All posts by tonnungochoa

Tháng giêng về Huế

Bạn về giêng Huế giỗ ba
Ta cũng giỗ ba về Huế
Đèo giốc đường xa nào sá
Mong sao gặp mạ gặp em
Tháng giêng năm mươi năm trước
Bao nhiêu thơ trẻ mất cha
Bao nhiêu mẹ già khóc nghẹn
Bao nhiêu vợ phải tìm chồng
Tháng giêng ngày xưa vui thế
Rám ran pháo đỏ rộn vang
Mai vàng trong sương khoe săc
Tuổi xanh tung tăng áo hồng
Mai vàng giêng nay vẫn thắm
Pháo đỏ thành nhang phủ mờ
Huế chìm trong màu tưởng nhớ
Thơ trẻ đã lùi vào xưa
Gặp nhau mừng vui tíu tít
Rưng rưng nhăc thuở tìm ba
Xác thân giờ tan cát bụi
Lòng con ba vãn ngày nào
Bạn, ta… và bao người nữa
Tháng giêng về Huế giỗ ba
Ngó nhìn sông Hương núi Ngự
Buồn giấu sâu vào tâm tư

Tặng Thái Tuyết và những si xa về Huế giỗ ba.
28 – 02 – 2018

Hạt bui con con

Nếu có lần nhân ngày trời đẹp
Ghé tìm tôi không thấy bóng dáng quen
Hãy an lòng
Hiểu đang loăng ngoăng đâu đó
Đơn giản chỉ là để đỡ cuồng chân
Nếu ghé nhà một ngày mưa rét
Gặp một tôi yếu ớt xanh xao
Đừng han hỏi hãy đưa tay nhẹ nắm
Bàn tay gầy truyền chút lửa hòa an
Nếu một ngày bất ngờ nhớ đến
Thấy khói nhang mờ di ảnh tươi cười
Đừng quay mặt lau dòng nước mắt
Xin hân hoan mừng tôi đã cất gánh, thảnh thơi
Và hơn cả mong người quên hết thảy
Những buồn vui kỷ niệm bao ngày
Tôi – nhẹ tênh về nơi ảo huyễn
Làm hạt bụi con con chờ cửa luân hồi

10/4/2017
Tôn Nữ Ngọc Hoa

Giữ làm tín hiệu

Có thể là anh không nhận ra em
Khi bất ngờ ngang qua trên phố
Em cũng thế
Khó lòng nhận biết anh lặp tức
Nếu tình cờ giáp mặt trên đường
Thường tình thôi
Biết nhau thuở hoa niên
Tuổi học trò tuổi dậy thì vừa lớn
Mấy mươi năm …
Thời gian bồi đắp
Thời gian cũng lấy đi bao nét dáng xuân xanh
Nhưng em tin
Khi môi nở nụ cười
Anh sẽ chẳng thể nào quay lưng được
Cô bé ngày xưa rỡ ràng hiển hiện
Như thuở nào… khiến xao động lòng anh
Em cũng dễ dàng nhận biết là ai
Bằng giọng ấm trầm khi mở lời cất tiếng
Anh ngang tàng của thời theo em
Trốn học
Vụt trở về gần gũi thân quen

Giả sử thôi…
Mình đã gặp nhau đâu
Nên em giữ nụ cười trên môi làm tín hiệu
Nhận rồi phát..
Hãy gọi vừa nghe đủ
Tên em hồi xưa anh vẫn ngày ngày…

8- 3 – 2018
(Tặng những ai lâu năm chưa gặp nhau )
Tôn Nữ Ngọc Hoa

Sáng sớm ở vườn bạn

Đánh thức tôi là tiếng chim bìm bịp
Gọi tìm nhau trong khóm dừa nước xanh dòn
Cùng vì sao lẻ loi ngoài khung cửa
Ánh nhạt nhòa sau phút gặp hừng đông

Mặt trời cười tươi sau đám mây hồng
Thả xuống mặt hồ xanh muôn ánh bạc
Cá tưởng mồi xôn xao quẫy nước
Sóng đồng tâm xô lệch bóng cây nghiêng

Continue reading Sáng sớm ở vườn bạn

Cây đẹp trong vườn thơ

(Cảm nhận về tập TÂM THÀNH LỄ BẠC của nhà giáo Nguyễn Phúc Vĩnh Ba)

Tuổi của mình thôi làm học trò đã mấy chục năm, cũng chẳng hề dạy một tiết văn nào trong nhà trường suốt hơn ba mươi năm dạy học nhưng câu kể nghèo dí dỏm của Nguyễn Công Trứ qua bài Hàn nho phong vị phú hoặc lời lẽ hùng hồn tha thiết của Trần Quốc Tuấn trong Hịch Tướng Sĩ, Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi cứ văng vẳng trong đầu để rồi khi gặp lúc cảnh tình tương hợp lại nhảy ra ngoài miệng.

