn,

Câu hỏi Nghiên Cứu Xã Hội tuần này là:

So với sinh viên trong vùng Đông Nam Á (ASEAN), tính sáng tạo của sinh viên đại học Việt Nam:

1. Rất cao
2. Hơi cao
3. Trung bình
4. Hơi thấp
5. Rất thấp

Các bạn trả lời hăng hái nhé.

Chúc mọi người một tuần làm việc tốt.

Mến,

Hoành

Gởi

Người về cho gởi theo cùng
Nửa hồn tôi trĩu nhớ nhung bao ngày
Nhớ khu vườn rợp bóng cây
Hẳn giờ đã chớm nụ mai đầu mùa

Nhà xưa rộn tiếng cười đùa
Mẹ tôi giờ chịu sớm trưa một mình
Nhớ con đường ngập trăng xanh
Hoa sầu đông tím biếc cành rơi rơi…

Nhớ dòng Hương lặng lờ trôi
Qua cầu nghiêng nón bồi hồi bước chân
Nhớ mênh mang nhớ mông lung
Tiếng chuông Thiên Mụ thinh không bồng bềnh

Dẫu chưa mấy đỗi thác ghềnh
Tha hương đứt gánh lênh đênh quê người
Thì đành như rứa Huế ơi
Thương để dạ buồn gắng vui. Thế rồi…

Đường về đèo dốc xa xôi
Nhớ nhung tôi
Nặng vai người
Thì xin..


Tôn Nữ Ngọc Hoa

Loa công cộng

Tinh sương
Giật thốt
Trụ điện rò rè lệnh vỡ

Giun dế nín thở
Chùm loa tưng bừng xổ vào từng khe cửa
Quảng cáo, dân ca , điều tra, quán triệt …
Thập cẩm nỉ non eo óc

Cụ làu bàu rên rỉ
Thằng cu vọt dầm khóc oé
Thiếu phụ bơ phờ ném bọc tã vào xô

Loa phừng phừng ngõ xóm
Lão khua gậy thở dài
Gã vò đầu quăng bút
Ngọc lan nát thềm
Tiếc ban mai …

Hoàng Thiên Nga

Mong bạn luôn cảm thấy được yêu

Mong cho bạn tìm thấy sự bình yên và tĩnh lặng
trong một thế giới mà bạn có thể không bao giờ hiểu được
Mong cho nỗi đau mà bạn biết
và sự bất đồng mà bạn trải qua
đem đến bạn sức mạnh để bước đi trong cuộc sống
đối mặt với mỗi một hoàn cảnh mới
với sự dũng cảm và lạc quan.

Luôn nhớ rằng có những người
mà tình yêu và sự hiểu biết của họ
sẽ luôn có mặt,
thậm chí khi bạn thấy cô đơn nhất.

Mong cho bạn tìm thấy đủ lòng tốt ở những người khác
để tin vào một thế giới hòa bình.

Mong một lời nói ân cần, một vỗ về trấn an,
một nụ cười ấm áp sẽ là của bạn mỗi ngày trong cuộc đời mình
Và mong bạn sẽ trao đi những món quà này
nhiều như bạn nhận được chúng.

Hãy nhớ đến ánh mặt trời
khi cơn bão như không ngừng lại.

Dạy tình yêu cho những người biết hận thù,
và hãy để tình yêu đó ôm lấy bạn
khi bạn bước vào thế giới.

Mong cho lời dạy của những người bạn ngưỡng mộ
trở thành một phần của bạn,
vì thế mà bạn có thể tin tưởng vào họ.

Nhớ rằng, những cuộc đời mà bạn đã đến
và những người đã đến với đời bạn
luôn là một phần của bạn,
kể cả khi những hạnh ngộ đó
xảy ra ít hơn là bạn mong đợi.

Nội dung của cuộc gặp
quan trọng hơn hình thức của nó.

Mong cho bạn không trở nên quá lo lắng
về những vấn đề vật chất, nhưng
đặt một giá trị vô lượng
vào lòng nhân ái trong trái tim bạn.

Dành thời gian mỗi ngày để ngắm nhìn vẻ đẹp
và yêu thế giới xung quanh bạn.

Hãy nhận ra rằng mỗi người có những khả năng giới hạn,
nhưng mỗi một chúng ta khác biệt theo cách riêng của mình.

Cái mà bạn thấy thiếu ở mặt này
có thể được bù đắp nhiều hơn ở mặt khác.

Cái mà bạn thấy thiếu trong hiện tại
có thể trở thành một điểm mạnh của bạn
trong tương lai.

Mong bạn nhìn thấy tương lai
tràn đầy hứa hẹn và cơ hội.

