Người kể khan

Chào các bạn,
Edekekhan
Dưới đây là một bài thơ song ngữ, thành tích lao động của the DED gang (Băng Thảo Luận Anh Ngữ Hàng Ngày).

Bài thơ này do H’Triem Knul, một cô giáo trẻ người Êđê, viết. Chị Linh Nga Niê kdam phổ biến. Quan Jun và mình làm việc để dịch sang Anh Văn.

Khan là sử thi của người Êđê, ở Tây Nguyên. Kể khan là đọc sử thi. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về khan trong các bài báo đăng lại trong bài DED hôm qua

Bài này sẽ là quà tặng cho tác giả. (Nhưng hiện thời chưa chuyển đến tác giả, để chờ vài bữa xem có cần thêm thắt thay đổi bản dịch không). Post ở đây để chia sẻ với các bạn, mới ra lò, vừa đọc vừa thổi.

Mến,

Hoành

.

Người kể khan

Già đang khan
Già say lời kể
Người nghe say lời già
Già kể từ ngày trước
Ngày sau chưa hết lời
Trẻ em đến lúc buồn ngủ
Người lớn đến lúc mỏi lưng
Chỉ có già đau
Khi anh hùng của bài khan ngủ quên
edegirl. không bảo vệ nhà sàn của anh
Già bật tiếng khóc
Khi dân làng của người anh hùng bị bắt làm nô lệ
Giọng già như gió cuốn bụi bay
Giọng già như hổ gầm buổi tối
Giọng già như suối chảy đầu hôm
Già cao giọng giữa nhà
Trẻ em đến phải ngủ dậy mà nghe
Người lớn đến phải thẳng lưng mà nghe
Lời kể trở thành bài ca
Lời kể như hoa ban sớm
Người anh hùng của bài khan như vẫn còn sống
Người anh hùng của bài khan như chưa hề lầm lỗi
Con cháu của người luyến tiếc người không hết
Con cháu của người không trách người một lời
Giọng già kể không bớt bồi hồi
Giọng già kể càng lúc càng say
Chưa đến mùa rượu cần
Đã nghe nồng mùi men
Những anh hùng
Bởi già khan
Bất tử

H’Triem Knul

.

Gia telling khan

Gia is telling khan
Intoxicated by the khan’s verses
The audience intoxicated with Gia’s voicesedegirl
One day to the next
Gia’s words haven’t stopped
The kids have fallen asleep
The adults have felt backache
Only Gia is hurt
When the khan hero overslept
and failed to protect his nhà sàn
Gia bursts into tears
When the villagers were captured into bondage
Gia’s voice–the wind’s rolling the flying dust
Gia’s voice–the tiger’s roar in the night
Gia’s voice–the stream’s flow in the sunset
Gia lifts up his voice in the mid of the house
So high that the kids have to wake up and listen
That the adults have to straighten up and listen
The words become a chant
Words like flowers in the dawn
The khan hero seems alive still
The khan hero seems to have made no mistake
His descendants miss him till no end
His descendants have no blame for him
Gia’s voice unceasingly moving
Gia’s voice becomes more intoxicating by the time
The wine season is not yet here
But the fermentation is already felt
Heroes
By Gia’s khan
Never die

TDH & Quan Jun translated

Ngân hàng cho người nghèo–Grameen Bank

Chào các bạn

Nỗ lực phục vụ những giá trị nhân bản tích cực để xã hội tốt đẹp lên đâu chỉ đến từ riêng các tổ chức xã hội dân sự làm các công việc thiện nguyện. 🙂

Giới kinh doanh có thể giúp rất nhiều nữa, bằng cách làm giàu và làm thiện nguyện, và chắp cánh cho các tổ chức thiện nguyện. (doing well and doing good).

Hôm nay, mình giới thiệu với các bạn một tấm gương nổi tiếng của mô hình mới hơn, “làm giàu bằng cách làm thiện nguyện”. (doing well by doing good).

