Chào các bạn,

Hiện tượng tiến sĩ giấy này, rất tiếc là một vấn đề xã hội lớn ở Việt Nam. Tại Hoa Kỳ, bằng tiến sĩ đùa cho vui đã có từ mấy chục năm nay. Bạn bỏ ra 10 đồng, mua một tấm bằng, treo trên tường để đùa với bạn bè.
Còn bằng không đùa nhưng dởm, do các “trường” dởm mở ra để các vị mua bằng thì đắt hơn một tí, vì tổ chức phải tốn tiền quảng cáo và làm giấy tờ như là một “trường” (dù là không đủ tiêu chuẩn được chính phủ xác nhận–state accredited).
Rất tiếc là dân ta quá thiếu thông tin nên chẳng biết gì cả.
Nhưng ở Mỹ thì chẳng có vấn đề gì cho xã hội, vì:
— Thường là dân Mỹ biết trường nào có tiếng, trường nào không.
— Ở Mỹ đi làm việc chẳng ai xem cái bằng ra gì cả. Bằng cấp chỉ giúp sinh viên mới ra trường một tí. Làm việc một lúc thì chẳng ai cần ai có bằng gì. Người không có bằng cử nhân chỉ huy tiến sĩ là thường. (Xem Bill Gates). Người ta chỉ xét với nhau về hiệu năng làm việc.
Ngược lại dân ta có vẻ tôn sùng bằng cấp, địa vị. Danh thiếp thì lúc nào cũng một mớ bằng cấp và chức vị, rất phô trương. (Khiêm tốn, khiêm tốn! Chỉ cần một tí xíu cho người ta biết mình là ai là đủ rồi).
Guồng máy hành chánh thì không ai dám tin vào nhận xét của nhau về khả năng, nên chỉ dám lệ thuộc vào cái gì có tính “khách quan” như bằng cấp, giấp tờ…
Điều may mắn là các chuyện này chỉ có thể xảy ra trong guồng máy nhà nước–là nơi người ta không cần hiệu năng. Doanh nghiệp tư thì bắt buộc phải tìm nhân tài thật, nếu không thì sập tiệm; chẳng có cách nào khác.
* Ta phải tập nhìn nhận thẳng vào hiệu năng của một người để dùng người đó đúng chỗ. Không bè đảng, phe phái, để cả lý lịch đảng viên hay không đảng viên.
* Mọi người phải đủ tư cách để có thể tin nhau. Ta không còn tin nhau nữa thì hỏng. Tư cách đạo đức và chữ tín của mỗi cá nhân liên hệ rất mạnh đến quản lý xã hội.
* Và mọi người cần học đức khiêm tốn.
* Và chúng ta cần quản lý thông tin thế nào để người dân có được nhiều thông tin, nhiều kiến thức, và thông thái hơn. Ta không thể có quá nhiều vấn đề ấu trĩ đến thế. Vấn đề lớn thì đã đành, vấn đề như trẻ em lên 9 lên 10 thì không chấp nhận được.
Chúc các bạn một ngày vui.
Mến,
Hoành
Những câu hỏi về “tiến sĩ giấy”
TT – Lại một vụ việc cười ra nước mắt khi ông Phó bí thư Tỉnh ủy Yên Bái Nguyễn Văn Ngọc nhận bằng “tiến sĩ” chỉ sau sáu tháng “tu nghiệp”. Cái tên Đại học Nam Thái Bình Dương vốn đã nổi như cồn khi lộ ra trường hợp ông giám đốc Sở Văn hóa – thể thao và du lịch Phú Thọ được cấp bằng “tiến sĩ Hoa Kỳ” cũng ở trường “quốc tế” này dù không hề biết tiếng Anh.
>> Không thể học tiến sĩ trong 6 tháng
>> Phó bí thư Tỉnh ủy Yên Bái học tiến sĩ chỉ 6 tháng
Nay với một “tiến sĩ” là lãnh đạo chủ chốt cấp tỉnh, Đại học Nam Thái Bình Dương – vốn đã bị tòa án giải thể từ năm 2003 – sẽ ghi danh là “bà đỡ” mát tay cho giấc mộng khoa bảng của một số quan chức không học nhưng lại muốn có bằng!
Thật ra việc cảnh báo về một loạt cơ sở đào tạo không được hệ thống kiểm định giáo dục Hoa Kỳ công nhận xuất hiện tại VN và chiêu sinh ồ ạt đã không còn là chuyện mới mẻ. Viện Giáo dục Hoa Kỳ (IIE) tại VN – một tổ chức có uy tín trong hợp tác giáo dục giữa hai nước – đã nhiều lần khuyến cáo về các “xưởng đào tạo” mà thực chất là mua bán bằng cấp đang có xu hướng nở rộ.