Mong bạn thấy đủ sức mạnh nội tại
để tự xác định chân giá trị của riêng mình
và không phụ thuộc vào các đánh giá của người khác
về những thành quả của bạn.

Mong bạn luôn cảm thấy được yêu!

Hoàng Khánh Hòa dịch

.

May you always feel loved

May you find serenity and tranquility
in a world you may not always understand.

May the pain you have known
and the conflict you have experienced
give you the strength to walk through life
facing each new situation with
courage and optimism.

Always know that there are those
whose love and understanding
will always be there,
even when you feel most alone.

May you discover enough goodness in others
to believe in a world of peace.
May a kind word, a reassuring touch,
a warm smile be yours every day of your life.

And may you give these gifts,
as well as receive them.

Remember the sunshine
when the storm seems unending.
Teach love to those who know hate,
and let that love embrace you
as you go into the world.

May the teaching of those you admire
become part of you,
so that you may call upon them.

Remember, those lives you have touched
and who have touched yours
are always a part of you,
even if the encounters
were less than you would have wished.

It is the content of the encounter
that is more important than its’ form.
May you not become too concerned
with material matters, but instead
place immeasurable value
on the goodness in your heart.

Find time in each day to see the beauty
and love in the world around you.
Realize that each person has limitless abilities,
but each of us is different in our own way.

What you may feel you lack in one regard
may be more than compensated for in another.

What you feel you lack in the present
may become one of your strengths
in the future.

May you see your future
as one filled with promise and possibility.

May you find enough inner strength
to determine your own worth by yourself,
and not be dependent on another’s judgements
of your accomplishments.

May you always feel loved!

Sandra Sturtz Hauss © 1987

Hãy kiêu hãnh và tự do, như những chú gà rừng

    Tôi là chúa tể của chính tôi…
    (Benjamin Franklin)

Anh bạn 18 tuổi mấy hôm nay đang lên tiếng đòi tự do: được mua xe mới để tự lái đi học thay vì để ba đưa đón hoặc đón xe bus, được đóng cửa phòng khi tiếp bạn thay vì mở cửa như mẹ quy định, được thỉnh thoảng ngủ đêm lại nhà trọ của bạn cùng lớp khi có liên hoan thay vì phải về nhà trước mười rưỡi tối…

Bạn nói với tôi rằng thật quá “oải” với sự bảo bọc của cha mẹ. Thậm chí, mỗi lần cắt tóc bạn đều phải theo ba đến tiệm quen. Trong câu chuyện, bạn thú nhận rằng, cho đến tận hôm nay, bạn chưa bao giờ tự xúc cơm vào chén của mình. Đó là việc của mẹ, bà, hoặc cô giúp việc. Bạn chỉ việc bưng tô cơm đã xúc sẵn lên ngồi trước ti vi và ăn.

Đến năm mười bốn tuổi tôi vẫn chưa tự xếp quần áo cho mình. Tất cả đều là việc của mẹ. Giặt, phơi, xếp, ủi, treo lên móc. Mỗi sáng, tôi chỉ việc mặc những chiếc áo rất thẳng thớm tinh tươm để đến trường. Cho đến một ngày nọ mẹ đi vắng, và trời trưa đang nắng bỗng lắc rắc vài hạt mưa. Không cách nào khác, tôi phải làm. Lấy quần áo từ sào phơi, ôm vào phòng. Tôi chợt nhận ra quần áo vừa lấy từ sào xuống thật là thơm, một mùi hương mới mẻ, lạ lẫm, thanh sạch, “nóng giòn”. Mùi của nắng. Và lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi xuống bên đống quần áo, lóng ngóng, bắt đầu xếp từng cái một.

Tôi chỉ muốn nói rằng …những ví dụ đó không hoàn toàn là những việc nhỏ nhặt.

Khi không tự làm điều gì đó cho bản thân – chẳng hạn như việc xúc cơm, với bạn, hay việc xếp quần áo, với tôi – ta có thể tận hưởng cảm giác thoải mái của sự bảo bọc (hay lười biếng), nhưng đồng thời, chúng ta cũng đang đánh mất dần – từng chút – một điều rất có ý nghĩa với đời mình: bản năng độc lập.

Bản năng mạnh mẽ nhất của con người là học lấy những kỹ năng sống nhằm tự tồn tại. Vừa lọt lòng mẹ, chúng ta khóc oe oe đòi sữa, vì “con khóc mẹ mới cho bú”. Không có ai dạy cả, Rồi ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi…Rồi nhảy cú nhảy đầu tiên. Ngã cú ngã đầu tiên…Cha mẹ đứng quanh vỗ tay cổ vũ, khen ngợi. Nhưng chính chúng ta, dù bé nhỏ, mong manh như vậy, khi mới vài tháng tuổi đã tự mình làm nên những kỳ tích.

