Chào các bạn,

Có lẽ mọi chúng ta đều biết là sản phẩm Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt, sản phẩm Việt cạnh tranh không nổi ngay trên sân nhà của mình. Nhưng không phải chỉ là hàng Trung quốc, khi so sáng hàng Việt với hàng bất kì nước nào, hầu như đa số người Việt không tin hàng Việt.
Tại sao?
Tại sao người Việt không thể đủ tài năng để làm một sản phẩm có đủ uy tín để cạnh tranh với các nước khác?
Đường xá xây xong mới khai trương được vài tuần là đã có ổ gà ổ vịt, rồi lại đổ lỗi cho xe cộ hay thời tiết, cứ như là người xây đường không nghĩ tới xe cộ hay thời tiết trước khi xây. Cầu cống xây xong bị sụp là chuyện thường. Nhà cửa xây dựng thì bên trong thiếu xi măng thiếu sắt, không đủ chuẩn xây dựng. Bằng cấp học vị thì nhiều đại gia có bằng rởm hay không có bằng…
Sản phẩm của người Việt thiếu chất lượng vì người Việt thiếu thông minh, không đủ sức làm tốt, hay là thiếu đạo đức— thiếu thành thật, và làm việc thường dối trá?
Mình nghĩ là các bạn biết câu trả lời.
Bây giờ nhìn lại các sản phẩm Việt với các tên tuổi lớn của thế giới như là Nike, Ralph Lauren, Levi… vẫn đủ tiêu chuẩn cao của các công ty đó trên thị trường thế giới. Vì sao? Vì các công ty đó, khi dùng công nhân Việt để sản xuất, vẫn có sự đòi hỏi và kiểm soát về phẩm chất với tiêu chuẩn quốc tế, và công nhân Việt vẫn có thể sản xuất hàng với phẩm chất đòi hỏi cao nhất của thị trường quốc tế.
Không phải là người Việt không đủ sức làm hàng chất lượng cao, mà hệ thống quản lý thiếu đạo đức, thiếu thành thật tràn ngập trong nước, tạo thành một guồng máy sản xuất không đáng tin, với những sản phẩm không đáng tin.
Các bạn,
Những người không hiểu kinh doanh (và đây là số đông trong hệ thống kinh tế chụp giật, tham nhũng và dối trá của ta), không hiểu một điều rất căn bản và dễ hiểu. Đó là sự liên hệ trực tiếp và mật thiết giữa đạo đức và chất lượng kinh tế: Người thành thật nói rằng “sản phẩm của tôi tốt” thì sẽ cố gắng hết sức để sản phẩm của họ tốt đến mức tối đa; người dối trá nói “sản phẩm của tôi tốt” thì đó vẫn là sản phẩm rởm, không dùng được.
Cho nên các bạn,
Nếu muốn kinh tế nước ta hùng mạnh, các bạn phải tập trung vào thành thật, để khi bạn nói với mọi người “sản phẩm của tôi tốt” thì đó sẽ là sản phẩm rất tốt của bạn và mọi người có thể tin vào nó.
Mỗi người chúng ta hãy cố thành thật để tiếng nói của ta đáng tin và sản phẩm của ta đáng tin.
Đó là đường phát triển kinh tế quốc gia hùng cường và bền vững.
Chúc các bạn một ngày đáng tin.
Mến,
Hoành
© copyright 2012
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com
hjhj, nhất định rồi chị Quỳnh Linh !
LikeLike
Anh Hoành ,
Vâng , sau em mới nhớ là anh chị cũng đang kinh doanh ,nhưng em không biết anh làm về luật chống độc quyền ,anh không phiền khi nào đó có vấn đề gì em nhờ anh tư vấn được không ạ, phải nói là em thấy phấn chấn hẳn lên khi nghe tin này,như một nguồn động viên mới cho em .Em cảm ơn anh .
LikeLike
Mình rất thích kem chuối – vì hương vị truyền thống và chất lượng (nguyên 1 trái chuối hầu như nguyên chất). Sau này mình bắt đầu thấy người ta sản xuất kem chuối có chế biến, nhưng riêng mình thì vẫn chuộng kem chuối truyền thống hơn.