Mô hình “nhà băng Grameen” hay “microcredit loan”.

Năm 2006, giáo sư Muhammad Yunus lên bục nhận giải Nobel hòa bình về mô hình Grameen Bank – Ngân hàng cho người nghèo do ông sáng lập.

GS Yunus nhận giải Nobel năm 2006
GS Yunus nhận giải Nobel năm 2006

Mô hình Grameen Bank

Muhammad Yunus
Muhammad Yunus

Năm 1976, khi thăm một trong những ngôi làng nghèo ở Băng la đét, ông Yunus phát hiện ra rằng những khoản cho vay nhỏ có thể tạo ra sự khác biệt khủng khiếp cho những  người nghèo.

Ví dụ, một phụ nữ đẽo gọt những chiếc ghế tre, không có được lãi vì cô ấy không có được tiền để mua nguyên liệu tre thô. Thay vào đó, cô vay cây tre từ một lái buôn. Đổi lại, cô bán những chiếc ghế lại cho người  buôn đó với giá chỉ 1 hoặc 2 xu nhiều hơn giá nguyên vật liệu. Thành ra, cô làm việc như một nô lệ.

Bao nhiêu tiền để đem đến tự do kinh tế cho người phụ nữ đó? 25 xu! Ông Yunus lẩm nhẩm kế hoạch cho vay, vì ông luôn chống lại chuyện cho không – nhưng ông trước tiên tìm hiểu xem có bao nhiêu người cần cho vay? Nói chuyện với những hàng xóm, ông tìm ra tất cả 42 người. Và ông cho họ vay tại chỗ 27 đô la từ số tiền trong túi.

Ông quá hạnh phúc khi thấy hạnh phúc đến với 42 phụ nữ khi họ thoát khỏi sự nô lệ và nhục nhã về nhân phẩm, chỉ với sự giúp đỡ rất nhỏ về kinh tế. Và ông muốn tiếp tục giúp những người nghèo.

Nhà băng chẳng giúp được gì. “Những người nghèo không có giá trị kinh tế gì để cho vay”. Không nản, ông tìm cách thuyết phục nhà băng bằn cách nhóm những người nghèo lại để vay những khoản nhỏ. Năm 1976, ông ký bảo đảm để vay một khoản 300 đô la cho họ. Nhà băng bảo ông hãy hôn số tiền đó nụ hôn tạm biệt, bởi người nghèo không trả tiền được lại đâu.

Ông Yunus tin rằng nếu được cho cơ hội, người nghèo sẽ trả lại được tiền và microcredit sẽ sống sốt như một mô hình kinh tế.

Cuối cùng vào năm 1983, ông  đã thành công trong việc vay tiền từ nhà băng của chính phủ để thành lập nhà băng Grameen.

grameenbank

Để đảm bảo việc hoàn vay vốn, ngân hàng sử dụng “nhóm đoàn kết”, một nhóm những người nghèo xin vay cùng nhau, và mỗi người trong nhóm đóng vai trò như là một “người bảo đảm” cho viêc trả nợ và giúp đỡ lẫn nhau phát triển kinh tế.

Trong một quốc gia với thu nhập bình quân theo đầu người hàng năm dưới 500 đô la, nhà bằng Grameen đã cho vay hơn 8 tỉ đô la từ năm 1983 cho khoảng hơn 8 triệu người nghèo (khoảng 40 triệu người nếu tính các thành viên gia đình khác), trong đó 97% là phụ nữ.

Những người vay từ Grameen Bank
Những người vay từ Grameen Bank

Không cần thế chấp và ngay cả tờ giấy giao kèo, nhà băng Grameen có tỉ lệ thu hồi vốn vay kinh ngạc: 98.3% và có lãi trong tất cả các năm từ 1983 tới nay ngoại trừ 3 năm đầu tiên đi vào hoạt động.