Hãy nhớ lại lúc bé thơ. Khi nào mẹ cho bạn cầm kéo cắt hình chiếc lá: đó là khi mẹ tin rằng bạn có thể cầm kéo mà không tự cắt vào tay mình. Ba mẹ không bế ẵm ta nữa, nếu ta đã biết đi, muốn tự đi một mình và quan trọng nhất là khiến ba mẹ tin rằng ta có thể tự đi một mình, biết vịn vào ghế, biết tự đứng dậy được khi vấp ngã. Có bao giờ bạn tự hỏi: tại sao cha mẹ có thể thả tay ra cho bạn đứng chựng khi bạn mới mười tháng tuổi, mà vẫn xúc cơm cho bạn khi đã mười tám tuổi. Nếu mẹ có thể xúc cơm cho bạn thì có gì lạ đâu nếu ba không yên tâm để bạn lái xe một mình…

Nếu chúng ta không chứng tỏ được rằng mình có thể tự làm, người khác sẽ tin rằng chúng ta không thể tự làm. Nếu bạn không tự làm được điều dễ dàng, cớ sao tôi phải tin rằng bạn có đủ trách nhiệm và nhận thức để làm điều khó hơn?

Trang Tử nói: “Gà rừng trong đầm cỏ đi mười bước mới nhặt được một hạt thức ăn, đi trăm bước mới uống được một ngụm nước. Nhưng chúng không mong cầu được sống trong lồng” Chúng ta có giống được những con gà rừng không? Nếu chúng ta vì ưa thích thóc gạo bày sẵn mà chịu chui vào chiếc lồng. Rồi từ sau những song tre đó, chúng ta đòi trả tự do?

Từ xúc cơm, xếp quần áo, sách vở, đến chọn trường, chọn nghề, tìm việc, kiếm sống, chọn chồng chọn vợ, chọn tương lai… Chúng ta sẽ quá quen với việc được sắp sẵn. Chúng ta ưa làm việc đã được người khác lên kế hoạch hơn là tự mình vạch ra kế hoạch. Chúng ta chuộng thói quen hơn sáng tạo. Chúng ta chỉ vui khi có người tâng bốc, chỉ hết buồn nếu có người an ủi vuốt ve. Chúng ta thậm chí không muốn tự phân biệt sai đúng trừ khi có người làm thay. Chúng ta không thể làm chủ đời mình. Cứ như vậy, chúng ta đánh mất bản năng của gà rừng và biến thành con chim trong lồng lúc nào không biết nữa. Thậm chí, một con chim trong rất nhiều lớp lồng.

Như vậy đó, anh bạn! Không ai lấy mất tự do của chúng ta, chỉ có chúng ta tự nguyện đánh mất nó, thay vì cố gắng giữ lấy nó. Chúng ta, ở tuổi mười tám, thỉnh thoảng kêu gào rằng tại sao cha mẹ lấy hết tự do của con, mà quên rằng chính mình đã đánh mất tự do – từng chút một – từ lâu lắm. Khi được ai đó làm thay một việc nhỏ, và chúng ta chấp nhận việc ấy như điều hiển nhiên, nghĩa là chúng ta đã tự đan thêm một song tre cho chiếc lồng đời mình.

Tác giả Robert Fulghum từng trở thành best seller với một cuốn sách có tựa đề thú vị “Tất cả những gì tôi cần phải biết tôi đều được học ở nhà trẻ”. Đó là những nguyên tắc sống: chia sẻ, chơi công bằng, không đánh bạn, để đồ đạc vào chỗ cũ, không lấy những gì không phải của mình, dọn dẹp những gì bạn bày ra, nói xin lỗi khi làm tổn thương ai đó, rửa tay trước khi ăn, học một ít, suy nghĩ một ít, vẽ và hát và nhảy múa và chơi và làm việc một ít mỗi ngày, ngủ trưa, có ý thức về những điều kỳ diệu, cây cối và các con vật đều chết – và chúng ta cũng vậy, từ đầu tiên và quan trọng nhất cần phải học: quan sát.

Hãy đếm xem: 100 chữ. Những gì cần phải học chỉ như vậy. Chúng ta được học ở nhà trẻ nhưng đã đánh rơi dần trong quá trình lớn lên. Cũng như khi sinh ra, ta đã có sẵn bản năng độc lập nhưng lại đánh mất nó trong quá trình sống. Không có bản năng độc lập, chúng ta không thể nắm giữ được tự do. Nghĩa là trước khi đòi tự do, bạn phải tìm lại bản năng độc lập của mình.

