Daffodils – Thủy Tiên

I don’t know exactly how and when my liking for poetry began. The seed of my love for Wordsworth and Byron must have been sowed during my collegiate days. wordsworth

“The Daffodils” is one of the best poems that Ms Hue has introduced to us. Three years passed, but the poem has stayed in my mind since the morning she recited it in our English Literature class. It has made a great impression upon me. How regretful it would be if this poem were not recommended to to the poetry buff.

“The Daffodils” known as “I Wandered Lonely As A Cloud” is a famous poem written in 1804 by William Wordsworth. Daffodils is one of the most popular poems of the Romantic Age, unfolding the poet’s excitement, love and praise for a field blossoming with daffodils. It was inspired by an April 15, 1802 event, in which Wordsworth and his sister, Dorothy, came across a “long belt” of daffodils on a walk near Ullswater Lake in England. This poem was first published in 1807, and a revised version was released in 1815.

I wander’d lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills
When all at once I saw a crowd,
A host of golden daffodils,
Beside the lake, beneath the trees
Fluttering and dancing in the breeze.

Daffodils

Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance
Tossing their heads in sprightly dance.

The waves beside them danced, but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay
In such a jocund company!
I gazed – and gazed – but little thought
What wealth the show to me had brought:

For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude!
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.

Just reading the first verses, we can feel the time and space William wrote The Daffodils. The inspiration for this poem may have been drawn from a walk he took with his sister Dorothy around Lake Ullswater.

“I wander’d lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills …
… Beside the lake, beneath the trees”

The poet was wandering in the forest and enjoying the fascinating nature around him, when suddenly he saw a crowd of golden daffodils by the lakeside. The daffodils appeared so beautifully that he was compelled to gaze at these flowers playing with pleasure in the wind.

His sister Dorothy later wrote in her journal as a reference to this walk: “I never saw daffodils so beautiful they grew among the mossy stones about and about them, some rested their heads upon these stones as on a pillow for weariness and the rest tossed and reeled and danced and seemed as if they verily laughed with the wind that blew upon them over the lake, they looked so gay ever dancing ever changing…”

How glorious and plentiful these daffodils were! Maybe this was also the first time he had come across such an immense field of daffodils along the shore. It was impossible for us to count them, but the author could still feel how many flowers were stretching as far as the eye can see:
daffodils 2
“Ten thousand saw I at a glance”… (Hyperbole)
“They stretched in never-ending line

Along the margin of a bay…
The figures of simile and metaphor are also subtly used and it is not very hard for us to find them in the poem. The golden daffodils were compared to the stars shining and twinkling on the galaxy; and enjoying themselves in a happy dance.

“Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way…” (Simile)
Though the lake’s sparkling waves danced beautifully, the daffodils seemed to do much better than them, in its pleasure.
“The waves beside them danced, but they
Out-did the sparkling waves in glee”… (Comparison/Personification)

The poet felt happy and pleasant in the meanwhile to see golden flowers smiling in the sunshine. He put his loneliness aside and mingled with the beautiful sight. To him, the daffodil’s charm was a great gift and no fortune was as wonderful as the beauty granted by the God:
“I gazed – and gazed – but little thought
What wealth the show to me had brought”… (Metaphor) Daffodils
In the description of the daffodils, William used quite a lot of literary devices and it was these figures that helped us understand more about the vivid picture he draw and the way he connected with the nature.

“I wander’d lonely as a cloud
That floats on high o’er vales and hills…” (Simile)
“Fluttering and dancing in the breeze…” (Personification)
“Tossing their heads in sprightly dance…” (Personification)

“The waves beside them danced, but they
Out-did the sparkling waves in glee…” (Comparison/Personification)

Through characterized daffodils, we could find that nature had its own soul. William lifted him out of his soul and placed him in a higher state in which the soul of nature and the soul of man were united into a single harmony. Apparently, he felt dazed with so many daffodils around him and there was no limitation between his vision and the long belt of golden flowers.
Many years later, the daffodil’s beauty still haunted William. Whether he stayed in empty or thoughtful mood, the images of daffodils came to mind and flashed upon his inner eyes.
“They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude!” (Oxymoron)
The memory of the daffodils was etched in the author’s mind and soul to be cherished forever. When he was feeling lonely, dull or depressed, he thought of the daffodils and cheered up. These flowers seemed to be emerging before him, far and wide. Then his loneliness and sorrow seemed to vanish; and he desired to dance with the daffodils.
“And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.”