Về giá thành, mình chỉ biết 1 lý thuyết là giá thành sản phẩm là một yếu tố quan trọng giúp định vị sản phẩm trên thị trường: bán cho công nhân – học sinh, hay sinh viên – dân văn phòng, hay con nhà đại gia. 🙂
Khi nào Long có sản phẩm ở TpHCM thì cho mọi người biết nhé. Nhất định mình sẽ mua ủng hộ. 🙂
LikeLike
Hi Phong Lan,
Anh trước kia là luật sư (công tố) liên bang về luật chống độc quyền kinh tế (tức là luật bảo vệ cạnh tranh) cho chính phủ Mỹ, nên anh quen thuộc với các yếu tố cạnh tranh. Và anh cũng đã thực hành kiến thức đó thành công khi anh thành lập công ty nhà cho các con anh.
LikeLike
À, hôm trước mình thấy có bán loại kem của Thái Lan,kem ốc quế,một hộp là 12 cái bé tí xíu , bọc giấy ,chừng 2 ngón tay thôi ,mình mà ăn chỉ có 1 miếng :),nhưng bọn trẻ nhà mình và bạn chúng cực thích ,mùi vị thì không ấn tượng gì lắm ,nhưng mình bỗng nảy ý nghĩ là Việt Nam mà có kem này bán cho các nhóc rất hay,vì chúng ăn thường không hết một cái kem thường,nhỏ như thế rất vừa ,ko lo béo nữa 🙂
LikeLike
Chúc Long thành công để cả nhà ăn kem thỏa thích 🙂
LikeLike
Cảm ơn anh Hoành và phonglan!
hiện tại Long chưa biết đặt tên gì cho sản phẩm mình, khi nào đăng ký thương hiệu xong sẽ thông báo cho cả nhà, hy vọng một ngày không xa kem chuối của mình sẽ bán khắp Việt Nam, và ở Washington, D.C. cũng có mặt hàng kem chuối “made in Vietnam”, hjhj, như thế thì cả nhà mình có thể ăn thỏa thích!
LikeLike
Hi Long,
Anh nói vài ý cho vui thế thôi, chứ em cũng thấy ngay là anh chẳng biết gì về thị trường kem ở VN để mà có thể nói chính xác.
* Nhưng có một điểm anh rất chính xác là người Việt, kể cả ở Mỹ, làm ăn thì chỉ nghĩ đến giá thấp nhất, và anh cho rằng đó là stupid, vì người Việt làm business ở Mỹ thường có giá thấp và phẩm chất cực tồi, và đại đa số là không ngóc đầu lên được.
Rất nhiều người trên thế giới (kể cả người Việt) muốn có chất lượng và người ta không ngại trả giá cao hơn một chút để có sản phẩm chất lượng cao. Sự hấp dẫn của sản phẩm KHÔNG BAO GIỜ chỉ là giá mà thôi, mà là do “cả gói” giá cả + chât lượng. Nếu chất lượng cao và giá cũng cao, nhưng vẫn rẻ nếu nói về chất lượng, thì người tiêu thụ vẫn thích.
Nhưng đương nhiên làm hàng chất lượng cao luôn khó sản xuất hơn hàng chất lượng thấp, cho nên hàng chất lượng cao luôn đứng nổi trội, miễn là giá mình cao nhưng cao mà thực ra vẫn rẻ.
Và nếu nói về tiềm năng phát triển kinh doanh của mình trong trường kỳ, thì chất lượng hàng là chính, chứ không phải hàng giá rẻ nhất.
* Nhưng điều anh muốn nói là tiếp thị dễ hay khó. Nếu em muốn vào một thị trường có sẵn, làm sản phẩm giống như họ nhưng “ngon” hơn, thì em rất mệt vì em vào là phải cạnh tranh với cả chục công ty có sẵn.
Đương nhiên “ngon” là một điểm cạnh tranh, nhưng “ngon” rất trừu tượng, ai cũng nói sản phẩm mình ngon. Công nghệ tiên tiến thì người tiêu thụ cóc cần, người ta mua thức ăn vì ngon và vì sức khỏe, chẳng ai quan tâm đến công nghệ.
