Thứ năm, 24 tháng 12 năm 2009

Bài hôm nay

Hang Đá Bê Lem , Văn Hóa, Nhạc Xanh, Video, chị Trần Lê Túy-Phượng.

Giáng Sinh thư giãn, Danh Ngôn, song ngữ, chị Trần Lê Túy-Phượng và anh Trần Đình Hoành.

Quyết trở về với ngài, Thơ, anh Hồng Phúc.

Ngọn đuốc Ki-tô , Thơ, chị Minh Tâm .

Đêm Thánh , Thơ, anh Nguyễn Tấn Ái.

Ông già Nô-En không quên, Teen Talk, Văn Hóa, Trà Đàm, song ngữ, chị Thùy Trang và chị Anh Thư.

Thánh Đường Xưa, Văn, chị Đặng Nguyễn Đông Vy.

Con người Giêsu , Văn Hóa, Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.

Lời nguyện Giáng Sinh của Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII, Văn Hóa, Trà Đàm, song ngữ, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin sáng quốc tế, anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối links.

Thế giới rộn ràng chờ đón Giáng sinh – (Dân trí) – Phố xá bừng sáng với những ánh đèn màu rực rỡ, ông già Noel trong bộ quần áo đỏ xuất hiện mọi nơi, cây thông Noel được trang hoàng cầu kỳ… Không khí đón mừng Giáng sinh đang diễn ra tưng bừng trên khắp thế giới.

Việt Nam phản đối gia hạn thuế chống phá giá giày mũ da – (Dân trí) – Ngay sau khi Hội đồng Châu Âu quyết định gia hạn áp thuế chống bán phá giá thêm 15 tháng đối với giày mũ da Việt Nam, chiều nay 23/12, Bộ Công Thương phối hợp Bộ Ngoại giao Việt Nam đã tổ chức họp báo lên tiếng phản đối quyết định này.

Máy bay Mỹ chạy quá đường băng, gãy làm đôi tại Jamaica – (Dân trí) – Một máy bay của hãng hàng không American Airlines bay từ Miami đêm qua đã chạy quá đường băng và gãy làm đôi khi hạ cánh xuống Jamaica trong trời mưa to bão lớn. Hàng chục người bị thương nhưng hiện chưa có thông báo nào về người thiệt mạng.

Phiến quân bắt cóc, giết chết tỉnh trưởng – (Dân trí) – Giới chức Colombia cho hay tỉnh trưởng một tỉnh ở miền nam nước này, bị bắt cóc hôm thứ hai vừa qua, đã bị giết chết.

Hoàng tử William qua đêm trên đường phố London – (Dân trí) – Một ngõ hẻm lạnh cắt da cắt thịt ở giữa trung tâm thủ đô London là một trời khác biệt đối với chốn cung điện ấm áp, xa hoa, nhưng đó là nơi Hoàng tử Anh William chọn qua đêm để thấy được nỗi thống khổ của những người trẻ vô gia cư ở Anh.

Nga có thể đưa khỉ lên sao Hoả – (Dân trí) – Khỉ có thể được đưa lên sao Hoả theo kế hoạch được các nhà khoa học Nga tiết lộ.

Chùm tin vắn qua ảnh – (Dân trí) – Nhật Hoàng Akihito mừng sinh nhật tuổi 76; Bốn người thân của hạ sĩ hải quân Mexico hi sinh gần đây trong cuộc chiến chống ma túy bị giết hại; Trung Quốc kết án 12 năm tù một người giết hại con hổ quý…
.

Tin sáng quốc nội , anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối links.

Sớm cấp phép khai thác mỏ bô xít Tân Rai cho TKV – (Dân trí) – Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải vừa chỉ đạo Bộ Tài nguyên – Môi trường sớm phê duyệt báo cáo đánh giá tác động môi trường 2 dự án khai thác bô xít, sản xuất alumin Tân Rai, Nhân Cơ và cấp phép khai thác mỏ bô xít Tân Rai cho Tập đoàn TKV.

Hai năm Cần Thơ chỉ thu hút được… 2 thạc sĩ – (Dân trí) – Ông Trần Oanh Liệt – Giám đốc Sở Nội vụ TP Cần Thơ cho biết, trong số 2 thạc sĩ trên thì 1 về cấp thành phố (hỗ trợ 35 triệu đồng), 1 về cấp quận, huyện và nhận định: “Đó là con số quá thấp so với nhu cầu mà thành phố đang cần”.

Hai vợ chồng chết ngạt vì khói xe gắn máy – Tối 20/12, sau khi sửa chiếc xe gắn máy, anh Cao Văn Vân (36 tuổi, ở huyện Phú Giáo, Bình Dương) đã nổ máy chạy rốt -đa rồi cùng vợ là chị Đặng Thị Liên (31 tuổi) đi ngủ. Đến trưa hôm sau, mọi người xung quanh chỗ trọ phát hiện hai vợ chồng anh Vân đã chết.

Sẽ có bức tranh gốm “Ngày hội non sông trên Đất Tổ” – (Dân trí) – Dự án bức tranh gốm “Ngày hội non sông trên Đất Tổ” đặt tại khu trung tâm lễ hội của Đền Hùng dự kiến sẽ hoàn thành kịp đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Bức tranh có chiều dài 72m, cao 9,9m này được kỳ vọng sẽ trở thành độc nhất vô nhị.

Ba nữ diễn viên bị bắt… cởi quần áo vì chủ nghi giấu tiền “boa” – (Dân trí) – Công an xã Thới Sơn (TP Mỹ Tho) đang tiếp tục điều tra, làm rõ vụ các nữ diễn viên đờn ca tài tử bị chủ khu du lịch bắt cởi hết quần áo vì bị nghi có giấu tiền “boa” trong người, xảy ra vào ngày 19/12 tại khu du lịch Thới Sơn 4.

Tuyển sinh 2010 sẽ có nhiều điểm mới – (Dân trí) – Ngày 09/1 tới, Bộ GD-ĐT sẽ tổ chức Hội nghị tuyển sinh 2010 qua cầu truyền hình. Phó Thủ tướng, Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Thiện Nhân chủ trì hội nghị. Dự kiến sẽ có nhiều thay đổi trong tuyển sinh 2010.

Giá sữa ngoại bán lẻ cao gấp 2 lần giá vốn – (Dân trí) – Do phải gánh quá nhiều chi phí: lương, quản lý, quảng cáo, tiếp thị… vượt mức khống chế (10% chi phí hợp lý) nên nhiều loại sữa nhập ngoại có mặt trên thị trường hiện nay cao gấp đôi giá vốn. Một số công ty còn phó mặc giá bán cho nhà phân phối.

Giáng sinh nghèo ở nơi bão đi qua – (Dân trí) – Những ngày cuối năm, bỏ lại sau lưng những ồn ào phố thị, chúng tôi về với xứ đạo Hòa Sơn, Hòa Vang, TP Đà Nẵng để cảm nhận không khí Giáng sinh đơn sơ nơi mảnh đất vừa bị hai cơn bão tàn phá này.