The full impact of the daffodil’s beauty (symbolizing the beauty of nature) did not strike him at the moment of seeing them, when he stared blankly at them but much later when he sat alone, sad and lonely and remembered them. Thanks to the closing of the last stanza, we can get more reason why William wrote the poem. His impression at the daffodils would never fade in his mind, and it was the amazing motivation for him.
“For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye…”

We can point out that William’s state was changing in a slight way. He was not alone any longer, yet he probably thought that he would be stronger if he made a contrast between a lonely traveler and happy daffodils. This simple but effective way seems to take hold on us, and then each time we read this poem, we can see the harmonious beauty of the poet and the long belt of golden daffodils and enjoy their brightness.
Daffodils3

This poem helps us get into our head how much love and admiration William gives to Nature. He would like to call us to come back to the nature and enjoy it. Moreover, at any rate William could make us realize that what we feel at the beauty of golden daffodils is the way they speak to us, via their own soul.
As for me, the Daffodils has touched my soul very deeply

MỘT VÀI CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ “HOA THỦY TIÊN”

Tôi không biết đích xác như thế nào và khi nào tôi bắt đầu đem lòng yêu thích thơ ca. Chắc hẳn những hat giống cho tình yêu Worsdsworth và Byron… đã được gieo trong những ngày của đời sinh viên của tôi.

“Hoa Thủy Tiên” là một trong những bài thơ hay nhất mà cô Huệ đã giới thiệu cho chúng tôi. Ba năm đã trôi qua, và bài thơ vẫn còn ở trong tâm trí tôi kể từ buổi sáng mà cô đọc cho chúng tôi trong giờ Văn học Anh. Bài thơ để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Thật đáng tiếc nếu không giới thiệu bài thơ này đến bạn đọc yêu thơ ca.

“Hoa Thuỷ Tiên” còn được biết đến với tên khác “Tôi Phiêu Du Như Áng Mây Trôi” là một bài thơ nổi tiếng được William Wordsworth sáng tác năm 1804. Đây là một trong những bài được yêu thích nhất của thời kỳ văn học lãng mạn, thể hiện hứng thú, tình yêu, và chiêm ngưỡng của nhà thơ trước một cánh đồng rực rỡ Thủy tiên vàng. Bài thơ được lấy cảm hứng từ một sự kiện xảy ra ngày 15 tháng Tư năm 1802, khi Wordsworth cùng chị gái mình, Dorothy, tình cờ nhìn thấy một thảm hoa Thủy tiên nhân một cuộc dạo chơi gần hồ Ullswater. Bài thơ được giới thiệu lần đầu tiên năm 1807, và được tái bản năm 1815.
ulls

Như đám mây phiêu diêu đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi
Ồ phía dưới trải dài khắp muôn nơi
Hoa Thuỷ tiên nở vàng rực rỡ
Bên bờ hồ, và bên dưới tán cây
Cùng thổi sáo, khiêu vũ với gió nhẹ

Và cứ thế như sao trời toả sáng
Lấp lánh trên dòng sông Ngân bạt ngàn
Hoa trải dài xa tít tắp muôn nơi
Và bất chợt, bên bờ hồ tôi thấy
Mười nghìn hoa Thuỷ tiên vàng khoe sắc
Uốn mình theo điệu vũ luân sống động

Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan
Một bài thơ không thể tả hết lời
Nhưng niềm vui bên bạn bè – có thể
Tôi ngắm nhìn và rồi chợt nghĩ đến
Điều tuyệt vời bên Thủy tiên đem lại

Và mỗi tối khi nằm trên trường kỷ
Khi lơ đãng hay lúc trầm tư
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí
Đó chính là niềm vui trong cô đơn
Và khi ấy tim tôi tràn cảm xúc
Nhảy múa cùng những đoá Thuỷ tiên xinh.

