Thứ hai, 28 tháng 12 năm 2009

Bài hôm nay

Happy New Year – Pháo hoa mừng năm mới trên thế giới, Văn Hóa, Nhạc Xanh, Video, chị Trần Lê Túy-Phượng.

Lá phiếu của bạn , Nghiên Cứu Xã Hội, anh Trần Đình Hoành.

Bạn , Danh Ngôn, song ngữ, anh Nguyễn Văn Du .

Giá trị của bạn hữu , Danh Ngôn, song ngữ, chị Trần Như Yến.

Đôi khi , Danh Ngôn, song ngữ, chị Bằng Lăng Tím .

Ban Mê Thuột em , Thơ, anh Bùi Minh Vũ.

You leave anh you will be back – Anh đi rồi anh lại về , Thơ, song ngữ, chị Vivian.

Dương Thụ: Sự nổi tiếng ở ta hão huyền lắm, Chứng Nhân, Văn Hóa, chị Hoàng Thiên Nga.

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ , Thơ, Văn Hóa, Nhạc Xanh, chị Kiều Tố Uyên.

Những sắc màu bạn hữu, Danh Ngôn, Trà Đàm, Teen Talk, Video, chị Huỳnh Huệ.

Dạy kiểu hà tiện, Văn Hóa, Trà Đàm, Thiền, song ngữ, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin sáng quốc tế, anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối links.

Sóng thần châu Á: 5 năm ngày ấy – bây giờ – (Dân trí) – Một nửa thập niên đã qua kể từ khi trận sóng thần khủng khiếp nhất lịch sử hiện đại ập đến và cướp đi sinh mạng của hơn 200.000 người, làm hàng triệu người mất nhà cửa, cuộc sống ở những vùng bị ảnh hưởng vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Sập cầu ở Ấn Độ, 40 người chết – (Dân trí) – 40 người được tin là đã thiệt mạng khi một cây cầu đang được thi công ở miền tây Ấn Độ bị đổ sập.

Tàu hàng Hy Lạp bốc cháy trên biển, 9 người thiệt mạng – (Dân trí) – Một tàu chở hàng của Hy Lạp đã bắt lửa trên biển Caribê ngoài khơi Venezuela trong ngày Giáng sinh (25/12), làm 9 thuỷ thủ thiệt mạng và 5 người khác bị thương.

Máy bay Mỹ thoát một âm mưu khủng bố – (Dân trí) – Một hành khách của hãng hàng không Northwest Airlines đã âm mưu cho nổ tung máy bay khi nó chuẩn bị hạ cánh xuống thành phố Detroit, Mỹ hôm thứ 6. Nghi phạm mang quốc tịch Nigeria này sau đó nói rằng anh ta hành động theo lệnh của al-Qaeda.

Người đẩy ngã Giáo hoàng cũng gây rối ở lễ Giáng sinh năm ngoái – (Dân trí) – Tòa thánh Vatican sẽ phải xem xét lại hệ thống an ninh sau khi phát hiện người phụ nữ nhảy qua hàng rào vào xô ngã Giáo hoàng Benedict hôm thứ năm vừa qua chính là người đã định lao vào Giáo hoàng trong buổi lễ Giáng sinh năm ngoái.
.

Tin sáng quốc nội , anh Nguyễn Minh Hiển tóm tắt và nối links.

Rực rỡ đào rừng Bắc Hà nở sớm – (Dân trí) – Năm nay bà con các dân tộc vùng cao Bắc Hà (tỉnh Lào Cai) và đông đảo khách du lịch tới thăm địa phương nơi này bất ngờ được ngắm hoa đào rừng nở thắm núi quê hương sớm hơn mọi năm gần hai tháng.

Giờ vàng khuyến mại: Vui ít, mệt… có thừa – (Dân trí) – Hy vọng đến lượt mình nhận phiếu vào mua hàng có giá khuyến mại của một siêu thị trên đường Tây Sơn trong 60 phút vàng của ngày cuối cùng (27/12), nhưng rốt cuộc hàng trăm người đã tiêu tốn nhiều lần hơn thế về thời gian và sức lực.

Cầu siêu cho các liệt sỹ bị thảm sát bằng bom B52 tại Hà Nội – (Dân trí) – Chiều 25/12, một Đại lễ cầu siêu tưởng niệm các liệt sỹ và người dân bị thảm sát bằng bom B52 vào tháng 12/1972 được tổ chức tại chùa Bà Đá, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội nhân dịp kỷ niệm 37 năm chiến thắng Điện Biên Phủ trên không.

TPHCM – Cháy tại Thuận Kiều Plaza, hàng trăm người tháo chạy – (Dân trí) – Hàng trăm người đi ngang qua Trung tâm thương mại Thuận Kiều Plaza bỗng nhốn nháo khi phát hiện một cột khói đen kịt bốc ra từ tòa nhà. Cột khói nhanh chóng lan rộng kèm theo lửa cháy dữ dội.