“Hạ sát” thông rừng mùa Noel – (Dân trí) – Mùa Noel bắt đầu cũng là lúc người dân đua nhau đi “săn” thông về gia đình để trang trí đón Giáng sinh. Theo đó, hàng trăm cây thông cũng bị chặt ngọn….

Tạm ngừng chạy thử Nhà máy lọc dầu Dung Quất – TN – Trưa 22.12, Nhà máy lọc dầu (NMLD) Dung Quất đã tạm ngừng chạy thử ở một số phân xưởng và ngừng chạy thử hoàn toàn từ hôm nay đến 13.1.2010 để khắc phục các vấn đề kỹ thuật mà trong quá trình vận hành không thể xử lý được, đồng thời thay van PV-1501 tại cụm thiết bị tái sinh xúc tác phân xưởng Cracking xúc tác (RFCC-U015).

Những “người nhện” tật nguyền – Người lạ không biết, thấy vợ chồng một người mù già yếu dắt díu nhau trên đường trong bộ dạng nghèo khổ đã dúi vào tay họ ít tiền lẻ. Những khi ấy, người chồng xua xua tay, nhẹ nhàng bảo: “Tôi không phải ăn xin đâu. Tôi leo dừa thuê, nếu ai thương tình thì kêu tôi…”

Nghề giữa lưng trời – Ở tuổi 47, bà Nguyễn Thị Mười Hai vẫn có thể leo hàng chục cây dừa mỗi ngày. Leo dừa là nghề khá phổ biến của nhiều người ở ĐBSCL, nhất là tại xứ dừa Bến Tre. Hầu như những người trẻ tuổi ở nông thôn đều có thể leo dừa, song để trở thành thợ chuyên nghiệp lại không hề đơn giản.

.

Lịch sự kiện văn hóa

People in the City – 08 Jan 2010 – Solo Exhibition by Pham Ngoc Duong —– 08/01/2010 – Triển lãm cá nhân của Phạm Ngọc Dương

Translation for Artists – A new service for artists from the Hanoi Grapevine Team —– Dịch vụ mới – dịch thuật cho nghệ sĩ từ nhóm Hanoi Grapevine

.

Tin học tập – việc làm

IIE Vietnam news

American Center Hanoi Event news: Sat. Dec. 26, 9:30-11:00 Book Club: “The Power of Positive Thinking”

10 học bổng thạc sĩ toàn phần tại Ai len – Năm 2010, Ai Len sẽ dành 10 học bổng thạc sĩ toàn phần tại trường ĐH Tổng hợp Dublin (Ai Len)- ngành Kinh doanh Michael Smurfit cho các ứng cử viên phù hợp là công dân Việt Nam. Học bổng bao gồm học phí và sinh hoạt phí. Hạn cuối nộp hồ sơ 31/3/2010.

.

Chứng khoán

* VNINDEX

* HNX

Giá vàng VN

Giá vàng Mỹ

Tỷ giá ngoại tệ

Thống kê kinh tế

Thời tiết hôm nay
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

:-) :-) :-) :-) :-) :-)

Đọt Chuối Non

Hang Đá Bê Lem

Chào các bạn,

Chúa Giêsu sinh ra trong một hang đá nuôi gia súc ở Bethlehem, Do Thái. Ngày nay, đó là nơi được tôn sùng nhất trong thế giới Thiên chúa giáo. Bên trên Hang Bê Lem là một ngôi thánh đường lớn có tên là Nhà Thờ Giáng Sinh (Church of Nativity). Đây là nhà thờ cổ nhất trên thế giới có sinh hoạt liên tục từ lúc mới xây ở thế kỷ thứ tư cho đến nay.

Mời các bạn viếng thăm Hang Bê Lem và Nhà Thờ Giáng Sinh qua file PPS mình vừa làm xong, với giọng ca dìu dắt của Susan Boyle trong bản How Great Thou Art.

Chúc các bạn một Giáng Sinh đầy bình an của Chúa.

Bình an & Sức khỏe,

Túy-Phượng
.

Xin click vào ảnh để xem video và download

Giáng Sinh thư giãn

Tối Cao Pháp Viện đã phán quyết là không thể có cảnh Thánh Gia [hang đá Bêlem] ở Washington DC. Đây chẳng phải vì lý do tôn giáo. Họ chỉ không tìm ra được 3 ông thông thái và một trinh nữ.

The Supreme Court has ruled that they cannot have a nativity scene in Washington, D.C. This wasn’t for any religious reasons. They couldn’t find three wise men and a virgin.
Jay Leno

.

Giáng Sinh là một cuộc chạy đua xem cái gì thua trước – túi tiền của bạn hay cặp giò của ban.

Christmas is a race to see which gives out first – your money or your feet.
Anonymous

Có lần tôi mua cho tụi nhỏ một bộ pin làm qùa Giáng Sinh với tờ thông báo nhỏ, “Đồ chơi không đính kèm.”

I once bought my kids a set of batteries for Christmas with a note on it saying, toys not included.
Bernard Manning

.

Ai tin đàn ông bình đẳng với đàn bà là chưa bao giờ thấy một ông hì hục gói quà giáng sinh.

Anyone who believes that men are the equal of women has never seen a man trying to wrap a Christmas present.
Anonymous

Trên thế giới chẳng có cái buồn nào bằng thức dậy sáng Giáng Sinh mà không được làm con nít.

There’s nothing sadder in this world than to awake Christmas morning and not be a child.
Erma Bombeck

.

Giáng Sinh ở nhà tôi luôn luôn vui bằng 6, 7 lần các nơi khác. Tụi tôi bắt đầu uống rất sớm. Và trong lúc mọi người chỉ thấy một Ông Già Noel, tụi tôi thấy tới 6, 7 ông.

Christmas at my house is always at least six or seven times more pleasant than anywhere else. We start drinking early. And while everyone else is seeing only oneSanta Claus, we’ll be seeing six or seven.
W. C. Fields

Từ góc nhìn thương mại, nếu không có Giáng Sinh, ta phải phát minh ra Giáng Sinh.

From a commercial point of view, if Christmas did not exist it would be necessary to invent it.
Katharine Whitehorn
.

Nhiều ngân hàng mở một loại câu lạc bộ mới. Các CLB này giúp bạn để dành tiền để trả nợ cho các món quà mua năm rồi.

Many banks have a new kind of Christmas club in operation. The new club helps you save money to pay for last year’s gifts.
Anonymous

Anh nói Ông già Noel để râu dài, không biết tiền của ông từ đâu tới, và bay đến mọi thành phố trên thế giới trong đêm? Anh chắc là ông này không rửa tiền ma túy phi pháp không?

You say Santa wears a beard, has no discernible source of income and flies to cities all over the world under cover of darkness? You sure this guy isn’t laundering illegal drug money?”
Tom Armstrong

.