Gần đây nhất, ngày 2-7-2010, tiến sĩ Mark A. Ashwill, nguyên giám đốc của viện, đã cập nhật tên 21 “trường ĐH” dạng này, trong đó ĐH Nam Thái Bình Dương xếp thứ 19. Đáng chú ý, trước đó bằng thạc sĩ của ông phó bí thư cũng được cấp từ một trường ĐH trong danh sách “đen” trên nhưng lại được “đóng dấu bảo đảm” là sản phẩm liên kết giữa Khoa quản trị kinh doanh Đại học Quốc gia Hà Nội với “đại học” Irvine có xuất xứ Hoa Kỳ (!).
Chỉ lướt qua website của một số cơ quan, doanh nghiệp, nhất là các doanh nghiệp lớn, các ngân hàng thương mại…, sẽ thấy có rất nhiều cán bộ chủ chốt đang “sở hữu” những tấm bằng “sang” từ một trường quốc tế “dỏm” mà vị cựu giám đốc Viện Giáo dục Hoa Kỳ tại VN đã nêu đích danh. Cùng với hàng trăm tấm bằng thạc sĩ, tiến sĩ “dỏm” đều đều xuất xưởng là hàng loạt cán bộ – công chức nghiễm nhiên có thêm cơ hội thăng quan tiến chức. Và sự giả dối sẽ có thêm đất lộng hành nếu những tấm bằng dỏm kia vẫn nằm im trong ngăn tủ hồ sơ quan liêu mà không được kiểm soát bằng công luận và các cơ quan có trách nhiệm một cách thích đáng.
Bộ GD-ĐT, cơ quan “gác cửa” về lĩnh vực này, đã không hề có động thái ngăn chặn nào trước sự “xâm thực” của các “đại học dỏm”. Thậm chí, một số cơ sở đào tạo trong nước do bộ quản lý lại chính là “cầu nối” cho các trường “đại học ma” xâm nhập thông qua các chương trình liên kết. Và rồi những cơ sở giáo dục này đã hướng dẫn cho những kẻ háo danh, háo chức tìm kiếm văn bằng “dỏm”.
74 triệu đồng không phải là lớn so với nhu cầu “tự học, tự nâng cao kiến thức ngoài giờ” như vị phó bí thư phân trần. Song với rất nhiều người dân ở vùng sâu, vùng xa của tỉnh miền núi Yên Bái, số tiền đó là cả một giấc mơ. Trớ trêu là ông Ngọc đã được nhận tiền hỗ trợ cho việc đi học lấy bằng tiến sĩ “dỏm” từ ngân sách theo chủ trương… “ưu đãi nhân tài”.
Không biết bao nhiêu “nhân tài” kiểu này đã được “ưu đãi” và càng không thể biết những “nhân tài” đó đã giúp ích gì cho sự phát triển của địa phương và đất nước? Ngân sách nhà nước đã và sẽ còn phải chi bao nhiêu tiền cho tấm bằng “làm sang” của những “tiến sĩ giấy”? Các cơ quan làm công tác tổ chức liệu có bị mê hoặc bởi những tấm bằng không rõ nguồn gốc để đặt cán bộ học vị “mập mờ” ngồi “nhầm ghế”? Những câu hỏi nóng bỏng này đang cần lời giải đáp thỏa đáng từ Bộ GD-ĐT và các cơ quan có trách nhiệm trong công tác tổ chức – cán bộ.
NGỌC HÀ
…. Thông tin mà chúng tôi thu thập được, ông Nguyễn Văn Phúc đang công tác tại Ban đại diện Người Cao tuổi (UB MTTQ tỉnh Thanh Hóa) sinh ngày 10/8/1962 tại Hoằng Quý – Hoằng Hóa – Thanh Hóa; hiện trú tại số nhà 7B, đường Nguyễn Mộng Tuân, phố Thống Sơn, phường Nam Ngạn, TP Thanh Hóa.
Trên hồ sơ lưu trữ – ông Phúc chưa tham dự kỳ thi tốt nghiệp PTTH nào. Mà trước đây, ông Phúc có tham gia khóa học tại chức Luật (Trường ĐH Luật Hà Nội) mở tại Thanh Hoá. Khi xét thi tốt nghiệp, ông Phúc bị nhà trường phát hiện hồ sơ có nhiều sai lệch, không thống nhất về năm sinh, quê quán (do ông sử dụng bằng của người khác cùng tên và dán ảnh mình vào.