Đọc những khổ thơ đầu tiên, ta có thể cảm nhận được khoảng thời gian và không gian William viết bài thơ “Hoa Thủy Tiên” này. Cảm hứng bài thơ có thể từ một lần dạo chơi cùng người chị gái Dorothy bên hồ Ullswater.
“Như đám mây phiêu diêu trong đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi….
…..Bên bờ hồ, phía dưới những tán cây”
Daffodils.5jpeg

Khi đang thơ thẩn trong rừng và ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt quanh mình, chợt người thi sĩ nhìn thấy một thảm hoa Thuỷ tiên vàng cạnh hồ nước. Hoa Thuỷ tiên đẹp đến nỗi nhà thơ phải đứng lại ngắm nhìn nhứng đóa hoa này hòa mình trong gió.

Chị gái William, Dorothy, sau này đã ghi lại trong nhật ký như một gợi nhớ rằng: “Tôi chưa từng thấy những đoá hoa Thuỷ tiên nào đẹp đến vậy. Chúng mọc xen kẽ nhau giữa những tảng đá phủ đầy rêu, một vài bông hoa ngả cánh lên những phiến đá ấy như thể đang tựa đầu vào gối để xua đi sự mệt mỏi, những đóa khác thì tung mình uốn lượn, nhảy múa như thể chúng cười đùa với những cơn gió thoảng trên mặt hồ, những bông hoa trông thật vui vẻ, cứ mãi nhảy múa, cứ mãi rập rờn…”

Những bông Thuỷ tiên ấy thật là rực rỡ và nhiều biết bao! Cũng có thể đây là lần đầu tiên nhà thơ bắt gặp một cánh đồng hoa Thuỷ tiên rộng thênh thang, trải dài theo bờ hồ đến vậy. Thật không thể đếm nổi bao nhiêu bông hoa, nhưng tác giả vẫn cảm nhận được thảm hoa ấy trải dài bất tận phía chân trời xa.

“Và bất chợt, bên bờ hồ tôi thấy
Mười nghìn hoa Thuỷ tiên vàng khoe sắc (Cường điệu hoá)
Uốn mình theo điệu vũ luân sống động”

Phép so sánh và ẩn dụ cũng được tác giả sử dụng thật tinh tế, và chẳng khó cho ta tìm thấy trong bài thơ này. Những bông Thuỷ tiên vàng được ví như những vì sao toả sáng lấp lánh trên dải ngân hà, đắm mình trong vũ điệu hạnh phúc.

” Và cứ thế như sao trời toả sáng
Lấp lánh trên dòng sông Ngân bạt ngàn” (phép so sánh)

Dẫu những con sóng lóng lánh/bạc đầu của mặt hồ khiêu vũ đã đẹp rồi, nhưng dường như hoa Thuỷ tiên còn tuyệt hơn thế nữa, trong niềm hân hoan của mình,
“Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan” (sự so sánh và nhân hoá)

Thi nhân cũng cảm thấy thật hạnh phúc và dễ chịu khi ngắm nhìn những đóa thuỷ tiên vàng hàm tiếu dưới ánh nắng mai, và gạt nỗi trống trải sang một bên để hoà mình vào cảnh đẹp. Với nhà thơ, vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên là một món quà tuyệt vời và không có tài sản nào tuyệt vời bằng món quà mà Chúa đã ban tặng cho:

Tôi ngắm nhìn và rồi chợt nghĩ đến
Điều tuyệt vời bên Thủy tiên đem lại

Khi miêu tả những bông hoa thuỷ tiên, William đã sử dụng rất nhiều các biện pháp tu từ và chính những biện pháp này giúp chúng giúp ta hiểu sâu hơn về bức tranh rực rỡ mà tác giả phác họa cũng như cách nhà thơ giao tiếp/hòa mình với thiên nhiên

“Như đám mây phiêu diêu trong đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi” (So sánh)
Cùng thổi sáo, khiêu vũ với gió nhẹ (nhân hoá)
“Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan” (so sánh/nhân hoá)