Một thứ các bà không muốn thấy trong Vớ Giáng Sinh của họ hôm sáng Giáng Sinh là ông chồng của họ.

The one thing women don’t want to find in their stockings on Christmas morning is their husband
Joan Rivers

Trần Lê Túy-Phượng và Trần Đình Hoành dịch

Ngọn Đuốc Ki Tô


Từ khi biết Chúa soi đường sáng
Con sống an vui phúc làm người
Được làm con Chúa, là dân Chúa
Sức mạnh giúp con giữa trần đời

Trái tim Thiên Chúa bao nồng ấm
Người đã cho con góc nhỏ thôi
Mà con vượt cả ngàn sóng gió
Vững bước kiên tâm chốn tình đời

Tình yêu Thiên Chúa soi đường sáng
Sức mạnh giúp con vượt thác gềnh
Vượt bao nghiệt ngã chông gai bụi
Vượt cả gian nan cám dỗ đời

Tình yêu ánh sáng Ki Tô Giáo
Đã vẫy gọi con, đón nhận con
Niềm tin Chúa giữ lòng con ấm
Giữ trái tim con biết nguyện cầu

Nhậm lời con Chúa ban quà bình an!!!


Minh Tâm

Đêm Thánh


Noel về chẳng được bước bên em

Mùa thi đến, đắng lòng không cô bé?

Lời nhắn gửi còn bên anh nhỏ nhẻ

Đêm thánh về nhớ cầu nguyện cho em.

Đêm thánh, đêm buồn, ơi đêm Noel

Ta là con chiên lạc loài tội lỗi

Tìm bóng dáng người xin ơn cứu rỗi

Đêm thánh, đêm buồn, ơi đêm Noel!
.

Nguyễn Tấn Ái

Ông Già Nô-En Không Quên

    Tác giả : M.A. Haley

Bertie là một cậu bé rất ngoan. Cậu bé tử tế, biết vâng lời, thật thà, và không ích kỉ. Tuy nhiên, cậu có một khuyết điểm lớn – cậu rất hay quên.
Dù việc lặt vặt có quan trọng thế nào đi nữa , câu trả lời của cậu bé luôn luôn là, “Con quên.” Khi cậu được sai đem một bản ghi chú cho người thợ may, mẹ cậu sẽ tìm thấy bản ghi chú ấy trong túi cậu vào buổi tối. Nếu cậu bé được sai đến cửa hàng một cách vội vã, để mua vài món cho tiệc trà, cậu sẽ trở về muộn, chẳng có món hàng nào ngoài câu trả lời thường lệ.
Cha mẹ cậu bé đã bàn bạc kĩ vấn đề này, và quyết định phải làm gì đó để làm cho thằng nhỏ nhớ.
Giáng sinh đã gần kề, và Bertie đang bận lập danh sách những thứ mà ông già Nô-en phải mang cho cậu.

“ Ông già nô-en có thể quên một vài trong số những thứ đó, ” mẹ cậu nói.
” Ông ấy không thể, ” Bertie đáp lại ; ” vì con sẽ viết xe trượt tuyết, giầy trượt pa-tanh, trống, vĩ cầm, và hết mọi thứ lên tờ giấy này. Sau đó khi ông già Nô-en tới gần chiếc tất của con ông ấy sẽ tìm thấy bản danh sách. Ông ấy có thể bắt gặp nó và bỏ quà vào liền ngay sau khi đọc.”

Vào sáng Giáng sinh , Bertie dậy rất sớm để xem có gì trong vớ của mình. Mẹ cậu bé cố gắng tránh mặt cậu , vì bà ấy biết những gì ông già Nô-en đã làm.
Cuối cùng bà nghe thấy tiếng cậu bé đi chầm chậm vào phòng mình. Cậu từ từ mở cửa và tiến lại gần bà. Cậu bé giữ trong tay một danh sách còn dài hơn nhiều cái mà cậu đã viết ra. Cậu đặt nó vào tay mẹ, trong khi những giọt nước mắt thất vọng lăn dài từ mắt cậu.

” Mẹ hãy xem những gì ông già Nô-en để lai cho con; nhưng con nghĩ ông ấy có lẽ đã mang lại cho con thứ khác bên cạnh đó.”
Mẹ cậu mở cuộn giấy ra. Đó là một danh sách những việc lặt vặt Bertie đã được yêu cầu làm trong sáu tháng. Ở cuối tất cả được viết, bằng chữ in hoa đập vào mắt, ” CON QUÊN.”
Bertie khóc cả tiếng đồng hồ. Sau đó mẹ nói với cậu rằng cả nhà sắp đến nhà ông ngoại. Lần đầu tiên cậu bé thấy cây thông Nô – en. Có lẽ cái gì đó đang được chuẩn bị cho cậu ở đó.
Thật kỳ lạ với Bertie, nhưng trên cây của ông cậu bé tìm thấy mọi thứ mình đã viết trong danh sách. Vậy là cậu đã chữa khỏi thói quen xấu của mình ? Cũng không hẳn ngay lập tức ; nhưng khi mẹ cậu thấy cậu đặc biệt lơ là bà ấy sẽ nói, ” Nhớ đó, ông già Nô-en không quên.”

Thùy Trang và Anh Thư dịch

SANTA CLAUS DOES NOT FORGET
Story written by M.A. Haley

Bertie was a very good boy. He was kind, obedient, truthful, and unselfish. He had, however, one great fault,—he always forgot.
No matter how important the errand, his answer always was, “I forgot.” When he was sent with a note to the dress-maker his mother would find the note in his pocket at night. If he was sent to the store in a great hurry, to get something for tea, he would return late, without the article, but with his usual answer.

His father and mother talked the matter over, and decided that something must be done to make the little boy remember.
Christmas was near, and Bertie was busy making out a list of things which Santa Claus was to bring him.
“Santa Claus may forget some of those things,” said his mother.
“He cannot,” replied Bertie; “for I shall write sled, and skates, and drum, and violin, and all the things on this paper. Then when Santa Claus goes to my stocking he will find the list. He can see it and put the things in as fast as he reads.”
Christmas morning came, and Bertie was up at dawn to see what was in his stocking. His mother kept away from him as long as she could, for she knew what Santa Claus had done.

Finally she heard him coming with slow steps to her room. Slowly he opened the door and came towards her. He held in his hand a list very much longer than the one he had made out. He put it in his mother’s hand, while tears of disappointment fell from his eyes.
“See what Santa Claus left for me; but I think he might have given me one thing besides.”

His mother opened the roll. It was a list of all the errands Bertie had been asked to do for six months. At the end of all was written, in staring capitals, “I FORGOT.”
Bertie wept for an hour. Then his mother told him they were all going to grandpa’s. For the first time he would see a Christmas-tree. Perhaps something might be growing there for him.

It was very strange to Bertie, but on grandpa’s tree he found everything he had written on his list. Was he cured of his bad habit? Not all at once; but when his mother saw that he was particularly heedless she would say, “Remember, Santa Claus does not forget.”