Do bằng PTTH giả bị phát hiện, việc thi tốt nghiệp khóa học tại chức Luật bị đình chỉ.
Chưa dừng ở đó, ít lâu sau không hiểu vì “lý do” gì ông….được Sở GD-ĐT Thanh Hóa cấp Giấy chứng nhận tốt nghiệp PTTH (bản cấp lại)?.
Và ông Phúc tiếp tục nộp đơn xin học lớp Quản lý xã hội, khoá 49, Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn (ĐHQG Hà Nội) mở tại Thanh Hoá. Đến cuối khóa, nhà trường lại phát hiện việc gian dối trong bằng cấp, ông Phúc tiếp tục bị đình chỉ tại kỳ thi tốt nghiệp lớp K49, Quản lý xã hội của Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn ….
http://vietnamnet.vn/giaoduc/201008/Lai-them-mot-can-bo-tinh-xai-bang-gia-931960/
LikeLike
Đất sống của bằng giả
Cập nhật lúc 07:44, Thứ Ba, 24/08/2010 (GMT+7)
Cách làm cũ, dựa trên quyết định của một số người, theo lối úp úp, mở mở, không công khai minh bạch, né tránh tranh cử, né tránh thi tuyển không còn sức sống nữa.
Bằng cấp và thực tài
Người ta đi kiếm bằng giả trước hết vì nó có tác dụng.
Nó cần để trình ra khi muốn được tuyển dụng vào bộ máy. Nó cần để tạo ra lợi thế trong cuộc cạnh tranh lên nấc thang quyền lực. Nó cần để tô điểm thêm chân dung cán bộ, giúp họ che dấu đi phần nào con người thực của mình. Đôi khi nó cũng cần để biện hộ cho những sai trái trong đánh giá và sử dụng cán bộ.
Bằng cấp là cái dễ nhận biết nhất mà còn lúng túng và sai lầm trong đánh giá, liệu các tiêu chuẩn khác mơ hồ hơn, khó kiểm chứng hơn có đánh giá đúng được không?
Nếu không có những tác dụng đó thì có lẽ chỉ cán bộ bị bệnh tâm thần mới đi tìm bằng giả.
Để cho văn bằng giả có tác dụng như vậy, trước hết là do khuyết điểm trong công tác cán bộ.
Trước hết, đó là khuyết điểm trong việc cụ thể hóa và thực hiện tiêu chuẩn cán bộ. Tiêu chuẩn cán bộ chung xem ra có vẻ đầy đủ, nhưng đa số là những yêu cầu định tính, dễ bị “vận dụng” rất co giãn, theo ý chủ quan của người có trách nhiệm. Các cố gắng định lượng rút cục gần như chỉ quy về hai điểm, năng lực = bằng cấp, sức khỏe = tuổi tác.
Vô hình trung, bằng cấp trở thành điều kiện có tính chất tiêu chuẩn đầu tiên để được chấp nhận làm công chức, để được đề bạt lên cương vị cao, là cái thẻ vào cửa để tham gia cuộc chơi. Cần trình ra bằng cấp khi dự thi công chức, khi được đề bạt, nào là bằng tốt nghiệp đại học, bằng ngoại ngữ, lý luận chính trị… Nếu có bằng tiến sĩ, thạc sĩ càng hay.
Dường như không ai quan tâm đến chất lượng thực của bằng cấp được trình ra, lại càng không quan tâm tìm hiểu xem ứng cử viên có thực tài tương ứng với bằng cấp, tài đó có cần cho công việc thế nào.
Trong điều kiện đó, ắt có không ít người cho rằng cách dễ dàng nhất là đi kiếm bằng giả. Cách kiếm bằng giả an toàn nhất là kiểu tham gia các lớp học, các kiểu học giả dối để có bằng. Vừa an toàn, vừa chính thống, lại còn được trợ cấp.
Phải thay đổi công tác cán bộ
Công tác cán bộ của ta hiện nay vẫn chủ yếu dựa trên sự đánh giá, lựa chọn quyết định của cấp có thẩm quyền. Việc tranh cử, thi tuyển… rất hiếm, nhiều khi chỉ là hình thức.
Trong điều kiện đó, yêu cầu đánh giá đúng cán bộ trở thành tiền đề của toàn bộ công tác cán bộ. Trong các tiêu chuẩn, bằng cấp là cái dễ nhận biết nhất mà còn lúng túng và sai lầm trong đánh giá thì liệu các tiêu chuẩn khác mơ hồ hơn, khó kiểm chứng hơn có đánh giá đúng được không? Kiếm tìm bằng giả được, thì càng dễ làm giả về phẩm chất chính trị, đạo đức tư cách.