Làng hoa Tây Tựu hồ hởi đón Tết – (Dân trí) – Năm ngoái, trận lụt lịch sử đầu tháng 11 đã khiến làng hoa Tây Tựu (Từ Liêm, Hà Nội) lỗi hẹn với những người yêu hoa. Nhưng đến thời điểm gần Tết Nguyên Đán năm nay, làng hoa lại hứa hẹn một mùa khởi sắc.

Lời kêu cứu từ nơi đốt đất cũng cháy – (Dân trí) – Là vùng trung chuyển xăng dầu từ thời chiến, vùng đất Hương Long mấy chục năm qua đã thấm bao nhiêu xăng dầu, đất đốt lên cũng có thể cháy phừng phừng, nước sinh hoạt đặc quánh váng xăng. Hàng chục người chết vì ung thư là hậu quả nhãn tiền…

Ghé vùng biên nghèo chiều cuối năm – (Dân trí) – Chiều cuối năm, trời vùng cao Đông Giang (Quảng Nam) lạnh giá. Bên đường, chúng tôi bắt gặp một bà cụ đang ngồi nghỉ sau một ngày làm việc vất vả, trên tay khư khư vài cọng rau rừng dành cho bữa tối…

.

Lịch sự kiện văn hóa

People in the City – 08 Jan 2010 – Solo Exhibition by Pham Ngoc Duong —– 08/01/2010 – Triển lãm cá nhân của Phạm Ngọc Dương

Translation for Artists – A new service for artists from the Hanoi Grapevine Team —– Dịch vụ mới – dịch thuật cho nghệ sĩ từ nhóm Hanoi Grapevine

.

Tin học tập – việc làm

IIE Vietnam news

American Center Hanoi Event news: Sat. Dec. 26, 9:30-11:00 Book Club: “The Power of Positive Thinking”

10 học bổng thạc sĩ toàn phần tại Ai len – Năm 2010, Ai Len sẽ dành 10 học bổng thạc sĩ toàn phần tại trường ĐH Tổng hợp Dublin (Ai Len)- ngành Kinh doanh Michael Smurfit cho các ứng cử viên phù hợp là công dân Việt Nam. Học bổng bao gồm học phí và sinh hoạt phí. Hạn cuối nộp hồ sơ 31/3/2010.

.

Chứng khoán

* VNINDEX

* HNX

Giá vàng VN

Giá vàng Mỹ

Tỷ giá ngoại tệ

Thống kê kinh tế

Thời tiết hôm nay
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

:-) :-) :-) :-) :-) :-)

Đọt Chuối Non

Happy New Year – Pháo hoa mừng năm mới trên thế giới

Chào các bạn,

Còn vài ngày nữa là đến năm 2010. Thế giới chúng ta sẽ tưng bừng chào đón năm mới với ca nhạc, diễn hành, hoa, confetti, và những tràng pháo bông rực rở.

Trong thời gian chờ đợi, mời các bạn thưởng thức PPS mình vừa thực hiện xong, về những màn pháo bông tuyệt đẹp mừng năm mới tại nhiều nơi trên thế giới, với nhạc nền Happy New Year của ABBA.

Và 12 ước nguyện cho 12 tháng, gởi đến bạn.

Chúc mọi người một năm mới an bình, thịnh vượng, hạnh phúc. 🙂

Bình an và Sức khỏe,

Túy-Phượng
.

Xin các bạn click vào ảnh dưới đây:

Đôi Khi

Đôi khi chỉ một nụ cười trên gương mặt bạn
Có thể giúp khiến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn
Đứng lên vì những điều là sự thật và công lý
Cố gắng nói ra thay vì đấu đá
Giúp một tay khi có thể, tham gia đi
Điều này tốt thực
Bạn có thể giúp tạo ra sự khác biệt ở khu bạn ở.

Bằng Lăng Tím dịch


Sometimes just a smile on your face
Can help to make this world a better place.
Stand up for the things that are right.
Try to talk things out instead of fight.
Lend a hand when you can, get involved.
This is good.
You can help to make a difference in your neighborhood.”

— Robert Ala

Ban Mê Thuột em

Ban Mê Thuột em
Mưa trôi dấu chân mềm
Anh ngồi ngoài Ngả Sáu
Đợi em buồn đêm đêm
Ban Mê Thuột em
Thêm một ngôi sao nữa
Như một đôi mắt lửa
Mông mênh cháy một mình
Em có còn
Mái tóc dài bồ kết
Mùa đông
Lếch lê tìm về ngày xưa
Ban Mê Thuột ơi
Nhạt rượu cần rồi
Môi mềm môi rủ rượi
Ngậm giọt cà phê buồn chát đắng xa xôi
Ơi em có khi nào
Thao thức như ngàn sao
Đợi trái tim khô máu
Hát khúc hát ngày nào
Ban Mê Thuột em
Đợi em buồn đêm đêm.

