
Tôi,
đứa con của ngọn gió lang thang cánh đồng miền Trung nhỏ hẹp
đứa con của nắng lửa bốn mùa cát trắng hanh hao
đứa con của biển khơi trùng trùng bão thét
và của đôi mắt tháp Chàm mất ngủ xanh xao.
Mẹ nuôi tôi bằng bầu sữa ca dao buồn
cha nuôi tôi bằng cánh tay săn Glơng Anak
ông nuôi tôi bằng vầng trăng sương mù truyền thuyết
plây nuôi tôi bằng bóng diều, hồn dế, tiếng mõ trâu.
Lớn lên,
tôi đụng đầu với chiến tranh
tôi cụng đầu với cơm áo, hiện sinh, hiện tượng
tôi chới với giữa dòng ngữ ngôn hoang đãng
rồi cuộn chìm trong thung lũng tình yêu em.
Tôi đánh rơi thế giới và tôi lạc mất tôi
tôi lạc mất điệu đwa buk, câu ariya, bụi ớt
trái tim đui,
tôi như người bị vứt
rớt giữa cánh rừng hoang trụi lá mùa xanh.
Rồi tôi ngóc đầu dậy và tôi trườn lên
rồi tôi rướn mình khỏi hố hang quá khứ
như kẻ bị thương mò tìm lối ra khỏi đống tan hoang thành phố
tôi tìm lại tôi
tìm thấy nắng quê hương!
Lại xanh trong tôi – dù rừng đã cháy
lại chảy trong tôi – dù sông đã chết
chợt hanh lại cát – chợt buồn lại ru
chợt duyên lại em – chợt hoang lại tháp
Giọng mẹ xa vời dỗ giấc thiên thu…
Inrasara
*…KHẼ!…
Đêm…lắng đọng thơ người
Gió…
lật từng trang đời
Giữa
bốn bề
lạc lõng
Sáng choang
nỗi ngậm ngùi!
Đêm…về miền quá vãng
Cõng…
hồn tôi lang thang
Ngã
vào lòng
ký ức
Tình…
khấp khởi hôn quàng!…
*GST,8/12/09
LikeLike
Chào anh Inrasara!
Bài thơ anh có đuộm nét u buồn, nhưng rất mạnh mẽ, mang cai hồn người hiền lành chân thành của miền Duyên Hải. quê ngoại MT ở Phan Rang Tháp Chàm. Anh cho MT gửi lời thăm bờ cát trắng ôm dài theo hàng dừa xanh thắm nha! Cảm ơn anh!
…
Với nắng gió dây hoa rau muống
Vẫn tím bờ cát trắng yêu thương
Giọt nắng vàng xuyên lá vấn vươn
Lời sóng vỗ ngàn năm biển hát…
LikeLike
Trung lại thích đoạn cuối của bài thơ bởi cách dùng chữ rất lạ & đẹp:
Lại xanh trong tôi – dù rừng đã cháy
lại chảy trong tôi – dù sông đã chết
chợt hanh lại cát – chợt buồn lại ru
chợt duyên lại em – chợt hoang lại tháp
Giọng mẹ xa vời dỗ giấc thiên thu…
LikeLike
Bài thơ tóm tắt cuộc đời rất hay, anh Inrasara.
“Lớn lên,
tôi đụng đầu với chiến tranh
tôi cụng đầu với cơm áo, hiện sinh, hiện tượng
tôi chới với giữa dòng ngữ ngôn hoang đãng
rồi cuộn chìm trong thung lũng tình yêu em.”
Rất đúng với đa số trí thức Miền Nam thời đó–chiến tranh, hiện sinh, hiện tượng, ngữ ngôn hoang đãng…
“Tôi đánh rơi thế giới và tôi lạc mất tôi
…
trái tim đui,
tôi như người bị vứt
rớt giữa cánh rừng hoang trụi lá mùa xanh.”
Lâu lắm rồi, hôm nay mới đọc lại quãng đời quen thuộc này.
“Rồi tôi ngóc đầu dậy và tôi trườn lên
rồi tôi rướn mình khỏi hố hang quá khứ”
Một thời để tìm, một thời để gặp…
Cám ơn anh Inrasara nhé 🙂
LikeLike