Cải cách hành chính trong 10 năm tới cần tập trung ưu tiên những nội dung nào?
Sự kiện bằng giả là một minh chứng rõ rệt rằng chất lượng quản lý và đánh giá cán bộ không đảm bảo tin cậy. Chắc chắn rằng, những việc tương tự như ở tỉnh Y (phó bí thư đi học cái gì, học ở đâu, bằng cấp ra sao, thậm chí có đi học hay ở nhà… cũng không ai biết) không phải là hiếm thấy ở các ngành, các cấp.
Vì sao không nắm được thực chất bằng cấp. Chỉ có thể vì:
– Không đủ năng lực để nắm. Do thiếu kiến thức về bằng cấp, do thiếu thông tin, nhất là đối với các loại văn bằng nước ngòai.
– Do cách làm việc vô trách nhiệm, qua loa, đại khái, cẩu thả, quan liêu.
– Do bị tác động của nạn hối lộ, mua bán chức quyền, mờ mắt đi trước những mối lợi, sẵn sàng bỏ qua việc phân rõ thật giả, thậm chí lơ đi những trường hợp hiển nhiên là giả.
– Do sức ép cấp trên, khi chính cấp trên là người có bằng giả hoặc muốn tuyển dụng, đề bạt những người có bằng giả.
Dù nguyên nhân nào cũng đều không thể chấp nhận được.
Tất cả đều chứng minh rằng phải thay đổi cơ bản công tác cán bộ.
Cách làm cũ, dựa trên kết quả theo dõi, nhận xét, quyết định của một số người, theo lối úp úp, mở mở, không công khai minh bạch, né tránh tranh cử, né tránh chất vấn, né tránh giám sát công khai, né tránh thi tuyển.., đã không còn sức sống nữa. Nó bất lực ngay trong việc đơn giản nhất có thể làm được là kiểm tra bằng cấp của một số không nhiều cán bộ thuộc diện mình quản lý, thì làm sao nó có thể giải quyết những nhiệm vụ phức tạp, cơ bản với tầm cao và diện rộng hơn nhiều.
Đó chính là việc mở rộng và thực thi dân chủ trong công tác cán bộ, điều đã từ lâu đề ra, nhưng chưa được thực hiện.
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201008/Dat-song-cua-bang-gia-931212/
LikeLike
Bằng giả- chiếc gậy leo lên các nấc thang trong bộ máy
Cập nhật lúc 07:12, Thứ Hai, 23/08/2010 (GMT+7)
,- Không thể, không thích, không đủ nghị lực để học thật, lại muốn sớm có văn bằng để leo nhanh trong nấc thang cán bộ thì tiện nhất là đi kiếm bằng giả – chuyên gia Bùi Đức Lại phân tích.
Văn bằng giả chắc không thuộc số những vấn đề lớn và nóng bỏng mà năng lực trí tuệ và công luận đang cần tập trung quan tâm trong giai đoạn hiện nay, trước thềm Đại hội Đảng XI. Nhưng đây cũng không phải là vấn đề nhỏ. Một số việc bị khui ra, khiến dư luận bất bình, chỉ là những hiện tượng nổi lên bề mặt của một thực trạng đáng lo ngại đã được nhận biết và báo động từ sớm, nhưng vẫn bị khỏa lấp vì nhiều nguyên nhân. Cũng như thường thấy, lại diễn ra việc đổ lỗi, biện bạch, cả những sự dối trá nhiều khi ngô nghê, xem thường lương tri và dư luận xã hội. Nó cũng làm nổi lên rõ hơn một số vấn đề về cán bộ và công tác cán bộ.
Những “thợ săn” bằng giả
Việc dạy dối, học giả, tìm kiếm văn bằng giả các loại diễn ra dưới nhiều hình vẻ, nhưng đều trực tiếp hoặc gián tiếp quan hệ đến tiền bạc, quyền chức, móc ngoặc, những việc làm sai, thậm chí phạm pháp.
Tác hại dễ thấy nhất là làm rối loạn hệ thống các văn bằng, vô hiệu hóa giá trị chứng chỉ của văn bằng, do đó nếu không ngăn chặn, sẽ khiến cho mọi văn bằng không còn đáng tin cậy.
Trong khu vực tư, bằng giả khó có đất hoành hành, nên ít có điều kiện gây tác hại. Các ông chủ đều biết xót tiền túi, chỉ trả tiền cho công việc, chứ không trả tiền cho bằng cấp.
Tác hại lớn nhất phát tác trong khu vực công, nhất là khu vực hành chính công quyền.