Ngoài những khoản vay khởi nghiệp ở tỉ lệ lãi bình thường, nhà băng Grameen còn kinh doanh bảo hiểm nhân thọ, tài khoản tiết kiệm hưu trí, cho vay nhà đất và giáo dục, và cho vay với lãi suất 0% cho người ăn mày, và hơn 60% của các  khoản cho vay cho người ăn mày đã được trả đủ.

Khi một trong những người vay qua đời, chủ giám đốc chi nhánh đến dự lễ tang và trước khi chôn chất, tuyên bố xóa nợ toàn toàn cho khoản vay chưa trả hết.

Số liệu quan trọng nhất là, cho tới đầu năm 2007, hơn 58% những người vay của ngân hàng Grameen đã vượt qua được mức nghèo đói !!

Cảm hứng từ Grameen Bank

Trong hơn 25 năm qua, thành công của Grameen Bank đã khơi nguồn cảm hứng cho hàng trăm quốc gia đang phát triển trên thế giới, và cả những vùng khó khăn của những nước phát triển như Mỹ, Anh.

Quan trọng hơn, những nước phát triển và các tổ chức xuyên quốc gia đã áp dụng mô hình Grameen Bank để giúp những người nghèo đói khắp thế giới.

Nhóm Nguyễn Thị Gái vay từ Kiva
Nhóm Nguyễn Thị Gái vay từ Kiva

Nhưng mình muốn dành cơ hội này để giới thiệu về Grameen Bank khi mô hình đó được “dân chủ hóa” qua Internet với một ví dụ là tổ chức Kiva.

Ở đây, những người cho vay có thể là bất kỳ cá nhân nào –  Bill Gates, một người Ai rập Xe út, hay một người Việt Nam; bất kỳ một công ty nào, công ty ô tô Toyota, công ty tìm kiếm Google, công ty thủy hải sản  Cửu  Long An Giang;  bất kỳ tổ chức nào – hội Chữ Thập Đỏ, hội Phật Tử Việt Nam, một  nhà băng Bắc Triều Tiên.

Tất cả, đang gắn kết nhân loại chúng ta lại với nhau và xóa nhòa đi những bức tường. Nếu mọi người chơi chung vui vẻ được với nhau, thế giới và mỗi quốc gia sẽ hòa bình hơn. Đó là vẻ đẹp tuyệt vời của toàn cầu hóa.

Tản mạn

“Doing well by doing good” tuyệt vời quá.

Mình làm về kinh doanh, nhưng mình cũng có thể  đóng góp xây dựng nhân bản xã hội. Hai điều đó không loại trừ lẫn nhau. Thú vị hơn là khi cả hai mục đích “dancing cheek to cheek” với nhau 🙂

Trong thời đại Internet với sự “dân chủ hóa những người chơi” không kể sự khác biệt ngôn ngữ, văn hóa, hệ thống quốc gia như hiện nay: nếu ngoài trả đủ thuế và tuân thủ luật pháp, bạn có thể nghĩ là bạn có thể làm điều gì cho lợi ích chung của xã hội, bạn nên làm.

Bởi lẽ có quá nhiều thứ để ta có thể “cho đi” để xử lý những vấn đề chung của xã hội mà ta không thể thoát được vì ta sống chung với nhau – vấn đề không khí ô nhiễm, tạo ra môi trường xã hội tốt hơn cho trẻ em sống, khủng bố và tội phạm, tài nguyên thiên nhiên cạn kiệt và trái đất nóng lên…

Bạn có thể cho/hay đầu tư tiền và/hoặc thời gian, và/hoặc kinh nghiệm, và/hoặc sự ủng hộ khuyến khích những người khác.  Nhiều lắm.

Bởi vì, đóng góp của bạn quan trọng. Với sự “dân chủ hóa những người tham gia chơi” nối liền từ ngôn ngữ tới thương mại tới Internet, những viên đá tí ti đóng góp từ hàng triệu con người từ nước ngoài và Việt Nam sẽ xây được kim tự tháp.