Bùiminhvũ 10-2009

You leave and you will be back – Anh đi rồi anh lại về

YOU LEAVE
AND YOU WILL BE BACK

You leave
And you will be back

Yes. I do believe so

Because you live any where
or you do any thing
You always see the same sky,
the same sun,
the same moon,
and enough the stars.
And all above are me.

You know that
So quiet and delicate is my room
I keep my mood silent and pure
Let I can do what I promise
with my best friend Anne

Also let I can write to you
Even though you read or not

I do not ask why
Just thinking and thinking of you
You have your own reason
to show your weird behaviors like this

This is not a big deal
You completely know that
I do not change my mind

As I take my oath to be your intimate soul
Neither contract nor request like this or like that,
I, silently, stay in your life by my generous heart

And I do believe the only thing
You leave
And you will be back

For I know that
Any where you live
Any thing you do
You always see the same sky,
the same sun,
the same moon,
and enough the stars.

And the most special and important thing is:
All above are me

Vivian


(Bản dịch Việt ngữ)

ANH ĐI
RỒI ANH LẠI VỀ

Anh đi
Rồi anh lại về

Vâng. Em thật tin như vậy

Vì anh sống ở nơi đâu
hay làm bất cứ điều gì
Anh luôn nhìn thấy cũng một không gian
cũng một mặt trời
cũng một ánh trăng
cũng bấy nhiêu tinh tú
Và tất cả những điều ấy chính là em

Anh đã biết
Thư phòng của em tĩnh lặng và tao nhã
Em giữ tâm thái an tịnh, trong sáng
Để em có thể làm những điều đã hứa
với Anne, bạn thân của em

Cũng là để em viết cho anh
Dù anh đọc hay không đọc cũng vậy

Em không hỏi tại sao
Chỉ thinh lặng nghĩ và nghĩ đến anh
Anh có lý do riêng
Để tỏ thái độ khác thường như vậy

Chuyện cũng không có gì trầm trọng
Anh tất nhiên rất hiểu
Lòng em không thay đổi

Một khi em tuyên hứa là bạn lòng của anh
Không khế ước cũng không đòi hỏi bất cứ điều gì
Rất lặng thầm, em đi bên cạnh cuộc đời anh bằng trái tim độ lượng

Em xác tín một điều duy nhất
Anh đi
Rồi anh lại về

Vì em biết
Sống ở đâu
Làm việc gì
Anh luôn nhìn thấy cũng một không gian
cũng một mặt trời
cũng một ánh trăng
cũng bấy nhiêu tinh tú

Và điều đặc biệt thiết thực nhất:
Tất cả những điều ấy chính là em

Vivian
8:19am Sunday 27 December, 2009

Dương Thụ: Sự nổi tiếng ở ta hão huyền lắm

    TP – Trong sân vườn Cà phê Thứ Bảy, dưới bóng mát của tàu lá chuối xanh hiếm hoi giữa lòng thành phố Hồ Chí Minh những ngày cuối cùng của năm 2009, nhạc sĩ kiệm lời và kỹ tính Dương Thụ đã trải lòng về công việc, tình yêu, và cuộc sống.

Lúc chờ nhạc sĩ đến, tôi được một nữ nhân viên dặn nên cẩn trọng vì anh rất khó tính?

Dương Thụ (cười mỉm): Tôi từng phải rút kinh nghiệm tiếp xúc vì bị một số nhà báo ca tụng vô lối. Tưởng mát tai nhưng đọc vào thấy rất xấu hổ.

Có nhà báo phỏng vấn xong gọi anh ơi, báo ra rồi mời anh đọc. Cô ấy gán cho tôi những câu trả lời rất văn chương hoa mỹ, nào làm nhạc hiến dâng cho đời, nào viết cho tuổi trẻ! Trời ơi, ai cần mình viết cho họ đâu. Kinh khủng quá. Sao lại đại ngôn như vậy chứ.

Anh thích gặp gỡ với kiểu nhà báo nào?

Chưa bao giờ tôi thích gặp nhà báo cả, nhất là gặp vì cá nhân tôi. Báo chí quan trọng với những ai cần phải luôn luôn có mặt trên báo, hoặc có điều cần được nói lên mặt báo.

Tôi không thuộc cả hai nhóm đó. Trước hết vì mình chả là cái gì. Còn tên tuổi ư ? Cái sự nổi tiếng từng làm cho tôi rất khổ sở. Tôi không muốn.

Đến nông nỗi đó thật sao?

Hiện nay cái sự nổi tiếng ở ta nó hão huyền lắm. Nhiều khi nổi tiếng chỉ nhờ dư luận lặp đi lặp lại ba cái chuyện giật gân phù phiếm, chứ chẳng phải tài năng hay cống hiến đặc biệt gì.

Có người thấy tôi trên ti vi hay trả lời một vài bài báo, bèn nghĩ chắc ông này hay lắm, bèn kéo thêm nhiều người khác đòi phỏng vấn. Nếu tôi từ chối sẽ bị cho là tự kiêu tự đại.