Có nhiều loại người kiếm bằng giả, nhưng phần lớn là cán bộ, công chức, kể cả cán bộ lãnh đạo và những người muốn trở thành công chức. Có thể có một số ít do háo danh, sĩ diện, muốn lòe một bộ phận người còn tồn tại tâm lý chuộng bằng cấp, chuộng ngoại…, nhưng chủ yếu là lấy văn bằng giả để hội đủ tiêu chuẩn quy định vào làm công chức và dùng nó để làm cái gậy leo lên các nấc thang trong bộ máy.
Những người say văn bằng, đi săn văn bằng giả đa phần là cán bộ, công chức đã tạo ra “sức cầu” lớn, gây áp lực lớn lên bên “cung” là cơ quan đào tạo và có thẩm quyền cấp bằng. Cơ quan đào tạo khó chống lại một áp lực như vậy.
Đó là chưa kể sức hấp dẫn lợi ích mà đào tạo giả dối, chất lượng thấp mang lại. Vừa được tiếng, vừa được miếng, lại an toàn. Quản lý nhà nước trên lĩnh vực này bị buông lỏng, có khi cơ quan quản lý, giám sát lại đóng vai bên “cung” càng làm cho mối quan hệ mua bán bằng cấp phát triển, ngày càng công khai, trắng trợn.
Việc vạch trần và đấu tranh khắc phục lại càng khó, nhất là không ít người, trong đó có cán bộ lãnh đạo đã cố ý hoặc vô tình dùng văn bằng giả.
Những kẻ cơ hội, nuôi “chí tiến thủ”, muốn leo cao, leo nhanh trong nấc thang cán bộ, mà không chịu phấn đấu rèn luyện thì hay có một thủ đoạn ma lanh (để chiếm ưu thế so với người cùng trang lứa) là nhanh tay nắm lấy một văn bằng cao hơn họ.
Không thể, không thích, không đủ nghị lực học thật mà lại muốn sớm có văn bằng thì tiện nhất là đi kiếm bằng giả. Nắm trong tay bằng cấp đó, như một lợi thế cạnh tranh, gần như là họ chắc “thành công” nếu có thêm “bằng lòng”. Tấm bằng giả này lại có thể trưng ra như tấm khiên để bảo vệ cho họ và những người cất nhắc họ một cách sai trái trước mọi lời phê phán.
“Lộng giả thành chân”
Thế là tấm bằng giả rất được việc, nhưng đó là những việc không liên quan gì đến ý nghĩa đích thực của nó. Nếu được cả ba phía – kẻ có bằng, kẻ cấp bằng, người sử dụng lao động – liên kết với nhau để che chở, bảo vệ, thì bằng giả sống và hoành hành không gì cản nổi. Nó “chế giễu” bằng thật, làm lung lạc ý chí của một số người muốn học thật. Bằng cách đó, nó giết chết mọi loại bằng thật.
Kẻ không có kiến thức nắm quyền lực ở vị trí cao là một điều nguy hại, nhưng nguy hại hơn khi kẻ không có kiến thức đó lại được dán nhãn hiệu kiến thức, lại phải sắm vai có kiến thức.
Người xưa nói “dốt đặc còn hơn hay chữ lỏng”, kẻ văn bằng giả chính là một loại “hay chữ lỏng” điển hình, anh ta có thể làm hỏng mọi việc mà vẫn tự đắc, tự tại và tranh công, đổ lỗi không biết ngượng.
Người xưa cũng nói “lộng giả thành chân”. Đóng mãi cái vai có kiến thức ngang với văn bằng trưng ra, lại làm thủ trưởng, đến lúc nào đó, anh ta sẽ ngộ nhận về mình, xem mớ kiến thức lỗ mỗ chắp nhặt mà mình thực có là đỉnh cao về năng lực trong đơn vị. Hành xử với tư thế đó, anh ta tự xem mình là người thông thái nhất, phủ nhận mọi trí tuệ khác. Cố “gồng” mình cho hợp với cái vai đó, anh ta kỳ thị mọi tài năng, không sử dụng, không hợp tác, loại bỏ người tài.
Nhưng việc sử dụng bằng giả luôn luôn ám ảnh, chi phối hành vi khiến anh ta không dám sòng phẳng xử lý bất cứ sự giả dối nào trong đơn vị, nhất là giả dối về bằng cấp. Kẻ xấu có thể lợi dụng việc này để khống chế anh ta.
Người lãnh đạo như vậy dễ làm hỏng việc chung, hỏng việc của tập thể, hỏng việc của người dưới quyền, làm hỏng hiện tại, làm thui chột những mầm mống tốt của tương lai. Họ hoàn toàn không có uy tín thực sự.