Hay, như ông Yunus, bạn có thể làm giàu bằng cách làm việc tốt 🙂

Chúc các bạn một ngày doing well and/by doing good, 🙂

Hiển.

PS: nếu anh chị  có thể loan tin và giúp dịch nhu cầu của các anh chị nghèo đói lên tổ chức kiva thì rất hay 🙂

“Nói” trong “nói chuyện”

Chào các bạn, trong bài Nói chuyện thế nào? chúng ta chỉ đề cập đến một việc chính là lắng nghe, mà chẳng nói gì đến phần nói cả. Sở dĩ thế vì nếu biết lắng nghe, đương nhiên là biết nói. Nếu học lắng nghe là đương nhiên học nói một cách tự nhiên. Tuy nhiên, vì có bạn sẽ thắc mắc là sao học nói chuyện mà không học nói, cho nên hôm nay ta nói thêm một tí về phần “nói.”
talking
Trước đó, cũng xin nhắc lại với các bạn là phần “nghe” này cực kỳ quan trọng. Các đại học thường chẳng dạy sinh viên (kể cả sinh viến cấp tiến sĩ) học nghe, và chỉ dạy nói. Cho đến khi ra trường hành nghề, thì mới bắt đầu học nghe. L‎ý do là vì học nghe rất khó học và rất khó dạy. Hơn nữa, chỉ người hành nghể mới biết tầm quan trọng của nó. Giáo sư luật và giáo sư tâm lý không biết tầm quan trong này, chỉ luật sư hành nghề và tâm l‎ý gia lâm sàng mới biết là nghe thiếu một ly là đi sai một dặm. Tuy nhiên, các vị thầy sâu sắc về tư duy tích cực—chú tâm về liên hệ con người—hiểu điều này, và luôn luôn nhấn mạnh việc nghe.

Trở lại việc nói, nếu ta nghe rất kỹ, ví dụ nghe một người bạn tâm sự chuyện gia đình không vui, sau khi nghe chừng 30 hay 45 phút, thường thường ta biết được là nên làm gì. Và lúc đó chỉ cần nói vài ba chữ, nhưng chính xác và hiệu lực hơn người ngồi nói cả 2 tiếng đồng hồ không ngưng. Ví dụ:

“Mình có cảm tưởng chuyện này chắc không giải quyết nhanh được, để vài bữa nữa xem sao, bây giờ tụi mình đi window shopping tí đi,” hay

“Mình có cảm tưởng chắc bà cần người thứ ba làm hòa giải thì dễ hơn…”

Thông thường là người được người bạn tin cẩn và gởi gấm tâm sự, không giúp được mấy mà còn làm chuyện bé xé ra to, vì ba lý do:

1. Bị nhiều cảm tính khi nghe, và mang cảm xúc của mình ra lấn át. Ví dụ: Đang nghe đến khúc nóng bỏng, bèn la lên, “Trời ơi trời, sao bà hiền quá dzậy, gặp tui tui gài số zde từ thời Hùng Vương rồi.” Hay là, “Trời, chồng gì mà chồng dã man dzậy, sao bà còn ở với chả đến giờ này.” Các loại phản ứng kiểu này thường là hại bạn hơn là giúp bạn.

Chúng ta phải dang xa ra một tí, và làm hai việc cùng một lúc trong tâm: Thứ nhất, rất yêu mến, gần gũi, và lo lắng cho bạn. Thứ hai, đứng dang ra một tí về tình cảm để mình nghe chuyện với tư cách là người thứ ba, đứng ngoài, tỉnh táo hơn, để có thể cố vấn tốt.

2. Cho cố vấn sớm quá, khi bạn mới nói chỉ 1/3 câu chuyện, mới chỉ nghe được 3 phút. Cần nhiều thời gian để bạn mình kể lể nhiều chuyện thì mình mới có khái niệm rõ ràng về vấn đề.