Nhưng phần lớn người ta có hiểu đúng mình đâu. Thậm chí có người ái mộ, gọi điện thoại rối rít nhưng rốt cục té ra họ nhầm tôi với những bậc tài danh khác, chẳng hạn như Phú Quang hay Thanh Tùng.

Thực chất tôi không phải là người của công chúng, mà chỉ là một người rất bình thường. Tôi không có nhiều điều để chia sẻ với số đông…

Thích những việc không ra tiền lại còn bị chửi

… Một con người đúng nghĩa luôn sống rộng hơn phạm vi nghề nghiệp của họ. Nhạc sĩ hoàn toàn có thể quan tâm đến nhiều vấn đề khác ngoài nhạc, ví dụ quan tâm tới người nghèo, bóng đá hay chính trị. Tôi không phải là chuyên gia chỉ biết đến cái nghề của mình.

Trong mỗi cá nhân luôn có nhiều tư cách người. Phần người rất quan trọng trong tôi là người chồng, người cha vì gia đình, trách nhiệm che chở giữ gìn gia đình chứ không phải chỉ biết có sáng tác. Sau đó mới đến phần người làm nghề sản xuất âm nhạc, làm chương trình, băng đĩa, tổ chức sự kiện cho chỗ này chỗ nọ, vân vân.

Nếu không làm những việc đó thì sao tôi đủ sống? Liệu bán thơ nhạc đi có đủ tiền đổ xăng xe và trả cước điện thoại không ?

Anh luôn nặng gánh chèo chống gia đình vậy ư ?

Còn có một phần người nữa quan trọng hơn, phần hoạt động xã hội. Nếu chỉ sống cho mình, vì mình, thì quá nhỏ nhoi. Đức Phật nói người tốt là người sống cho bên ngoài mình.

Có người sống chỉ thu vén cho họ. Cũng có người luôn chia sẻ với những người xung quanh. Tôi không cao cả như những nhà sư, linh mục, nhà hoạt động xã hội. Nhưng tôi cũng có những ưu tư bẩm sinh và nhu cầu làm điều gì đó cho người khác.

Tôi từng giúp những ca sĩ trẻ, nhạc sĩ trẻ từ lúc họ vô danh, đâu có lấy tiền. Nhiều việc tôi làm chẳng đem lại lợi ích vật chất gì, như chương trình Nửa thế kỷ bài hát, hay Bài hát Việt. Đã không có tiền lại còn bị chửi. Tuy nhiên nó khiến tôi vui, cho tôi thêm động lực sống khi thấy mình đem lại được chút gì cho ai đó.

Hạnh phúc là khi…

Điều gì khiến anh rung động, khi nghe ca sĩ trình bày những ca khúc gan ruột của mình?

Đó là khi phát hiện mình không nói gì mà sao họ hiểu mình đến thế. Như Mỹ Linh, có những bài cô ấy vào phòng thu hát khó khăn như đánh vật, phải thu rất nhiều lần. Nhưng rồi cô ấy hát cũng ra chất và hát rất hay những ca khúc như Mong về Hà Nội, Hát cho anh nghe, tôi không nhớ đã viết năm nào.

Vấn đề không phải là kỹ thuật. Ví dụ lẽ ra phải hát nhẹ thì lại chệch thành hát nhỏ, hoặc giọng hát chưa đủ độ nẩy. Kỹ thuật chỉ có thể khiến mình hài lòng hay không hài lòng chứ chưa đủ để khơi gợi cảm xúc.

Cái thuộc về thần thái, cảm xúc thường rất trừu tượng. Cô ấy đã đụng chạm đến chỗ nào đó rất sâu, có lẽ là dây thần kinh của mình. Tôi mong về Hà Nội để nghe gió sông Hồng thổi, để thương áo len cài vội, một chiều đông rét mướt… Cũng lời ấy có người hát dở ẹc à.

Ngoài Mỹ Linh, còn những ai đạt tới điều đó?

Ví dụ khi được nghe Thanh Lam hát Gọi anh, Hồng Nhung Vẫn hát lời tình yêu, Nguyên Thảo hát Nghe mưa, Khánh Linh hát Tháng tư về, Lệ Quyên cũ chứ không phải Lệ Quyên nhạc thị trường với Họa mi hót trong mưa. Vân vân.

Đó có phải là cảm giác hạnh phúc về nghề nghiệp?

Tôi không bao giờ băn khoăn hỏi mình có hạnh phúc hay không. Hạnh phúc là khi mình được nói, được bộc lộ, sống với tất cả các giác quan giữa những gì thân thiết.

Như khi mở cửa thấy nắng trong vườn, thấy hoa cỏ, được chăm chú theo dõi nắng tắt trên từng chiếc lá. Hay nghe nhạc không còn là nhạc nữa mà chỉ ngập tràn cảm xúc đưa mình về cõi nào. Thậm chí khi cầm cái máy hút bụi, quét dọn, cắm hoa, dọn dẹp lại căn nhà bẩn thỉu sau một chuyến đi xa về.