Trách nhiệm của kẻ sử dụng bằng giả thì dễ thấy. Trách nhiệm của cơ quan đào tạo và quản lý việc đào tạo trong việc dạy giả, thi giả, cấp bằng giả là hiển nhiên. Nhưng cơ quan và người quản lý sử dụng cán bộ có trách nhiệm lớn hơn hết trong việc tạo ra môi trường để nạn bằng giả gây tác hại đối với xã hội.
Bằng giả có lẽ cũng giống hũ mắm thối được đem ra thị trường. Ai đó có tiền bỏ ra mua lọ mắm thối về trưng ở phòng khách, thỉnh thoảng lại mở nút ra hít hà là việc của họ. Việc quản lý chỉ đòi hỏi ghi rõ ghi nhãn hiệu “mắm thối” của hãng X, Z (tương đương với việc văn bằng được ghi rõ là do đại học X, Z – chuyên bán văn bằng bán cho). Xã hội có thể chê cười, nhưng không nhất thiết đòi phải ném đi lọ mắm thối đó trong nhà người ta.
Nhưng xã hội không thể chấp nhận việc ai đó đem tiền công đi mua lọ mắm thối, dán cho nó cái nhãn hiệu thượng hạng, đưa ra chốn công cộng, buộc mọi người phải ngửi, phải ăn, phải khen thơm, thậm chí phải xem là mắm chuẩn mực.
Có những loại bằng giả nào?
– Bằng được làm giả: dễ xác định nhất, nhưng nếu được cơ quan có trách nhiệm bao che thì cũng khó bị vạch mặt.
– Bằng được tổ chức có chức năng cấp chính thức, nhưng cấp một cách giả dối (cấp cho người không học, không thi, nhờ người thi hộ, nhờ làm luận văn, chép lại luận văn đã có…). Việc xác minh khó khăn vì người trong cuộc, nhất là cơ quan cấp bằng đủ điều kiện để chối tội và đương nhiên người có bằng kiểu trở thành vô tội.
– Bằng do tổ chức chuyên bán bằng lấy tiền cấp.
– Người học vẫn lên lớp đủ môn, đủ tiết… nhưng không học, không đủ kiến thức, nhưng vẫn được cấp bằng do cơ quan cấp bằng cố tình làm qua loa, dễ dãi, hạ thấp yêu cầu trong việc kiểm tra, thi cử. Đây là loại bằng giả khá phổ biến hiện nay. Sử dụng khá an toàn vì vẫn được xem là bằng thật.
– Những văn bằng do cơ quan đào tạo cấp “chiếu cố quá mức” cho một số đối tượng, do người học có cương vị cao, do hợp đồng đào tạo, do chỉ tiêu, do “hữu nghị” giữa các nước anh em (trước đây), do các mưu đồ khác… Văn bằng được cấp nhiều khi bởi những tổ chức đào tạo rất danh giá, lễ tiết long trọng, công khai.
Không ít người trong chúng ta đã phải gặp những trường hợp người có học hàm, học vị cao, tiến sĩ, giáo sư nơi này nơi khác, nhưng kiến thức thấp kém đến “bất ngờ”. Bởi bằng cấp họ sở hữu thuộc những loại trên.
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201008/Bang-gia-chiec-gay-leo-len-cac-nac-thang-trong-bo-may-930976/
LikeLike
Việt Nam một xã hội còn nặng nề về hình thức, phong trào và hình thức, thiếu kiểm định, minh bạch, chất lượng và cạnh tranh trong ngành GD-DT, hành chánh …
Công chức ngại học nhưng thích có bằng
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201008/Cong-chuc-ngai-hoc-nhung-thich-co-bang-926130/
Công chức: Bằng cấp nhiều, chất lượng chưa tương xứng
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201003/Cong-chuc-Bang-cap-nhieu-chat-luong-chua-tuong-xung-898540/
LikeLike
Anh Hoành thân mến!