Qua những bông hoa Thuỷ tiên được nhân cách hóa, ta có thể nhận ra rằng thiên nhiên mang tâm hồn riêng của mình. William đã thoát ra khỏi tâm hồn và đặt mình vào một trạng thái cao hơn, nơi mà ở đó hồn thiên nhiên và hồn người như được hòa quyện vào nhau. Dường như là, nhà thơ cảm thấy mê hồn bởi quá nhiều bông hoa Thuỷ tiên quanh mình và không có giới hạn nào giữa tầm nhìn của nhà thơ với thảm hoa vàng rực rỡ đấy.

Nhiều năm về sau, vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên vẫn ám ảnh William. Dẫu cho có cảm thấy trống vắng hay trầm tư, nhưng hình ảnh của hoa Thuỷ tiên vẫn hiện lên trong tâm trí và loé sáng trong con mắt tâm tưởng nhà thơ.
Cô đơn phiền muộn dường như tan biến, rồi nhà thơ trở nên khao khát múôn được khiêu vũ cùng với Thuỷ tiên vàng
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí
Đó chính là niềm vui trong cô đơn!” (phép nghịch hợp)

Daffodils.6, pg

Kí ức về hoa thuỷ tiên đã khắc sâu trong tâm trí và tâm hồn nhà thơ và mãi mãi được ấp ủ. Khi cảm thấy cô đơn, buồn bã hay tuyệt vọng/chán chường, tác giả lại nghĩ đến hoa thuỷ tiên và cảm thấy vui trở lại. Những bông hoa ấy dường như hiện lên trước mắt ông, rộng mênh mông. Nỗi cô đơn và phiền muộn dường như tan biến, và nhà thơ lại muốn nhảy múa cùng những đóa thủy tiên.
“Và khi ấy tim tôi tràn cảm xúc
Nhảy múa cùng những đoá thuỷ tiên xinh.”
Tác động trọn vẹn của vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên (tượng trưng cho vẻ đẹp của thiên nhiên) thực ra không gây ấn tượng với thi sĩ ngay khoảnh khắc nhìn thấy chúng, khi ông ngắm nhìn sững sờ, mà là những lúc tác giả ngồi một mình, cô đơn và nhớ về hoa Thủy tiên. Nhờ khổ thơ cuối, ta có thể hiểu lý do William viết nên bài thơ này. Ấn tượng về hoa Thủy tiên sẽ không phai mờ trong tâm trí, và đấy cũng là một thôi thúc tuyệt vời đối với nhà thơ.

Và mỗi tối khi nằm trên trường kỷ
Khi lơ đãng hay lúc trầm tư
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí

Có thể thấy rằng tâm trạng của William đang thay đổi một cách nhẹ nhàng. Dù không còn thấy cô đơn nữa, nhưng nhà thơ vẫn nghĩ rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn nếu tạo ra sự tương phản giữa người lữ hành cô đơn với những đoá hoa thuỷ tiên hạnh phúc. Biện pháp đơn giản nhưng đầy hiệu quả này dường như có tác động lớn đến chúng ta, và mỗi khi đọc bài thơ, ta có thể cảm nhận vẻ đẹp hài hoà của nhà thơ và thảm thuỷ tiên vàng; và tận hưởng vẻ rực rỡ đấy.
Bài thơ giúp ta nhận ra tình yêu và lòng ngưỡng mộ mà William dành cho thiên nhiên phong phú và sâu đậm biếtdường nào. Nhà thơ kêu gọi ta hãy trở về và tận hưởng thiên nhiên. Hơn nữa, ở một mức độ nào đấy, William giúp ta nhận thấy rằng những gì chúng ta cảm nhận về vẻ đẹp của những bông hoa thuỷ tiên vàng chính là cách những bông hoa nói chuyện với chúng ta, bằng chính tâm hồn mình.

