Lâu rồi, tôi có đọc được bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên, tác giả cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích- “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”. Trong đó cô kể rằng khi đi xin việc làm ở công ty Unilever, có người hỏi nếu tuyển vào không marketing mà làm sales thì có đồng ý không. Uyên nói có. Nhà tuyển dụng rất ngạc nhiên bởi hầu hết những người được hỏi câu này đều nói không. “ Tại sao phỏng vấn marketing mà lại làm sales?”. Uyên trả lời: “Tại vì tôi biết nếu làm sales một thời gian thì bộ phận marketing cũng sẽ muốn đưa tôi qua đó, nhưng đã quá muộn vì sales không đồng ý cho tôi đi.”

Chi tiết này khiến tôi nhớ một câu chuyện khác về diễn viên Trần Hiểu Húc. Khi cô đến xin thử vai Lâm Đại Ngọc, đạo diễn Vương Phù Lâm đã đề nghị cô đóng vai khác. Hiếu Húc lắc đầu: “ Tôi chính là Lâm Đại Ngọc, nếu ông để tôi đóng vai khác, khán giả sẽ nói rằng Lâm Đại Ngọc đang đóng một vai khác”.
Đâu là điều giống nhau giữa họ? Đó chính là sự TỰ TIN. Và tôi cho rằng họ thành công là bởi vì họ tự tin.
Có thể bạn sẽ nói “Họ tự tin là điều dễ hiểu. Vì họ tài năng, thông minh, xinh đẹp, học giỏi…bla…bla … Còn tôi, tôi đâu có gì mà tự tin?”
Tôi không cho là vậy. Lòng tự tin thực sự không bắt đầu bởi những gì người khác có thể nhận ra, như gia thế, tài năng, dung mạo , bằng cấp, tiền bạc, quần áo,…Mà nó bắt đầu từ bên trong bạn, tự sự BIẾT MÌNH. Biết mình có nghĩa là biết điều này: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có sẵn trong mình những giá trị nhất định.
Gốc rễ vấn đề là ở chỗ đó, bản thân bạn không đủ để bạn tự tin sao?
Bạn thân bạn-con người độc đáo nhất trên thế gian này. Bạn biết chăng, thế gian này có điều kỳ diệu, đó là không ai có thể là bản sao 100% của ai cả. Bởi thế, bạn là độc nhất, tôi cũng là độc nhất. Chúng ta đều là những con người độc nhất vô nhị, dù ta đẹp hay xấu, có tài hay bất tài,cao hay thấp, mập hay ốm, có năng khiếu ca nhạc hay chỉ biết hát lào khào như con vịt đực….
Vấn đề không phải là vịt hay thiên nga. Vịt có giá trị của vịt, cũng như thiên nga có giá trị của thiên nga. Vấn đề không phải là hơn hay kém, mà là sự riêng biệt. Và bạn phải biết trân trọng chính bản thân mình. Người khác có thể đóng góp cho xã hội bằng tài kinh doanh hay năng khiếu nghệ thuật,thì bạn cũng có thể đóng góp cho xã hội bằng lòng nhiệt thành và sự lương thiện.

Bạn có thể không bẩm sinh mà học giỏi, nhưng bạn luôn chuyên cần và vượt qua bản thân từng ngày một. Bạn có thể không hát hay, nhưng bạn là người không bao giờ trễ hẹn. Bạn không là người giỏi thể thao nhưng bạn có nụ cười ấm áp. Bạn không có gương mặt xinh đẹp, nhưng bạn rất giỏi thắt cà vạt cho ba, và nấu ăn rất ngon. Chắc chắn, mỗi một người trong chúng ta đều được sinh ra với những giá trị có sẵn. Và chính bạn hơn ai hết, trước ai hết, phải biết mình, phải nhận ra những giá trị đó.
Hơn thế nữa, nếu bạn thực sự tự tin, bạn cũng sẽ biết tôn trọng người khác. Bởi nếu bạn đã hiểu được giá trị của bản thân mình, chắc chắn bạn sẽ hiểu được giá trị của mỗi người bạn gặp . Bạn sẽ nhìn thấy sự giống nhau giữa một ca sĩ nổi tiếng và một người quét rác vô danh, giữa một danh nhân xuất khẩu hàng nghìn tấn thuỷ sản đi nước ngoài và một bà cụ bán cá tươi trong chợ. Bạn sẽ trân trọng những người đó như nhau.
Bản thân mỗi chúng ta là giá trị có sẵn. Nếu bạn muốn có một cơ sở để xây dựng lòng tự tin thì hãy bắt đầu từ đó. TỪ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.
Đông Vy & Phạm Công Luận
Hi anh/chị Quý,
Phạm Lữ Ân là bút danh chung của vợ chồng Phạm Công Luận và Đặng Nguyễn Đông Vy ạ.
Chúc anh/chị luôn vui. 🙂
LikeLike
Đây là bài viết trong “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” của Phạm Lữ Ân mà?!?
LikeLike
hi, chị Vy
Anh chị nói đúng lắm, việc nhận ra được giá trị của bản thân là điều rất quan trọng. Trước đây em luôn cảm thấy ngại và sợ khi phải đứng trước mọi người để làm một việc gì đó, nhưng từ hồi xa nhà em lại thấy những tính cách đó của mình đã được khắc phục rất nhiều. Vì là một lưu học sinh nên thầy cũng hay tạo nhiều ưu đãi cho em lắm, chẳng hạn như việc đáng nhẽ mỗi tuần ncs sẽ phải check một bài luận văn về một thí nghiệm liên quan đến chuyên nghành rồi đứng giảng trước toàn khoa, thì thầy chỉ bắt em làm có 2 tuần một lần, nhưng em đã tự hỏi bản thân là liệu điều đó có thực sự tốt cho mình không? rồi em quyết định nói với thầy em muốn mỗi tuần được chuẩn bị một bài (chắc lúc đó thầy em cũng choáng vì sợ con bé này sẽ làm mất nhiều thời gian trên bục của mọi người). Em con nhớ lần đầu tiên lên giảng tim em đập ghê lắm,đã thế nhiều từ lại phát âm chưa chuẩn, nhưng em vẫn giảng đến cùng và luôn trấn an bản thân bằng cách cần phải rèn luyện và làm quen mọi thứ thì mình mới không bị lạc hậu so với mọi người. Và từ sau lần đó, em lên giảng bài rất tự tin, thậm chí còn làm nhiều anh chàng trong khoa xin đăng ký lên thư viện check tài liệu cùng chị ạ.
Cảm ơn chị Vy nhiều, em sẽ cố gắng tìm hiểu bản thân minh hơn nữa, chị Vy khỏe nhé .
Em Uyên .
LikeLike