Đôi khi mù quáng vì yêu

Trong những việc anh đã làm, phần việc nào giúp anh sống mạnh mẽ nhất với mọi cảm quan của mình?

Âm nhạc. Nghệ thuật là tiếng nói đi tìm bạn. Vì tìm bạn nên mới hát cho người ta nghe, không thì hát làm gì. Con người ai cũng khao khát thương yêu, chia sẻ.

Khi viết, khi sáng tác, là lúc mình được sống sâu nhất trong niềm xúc động nội tâm. Âm nhạc tôi là nội tâm tôi, là những gì tôi quan sát chiêm nghiệm.

Anh tâm đắc tác phẩm nào nhất trong số đã viết ?

Tôi chẳng có ca khúc nào gọi là tâm đắc. Hỏi thế có khác nào hỏi Anh yêu tay, chân hay tóc của anh? Yêu hay không thì nó vẫn là một bộ phận của con người mình đấy chứ.

Tôi chưa từng được nghe ca khúc nào của anh mang tính tuyên truyền cổ vũ. Anh không phù hợp, không thích hay không sáng tác nổi dòng nhạc ấy?

Quả thực trong âm nhạc, tôi không khuyên ai sống thế nào, chỉ nói tại sao mình yêu, tại sao mình đau khổ, tức là mình quan sát chính mình thôi.

Do cái tạng của tôi nó thế ! Tôi rất kính trọng Hoàng Vân với Bài ca xây dựng: “Cho ngày nay, cho ngày mai, cho muôn đời sau”. Toàn khẩu hiệu! Hay Tôi là người thợ lò, mặc dù ông ấy có là thợ lò bao giờ đâu. Các ca khúc ấy đều dạt dào cảm xúc rất thật, cả phần nhạc và ca từ đều hay.

Hoặc như Đỗ Nhuận, hầu hết ca khúc của ông cũng đều vì cái chung, cho cái chung. Những nhạc sĩ tài hoa đó đã từ bỏ cái riêng của mình, hoặc hòa cái riêng vào cái chung một cách nhuần nhuyễn. Tôi không làm được như vậy.

Điều đó có phải bắt nguồn từ chỗ do quá yêu bản thân mình không ?

Con người ta biết yêu mình sẽ biết yêu người khác. Yêu cho đúng nghĩa bao giờ cũng tốt đẹp. Tuy nhiên đôi khi cũng vì yêu mà mù quáng. Nhất là trong tình yêu giới tính, vì nó có yếu tố sex.

Vào vai giám đốc dự án

Nhạc sĩ Dương Thụ trong không gian Cà phê Thứ Bảy. Ảnh: Hữu Trịnh

Ít nhiều đã đủ đầy mọi thứ, anh vẫn không ngồi yên sáng tác, lại chịu mất nhiều thời gian ra đây vun vén cho một dự án cà phê?

À, đấy lại là cả một câu chuyện dài. Cà phê Thứ Bảy là một dự án văn hóa mà tôi hợp tác với Trung Nguyên. Tôi làm việc này không nhằm để người ta biết tôi như một người nổi tiếng. Tôi muốn có một không gian văn hóa cho bạn bè gặp gỡ, gây cảm hứng cho nhau.

Và vì tôi thích Vũ (Đặng Lê Nguyên Vũ – TGĐ Cty CP Trung Nguyên – PV), muốn làm cho Vũ điều gì đó, dù tôi chẳng là gì cả.

Vũ là người có tầm, có tâm, có thể hiểu được những việc mình muốn làm, có cái nhìn sâu sắc về văn hóa. Vũ luôn phải lo nghĩ về hiệu quả kinh doanh vì anh ấy là doanh nhân, cuộc sống anh ấy gắn liền với thương hiệu Trung Nguyên. Còn tôi thì không.

Tôi không đến đây ngồi chờ người ta hóng chuyện, hay tào tao. Tôi muốn điều gì đó thuần khiết hơn.

Liệu một nhạc sĩ mang tâm hồn thơ mộng, lãng mạn như anh có thích hợp gắn bó với chức danh rất ngoại đạo, giám đốc điều hành dự án?

Không phải tôi gắn bó mà chính tôi đẻ ra, nghĩ ra dự án này và đem nó đến cho Vũ. Năm ngoái Vũ mời tôi, Nguyễn Cường, Nguyễn Xuân Khánh, Lưu Trọng Ninh và nhiều người khác nữa lên thiên đường cà phê của anh ấy để viết nhạc, viết tiểu thuyết, để làm phim về cà phê.

Tôi nói thẳng đừng tốn tiền cho tôi vì mục đích này. Tôi chỉ viết từ tôi, cho tôi, vì những điều tôi hiểu chứ không viết cho những điều không hiểu hoặc chưa cảm được.