Với riêng tôi, bài thơ đã chạm vào cõi sâu thẳm trong hồn tôi

Viên Hy

17 thoughts on “Daffodils – Thủy Tiên”

  1. Em cảm ơn Mx Huệ nhiều lắm.Đây là bài thơ em thik nhất thời sinh viên,chắc tại lúc ấy cô giảng hay quá nên đến bây h em còn nhớ như in bài giảng của cô về Hoa Thủy Tiên này.
    Woa, em chưa thấy hoa thủy tiên, hikhik, nhưng mỗi lần đọc, nhắm mắt lại là cảm thấy 1 thảm hoa thủy tiên trải dài trước mặt, lung linh, rập rờn trong nắng mai.Nếu những bông hoa đấy làm William mê đắm, chắc là em cũng sẽ ngất ngây khi thấy những đóa thủy tiên đấy quá cô ah.
    Khi nào cô có bài thơ nào hay cô lại giới thiệu em nhé, lại thèm cô giảng English Literature quá đi mất!

    Like

  2. @ Huệ ơi,
    Em cũng ước như Quân: thèm được nghe chị bình thơ quá đi mất!

    @ Hi Quân,
    Em xứng đáng là trợ giảng của cô Huệ rồi. Bài giảng nghe cách đây 3 năm, đến bây giờ vẫn còn cảm xúc để phân tích hay đến thế! Tâm hồn phóng khoáng của dân du lịch như em, nhất định phải cảm bài thơ này rồi! Cám ơn em đã giới thiệu bài thơ này nhé. Chị nghèo nàn về mảng thơ văn này lắm. Còn bài nào hay, cứ tiếp tục giới thiệu nha Quân. Chị phải nhân cơ hội này học hỏi thêm tí chút mới được…

    @ Hi Hy,
    Em với Quân hợp tác ăn ý ghê! Chị thấy em đã thực hiện lời hứa với anh Hoành, sẽ là active fan của ĐCN sau khi thi xong rồi đó. Ngày đẹp nha Hy 🙂

    Like

  3. Hi, em cảm ơn chị nhiều àh! 🙂
    Đúng vậy chị a, Mx Huệ bình thơ hay lắm, em còn nhớ bài nào mà hợp tâm trạng là Mx “feel” lắm.Khi nào chị lên phố núi Ban Mê đi,Mx Huệ lại bình thơ cho! 🙂
    @Hy~~~~~~~
    Hy nhanh lắm chị ah, xong khi dịch Phố Thị Xưa… xong, em và Mx Huệ bắt cóc luôn.Hoa Thủy Tiên có thể nói là sự hợp tác ăn ý thứ 2 của chúng em nhỉ?_?
    Em thik gê!

    Like

  4. Quân ơi,
    Bài cảm nhận viết bằng Tiếng Anh về bài The Daffodils của em nhiều cảm xúc và rất chi tiết về figures of speech và mood có thể dùng làm source cho các em khóa 33 sắp tới. Cho năm tới cô sẽ đổi strategy để dạy bài này, hay chọn bài khác. Nhưng quả thực bài này cô rất thích.
    Em giúp cô nhớ lại những giờ học rất vui nhộn :ít nhiều cũng có hiệu quả ?
    bằng cớ là em giữ được lòng yêu thích văn thơ và dịch. Em có nhiều triển vọng lắm. Cô tự hào về em, SV khoa Ngoại ngữ, và trường của mình.
    Hy cũng rất nhanh nhạy, dịch lên tay lắm em à.
    Cám ơn hai em nhiều. Cứ thế mà hát bài Nào anh em ta cùng nhau ….. nha

    @ Em Yến,
    Chị không dám bình thơ trên đây đâu.
    “Đây là quán tha hồ muôn khách đến
    Đây là bình thu hợp trí muôn phương…..”

    Chị chờ Anh Hoành, Tấn Ái những nhà thơ có brand của ĐCN thôi.

    Cám ơn em luôn cho đi những yêu thương bằng nhiều cách, cả trong ngôi nhà vui này

    🙂

    Like

  5. Bài The Daffodils hay quá cô nhỉ, nhưng nếu mà các bạn khóa sau không được học bài này cung~ hơi phí cô ạh.
    Em rất vui vì những gì cô dạy, ít nhiều em vẫn còn nhớ, và những điều đấy như hành trang mãi theo em.Em hy vọng các bạn khóa sau cũng sẽ thích bài thơ này như em vậy, và sẽ không fụ công những gì cô dạy!