Thánh đường xưa

Ba năm, nhưng tưởng như lâu lắm rồi Nghi mới trở về quê ngoại. Lại đúng vào dịp Noel. Cô thức dậy vào buổi ban mai, nằm thật lâu trong giường để lắng nghe tiếng chim hót trong những vòm cây quanh vườn, tiếng gầu nước khua vào thành giếng, tiếng ai đó đổ nước vào thùng, và tiếng quét lá…

Ngoại cô thường có thói quen quét lá mỗi buổi sáng. Khi cây cỏ ngoài vườn còn ướt sương, khi những tia nắng đầu tiên chỉ vừa lướt trên những ngọn cây xa tít, nhuộm một màu vàng óng ánh, rất dịu . Bà dồn lá thành một đống to ở góc vườn rồi châm lửa đốt. Lá khô cháy giòn và lá tươi nổ lép bép. Có những loại lá mà bọn trẻ con gọi là lá nổ, Nghi thường hái bỏ vào lửa, thích thú nhìn chúng nổ tanh tách và phồng rộp lên như cái bánh đa nướng. Cô đã sống những ngày tháng đẹp nhất của mình ở nơi này, một xứ đạo hiền hoà và bình yên . Cô đã trải qua một tuổi thơ trong trẻo và thánh thiện, một mối tình đầu cũng trong trẻo và thánh thiện như thế. Bởi vậy mà mỗi lúc nhớ về quê ngoại, nhớ tuổi thơ là Nghi lại nhớ Đông, nhớ đến da diết. Suốt ba năm đại học, cô chỉ chăm chú vào sách vở, và không động rung trước bất kỳ ai, mặc dù không hẳn là vì Đông, hoặc ít ra cô cũng tin rằng không phải vì anh. Cách đây không lâu cô đã nghe ai đó nói rằng anh vừa làm lễ tuyên thệ, cô có cảm giác lạ lẫm và cố hình dung ra anh trong chiếc áo chùng đen. Cô nhớ mình đã từng nói với Đông rằng cô muốn anh trở thành một nghệ sĩ chơi piano trong nhà hát lớn chứ không phải là một thầy tu chơi đàn ở nhà thờ. Cô luôn nhớ đôi bàn tay mảnh và dài của anh lướt trên những phím đàn tài hoa như thế nào.Và cô nhớ, nhớ mãi cái ngày bà ngoại mất, Đông đứng bên cạnh tháp chuông chờ cô đi lễ ra để ôm choàng cô vào lòng và nói:

-Em phải khóc đi Nghi, tại sao trong đám tang em không khóc.

Và cô đã khóc, khóc mãi trong vòng tay Đông, không một chút e thẹn, ngượng ngùng, chỉ thấy nhẹ lòng vì biết mình được yêu thương và thấu hiểu. Nhưng từ ngày vào thành phố, Nghi đã luôn biết rằng Đông là ký ức, là một mối tình đã qua, nếu như cô có thể gọi đó là một mối tình…

*

Anh lớn hơn cô vài tuổi. Và là một tu sinh. Sinh ra trong một gia đình ngoan đạo nên ngay từ bé, anh đã biết chắc rằng mình sẽ trở thành tu sĩ.

Còn cô chỉ là một cô bé con gầy gò và lặng lẽ, hát trong ca đoàn của giáo xứ. Bố mẹ cô đều sống ở thành phố, còn cô thì sống với bà ngoại ở giáo xứ yên lành này từ lúc bé xíu. Thỉnh thoảng, bà ngoại lại bảo cô mang lên nhà thờ cho cha xứ những món ăn ngon. Anh thường đàn cho ca đoàn của cô trong những buổi lễ chủ nhật dành cho thiếu nhi. Cô không phải là người hát hay nhất, cũng không phải là cô bé xinh xắn nhất, nhưng anh thương mến cô vì cô rất hiền lành.

Cho đến buổi lễ Giáng sinh năm cô tròn 16 tuổi. Khi ngồi vào đàn, anh gần như không nhận ra là cô đứng ngay bên cạnh, trong chiếc áo dài trắng mềm mại và tinh khôi. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô mang áo dài, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra rằng cô đã trở thành một thếu nữ xinh đẹp. Nhìn nghiêng, gương mặt cô có nét gì đó thật thanh cao và thánh thiện, đôi mắt đen trong veo luôn nhìn thẳng về phía trước. Khi hát, chiếc cổ mảnh mai của cô ngước lên duyên dáng như một con thiên nga trắng: “cao cung lên,khúc nhạc thiên thần xuống…”Và trong một thoáng anh nhận ra rằng anh đã quên mất mình đang ở trong nhà thờ, anh cứ ngỡ như anh chỉ đang đàn cho mỗi một mình cô hát, và anh cũng chỉ nghe có mỗi tiếng hát của cô mà thôi…

Và từ đó, anh để ý đến cô, một điều tự nhiên hơn tất cả mọi điều có thể xảy ra trên thế gian này. Và anh yêu cô, mặc dù anh tin rằng mình chưa bao giờ tỏ lộ cho ai biết, kể cả cô. Anh thấy mình sung sướng khi nghe bạn bè cô kể rằng ở trường, cô là một lớp trưởng rất được nể nang vì học giỏi và năng nổ. Anh thích nhìn ngắm cô cười nói giòn giã với bạn bè, và vô cùng hạnh phúc mỗi khi cô ngừng lại và ý nhị nhìn về phía anh với ánh mắt vừa táo bạo vừa thẹn thùng một cách dễ thương. Mỗi khi tan lễ, cô thường quỳ lại rất lâu và luôn là người ra về sau cùng. Anh đợi cô bên cạnh tháp chuông, chỉ để im lặng trao cho cô một gói kẹo nhỏ, một chùm ổi, hay chùm mận hái từ khu vườn của nhà thờ. Đôi khi, chỉ để hỏi :

-Hôm nay em có vui không?

Và nghe cô thì thầm :

-Dạ có.

Trong những buổi lễ, cô luôn tìm cách đứng ngay bên cạnh chiếc đàn dương cầm, và thỉnh thoảng anh lại mỉm cười với cô, sung sướng khi thấy đôi mắt cô long lanh và đôi môi cô mím lại để cố giấu nụ cười. Không ai biết điều đó, chỉ có anh và cô.

Đôi lúc, trong những giờ đọc kinh tối hoặc sáng, anh bỗng nhớ đến cô và thầm nghĩ : “Mình không muốn trở thành một linh mục nữa, mình sẽ nói với cha xứ là mình không thể trở thành linh mục được”. Nhưng chỉ nghĩ đến thế thôi anh đã thấy hoảng sợ. Anh đã sống với vị cha xứ nghiêm khắc này từ lúc còn là một cậu bé lớp hai. Ông đã nuôi anh ăn học và tất cả mọi người trong gia đình đều tin chắc rằng anh không thể trở thành một cái gì khác ngoài một tu sĩ. Anh đã quen với những việc của nhà thờ, quen kéo chuông trước giờ lễ, quen với việc đèn đóm, âm thanh, đàn hát. Quen cả với kiểu sống trầm mặc và cô độc của một người tu hành, lủi thủi trong căn phòng nhỏ và đọc kinh rất nhiều lần trong ngày. Anh không thể dẫm đạp lên tất cả , chỉ vì cô. Anh không thể tưởng tượng được cô sẽ mang đến cho anh điều gì nhiều hơn thứ tình cảm trong sáng và vô hại ấy, thứ tình cảm mập mờ giữa tình yêu trai gái và tình anh em. Và gần như một sự ngây thơ, anh vẫn nghĩ cô là của riêng mình, và sẽ không bao giờ thuộc về ai khác.