Nhưng tôi có cái này đã nghiền ngẫm để đưa cho Vũ. Đó là dự án Cà phê Thứ Bảy với nhiều mảng hoạt động văn hóa tinh túy. Vũ xem, đồng ý đầu tư tài chính.

Tôi cùng mọi người chuẩn bị từ việc tìm địa điểm vốn là quán cà phê Niết Bàn cũ, cải tạo nó cho phù hợp hơn và chuẩn bị nội dung giao lưu định kỳ hàng tuần cho nó.

Dường như tổng thể còn dang dở, kén người?

Tôi không làm thuê cho doanh nghiệp, không ký hợp đồng mà chỉ ký thỏa thuận hợp tác. Linh hồn của quán là Bùi Văn Nam Sơn. Nguyên Ngọc thì giúp mảng Cà phê Sách.

Mảng Cà phê Văn học có Ý Nhi và nhà phê bình Thanh Sơn. Cà phê Điện ảnh có Lê Hoàng, Bá Vũ; Cà phê Đối thoại có Lê Ngọc Trà, Đặng Lê Nguyên Vũ; Cà phê Hội họa có Nguyễn Quân, v.v…

Trên đời chẳng có gì từ trong đầu bước ra mà suôn sẻ dễ dàng hết được. Sắp tới sẽ khai trương thêm một số hạng mục mới, và bổ sung nhiều bộ sưu tập không thể thiếu. Mọi thứ còn dở dang, nhưng sẽ hoàn chỉnh dần.

Hoàng Thiên Nga
Thực hiện

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ

Chào các bạn,

“Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ”. Đây là một trong những bài hát rất nổi tiếng được viết dành tặng cho những em bé của trường tiểu học Xinjiang tại Tứ Xuyên trong vụ động đất 12-5-2008, với con số người thiệt mạng lên trên 70 ngàn và 18 ngàn người mất tích.

Uyên đã dịch bài này sang tiếng Việt.

Hai links video sau đây, một link là lời thơ nguyên thuỷ, một link bài nhạc.

1. http://v.youku.com/v_show/id_XNTE1NjIzNDA=.html

2. http://v.youku.com/v_show/id_XMzA4NDk5OTY=.html

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ

Con gái bé bỏng
Con hãy nắm lấy bàn tay của mẹ
Đường lên thiên đường tối lắm phải không con.
Mẹ sợ con của mẹ bị vấp
Hãy nhanh nắm lấy tay mẹ
Hãy để mẹ được đi cùng với con.
  
Mẹ ơi,
Đường lên thiên đường sao tối vậy mẹ.
Con không thể nào nhìn thấy tay của mẹ.
Từ khi bức tường đó đổ xuống.
Ánh sáng đã không còn ở nơi đây.
Và con không thể nào nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của mẹ.
 
Ôi, con yêu bé bỏng của mẹ.
Mẹ mong con được yên lòng.
Mong cho đoạn đường trước mặt con sẽ không còn ưu sầu.
Xin con hãy ngoắc tay cùng bố mẹ.
Hãy nhớ đến hình dáng của bố mẹ.
Để kiếp sau ba chúng ta được đoàn tụ bên nhau.
  
Mẹ ơi,
Con xin mẹ đừng quá đau lòng.
Đường lên thiên đường tuy tối.
Nhưng có rất nhiều bạn học cùng đi với con.
Chúng con đã dặn nhau là không được khóc.
Mẹ của một người cũng là mẹ của tất cả chúng con.
Và Mẹ ơi, mối chúng con cũng đều là con của các mẹ.
Những ngày không có chúng con bên cạnh.
Mẹ hãy giành tình thương yêu đó tặng lại cho các bạn còn được sống.
  
Mẹ ơi,
Con xin mẹ đừng khóc.
Vì nước mắt không làm sáng con đường chúng con đang đi.
Mẹ hãy để cho con được từ từ bước đi.
 
Mẹ ơi,
Con sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh của gia đình mình.
Sẽ ghi nhớ đến lời hẹn của chúng ta,
Kiếp sau nguyện được tụ họp bên nhau.

  
(Kiều Tố Uyên dịch từ Trung văn)

Youtube cũng có các video về bài thơ/hát này. Sau đây là 3 videos trên youtube. Video đầu tiên là bài hát và video thứ hai là bài thơ “Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ.” Video thứ ba là bài You Raise Me Up, tưởng niệm trận động đất.
.

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ – Nhạc

.

Con yêu, hãy nắm lấy bàn tay của mẹ – Thơ

.

“You Raise Me Up” Tribute to China Quake Victims

Những Sắc Màu Của Bạn Hữu

Các bạn trẻ của Đọt Chuối Non, các em học trò lại đề nghị mình post nhạc hay bài viết về tình bạn. Đã có 2 files nhạc về Tình Bạn và mấy bài viết, dịch trên Đọt Chuối Non. Nhưng thực sự, là nói mãi nói hoài vẫn không diễn tả hết ý nghĩa và giá trị của tình bạn.

