Người xưa đã cưỡi hạc vàng
Bay rồi đây để lầu Hoàng nằm trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Ngàn năm mây trắng lững lờ còn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Xanh rì Anh Vũ bãi dày cỏ thơm
Quê hương khuất nẻo hoàng hôn
Sóng xao khói tỏa héo hon tấc lòng
Nguyễn Hữu Vinh dịch
黃鶴樓
崔顥
昔人已承黃鶴去
此地空餘黃鶴樓
黃鶴一去不復返
白雲千載空悠悠
晴川歷歷漢陽樹
芳草萋萋鸚鵡洲
日暮鄉關何處是
煙波江上使人愁
Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
Thôi Hiệu
Dịch nghĩa
Lầu Hoàng Hạc
Người xưa đã cưỡi hạc đi rồi
Ở đây chỉ còn lại một mình lầu Hoàng Hạc nằm đó
Hoàng hạc bay đi không trở về nữa
Hàng ngàn năm mây trăng vẫn bay lờ lững
Trời trong phía bên sông kia là cây mọc nơi đất Hán Dương
Cồn Anh Vũ cỏ mọc đầy hoa rậm rì
Chiều về tắt mất hướng nẻo quê hương
Khói tỏa trên sông lăn tăn sóng gây nỗi buồn nhớ quê
Ý
Cảnh xưa còn đó, người xưa về đâu. Khói nước trên sông trong trời chiều bảng lảng, lai láng gợi nỗi lòng quê.
Hi anh Vinh,
Bài này của Thôi Hiệu rất nổi tiếng, và 4 câu đầu thật hay,
Nhưng mình chẳng thấy 4 câu đầu ăn nhập gì tới 2 câu kết của bài thơ cả, giông như là viết cho có thơ thôi.
Hay là có cái gì đó để cảm xúc mà mình không thấy?
ThíchThích
Anh Hoành
Bài thơ này nổi tiếng có lẽ nhờ Tản Đà. Toàn bài thơ cũng chỉ nổi tiếng là nhờ 2 câu cuối Tản Đà dịch:
“Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai”
Đây chỉ là 1 bài thơ tả cảnh rồi len cái ý “nhìn cảnh nhớ người, nhờ nhà”!
ThíchThích