Một buổi trưa tháng sáu, nắng đổ chói chang. Anh vừa về đến nhà thờ thì đã thấy cô chờ anh bên cạnh tháp chuông.Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chực khóc, và đôi má rám hồng lên vì nắng :

-Em lên xin cha xứ nghỉ hát ở ca đoàn, em phải vào Sài Gòn để thi Đại học. Có lẽ em không về đây nữa.

Anh đứng lặng, buông xuôi tay theo thân mình. Lòng xáo động dữ dội nhưng thừa biết mình sẽ không thể làm gì để giữ cô lại.

-Khi nào em đi?

-Chiều nay.

-Chiều nay ?

Anh tự hỏi, cô nhìn anh như thế nghĩa là gì. Cô chờ đợi anh điều gì, chờ đợi anh một lời thổ lộ hay hứa hẹn mà anh không thể nào thốt ra được chăng. Nhưng cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi nói :

-Anh ở lại mạnh khoẻ.

Anh gật đầu và cô quay lưng đi. Anh chợt thấy lòng mình trống hoác.

-Nghi !

Cô quay lại, nhìn anh điềm tĩnh đến lạ lùng, giống như cô đã biết chắc anh sẽ gọi cô, thậm chí biết chắc sẽ nói gì:

-Em…cố gắng học giỏi nhé !

Cô mỉm cười nhè nhẹ, rồi lại gật đầu và quay đi. Anh đâu cần phải dặn cô như vậy, anh biết chứ. Anh luôn luôn biết rằng cô sẽ là một sinh viên giỏi, cô sẽ làm được điều cô muốn và sẽ trở thành một cái gì đó trong đời, mạnh mẽ và không bao giờ khuất phục. Một cái gì đó, khác anh.

Từ khi Nghi đi, anh thấy mình trở nên trống rỗng và vô vị, nhưng anh chấp nhận sự vô vị đó và gọi nó là “sự bình yên”. Anh tiếp tục đàn cho ca đoàn hát, tiếp tục học tiếng Latinh, học thần học, học ngoại ngữ và âm nhạc ở chủng viện. Rồi hai năm sau, anh chính thức khoác lên người chiếc áo chùng đen và đợi thời gian thử thách để trở thành linh mục.Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe một vài người nhắc đến Nghi, nhưng anh tin rằng cô như một cơn bão đã đi xa,và lòng anh phẳng lặng trở lại. Anh nghĩ rằng mình đã không nhớ mong Nghi trong chừng ấy năm tháng, không momg muốn gặp lại cô dù rằng anh vẫn dành cho cô một lời cầu nguyện mỗi đêm. Điều đó có nghĩa là Nghi sẽ không bao giờ khuấy động tâm hồn anh được nữa. Anh vẫn tưởng như thế, cho đến một ngày, tiếng chuông Giáng Sinh lại ngân lên binh boong và Nghi trở về…

*

Đông đứng ngay trước mặt Nghi và vẫn còn kinh ngạc. Từ ngày anh mặc áo chùng, tất cả mọi người đều gọi anh là “thầy”, nhưng anh không hề cảm thấy bất bình khi Nghi vẫn gọi anh là “Anh!”. Dường như trong thâm tâm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Nghi có thể gọi anh khác đi được. Trong bóng tối, Nghi đẹp một cách kỳ lạ. Đôi mắt trong như không có đáy, cái miệng, và cái cánh mũi hếch lên bướng bỉnh của cô vẫn quen thuộc với anh như thể cô chưa bao giờ xa anh lâu đến vậy. Đông ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng từ mái tóc Nghi, có thể, từ đôi môi của cô nữa. Một cách hoàn toàn vô thức, anh đưa tay sờ lên mặt cô, dường như để nhận xem có đúng là cô hay không, hay để chứng thực rằng cô đang thật sự hiện hữu :

-Em vẫn đẹp lắm !

Nghi mỉm cười và anh thấy bàng hoàng cả người, bàng hoàng vì những lời mình vừa thốt ra, bàng hoàng vì anh đã không hề chờ đợi được gặp lại cô, và còn bàng hoàng vì những tình cảm không lường được đang trỗi dậy mạnh mẽ trong anh. Nếu ngày xưa đối với anh cô là một thiên thần tinh khôi thì bây giờ cô là niềm khát khao chực bùng cháy, chực huỷ hoại tất cả mọi thứ. Và Đông biết rõ, chỉ dấn thêm một bước nữa thôi thì cô sẽ là sự lầm lạc của anh, là nỗi ô nhục của gia đình anh, và của tất cả những giáo dân ngoan đạo xứ này.

Nghi ngước mắt lên, và thấy đôi mắt Đông nhìn cô đăm đắm xuyên qua màn đêm, nửa khao khát, nửa sợ hãi. Bỗng dưng, Nghi muốn oà khóc, cô biết Đông không thể vứt bỏ tất cả để ôm choàng lấy cô. Trong bóng tối, cái cổ cồn của chiếc áo tu sĩ nổi rõ lên màu trắng toát, trắng đến đáng sợ. Nó như một nhát dao đâm mạnh vào tim cô. Cô vừa thấy mình tội lỗi, vừa nguyền rủa sự hèn nhát của cô, và cả của anh. Bởi cô bỗng nhận ra mình yêu anh, vẫn yêu anh từ ngày xưa cho đến tận bây giờ, bất kể ba năm trời không gặp, bất kể chiếc áo chùng đen mà anh đang khoác trên người. cô muốn gục đầu vào ngực anh và kể cho anh nghe cô đã nhớ anh như thế nào, rằng cô đã thèm khát có được sự vững chãi và dịu dàng của anh bên cạnh như thế nào. Rồi Nghi ước gì Đông đừng nhìn cô nồng nàn như thế. Cô lại ước có ai đó đến gần họ ngay lúc này để anh rời xa cô ra. Đông sẽ trở thành linh mục, điều đó là không thể thay đổi, không bao giờ thay đổi được. Nghi biết rằng Đông hiến dâng cuộc đời mình cho việc tu hành không chỉ vì niềm tin, mà còn vì niềm tự hào của gia đình, vì bổn phận và cả vì những tham vọng của bản thân anh. Đó là một con đường đã được vạch sẵn và Đông chưa bao giờ bước chệch khỏi con đường đó.