Đã bao giờ bạn thử định nghĩa về tình bạn chưa? Tình bạn – một thứ tình cảm đẹp đẽ,kì diệu và gần gũi với tất cả chúng ta, vì ai cũng có nó rất sớm trong cuộc đời bên cạnh tình yêu gia đình, những người thân. Trẻ nhỏ có tình bạn tuổi thơ, thanh thiếu niên có bạn của lứa tuổi mình, Người lớn cũng vậy và người già cũng có những bạn vong niên.
Tình bạn có quan trọng không? Câu trả lời của các bạn chắc chắn là câu khẳng định.

George Eliot có một câu rất hay về Tình Bạn :

”Ồ, đó là sự dễ chịu, sự thoải mái không thể diễn tả về cảm giác an toàn với một người, ý tưởng không phải cân nhắc hay từ ngữ không cần đo lường, mà cứ tuôn trào ra, như chính nó.”

Với Cicero: ” Tình bạn làm cho sự sung túc rực rỡ hơn, đồng thời làm những khó khăn nhẹ đi nhiều bằng sự chia sẻ những nỗi buồn, những âu lo

Trong cuộc đời của mình, những người bạn thật vô cùng quan trọng, những người đã chia sẻ ngọt bùi và đắng cay, khốn khó, vui buồn …

Với mình, bạn hữu là món quà vô giá ta được trao cho như một ân sủng của đời. Bạn có thể là người rất giống và hợp ý ta. Bạn cũng có thể rất khác biệt với ta, nhưng dù thế nào có một sợi dây thân ái kết chặt hai tâm hồn. Có thể nói tình bạn tô điểm cho cuộc đời chúng ta, như những sắc màu cuộc sống.Dù người bạn như thế nào, có khác với tính cách của chúng ta, chúng ta vẫn có thêm rất nhiều sắc màu tô điểm cho đời mình thêm đẹp và phong phú.

Mời các bạn xem file Power Point về các sắc thái của những người bạn:

Các bạn click vào hình bên dưới để xem file PP hay download.

The Colorful Friends

Dạy kiểu hà tiện

Một bác sĩ trẻ ở Tokyo tên Kusuda gặp một người bạn học chung ở đại học đang học thiền. Chàng bác sĩ trẻ hỏi thiền là gì.

“Tôi không thể nói với anh nó là gì,” người bạn trả lời, “nhưng tôi chắc một điều là, nếu anh hiểu thiền, anh sẽ không sợ chết.”

“Được,” Kusuda nói. “Thôi sẽ thử. Làm sao tôi tìm được một vị thầy?”

“Đến gặp thiền sư Nan-in,” người bạn nói.

Kusuda đến thăm Nan-in. Anh ta mang theo một con dao 2 tấc rưỡi để thử xem thiền sư có sợ chết không.

Khi Nan-in thấy Kusuda ông nói to: “Chào, bạn quý. Khỏe không? Lâu quá không gặp.”

Kusuda lấy làm lạ, mới trả lời: “Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ!”

“Phải rồi,” Nan-in trả lời. “Tôi nhầm anh với một người bác sĩ khác đang học thiền ở đây.”

Với phút đầu tiên như vậy, Kusuda mất cơ hội thử thiền sư, vì vậy bất đắc dĩ anh mới hỏi thiền sư cho học thiền.

Nan-in nói: “Thiền không phải là việc khó. Nếu anh là bác sĩ, hãy chữa bệnh với lòng nhân ái.”

Kusuda thăm Nan-in ba lần. Mỗi lần Nan-in đều bảo một điều duy nhất. “Bác sĩ không nên tốn thời giờ ở đây. Đi về và chăm sóc bệnh nhân.”

Kusuda vẫn không rõ là tại sao các lời dạy như thế có thể làm người ta hết sợ chết. Vì vậy trong lần thăm thứ tư, anh phàn nàn: “Bạn tôi nói khi người ta học thiền người ta hết sợ chết. Mỗi lần tôi đến đây thầy chỉ bảo tôi lo cho bệnh nhân của tôi. Chuyện đó tôi biết rồi. Nếu thiền của thầy chỉ có vậy, tôi sẽ không đến đây học thầy nữa.”

Nan-in mỉm cười và vỗ vai chàng bác sĩ. “Tôi đã quá khắt khe với anh. Để tôi chỉ cho anh một công án.” Thiền sư nói cho Kusuda nghe công án Không của Thiền sư Joshu, là công án đầu tiên để làm sáng tỏ trí óc trong sách Vô Môn Quan.

Kusuda suy nghĩ về công án Không trong hai năm. Cuối cùng chàng cảm thấy tâm mình đã vững chải. Nhưng thiền sư bình phẩm: “Anh vẫn chưa vào bên trong.”

