Người yêu đọc sách không bao giờ phải ngủ một mình

Book lovers never go to bed alone. ~Unknown.Người yêu đọc sách không bao giờ phải ngủ một mình.

Câu chuyện của tôi:

Tôi là một người học về kỹ thuật, nhưng tôi cũng rất thích đọc sách về chủ đề xã hội. Nhưng thói quen đọc sách của tôi, không đến một cách tự nhiên và liên tục. Tôi sinh ra trong gia đình mà bố mẹ tôi không có thói quen đọc sách. Một phần vì bố mẹ tôi là công nhân, lại thêm công việc buôn bán tạp hóa bận rộn, nên không có thời gian. Thời bố mẹ tôi đi học, sách vở đâu có nhiều và dễ mua như bây giờ. Tôi hiểu và thông cảm cho bố mẹ tôi, nên cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng mình phải đọc thêm phần cho bố mẹ nữa

Ngày tôi học cấp 1 và 2, tôi cũng rất mê đọc truyện.  Bác ruột tôi là giáo viên dạy văn, nên tôi có thể mượn được những cuốn như “Thép đã tôi thế đấy” của Nikolai Ostrovsky và “Những người khốn khổ” của Victor Hugo. Mẹ tôi thì lại không đồng ý vì không muốn tôi đọc truyện tiểu thuyết sớm. Còn tôi, càng thấy, đọc truyện, nhất là văn học, làm tôi hiểu hơn về con người và cuộc sống mà qua sách vở hay bài giảng trên nhà trường không đề cập đến. Tôi biết được đau khổ, chiến tranh,..để biết yêu hạnh phúc, hòa bình. Tôi biết được cuộc sống bình dị hiện tại của mình là ước mơ không có thật của những thế hệ trước.

Rồi thời gian đọc sách của tôi càng ngắn dần khi bước vào cấp 3 và đại học. Những kỳ thi, nhứng thú vui mới làm tôi bỏ bê thói quen đọc sách một cách dễ dàng. Bài vở ngày càng nhiều và kiến thức rộng lớn làm tôi đắm chìm trong bài thi, bài tập, hay những buổi lên phòng thí nghiệm. Ngoảnh lại, thời gian trôi thật nhanh, giờ tôi đã tốt nghiệp được vài năm rồi. Giờ tôi mới nhận ra, trong thời gian đó, cuộc sống tôi luôn cảm thấy thiếu vắng và trống rỗng. Hình như tôi mất đi một người bạn đường thủa nhỏ, chính là những quyển truyện hay sách báo. Điểm lại, tôi chưa học được gì mới về cuốc sống sau bao nhiêu năm cắp sách lên giảng đường.

Sau thời gian tốt nghiệp, tôi dành hầu hết thời gian ôn thi tìm học bổng học sau đại học. Và cũng chính nhờ đó, tôi có nhiều thời gian rỗi rãi hơn. Lúc đó, tôi mới nghĩ đến sách. Vậy là những quyển sách mà tôi chưa từng đọc như: “Đồi gió hú” của Emily Bronte hay “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” của Colleen McCulough đã giúp tôi lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống. Tôi mua nhiều sách hơn, và đọc như chưa bao giờ được đọc.

Giờ đây, tôi càng hiểu ra rằng, chính đọc sách đã và đang thay đổi con người tôi.

Nguyễn Văn Du.
3:34 AM Jan, 2010.
Rice University

3 thoughts on “Người yêu đọc sách không bao giờ phải ngủ một mình”

  1. Hi anh Du, câu chuyện của anh rất hay đó. Thời bé em cũng mê đọc sách lắm, toàn tiết kiệm tiền ăn sáng mua đủ bộ Tủ sách vàng :), đọc sách giống như bị lạc vào thế giới thần tiên, tha hồ thỏa sức tưởng tượng và mơ ước 🙂

    Chúc anh học tốt nhé 🙂

    E Hòa

    Like

  2. Ngày nay dường như Internet đã quá phổ biến thì hầu hết mọi người lãng quên dần thói quen đọc sách. Cảm ơn về bài viết của anh đã nhắc nhở mỗi người tìm lại cảm giác muốn đọc sách. Vâng, sách là gối đầu giường để …”Tôi biết được đau khổ, chiến tranh,..để biết yêu hạnh phúc, hòa bình. Tôi biết được cuộc sống bình dị hiện tại của mình là ước mơ không có thật của những thế hệ trước”…

    Like

Leave a comment