Có tiếng chuông đồng hồ điểm mười tiếng, chậm rãi. Đông bất giác lùi lại:

– Sắp lễ rồi.

– Phải, sắp lễ rồi.

– Em vào nhà thờ chứ?

– Em không biết.

Đông quay nhìn vào bên trong, ngần ngừ:

– Anh phải đàn cho ca đoàn hát thanh ca.

– Em biết.

Đông cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và lắc khẽ:

– Có lẽ…anh vào trước, em vào sau nhé!

Nghi gật đầu nhè nhẹ, nhìn Đông đi như chạy về phía cửa nhà thờ , cô nghe như có cái gì đổ vỡ trong lòng mình. Đó là lúc cô nhận ra rằng Đông sợ mọi người nhìn thấy. Nhưng không thể trách anh được. không thể trách được. đời người ta vẫn khổ sở bởi những khát khao bị kìm nén. Có lẽ, cô là phần yếu đuối nhất của tâm hồn Đông. Cô chầm chậm bước ra khỏi cổng giáo đường. Đêm lạnh. Và gió thổi vi vút. Đêm Giáng sinh thường mang đến cho Nghi một cảm giác lạ kỳ, vừa ấm áp, vừa trống trải. Nghi thoáng nghe tiếng dương cầm vang lên điệu nhạc quen thuộc “ Cao cung lên, khúc nhạc thiên thần xuống, hoà trong làn gió, nhè nhẹ vấn vương…Ôi linh thiêng…”. Sau lưng cô, tháp chuông bắt đầu ngân lên từng tiếng bing…boong…trong trẻo. Ngay lúc này, Nghi biết mình phải đi xa, xa thật xa, trứơc khi cô có ý định lôi kéo Đông, hay cám dỗ anh.

Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi x. Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại. Có một thánh đường trong tim anh, tim cô, và những gì cất giấu bên trong đó là thiêng liêng. Nhưng những tham vọng, những bổn phận, cũng như nỗi sợ hãi trước nhân gian bắt họ dừng lại.

Đêm thánh vô cùng, và cánh cửa thánh đường xưa đã khép. Cô chỉ ước một điều, ước gì, nó đừng trở nên hoang phế với thời gian.

Đông Vy

Con người Giêsu

Chào các bạn,

Nhân mùa Giáng Sinh,  tức là mùa mừng sinh nhật Chúa Giêsu, mình muốn chia sẻ với các bạn một tí về con người hấp dẫn này.  Đây là một trong hai người có ảnh hưởng mạnh nhất trên tư duy của mình.  Người kia là Phật Thích Ca.  Các điều thú vị về Chúa Giêsu mình sắp chia sẻ ở đây là lấy trực tiếp từ Thánh Kinh, mặc dù có một số điều rất ít người để ý đến và nhắc đến.

Bài này đặc biết chú trọng đến khía cạnh con người của Chúa Giêsu.  Khía cạnh Con Chúa hay Chúa Con thì ta tạm gác qua một bên, vì  thực sự là chẳng có gì hấp dẫn để bàn.  Đã là Chúa rồi thì có 5 ngàn cánh tay, 10 ngàn con mắt, đi một giây 20 triệu năm ánh sáng, cũng chỉ là chuyện thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. 🙂

Cuộc đời con người của Chúa Giêsu là một cuộc đời nhiều hấp lực.  Đó là cuộc đời của một người rất người, với đầy đủ những vết bùn trong gia phả, cùng những xúc cảm, khổ đau, và nước mắt của con người.  Và là một người rất gần gũi với những người ở tận đáy xã hội.

Từ phần này về sau, chúng ta chỉ dùng tên Giêsu trong bài, như cách dùng trong các bản Thánh Kinh nguyên thủy tiếng Hebrew và Hy Lạp, để nhấn mạnh tính cách “con người” của Chúa Giêsu.

Tổ tiên mờ ám

Phúc Âm của Matthew ghi lại chi tiết gốc gác của  Giêsu, bắt đầu từ Abraham, tổ phụ của dân Do Tháí, đến  Giêsu, 42 đời cả thảy.  (Matthew 1:1-17)  Trong gia phả của chế độ phụ hệ này, theo truyền thống Do Thái thời đó, chỉ có tên đàn ông, và đương nhiên là đàn ông Do Thái.  Thuở đó, và ngay cả đến ngày nay cũng vẫn còn khá đúng, người Do Thái chỉ lập gia đình với người Do Thái và bị cấm lấy người “ngoại đạo”, cho nên gia phả chỉ có người Do Thái là chuyện đương nhiên.  Tuy nhiên trong số 42 đời trong gia phả Giêsu, Matthew có kèm theo tên 4 người phụ nữ được xem là có ảnh hưởng quan trọng trong lịch sử Do Thái: Tamar, Rehab, Ruth và Bathsheba.  Điều thú vị về các phụ nữ này được giải thích trong phiên bản Thánh Kinh cho Sinh Viên (Student Bible), New International Version:

“Tổ Tiên Mờ Ám:  Gia phả Matthew ghi lại khác với nhiều gia phả Do Thái vì có ghi tên phụ nữ, mà đó lại là chọn lựa một nhóm phụ nữ đáng ngạc nhiên.  Tamar, không phải người Do Thái, lừa và quyến rũ bố chồng, rồi sinh ra cặp con song sinh ngoài hôn thú (Genesis 38);  Rahab, cũng không phải người Do Thái, đã từng là một gái làng chơi (Joshua 2:6); Ruth, không phải người Do Thái, lớn lên như là một người theo tà đạo (Ruth 1-4); và vợ của Uriah, bà Bathsheba, phạm tội ngoại tình với vua David (2 Samuel 11-12).   Nhiều người đàn ông trong gia phả cũng có dĩ vãng   đen tối; nói chung tổ tiên của  Giêsu biểu lộ rất rõ rằng Thượng đế có thể dùng đủ mọi loại người để làm việc.”

Con hoang

Thánh Kinh nói Mary, mẹ  Giêsu, thụ thai bởi phép Chúa Thánh Thần,  khi còn đồng trinh.  Và  Giêsu không phải là con thật của Joseph, chồng của Mary.  (Matthew 1:18-21).

Nói theo thói thường của trần thế, đó gọi là con hoang, không có cha.

Kẻ tị nạn từ lúc mới sinh ra

Vừa mới sinh ra, đã bị vua Do Thái là Herod tìm giết, vì Herod nghe nói đất Do Thái mới sinh ra một vị vua, và Herod không muốn ai tranh giành ngôi vua với mình.  Thế là Joseph và Mary phải khăn gói quả mướp, nửa đêm mang Giêsu chạy sang Ai Cập tị nạn.  (Matthew 2:13-15).

Nghèo và thất học

Joseph và Mary nghèo đến nỗi phải sinh  Giêsu trong chuồng gia súc và đặt con trên máng cỏ của gia súc.  (Luke 2:6-7).  Bố Joseph làm thợ mộc.  (Matthew 13:55). Và  Giêsu cũng theo bố làm nghề thợ mộc (Mark 6:3).  Chẳng ở đâu trong Thánh Kinh nói  Giêsu có học hành bằng cấp gì cả.