Mọi thứ đơn giản hơn chúng ta tưởng. Thậm chí có thể nói rằng cuộc đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể tệ hơn, hay tuyệt hơn nụ hôn trước đó, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó có thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không yêu. Nó chứa đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn thành.

Hãy tự mình hoàn thành, và bạn có thể nói bạn là chúa tể của chính mình. Như những chú gà rừng.

Hãy luôn luôn kiêu hãnh và tự do như những chú gà rừng.

Đông Vy và Phạm Công Luận

Vô Tâm

Chào các bạn,

Vô tâm là đích điểm của Thiền tập. Vô tâm, hay “tâm không”, là một tâm trí không vướng mắc, hoàn toàn tự do. Một ví dụ rất nổi tiếng về vô tâm là chuyện thiền sư Tanzan ẳm cô gái đẹp qua vũng bùn mà lòng chẳng một ly vướng bận trước, trong khi, và sau khi ẳm.

Vô tâm cũng là tâm điểm của võ thuật và các môn nghệ thuật khác. Và là cách sống mà hàng triệu thiền sinh hiện nay, dù là ở chùa hay ở nhà, vẫn cố gắng mỗi ngày để đạt.

Nhưng vô tâm nói thì dễ, làm thì cực kỳ khó khăn.

Mỗi tâm trí chúng ta là một máy computer, với hàng trăm ngàn thước “dây” thần kinh nối lại trong một guồng máy cực kỳ phức tạp. Guồng máy đó là cốt tủy của tâm ta. Bây giờ đổi nó thành “tâm không” thì cũng như là vứt bỏ tất cả các dây thần kinh đó hết để tâm thành “không”, vậy thì còn gì là bộ máy nữa? Nói thế để chúng ta hiểu được khó khăn của vấn đề.

Đây là vấn đề quan trọng, bởi vi nếu mỗi người chúng ta không giải phóng được tư tưởng của mình, cứ bị cầm tù mãi trong giàn máy tư duy của mình, thì đất nước sẽ không bao giờ cất cánh.

Hãy xem xét câu này: “Anh chàng Sơn nói câu này thiếu luận lý quá. Dốt chịu không được.”

Câu “Anh chàng Sơn nói câu này thiếu luân lý quá” chính là “thấy sự việc như nó là” (seeing thing as it is) (nếu thực sự là anh Sơn thiếu khoa học luận lý).

Câu “dốt không chịu được” là “có tâm”, tức là đưa phán đoán của mình vào.

“Có tâm” thường làm cho mình bị mù mờ tâm trí, vì cái nhìn của mình bị sai lạc và thường chết yểu, không đi sâu được vào sự thật. Chẳng hạn, câu nói thiếu luận lý mình vừa nghe có thể là không dốt tí nào, mà có thể là một sự thật sâu thẳm vượt cao hơn luận lý đến mấy tầng.

Ví dụ câu “Thượng đế là tình yêu.” Câu này thì chẳng luận lý một tí nào cả, nhưng nếu bạn tin vào một “người” có tên là Thượng đế thì câu này là một câu thần học đúng. Nếu bạn là một triết gia dùng từ “Thượng đế” như là một sức mạnh tuyệt đối đến từ tình yêu của con người, có thể nối kết tất cả con người lại với nhau và giúp con người cùng đi lên trong thế giới này, thì nó cũng đúng. Hoặc nếu bạn là một thi sĩ, nhìn “Thượng đế” như là nguồn cảm xúc vô tận của trái tim con người, thì câu đó cũng đúng. Cho nên cái nhìn “có tâm”, bị cản trở bởi thành kiến và giới hạn nhỏ bé của kiến thức có sẵn của ta, thường là nguồn gốc của si mê và dốt nát.

Cái nhìn “thấy sự việc như nó là” là cái nhìn “vô tâm”. Đó là cái nhìn giải phóng, của một tâm trí tự do, không bị tù ngục trong những thói quen phán đoán, suy luận, suy diễn, hay kết luận của ta.

Cho nên người “vô tâm” nhìn một chuyện xảy ra trước mắt, có thể thấy sâu hơn người khác “có tâm” đến mấy tầng, trong kinh tế, trong chính trị, trong quản lý, trong giáo dục…

Tuy nhiên, từ “vô tâm” thường làm cho người thiếu căn cơ không hiểu được, vì “tôi chẳng có cách nào để làm tâm tôi thành ‘tâm không’ như thầy nói được cả.” Vậy thì chúng ta sẽ dùng một từ khác dễ hiểu hơn và dễ thực hành hơn.