Nếu tìm một điều nổi trội để mình đứng riêng cho mình–như là kem chất lượng cao cho sức khỏe, kem bọc sô cô la (anh đoán bậy là chưa ai làm kem bọc sô cô la ở VN)… Nói chung là cần cái gì đó hoàn toàn mới mà chỉ mình em có và người tiêu thụ có thể thấy ngay tức thì khi vừa nghe nói, chưa cần phải thử–tiếng Mỹ gọi là “niche”–thì mới dễ cạnh tranh.
LikeLike
Em rất ngạc nhiên sao anh Hoành phân tích đúng với tâm lí mua hàng của nhiều người thế,mặc dù anh không ở Việt Nam …..nhà em có sản xuất hàng nội thất nho nhỏ, và xu hướng em cũng đang làm như anh Hoành nói và em thấy có hiệu quả hơn là làm hàng công nghiệp và lấy nguyên liệu Trung Quốc,xu hướng này cũng không mới ,mà phải hơn 2 năm nay rồi,hàng chất lượng cao đang hiếm ,với tất cả các mặt hàng
LikeLike
Hi Long,
Mình thấy anh Hoành phân tích rất đúng,Long chọn cách hàng chất lượng ,giá cao là đúng lắm,nói là cao với 1000đ,nhưng với các loại kem khác thì rất rẻ,mình nghĩ là mọi việc sẽ từ từ ,nên đầu tư vào chất lượng cao .Mình thấy các loại kem đều có màu nhân tạo và chất bảo quản,làm thế nào không có chất bảo quản được nhỉ ,chắc chỉ dùng cho kem để ít ngày thôi nhỉ .Long cũng nghiên cứu cho loại kem đắt ngang với kem Hàn Quốc và Neuziland xem sao ,bán ở các thành phố lớn .
Chúc Long thành công nhé, giá như mình ở trong đó,chạy qua chỗ Long ..thử kem ..đã quá …
LikeLike
em cảm ơn đóng góp của anh!
chiến lược của anh tập trung vào chất lượng sản phẩm và bán giá cao hơn các sản phẩm cùng loại để thu hút khách hàng, có một số người thích mua hàng giá cao vì tin rằng “tiền nào của nấy”, nhưng bên cạnh đó em nhận thấy phần lớn người dân vẫn rất thiếu kiến thức về tiêu dùng, chỉ ưa chuộng giá rẻ,
em nghĩ kinh doanh ở nước ta kém phát triển là bởi vì tâm lý tiêu dùng ưa chuộng giá rẻ, giá cả luôn đặt lên hàng đầu, chất lượng chỉ đứng hàng thứ 2, 3..
em có một thời gian làm sale cho đại lý kem, chuyên sale ở các khu công nhân xí nghiệp, em thường xuyên nhận được câu trả lời ” ở đây người ta chỉ ăn kem 1 ngàn”, kem của em thì giá bán ra từ 2, 3 ngàn trở lên, nên muốn bán được một ít kem ở các tiệm tạp hóa này em phải lấy thêm kem loại ” 1 ngàn” để bán cho họ, em gần như không có lời, và người bán kem này cũng lời rất ít, về chất lượng của loại kem “1 ngàn” này thì khỏi phải bàn, mang tiếng là kem chứ thật ra chỉ là nước đường đông đá… nhưng theo lời của các chủ tiệm tạp hóa thì “kem này là loại bán chạy nhất ở đây”..
chính vì tâm lý của phần đông chuộng hàng giá rẻ nên các mặt hàng của Trung Quốc tràn ngập khắp nơi, có lẽ là không ở đâu sản xuất được hàng hóa hóa giá rẻ và …kém chất lượng hơn Trung Quốc.
Một cơ sở sản xuất mới như em nếu đi theo chiến lược ” hàng chất lượng, giá cả cao” là một sự tiên phong và rất mạo hiểm ở thị trường Việt Nam, nhưng em nghĩ đây vẫn phải là mục tiêu mình hướng đến, và tất cả các doanh nghiệp của nước ta phải hướng đến thì mới mong nền kinh tế nước ta khởi sắc…
LikeLike
Hi Long,
Thanks for sharing.
Anh không biết giá 3000 đồng một cây kem là giá thấp hơn hay cao hơn giá của các công ty khác. Nếu giá rẻ hơn, và sản phẩm của em tốt hơn thì rất hay. Nhưng em cần rà soát lại các con toán, vì thông thường là công ty mới làm ngon hơn mà rẻ hơn thì không phải là chuyện dễ. Ngon hơn và đắt hơn thì thường xuyên hơn.