3. Mang cách giải quyết cho chính mình để cố vấn cho bạn (như là, “Cho hắn vài tát tai trước, việc gì tính sau!”). Đừng làm thế. Mỗi người có một tâm tính, một khuynh hướng tình cảm và logic khác nhau, cố vấn của mình phải phù hợp với bản tính và cảm xúc của bạn, thì mới xong. Nếu không, thì cố vấn của mình cũng vô ích, vì chắc là bạn mình cũng không nghe theo. Vì vậy, phải hiểu vấn đề và cảm xúc của bạn trước khi cố vấn.

Trên đây, chúng ta cố tình dùng đến một thí dụ “nói chuyện” mà trong đó việc nghe của ta cực kỳ quan trọng, vì ta đang phải làm cố vấn trong một vấn đề nhức nhối. Bình thường thì thoải mái hơn môt tí, nhưng qui luật căn bản vẫn như nhau: Nghe kỹ trước khi nói.
talking1
Sau đây là một vài qui luật chung cho việc nói:

1. Nói theo cảm xúc và suy nghĩ của người kia. Ví dụ: Mình biết rất rõ là bạn mình phải xa anh chàng này thì mới xong, nhưng bạn mình lại thương anh chàng quá đỗi. Nói “Nghỉ chơi với anh ta đi” thì không ổn rồi. Vậy thì phải lựa lời mà nói, như là “Khi mình nhiều lu bu và cảm xúc trong đầu quá, rất khó tính toán. Về bên mẹ ở một thời gian cho tỉnh táo rồi hãy tính.” (Thực ra, câu cố vấn này thường tốt cho đa số các trường hợp của mọi người).

2. Nói đến việc đồng ý‎ trước, nói việc bất đồng ý sau, và đừng nhấn mạnh quá đáng đến bất đồng ý (nếu không có l‎ý do cần thiết). Ví dụ: Em rất đồng ‎ý với anh về các điểm anh nói, và em rất ủng hộ dự án này, chỉ có điểm này em nghĩ là sẽ có người thắc mắc sau này và họ sẽ hỏi anh, đó là…”

3. Làm Devil’s advocate. Devil’s advocate (biện hộ cho Quỷ) là mình giả làm người phe địch, tấn công bạn mình, để bạn mình nghiên cứu cách đở. Các luật sư luôn luôn làm việc này, hàng ngày, để xây dựng hệ thống lý luận vững chắc cho vụ kiện của mình.

Thường thì người ta bắt đầu devil’s advocacy bằng cách nói: “Em đồng ‎ý với anh hoàn toàn, nhưng để em play devil’s advocate một tí.” Như vậy người kia sẽ biết là mình đang giúp anh ấy phân tích vấn đề và xây dựng hệ thống luận l‎ý.

4. Nếu có điểm rất quan trọng mình bất đồng ý thì cứ nói thẳng ra để người kia biết đường mà điều chỉnh. Ví dụ: Em thấy dự án của anh để nghị cũng hay, tuy nhiên em đang vướng điểm này … Em nghĩ nếu không giải quyết vấn đề này thì dự án sẽ không sống được. Để em suy nghĩ thêm đã.

Đừng có giả vờ đồng ý trước mặt, hôm sau viết bài sát phạt thẳng tay trên báo. Như thế rất là tồi. Người như vậy không ai nên tin. Nếu cần phải tranh luận trên báo chí vì lý do lợi ích cần thiết cho đất nước, thì ít ra nên thẳng thắn báo tin cho nhau một câu: “Anh à, em đang viết một bài về vấn đề này cho mấy tờ báo. Có vài điểm chắc là em hơi khác ý của anh. Anh đón đọc rồi cho em biết ý kiến nhé.”