Ưu ái với người thất học,  người xấu , người tội lỗi, người thù địch

  • Trong số 12 người đệ tử thân cận nhất, 4 người đầu tiên là ngư phủ–Peter, Andrew. James, John (Mattew 4:18-22).  Matthew là người thu thuế.  (Matt 9:9-13)  Vào thời đó, người thu thuế còn thấp hơn cả gái làng chơi, vì bị xem là phản quốc.  Những người thu thuế làm việc cho chính quyền La Mã, tức là chính quyền thực dân đô hộ, thu thuế của dân Do Thái tức là đồng bào họ, giữ lại một phần huê hồng bỏ túi, phần còn lại chuyển cho nhà nước La Mã.
  • Giêsu ăn uống trong nhà của chàng thu thuế Matthew, với các người thu thuế khác và “ những người tội lỗi”.  Thánh Kinh chỉ nói “người tội lỗi” mà không nói rõ tội gì, nhưng ta có thể mường tượng được trộm cắp, lừa bịp, lưu manh, bỏ nhà thờ, chống Thượng đế, không theo lề luật đạo đức…  (Matthew 9:9-13).

Đây là những loại người mà người đứng đắn không được chung đụng, đến nỗi các lãnh đạo tôn giáo buộc tội  Giêsu là “ăn uống với những kẻ thu thuế và người tội lỗi”.  Và  Giêsu trả lời: “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, nhưng người bệnh cần.” (Matthew 9:12).

  • Một lần khác  Giêsu gặp một người phụ nữ Samaritan cạnh giếng nước và nói chuyện với bà ta.  Người Samaritan và người Do Thái không liên hệ nhau.  Người Do Thái xem người Samaritan là ngoại đạo tội lỗi và không nói chuyện với người Samaritan.  Hơn nữa, các vị thầy tôn giáo Do Thái thường không nói chuyện riêng với phụ nữ ngoài đường.  Vì vậy đệ tử  Giêsu ngạc nhiên khi thấy  Giêsu nói chuyện riêng với phụ nữ, mà lại là phụ nữ Samaritan .  (John 4:27)

Và bà này lại là một người có vấn đề rất lớn theo tiêu chuẩn thời đó, vì  Giêsu biết bà ta đã có đến 5 đời chồng, và hiện đang sống với một ông không phải là chồng!

Dù vậy  Giêsu vẫn ưu ái bà ta đên mức đứng giảng cho bà ta một lúc, rồi sau đó tiết lộ với và ta: “Ta là Đấng Cứu Thế [mà dân Do Thái đang mong đợi]” (John 4:26).   Đây là người duy nhất Giêsu nói câu đó, cho đến  khi bị đưa ra tòa.

  • Người La Mã, nhất là lính La Mã, được xem là kẻ thù của dân Do Thái.  Nhưng khi một sĩ quan La Mã đến nhờ  Giêsu cứu người nhà đang bị bệnh nặng, Giêsu liền chữa người đó.  (Matt 8:5-13)

  • Một người phụ nữ bị bắt về tội ngoại tình, phải bị xử tử bằng cách ném đá theo luật Do Thái.   Giêsu đã cứu bà ta bằng cách hỏi những người sửa soạn ném đá: “Ai là người không có tội thì hãy ném viên đá đầu tiên.”  Nghe câu hỏi, mọi người bỏ ra về.  (John 8-5-11)

Trọng phụ nữ

Vào thời mà phụ nữ bị coi thường,  Giêsu rất tôn trọng và ưu ái phụ nữ,  và xử với phụ nữ bình đẳng với đàn ông.  Điều này hầu như không thể có vào thời đó.

  • Khi một người đàn bà góa ở Nain khóc lóc vì con vừa chết, Giêsu thương tình và cứu con bà sống lại. (Luke 7:11-15).
  • Vào một ngày Sabbath, tức là ngày nghỉ hàng tuần dành riêng cho Thượng đế, mà ngày nay ta gọi là ngày Chúa Nhật, ngày không ai được phép làm việc gì cả,  Giêsu chữa bệnh khòm lưng cho một người phụ nữ đã bị bệnh đó 18 năm, ngay trong đền thờ Do thái giáo, trước mặt bao nhiêu giáo dân và giáo sĩ.  Đây là phạm luật Do Thái công khai trước mắt toàn thể mọi người. (Luke 13:10-17). (Vậy thì bị xử tử đóng đinh cũng là phải!).
  • Hai chị của  Lazarus, người đã chết và được Giêsu cứu sống lại, là Martha và Mary rất thân với Giêsu.  Khi Giêsu đến nhà thăm, Martha thì nấu nướng, nhưng Mary thì ngồi ngay dưới chân  Giêsu để nghe nói chuyện.   (John 11:5, Luke 10:38-39).
  • Chúng ta đã nói đến thái độ đặc biệt của  Giêsu với người phụ nữ Samaritan bên giếng nước bên trên.
  • Một người đàn bà bị bệnh xổ huyết 12 năm, sờ vào người  Giêsu và được Giêsu chữa lành, dù là với thời đó bà ta được xem là “không sạch” và không ai nên đụng bà ta hoặc cho bà ta đụng vào.  (Mark 5:22-34)
  • Tương tự như vậy,  Giêsu sờ vào xác đứa con gái của Jairus, được xem là “không sạch” vì là xác chết, để cứu cô bé sống lại.  (Mark 5:41).
  • Rất nhiều phụ nữ theo nghe  Giêsu giảng đạo và dùng tiền của họ để lo cho  Giêsu.  Trong số đó có   “Joanna vợ của  Cuza, quản gia của vua Herod; Susanna; và nhiều phụ nữ khác.” (Luke 8:3)
  • Khi  Giêsu bị bắt và bị hành hình, hầu hết môn đệ nam biến mất, nhưng một số phụ nữ đi theo cho đến nơi hành hình, tận chân thánh giá trên đồi Golgotha, gồm:

1. Mary Magdalene (theo phúc âm Matthew, Mark, and John)

2. Mary mẹ của James and Joses (phúc âm  Matthew and Mark)

3. Mẹ của các người con của Zebedee (phúc âm Matthew)

4. Salome (phúc âm Mark) – Nhiều học giả cho rằng Salome có lẽ là phụ nữ số 3, mẹ của các người con của Zebedee.

5. Mary, mẹ  Giêsu (phúc âm John)

6. Mary, vợ của Clophas (có lẽ là anh em của  Joseph, ba dượng của  Giêsu) (phúc âm của John)

7. Chị/em (không tên) của Mary, mẹ của  Giêsu  (phúc âm của John) – Nhiều học giả cho rằng đây có lẽ cũng là người số 6, vợ của Clophas.