Ngoài việc tính toán kinh tế đó, thì đây là vài điều quan trọng:
– Blind taste test: em nên có nhiều blind taste test, tức là cho người test nếm thử kem của mình và kem công ty khác (mà người nếm không biết là kem của ai) để chắc là taste của mình được nhiều người ưa chuộng.
– Anh có cảm tưởng là tiếp thị hàng sang (high end) thì dễ hơn là tiếp thị hàng thấp (low end).
Ví dụ: Dùng nước tinh khiết đã qua hệ thống lọc Brita của Mỹ (hay là của ai đó).
Thêm một ít vitamin vào kem.
và tiếp thị kem như là kem chất lượng cao cho sức khỏe:
1. Công nghệ tiên tiến, vệ sinh.
2. Nước tinh khiết
3. Vitamin added
Và đương nhiên là thơm ngon.
Và giá cao hơn các công ty khác một chút xíu thì sẽ đễ thành công hơn. (Đồ tốt thì khó làm giá thấp, mà nếu cố bán giá thấp hơn, thì thiên hạ cũng không tin là tốt hơn)
Tức là thay vì cùng đứng ngang hàng với các công ty khác trong thị trường low end, em tự tạo ra thị trường high end và đứng một mình một chợ ở đó, sẽ nổi trội hơn.
LikeLike
Dear a Hoành và anh chị em của vườn chuối!
Em xin chia sẻ chiến lược của em về việc sản xuất và tiêu thụ kem chuối, em đạt trọng tâm vào công nghệ sản xuất và giá thành sản phẩm.
– về công nghệ sản xuất thì nhận thấy sản phẩm kem chuối ở Bình Dương và tp Hồ Chí Minh có rất nhiều nhưng đa phần làm theo cách truyền thống, không có cải tiến nên sản phẩm không đặt trưng riêng, tận dụng kiến thức về lĩnh vực thực phẩm của mình( em vừa tốt nghiệp cử nhân công nghệ sinh học chuyên nghành thực phẩm) em sẽ cải tiến công thức làm kem chuối truyền thống để tạo ra sản phẩm hình dáng “bắt mắt” và mùi vị thơm ngon hơn, đa dạng mặt hàng kem chuối bằng cách bổ sung thêm chùm ruột, mít, sầu riêng, sôcôla… bên cạnh đó em đầu tư máy cắt chuối, máy trộn, khuôn kem… để đảm bảo vệ sinh và giảm sức lao động, sản phẩm thành phẩm của em sẽ được đóng lốc gọn gàng để dễ dàng vận chuyển và lưu trữ, có nhãn hiệu đăng ký riêng.
– về giá thành cho sản phẩm: em sẽ giảm tối đa giá thành sản phẩm bằng cách thu mua chuối tận gốc của các thương lái lớn vận chuyển chuối từ miền tây, mua nguyên liệu bột kem và các phụ gia số lượng lớn từ các công ty, đầu tư máy móc để giảm nhân công, tuyển sale giao hàng tận nơi ở khu vực tp Thủ Dầu Một và tp HCM cho các tiệm tạp hóa và đại lý phân phối… giá thành dự kiến 1 cây kem chuối của em bán ra thị trường cho người tiêu dùng sẽ là 3000đồng.
Một vài chia sẽ của em, mong nhận được đóng ý kiến của cả nhà!
LikeLike
Congratulations, Long!
Em có thể chia sẻ với cả nhà, em sẽ làm gì và nói gì với người tiêu thụ để kem chuối của em đứng trội lên trong thị trường không?
LikeLike
em đang mở một cơ sở sản xuất kem chuối, cảm ơn anh rất nhiều, chúc anh Hoành một ngày vui vẻ!
LikeLike
Sau khi ra truong, em da chon lam mang development va khong bao gio nghi minh se lam Economy ca. Vi theo quan diem cua nhieu nguoi trong xa hoi, kinh doanh la doi tra, lua bip, thu doan. Va cu nghi nhu vay khien em rat so lam kinh doanh.
Cam on anh Hoanh da chi ra moi quan he giua dao duc va kinh doanh.
chuc anh 1 ngay moi manh khoe.
E.Huan
LikeLike