Từ “tiến sĩ giấy” tức ám chỉ những người tiến sĩ có bằng giả hay dỏm. Cụm từ này ở Việt Nam hay báo chí Việt Nam thường dùng xuất phát từ bài “Vịnh tiến sĩ giấy” của Nguyễn Khuyến mà học sinh phổ thông ai cũng đã học. Vịnh tức là làm thơ về phong cảnh hay sự vật trước mắt. Một lối làm thơ phổ biến thời truớc. Nguyễn Khuyến viết theo thể trào phúng, châm biếm. Vũ Thanh – Trường ĐHSP Hà Nội có bài bình rất hay về bài “Vịnh tiến sĩ giấy”. Trong tiếng Việt gần đây còn có thêm cụm từ “tiến sĩ đá” , tức những tượng của các tiến sĩ ở Văn miếu Quốc Tử Giám
Hiện tượng tiến sĩ giấy này, rất tiếc là một vấn đề xã hội lớn ở Việt Nam liên quan đến:
– Xã hội phong kiến Việt Nam
– Xã hội thực dân nửa phong kiến
– Thời kỳ quan liêu bao cấp tại Việt Nam
– Năm 2007, Bộ GD-ĐT dự định đào tạo 20.000 tiến sĩ trong 10 năm. Bộ GD-ĐT đã cưa đôi con số 20.000 (mỗi năm 2.000), gần một nửa (từ 800 đến 1.000 hàng năm) được đào tạo trong nước, số còn lại (1.000) gửi đi nước ngoài. Dự định này đã gây những phản ứng khác nhau.
– Những yếu kém trong quản lý của GD-ĐT.
– Xã hội Việt Nam đã thay đổi, vào WTO … nhưng bộ GD-ĐT quản lý và đào tạo như xưa. Bản thân bộ GD-ĐT cũng không có thay đổi gì về tổ chức và quản lý. Cán bộ của GD-ĐT phần lớn được đào tạo tại các nước Đông Âu cũ (thời XNCN). Ngay cả Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo trước đây, Nguyễn Thiện Nhân, cũng tốt nghiệp tiến sĩ ngành Điều khiển học tại Cộng hòa Dân chủ Đức (năm 1979)
http://en.wikipedia.org/wiki/Nguyen_Thien_Nhan
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_Thi%E1%BB%87n_Nh%C3%A2n
Nhiều đề nghị và giải pháp đã có, nhưng quan trọng là việc thực hiện và thực hiện nghiêm túc từ gốc. Phần lớn các sai lầm tại Việt Nam, nhất là trong GD-ĐT là “sai lầm có tính hệ thống” nên phải thay đổi từ “gốc” (nguyên nhân) chú không phải từ “ngọn” (hiện tượng). Đây là nhận xét chung của các thầy tại ĐH Bách khoa TP.HCM.
Vịnh tiến sĩ giấy
http://vi.wikisource.org/wiki/V%E1%BB%8Bnh_ti%E1%BA%BFn_s%C4%A9_gi%E1%BA%A5y
TIẾN SĨ GIẤY của Nguyễn Khuyến – Hình tượng nghệ thuật đa nghĩa
http://tuxa.hnue.edu.vn/B%E1%BA%A3ntint%E1%BB%ABxav%C3%A0t%E1%BA%A1ich%E1%BB%A9c/T%C3%ACmhi%E1%BB%83uki%E1%BA%BFnth%E1%BB%A9c/tabid/132/ArticleID/283/Default.aspx
Cách đây một năm tại Đức cũng xảy ra một vụ xì căng đan tiến sĩ ‘giấy’ ở Đức
http://vietnamnet.vn/thegioi/hoso/2009/09/867259/
Tại sao bằng tiến sĩ giả lại tràn lan?… Theo một số chuyên gia, tình trạng mua bán bằng bất hợp pháp ở Đức đang diễn ra tràn lan xuất phát từ nhu cầu được xã hội nể trọng với tấm bằng tiến sĩ. Nhưng cái khác là
họ thông tin và giải quyết rất mạnh tay.
MK
1. Vịnh tiến sĩ giấy
I
Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò,
Bỡn ông mà lại dứ thằng cu.
Mày râu mặt đó chừng bao tuổi,
Giấy má nhà bay đáng mấy xu?
Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ,
Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu.
Hỏi ai muốn ước cho con cháu,
Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu.
II
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2)
Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3)
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời! (4)
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!
Chú thích:
1. Hoa man: người thợ làm nghề hàng mã.
2. Giáp bảng: bảng đề tên từ học vị tiến sĩ trở lên.
3. Văn khôi: đầu làng văn. ở đây chỉ người có đỗ đạt cao.
4. Hời: giá rẻ.
2. TIẾN SĨ GIẤY của Nguyễn Khuyến – Hình tượng nghệ thuật đa nghĩa
http://tuxa.hnue.edu.vn/B%E1%BA%A3ntint%E1%BB%ABxav%C3%A0t%E1%BA%A1ich%E1%BB%A9c/T%C3%ACmhi%E1%BB%83uki%E1%BA%BFnth%E1%BB%A9c/tabid/132/ArticleID/283/Default.aspx
Xã hội mà Nguyễn Khuyến sống là xã hội thực dân nửa phong kiến với những biểu hiện lố lăng, kệch cỡm. Ở đó mọi giá trị đạo đức truyền thống đã bị đảo lộn, còn cái mới lại mang bộ mặt của kẻ xâm lược. Ngòi bút thâm trầm mà sâu cay của Nguyễn Khuyến đã chĩa mũi nhọn vào những chỗ hiểm yếu nhất của cái ung nhọt đó. Trong Tiến sĩ giấy nhà thơ đã đem ra trào phúng, châm biếm, hạ bệ thần tượng cao nhất của cả một thể chế xã hội đã tồn tại hàng mấy trăm năm – ông tiến sĩ. Đây là một nhân vật rất quen thuộc của xã hội phong kiến Việt Nam. Đạt đến học vị tiến sĩ là niềm vinh quang không chỉ của bản thân từng con người mà của cả một dòng họ, một địa phương, được cả xã hội vinh danh, khoác lên mình những ánh hào quang chói lọi. Đó vốn là những con người có tài năng, chứa đựng trong mình những tri thức của thời đại và tất cả những tài năng và tri thức đó sẽ được đem ra để phục vụ đất nước, phục vụ xã hội. Đã có biết bao ông tiến sĩ trở thành trụ cột của đất nước, của dân tộc, trở thành nguyên khí quốc gia, được ghi tên tuổi, công trạng trên bia đá, sử xanh. Nhưng đến thời đại của Nguyễn Khuyến mọi chuyện đã thay đổi, những giá trị truyền thống đã dần mai một, hoặc đang từng bước đổ vỡ…..
Vũ Thanh – Trường ĐHSP Hà Nội
3. Đằng sau xì căng đan tiến sĩ ‘giấy’ ở Đức
http://vietnamnet.vn/thegioi/hoso/2009/09/867259/
Tại sao bằng tiến sĩ giả lại tràn lan?
… Theo một số chuyên gia, tình trạng mua bán bằng bất hợp pháp ở Đức đang diễn ra tràn lan xuất phát từ nhu cầu được xã hội nể trọng với tấm bằng tiến sĩ.
Thẳng tay với những kẻ hám tiền
Vài đối tượng có dính líu đến vụ bê bối lần này đã bị tống giam. Một giám đốc cũ của trung tâm tư vấn Bergisch Gladbach bị buộc tội nhận hối lộ để giúp hơn 60 sinh viên nhận bằng tiến sĩ vào tháng 6/2008 đã phải nhận án phạt ba năm rưỡi tù. Một giáo sư tại Đại học Hanover đã nhận tiền từ trung tâm tư vấn nói trên để chấp nhận các ứng viên tiến sĩ cũng phải chịu 3 năm tù giam.
Ban lãnh đạo Trường Đại học Hanover đang siết chặt các qui định liên quan đến việc chấp nhận sinh viên làm luận án và có những việc làm mạnh tay đến các đối tượng nhận bằng tiến sĩ bất hợp pháp.
“Chúng tôi vừa thu lại bằng tiến sĩ của 9 người”, Henning Radtke, Trưởng khoa Luật – Đại học Hanover cho biết. Những sinh viên đó hiện đang chờ phán quyết cuối cùng. “Vụ scandal này là một thảm họa đối với hệ thống giáo dục Đức”, ông bình luận. “Việc một số giáo viên nhận hối lộ để chấp nhận những sinh viên chưa đủ điều kiện làm luận án tiến sĩ là hoàn toàn không chấp nhận được”.
Các công tố viên ở Cologne vẫn đang tiếp tục điều tra ba trong số các giám đốc cũ của trung tâm tư vấn học thuật Bergisch Gladbach – hiện đã bị đóng cửa. Trung tâm này đã có mối liên hệ với các giáo viên khắp nước Đức. Theo các phương tiện truyền thông Đức, một số giảng viên thuộc các trường đại học ở Berlin, Frankfurt, Hamburg và Leipzig đều có dính líu tới vụ scandal hối lộ này, nhưng các công tố viên từ chối tiết lộ danh tính cụ thể của các trường đó. Nếu bị kết tội nhận hối lộ, những giảng viên nói trên có thể phải chịu mức án lên tới 5 năm tù giam hoặc phạt tiền nặng.
Bất kỳ ai bị phát hiện đã nhận bằng tiến sĩ giả cũng sẽ bị tống giam vì tội đưa hối lộ. Tuy vậy, theo các công tố viên, có vài sinh viên không hề biết rằng tiền họ đã đưa cho trung tâm tư vấn là để hối lộ cho giáo viên. Khi đó, việc có tước bỏ danh hiệu tiến sĩ của họ hay không phụ thuộc vào cách xử lý của từng trường đại học.
Thu Trang (Theo TIME)
LikeLike