Nếu trở lại chuyện của thiền sư Tanzan ẳm cô gái qua đường—lúc ẳm cô gái thiền sư chẳng có “tâm” gì cả, ngọai trừ phải chú tâm vào một chuyện—ẳm và đi cách nào cho tốt nhất. Chú tâm hòan tòan vào một việc duy nhất mình đang làm, gọi là “chánh niệm”. Và đó cũng là “vô tâm”, vì tâm trí chỉ tập trung vào một việc phải làm mà không bị vướng bận vào những tư duy vụn vặt tù túng khác.

Ví dụ: Ta thấy một tư tưởng hay, muốn viết một bài gởi đăng trên ĐCN để chia sẻ với các bạn. Thì tập trung tư tưởng vào việc “viết bài để chia sẻ với các bạn”, và không để các “tâm” sau đây chi phối:

– Các bạn sẽ cho rằng mình thông thái không?
– Hay là chê mình dốt?
– Hay là nói mình khoe tài?
– Hay là nói mình có mưu đồ chính trị?
– Hay là nói mình giảng đạo?
– Hay là nói mình đạo đức giả?
– Hay là nói mình cổ hủ?

Và vài chục cái tâm “hay là” như thế nữa.

Ví dụ viết là ví dụ khó, vì thực ra khi viết mình vẫn phải để ý đến các “hay là” bên trên, vì viết cho đám đông thì mình cần cố gắng để mọi người khỏi hiểu lầm ý mình. Nhưng tất cả các “hay là” đó chỉ là những điều nên để ý trong “kỹ thuật viết” để trình bày thế nào cho độc giả hiểu đúng ý mình càng nhiều càng tốt, chứ không có một cái “hay là” nào là động lực để mình viết (hay để bỏ cuộc không viết).

Khi “viết để chia sẻ” là chỉ tập trung tâm trí vào việc “viết để chia sẻ”, mà không bị các ham muốn hay lo sợ nào chi phối. Đó là “viết chánh niệm”, là một thực hành của vô tâm.

Ăn thì tập trung vào việc nhai và thưởng thức từng vị ngon của bữa ăn (mà đừng nghĩ đến ông chồng mình đang đi với ai 🙂 ).

Khiêu vũ thì tập trung vào việc thường thức nhịp nhạc và bước đi của mình (và không cần phải lo là ai chê mình nhảy dở hay khen mình là vũ sư).

Làm việc nhóm thì tập trung vào làm việc của mình và quan sát các người khác trong nhóm để cùng di chuyển đồng điệu mà không phải nói nhiều hay hiểu lầm nhau (và không làm “chính trị văn phòng”—office politics—tức là cạnh tranh ganh tị lặt vặt ta thường thấy trong các nhóm).

Cho một người hành khất vài đồng, thì cho (và đừng quan tâm là ông này có đang giả vờ để quỵt mình không. Nếu lo bị quỵt thì đừng cho, đã cho thì không lo).

Thấy chuyện sai cần phải nói cho người khác biết, thì nói (và đừng lo hậu quả. Nếu lo thì đừng nói).

Và khi đã xong thì xong: Tranh luận xong, đừng ấm ức; tập trung tâm trí vào việc khác. Người đã làm sai với mình, xong chuyện là xong; không để tâm phán đóan. Vợ chồng cãi nhau, xong là xong, tập trung tâm trí thưởng thức bửa ăn tối với nhau. Mỗi lúc làm chỉ một chuyện. Xong là xong.

Tập cho guồng máy tâm trí của mình “chỉ tập trung vào làm một chuyện một lúc” mà không có tư tưởng lắt nhắt nào xía vào, đó là “chánh niệm”, và người sống chánh niệm thì đương nhiên là vô tâm, vì nếu ăn chánh niệm, ngủ chánh niệm, làm việc chánh niệm, đi chánh niệm… cả ngày như thế thì lấy đâu còn tâm trí để cho các tư duy lăng nhăng khác xía vào.

Nếu ta tập được khả năng “thấy mọi sự như nó là” (seeing everything as it is), không bị các tâm lăng nhăng xía vào, ta có thể hiểu được mình và những người chung quanh sâu hơn người bình thường mấy tầng, và thấy được các hiện tượng kinh tế, chính trị, giáo dục, xã hội của quốc gia sâu hơn những người khác mấy tầng.

Đó là đưa mình và đưa đất nước đi lên.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

Bài liên hệ: Tự do đầu tiên và cuối cùng, Tâm trí tự do.

© copyright 2010
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com