8. “Người Môn Đệ Được Yêu Mến”, không tên, nhưng đa số người tin rằng đó chính là John (phúc âm John)

(Xin xem Who Was At The Cross?)

Tức là 7 người phụ nữ và một môn đệ nam.

  • Trong số các môn đệ nữ, đặc biệt nhất là Mary Magdalene, người đứng tên số một trong danh sách 8 người trên, ngày nay là nữ thánh trong giáo hội công giáo và chính thống giáo, với ngày 22 tháng 7 là ngày lễ thánh.  Đây là người phụ nữ nổi bật nhất trong số những người theo  Giêsu .

Mary Magdalene ngồi xem một môn đệ Giêsu tên Joseph tẩn liệm Giêsu vào mồ (Matthew 27:61).  Ba ngày sau, sáng chúa nhật, Mary Magdalene dẫn vài phụ nữ đến mộ để xức dầu cho Giêsu (Mark 16:2) và một thiên thần cho họ biết Giêsu đã sống lại (Mark 16:6).  Mary và các phụ nữ về kể lại với các đệ tử của Giêsu (Luke 24;10).   Sau đó Giêsu hiện ra, lần đầu tiên, với Mary Magdalene (John 20-14) và bảo nàng về báo cho các môn đệ khác.

Đây là một việc rất lạ thường, vì thời đó tiếng nói của đàn bà không có giá trị và đàn bà không được phép làm nhân chứng, nhưng  Giêsu  lại nhờ Mary làm nhân chứng việc mình sống lại với các đệ tử khác.

Các học giả nghiên cứu về Mary Magdalene cho thấy nhiều bằng chứng Mary là môn đệ rất quan trọng của  Giêsu, hơn tất cả các môn đệ khác, và cao hơn hay ít ra là cũng đồng hàng với đại đệ tử Phêrô.  Tuy nhiên, nhiều học giả cho rằng vài trăm năm sau khi Giêsu chết, giáo hội trọng nam đã làm một cuộc cách mạng đưa Mary và phụ nữ xuống hàng thứ yếu.  Xem Mary Magdalene cùa Susan Haskins

Trong các phúc âm thời giáo hội Thiên chúa giáo mới khai sinh, các “Phúc âm Gnostic” (Gnostic Gospels) đã bị giáo hội loại bỏ như là không chính thống.  Một trong những Phúc âm Gnostic là Phúc âm của Mary Magdalene.  Theo phúc âm này thì Mary Magdelene là môn đệ gần gũi và học được nhiều nhất từ  Giêsu, trên cả Phêrô. (Xem Phúc âm Mary Magdalene).

Nhiều tình cảm, dễ khóc

Khi Giêsu thấy hai bạn Mary và Martha, hai chị của Lazarus, và gia tộc, buồn khóc vì Lazarus đã chết, Giêsu khóc.  Và sau đó cứu sống Lazarus.  (John 11:35)

Khi nhìn Jerusalem và tiên đoán Jerusalem sẽ bị trừng phạt và phá rụi vì đã không chấp nhận mình, Giêsu khóc.  (Luke 19:41).

Trước giờ bị bắt, Giêsu cầu nguyện một mình trong vườn Gethsemane, muốn các đệ tử cùng thức với mình vì “thầy buồn đến mức có thể chết được” (Matthew 26:38), nhưng các đệ tử ngủ hết!  Giêsu buồn đến nỗi máu rỉ ra từ chân lông trên hai tay. (Luke 22:44)

Trước lúc tắt thở trên thập tự giá, Giêsu than lớn: “Chúa ơi, Chúa ơi, sao người lại bỏ rơi con?” (“Eloi, Eloi,lama sabachthani?”) (Matthew 27:46)

Thường đến nơi thanh vắng cầu nguyện một mình

“Rất sớm vào buổi sáng, khi trời còn tối, Giêsu thức dậy, ra khỏi nhà và đến một nơi thanh vắng, cầu nguyện.  Simon và các bạn đi tìm, và khi họ tìm thấy Giêsu, họ la lên: ‘Mọi người đang đi tìm thầy!’” (Mark 1:35-37).

“Giêsu lùi vào nơi hoang dã cầu nguyện.”  (Luke 5:17)

Đêm trước ngày giảng Bài Giảng Trên Đồi, “Giêsu lên núi cầu nguyện, và liên tục cầu nguyện cả đêm với Thượng đế.”  (Luke 6:12)

Tình yêu là cốt tủy của lời giảng

Giêsu giảng:

  • “Yêu Chúa, Thượng đế của bạn, với cả trái tim, cả linh hồn, cả khối óc của bạn… Và yêu láng giềng của bạn như yêu chính bạn.”  Matthews 22:37-38.
  • “Yêu kẻ thù của bạn và cầu nguyện cho những người bắt bớ bạn, để bạn có thể là con của Cha ở trên trời.”  (Matthew 5:44-45).


Tha thứ

Trên thập giá, Giêsu cầu nguyện cho những kẻ hành hình mình, “Lạy cha, tha thứ cho họ, vì họ không biết họ làm gì.”  (Luke 23:33-34)

Con người của Giêsu là đó.

Một con người với tất cả những tâm tình yếu kém của con người.  Một con người rất người, và một tình yêu mênh mông vô tận, tự mang trên vai trọng trách làm  sạch mọi quả tim của nhân loại…

Với lời than cuối cùng vọng vang qua hơn 2 ngàn năm lịch sử:  “Chúa ơi, Chúa ơi, sao người lại bỏ rơi con?”

Đó là người mà mình cảm thấy rất gần gũi, rất gần hơn một thần linh.

TĐH

Lời nguyện Giáng Sinh của Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII

Ôi Hài Nhi dịu ngot của Bethlehem

Hãy cho chúng con chia sẻ với cả con tim của chúng con
điều kỳ diệu thẳm sâu của Giáng Sinh.

Hãy đặt vào quả tim của mọi người niềm an bình
mà đôi khi họ đi tìm một cách tuyệt vọng
và chỉ có Ngài mới có thể cho họ.

Giúp họ hiểu nhau nhiều hơn,
và sống như anh chị em,
con cùng Cha.

Cho họ thấy điều đẹp, điều thánh, điều tinh khiết của Ngài.

Đánh thức trong lòng họ
tình yêu và lòng biết ơn về thiện tâm vô tận của Ngài.

Hãy nối kết họ với nhau trong tình yêu của Ngài.

Và cho chúng con an bình thiên đàng của Ngài.

Amen

(Trần Đình Hoành dịch)

.

Christmas Prayer of Pope John XXIII

O sweet Child of Bethlehem,
grant that we may share with all our hearts
in this profound mystery of Christmas.
Put into the hearts of men and women this peace
for which they sometimes seek so desperately
and which you alone can give to them.
Help them to know one another better,
and to live as brothers and sisters,
children of the same Father.
Reveal to them also your beauty, holiness and purity.
Awaken in their hearts
love and gratitude for your infinite goodness.
Join them all together in your love.
And give us your heavenly peace. Amen.

Pope John XXIII