Anh là ngựa chứng
Nhưng em chẳng hề cũng chẳng dại gì
Ước mình là người biết cầm cương
Sẽ không còn là anh
Trong trái tim em ngỡ không còn xao xuyến
Nếu một ngày
Một ngày trong chuỗi ngày anh chìm nổi
Lối nhỏ quanh co
Anh dừng gót ngang tàng
Sẽ không còn là anh
Trong trái tim em ngỡ không còn biết nhung nhớ giận hờn
Nếu một ngày
Một ngày trong chuỗi ngày anh mưa giăng mờ mịt
Thảm nhung êm
Anh bỏ nẻo sa mù
Chỉ ước là trảng cỏ biếc xanh
Giấu mình thung sâu mây sương lãng đãng
Ngựa anh dừng sau đường dài mỏi mệt
Thả vó chùng
Yên ngắm hoàng hôn
Wow, đọc bài này, rồi lại thấy hình bãi cỏ này, anh nào lại chẳng muốn dừng ngựa nằm dài trên bãi cỏ với trời xanh gió mát! 🙂
ThíchThích
Yên sắc bất kham ngàn chìm nổi
Khuất phục đâu là một dây cương
Bởi trong vạn nẻo đời gai bụi
Sánh sao một cõi lắng sâu tình
Vó ngựa chùng chân dừng phiêu lãng
Đẹp lắm hoàng hôn đẹp ánh nhìn
Chị NH ơi! Chị lúc nào cũng thật đáng yêu, đầy nữ tính. 😀
ThíchThích
Bài thơ hay quá, trong thơ có nhạc và họa, giai điệu mang đầy chất lãng tử. I’m very like it! Thanks for your poem.!^!^
ThíchThích