Kusuda tiếp tục tập trung tư tưởng thêm một năm rưỡi nữa. Tâm của chàng trở nên lặng. Các vấn đề tan biến. “Không” trở thành chân lý. Anh chăm sóc cho bệnh nhân rất tử tế và, dù là không biết chuyện đó, anh đã thoát khỏi lo âu về sống hay chết.

Và khi anh đến thăm Nan-in, vị thầy chỉ mỉm cười.

Bình:

• Chỉ nhờ hỏi thăm vui vẻ lần gặp nhau đầu tiên mà thiền sư Nan-in vô tình làm tiêu đi ý‎ định thử dữ dằn của Kusuda.

• Tinh yếu của thiền là “Hãy chăm sóc cho bệnh nhân tử tế.” Tức là: (1) Hãy làm những việc hàng ngày (2) với từ tâm (3) đối với người khác.

Vì là tinh yếu cho nên lần nào Nan-in cũng lập đi lập lại bao nhiêu đó.

• Nhưng Kusuda phàn nàn (vì chưa đủ trí tuệ và trực nghiệm để hiểu), cho nên Nan-in mới nói “thầy quá khắt khe”, cho trò xuống cấp thấp hơn một tí, học công án vậy.

• Công án Joshu’s Mu là “Cái không của Triệu Châu.” Joshu là tên tiếng Nhật của thiền sư Trung quốc Triệu Châu. Công án này còn được gọi là “Con chó của Triệu Châu” và như thế này:

Một vị sư hỏi Triệu Châu.
“Con chó có Phật tánh không?”
Triệu Châu trả lời: “Không”

Mu trong tiếng Nhật là Vô trong tiếng Trung, và Không trong tiếng Việt. Mu còn có âm như tiếng sủa của chó.

Nói theo “có” với “không”, thì mọi sinh linh đang ở trong 6 nẻo luân hồi—trời, người, Atula, súc sinh, địa ngục, ngạ quỷ–đều có thể thành Phật, tức là đều có Phật tánh. Chó là súc sinh, đương nhiên là có Phật tánh.

Nhưng Phật tánh là gì? Là “Không”. Đây không phải là “không có” mà là “Không” của Bát Nhã Tâm Kinh: “Khi Bồ tát Quán-tự-tại thực hành trí tuệ Bát Nhã thâm sâu, thấy rõ [mọi thứ] là Không, ngài liền vượt qua mọi khổ nạn.”

“Không” đây là “Tuyệt Đối”, là căn tánh thật của cả vũ trụ tương đối quanh ta và trong ta.

• Suy tư về “Không”, dù là đi đường vòng, cũng sẽ đưa ta đến đích—yêu thương mọi người và không còn sợ hãi.

• Tóm lại: Đi đường trí óc suy nghĩ phức tạp khoa bảng là đi đường vòng, đường thấp. Đường trực tiếp, đường cao là “Sống bằng từ tâm với mọi người, hàng ngày.” Đó là tinh yếu của Thiền.

Thiền là sống, không phải là lý thuyết.

(Trần Đình Hoành dịch và bình)

.

Stingy in Teaching

A young physician in Tokyo named Kusuda met a college friend who had been studying Zen. The young doctor asked him what Zen was.

“I cannot tell you what it is,” the friend replied, “but one thing is certain. If you understand Zen, you will not be afraid to die.”

“That’s fine,” said Kusuda. “I will try it. Where can I find a teacher?”

“Go to the master Nan-in,” the friend told him.

So Kusuda went to call on Nan-in. He carried a dagger nine and a half inches long to determine whether or not the teacher was afraid to die.

When Nan-in saw Kusuda he exclaimed: “Hello, friend. How are you? We haven’t seen each other for a long time!”

This perplexed Kusuda, who replied: “We have never met before.”

“That’s right,” answered Nan-in. “I mistook you for another physician who is receiving instruction here.”

With such a beginning, Kusuda lost his chance to test the master, so reluctantly he asked if he might receive Zen instruction.

Nan-in said: “Zen is not a difficult task. If you are a physician, treat you patients with kindness. That is Zen.”

Kusuda visited Nan-in three times. Each time Nan-in told him the same thing. “A physician should not waste time around here. Go home and take care of you patients.”

It was not yet clear to Kusuda how such teaching could remove the fear of death. So on his fourth visit he complained: “My friend told me when one learns Zen one loses the fear of death. Each time I come here all you tell me is to take care of my patients. I know that much. If that is your so-called Zen, I am not going to visit you any more.”

Nan-in smiled and patted the doctor. “I have been too strict with you. Let me give you a koan.” He presented Kusuda with Joshu’s Mu to work over, which is the first mind enlightening problem in the book called The Gateless Gate.

Kusuda pondered this problem of Mu (No-Thing) for two years. At length he thought he had reached certainty of mind. But his teacher commented: “You are not in yet.”

Kusuda continued in concentration for another year and a half. His mind became placid. Problems dissolved. No-Thing became the truth. He served his patients well and, without even knowing it, he was free from concern over life and death.

Then when he visited Nan-in, his old teacher just smiled.

#17