Kể cũng lạ! Mà sự lạ này chẳng chi riêng mình gặp. Hầu hết lứa học trò ngày nào giờ đã U60, 70, 80 đều như vậy. Continue reading Cây đẹp trong vườn thơ

Để riêng

 

Xe rác
Thành thói quen, mỗi lần gom rác chị thường để riêng những chai lọ, vỏ hộp nhựa, túi ni lông sạch, giấy … cho vào một túi và gọi vui là rác “sạch”.

Con quở “ Mẹ vứt chung cho khỏe”.

Chị cười không giải thích.

Khi xe í e í e báo gom rác, chị nhờ con. Người công nhân đón lấy, nhanh nhẹn bỏ túi rác sạch vào một túi lớn hơn móc trên thành sau của xe, cười bằng mắt …

Con chợt hiểu.

Từ đó con cũng để riêng những chai lọ, vỏ hộp nhựa, túi ni lông sạch, giấy …

Không chỉ việc lớn mới có thể đem niềm vui đến với người khác.

Tôn Nữ Ngọc Hoa
 

Không xin

 

05
Túi vỏ bia đỏ xanh lăn lóc mé sân. Người mua rong – nữ – ngoài ba mươi, đạp xe qua thấy. Dừng, nhìn vào tỏ ý hỏi. Chị gật đầu. Nữ mua rong nhặt nhạnh nhặt nhạnh, đếm đếm… và chìa bàn tay… không có ngón.

Tay khác rút bút ghi :2000đ. Miệng ú ớ.. Ồ… một người câm lại thiếu ngón tay. Chị lắc đầu ngụ ý không lấy tiền. Nữ lại ghi: 2500đ. À, nữ ấy hiểu cái lắc đầu của chị là không đồng ý với giá trước nên sửa lại, hơn. Chị lại lắc đầu nhưng thêm tay ra hiệu quả quyết nói “Không lấy tiền đâu”. Lần này chính nữ lắc đầu, xua một tay, một tay moi tiền trong túi. Chị ngỡ ngàng rồi hiểu ý cầm lấy tờ 2000. Nữ cười tươi, cột hàng dắt xe. Ra khỏi cổng vẫy vẫy tay, bàn tay thiếu ngón…

Vuốt tờ tiền nhàu nát chị nghĩ “Đây là đồng tiền đẹp, đồng tiền của người có lòng tự trọng. Hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn được tạo nên từ một người khiếm khuyết”.

Đã lâu không thấy lại nữ mua rong . ..Chị cầu mong rủi ro không xảy ra với nữ.

Tôn Nữ Ngọc Hoa
 

Còi và la hét

 

48
Đi đường ác cảm nhất tiếng còi xe chói gắt bặm trợn hoặc khuôn mặt bừng bừng thò ra cửa xe la hét chỉ trỏ. Lý do: Làm giật mình, dễ lạc tay lái.

Bữa trước đang vừa chạy xe vừa ngó nghiêng trên đường lèo tèo người, bỗng “Tin.. tin..tin..” hối hả sau lưng. Nghĩ thầm “Đường vắng hoe, ai giành mà còi ghê thế” thì vừa kịp ngang qua một nường trùm mặt kín mít, tay ra hiệu chỉ chỉ xuống sau xe mình. Ngó theo hướng tay … Vội cười toe .. Cảm ơn nghe .. Cảm ơn nghe.. Xe mình chưa gạt chân chống. Từ đó đi đường thỉnh thoảng cũng bấm còi tin tin .. Continue reading Còi và la hét

Ảo giác

 

Hoa Hoàng anh
Hoa Hoàng anh

Phòng khách nhà chị cửa sổ rộng quay ra hướng đông. Cửa không rèm. Có thể nhìn ra vườn, ra đường.. Mỗi sáng từ hướng này, chị thường vừa tập thể dục vừa ngó nhìn bầu trời như cách thu năng lượng mới sau giấc ngủ dài.

Có hôm đang vươn tay chợt thấy một vòm hoa vàng rực ở nhà đối diện cuối đường. Giống y ảnh của Thao Huynh trên facebook. Dụi mắt. Đẹp quá! Có lẽ cũng là hoa hoàng anh. Thầm khen chủ nhà khéo trồng, khéo chăm. Lát sau đi chợ, bỏ lối thường ngày cốt nhìn gần cho đã mắt. Ngỡ ngàng. Hoa vàng thấy đâu, chỉ lùm cây lộc vừng lòe xòe xanh. Tần ngần mãi. Về kể con gái nghe. Con nói “ mẹ bị ảo giác rồi”. Ừ! Chắc vậy. Continue reading Ảo giác