5. Đừng nói “Không bao giờ.” Tức là đừng đóng cánh cửa nào vĩnh viễn, đừng trói buộc mình vào một vị thế nào vĩnh viễn. Ví dụ: “Tôi không bao giờ ủng hộ dự án này.” Nói vậy rất là phi l‎ý, vì nếu ngày mai người ta điều chỉnh dự án, và mình không còn lý do để chống đối nữa thì sao? Vì vậy, nên nói nhẹ hơn: “Em không thể đồng ý ‎dự án với sơ đồ như hiện nay. Mai mốt có điều chỉnh thì em sẽ xét lại.”

6. Tránh nói kiểu tuyệt đối. Ví dụ: Đây là quyển sách hay nhất. Đây là người giỏi nhất. Đây là câu nói nổi tiếng nhất.

Các cách nói tuyệt đối này thường không đúng, và làm cho mình có vẻ ngớ ngẩn.

Chỉ cần nói nhẹ lại một chút, như “Đây có lẽ là câu nói nổi tiếng nhất” hay “Đây là một trong những câu nổi tiếng nhất.”

Hoặc là nhắc đến những giải thưởng cụ thể, như “Tuần báo ABC đã bình chọn năm 2008, đây là câu nói nổi tiếng nhất thế kỷ 20.”
talking2
7. Chúng ta thường có thói quen thích áp đặt ‎ ý kíến của mình. Mình có thể nói ‎ ý kiến của mình để chia sẻ. Nhưng nên khuyến khích bạn đi theo ý kiến của bạn. Đây là cách duy nhất để có nhiều bạn và làm rộng vòng ảnh hưởng của mình.

8. Dù nói gì, thì căn bản đầu tiên và cuối cùng vẫn là thành thật. Thành thật có sức mạnh thuyết phục và hấp dẫn hơn tất cả mọi đức tính khác trong liên hệ con người. Bạn có thể có cách nói ngớ ngẩn, nhưng nếu chí tâm, chí thành, chí tình khi nói, thì cơ hội thuyết phục được người nghe vẫn có thể rất cao, cao hơn người nói trau chuốt mà thiếu thành thật. Người ta ai cũng có năng khiếu “bắt mùi” thành thật hay thiếu thành thật, không nhiều thì ít.

* Bên trên là một số các điểm chính trong việc “nói”. Tuy nhiên, chúng ta không cần phải nhớ hết mọi điểm, vì nếu ta chỉ khiêm tốn và biết lắng nghe rất giỏi, thì tự nhiên ta sẽ nói đúng câu đúng cách và ít lầm lỗi. Chúng ta không nên để ‎ý quá nhiều đến các quy luật lắt nhắt mà quên mất gốc rễ. Trong liên hệ con người, gốc rễ nằm ở chỗ quan tâm đến người đối diện. Mà quan tâm thì có nghĩa là lắng nghe và ủng hộ, và dẹp bớt cái tôi, tức là dẹp bớt thói quen của mình, ý thích của mình, thành kiến của mình, kiến thức của mình, “con đường” của mình.

Ta đã sống với ta một ngày 24 tiếng, cho nên khi gặp người khác nói chuyện, hãy nhìn họ như là trọng tâm cho suy tư của mình. Chẳng l‎y’ do gì đã gặp bạn mà vẫn còn xem chính mình là trọng tâm của suy tưởng. 24 giờ một ngày chưa đủ sao?

Trên đây chỉ là các quy luật chung chung. Thực hành thì phải tùy tình thế mà uyển chuyển và tháo bỏ quy luật. Nếu sống ở đời chỉ theo một số quy luật cứng nhắc là xong, thì cuộc đời quá dễ, như là ấn nút computer thôi. Đâu có giản dị thế.

Nghệ thuật thì chỉ có qui luật hướng dẫn chung chung, nhưng khi thực hành thì lại biến hóa vô cùng. Tùy nghi mà ứng xử.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright TDH, 2009
www.dotchuoinnon.com
Permission for non-commercial use