    Like

  6. Một bài giảng của cô giáo đã ba năm, vậy mà vẫn nhớ kĩ, lại cảm nhận rất sâu sắc nữa.
    Cô giáo thật đáng kính phục!
    Và các bạn Hy-Quân thật có hồn!
    Mình rất mến các bạn,nhất là khi biết các bạn hãy còn rất trẻ.
    Chúc cô Huệ khỏe, các bạn vui!

    Like

  7. Em cảm ơn anh nhiều lắm!:)
    Em cũng muốn viết về bài thơ này từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có dịp. Em nghĩ đấy cung~ là cách em thể hiện tình yêu và lòng biết ơn của mình dành cho cô giáo đã dạy em.Em quý cô Huệ lắm!
    Hihi, nói vậy chứ, bén mảng đến văn thơ Việt Nam là em sợ chú Hoành và anh Aí lắm, đọc bài viết của anh về Tấm hay quá mà em cứ mê mẩn :)), tâm hồn của anh trải rộng thật!

    Like

  8. hum, mới nghe nói đến đi chơi đã thấy em Q lên tiếng mạnh mồm nhất rồi, đã thấy anh cả lên tiếng gì đâu, kế hoạch thì chưa có, kaka.

    Like

  9. Mọi người lên kế hoạch đi chơi sướng thật! Anh với chị Phượng thì hơi xa. Nếu có dịp ké vào kế hoạch có sẵn thì sẽ cố gắng. Nhưng không được thì xem ảnh và đọc report chia vui vậy 🙂

    Like

  10. Chào anh Quân,
    Đàn em của anh đây. Có thể nói một điều rằng khi tâm hồn được nâng lên, thì cảm nhận cuộc đời theo nhiều hướng tích cực hơn. Chắc chắn đây là cảm nhận của anh rồi chứ không copy của ai được đâu. I hate plagiarism very much. And you know in our education system, I found myself like a pirate. And my teacher cannot burn my literature fire in me. I’m confused now.
    Anyway, thank you.
    Nguyen.

    Like

  11. minh cung ten voi loai hoa nay minh chua bao gio biet tai sao bo me lai dat ten cho minh la thuy tien ban co the cho minh biet y nghia cua loai hoa nay ko

    Like

  12. i even can’t imagine that analysis is from a former student. That is really great. I m working on it for the final test. Thanks a lot

    Like

  13. em thật sự thích bài thơ bày kể từ khi đọc xong bài viết của các anh chị trên trang này. bọn em rất thiệt thòi bởi vì học xong môn văn học anh ma ko hề có cảm nhận gì cả đúng hơn là không thể cảm nhận gì cả về văn học anh kể cả Daffodil, dù bài thơ nằm trong chương trình học và thi. lên lớp, cô cho bọn em tự thuyết trình và rồi cả lớp ko ai hiểu ai, thậm chí cô cũng ko hiểu chúng em nói gì, tóm lại cũng ko ai hiểu nổi bài thơ nên nói gì tới việc cảm nhận. nhiều khi nhĩ cũng tủi thân. đã học trên thái nguyên, điểm đầu vào rất thấp, lại con cưỡi ngựa xem hoa thế này thì chất lượng sẽ ra sao?hic. thấy các anh chị học xong đến 3 năm vẫ nhớ kiến thức, còn mình 3 ngày nữa là thi mà vẫn chẳng hiểu gì. hic. xấu hổ với các anh chị quá.

    Like

  14. I also like this poem much. I was interested in the host of golden daffodils when I heard it from my English teacher in the first time.your analysis is great, it reflects your true feelings about this poem..I admire you a lot.

    Like

  15. i also studied it.In my final test,i will write an easy to analy the beauty of daffodilf.When i read your writing,i like it very much.It is useful for me.

    Like

Leave a comment