Thứ bảy, 5 tháng 9 năm 2009

Bài hôm nay:

Hát cho mẹ cha , Video, Văn Hóa, Nhạc Xanh, anh Trần Đình Hoành.

Thiên thần bé nhỏ, Video, Trà Đàm, song ngữ, chị Túy Phượng.

Những Vần Thơ Tặng Mẹ , Thơ, Văn, Văn Hóa, anh Nguyễn Tấn Ái.

Mẹ, chiếc nôi ôm ấp con, Thơ, song ngữ, anh Trần Đình Hoành.

Chùm thơ yêu về mẹ , Thơ, chị Huỳnh Huệ.

Lời cầu nguyện của mẹ , Danh ngôn, song ngữ, chị Phạm Kiêm Yến.

Lời quở trách của Mẹ, Danh ngôn, song ngữ, chị Phạm Kiêm Yến.

Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng, Văn, Trà Đàm, chị Đông Vy và anh Phạm Công Luận.

Mẹ của con , Văn, Thơ, Chuyện Phố, anh Nguyễn Tấn Ái.

Mẹ tôi, Trà Đàm, Chuyện Phố, anh Trần Đình Hoành.

.

Tin sáng quốc tế, anh Trần Đình Hoành tóm tắt và nối links.

NATO hứa sẽ điều tra vụ đánh hai xe chở xăng ở Afghanistan – NATA tấn công hai xe xăng làm ít nhất 90 người thiệt mạng, đa số là thường dân. NATA nói quân khủng bố cướp hai xe xăng đã bị giết, nhưng xác nhận là quá nhiều thường dân bị vạ lây.

5 người chết do bạo động giữ người Hán và người Uighur ở Urumqi, Tân Cương.

Số người thất nghiệp ở Mỹ cao nhất trong vòng 26 năm nay – Tháng 8/2009, các công ty xóa bỏ 216.000 công việc, tăng số thất nghiệp lên 9.7%, cao kỷ lục trong vòng 26 năm.

Sierra Leone đóng của 50 bệnh viện do không đủ chuẩn, và làm hại bệnh nhân.
.

Tin sáng quốc nội, chị Thùy Dương tóm tắt và nối links.

Những cánh thư vượt lên số phận – Đọc những lá thư là đọc những cuộc đời. Đọc để rơi nước mắt tin yêu và ngưỡng mộ những mái đầu trẻ có nghị lực phi thường, dám vượt qua nghịch cảnh cuộc sống và đem lại cho cuộc đời bài học về vượt lên số phận.

Chương trình giao lưu trực tuyến “Techmart Việt Nam Asean+3 Cơ hội “vàng” kết nối cung- cầu thiết bị công nghệ” tại Báo VietNamNet.

Công chức trẻ thân thiện – Những tấm gương tiêu biểu có ít nhất một đề xuất, giải pháp hiệu quả trong cải tiến quy trình nghiệp vụ đã được ứng dụng. “Mỗi ngày tôi thường dặn mình phải nói cho dễ nghe, giải thích, hướng dẫn cụ thể để người ta hiểu và quan trọng hơn là có thái độ thông cảm”.

Những tấm lòng hướng về biển đảo – Chung tay thắp sáng nhà giàn DK1 là chương trình giao lưu biểu diễn nghệ thuật đặc biệt, do Báo Tuổi Trẻ phối hợp Bộ Tư lệnh Hải quân vùng 2 và Tỉnh đoàn Bà Rịa- Vũng Tàu tổ chức, sẽ diễn ra vào đêm 6-9 tại Bãi Trước, TP Vũng Tàu. Phóng sự “Vùng ánh sáng bừng lên”.

Cuộc đời là những chuyến đi – Ở tuổi thất thập cổ lai hy, họa sĩ Kim Bạch vẫn còn say mê những chuyến đi, khám phá nét đẹp của quê hương đất nước từ những hình ảnh đôi khi vô cùng bình dị để đưa vào bộ sưu tập hội họa của đời mình.

Chơi vơi gây chú ý tại LHP Venice 2009 – Phim Chơi vơi của đạo diễn Bùi Thạc Chuyên (với các diễn viên: Phạm Linh Đan, Hải Yến, Johnny Trí Nguyễn, Duy Khoa, NSND Như Quỳnh) không lọt vào danh sách 23 phim tranh giải Sư tử vàng Liên hoan phim (LHP) Venice 2009 nhưng đã gây sự chú ý cho báo giới trong những ngày qua.

Đoàn thanh niên VN làm việc tại tỉnh Iwate, Nhật Bản – Đây là một hoạt động trong chương trình tập huấn đào tạo Lãnh đạo trẻ 2009 do T.Ư Đoàn, UB Quốc gia về thanh niên VN và Trung tâm hợp tác quốc tế Nhật Bản tổ chức.

Ưu đãi với sinh viên tốt nghiệp ngành nông lâm
UBND TP Đà Nẵng quyết định bổ sung chính sách ưu đãi đối tượng người tự nguyện đến làm việc tại thành phố. Theo đó, tiếp nhận các SV tốt nghiệp cử nhân y tế công cộng và nhóm ngành nông, lâm, ngư nghiệp (chăn nuôi, trồng trọt, thú y, lâm nghiệp, nuôi trồng thủy sản, quản lý đất đai, quản lý tài nguyên rừng và môi trường, khuyến nông và phát triển nông thôn, cảnh quan) đến làm việc tại các sở, ban, ngành thuộc UBND TP Đà Nẵng quản lý.

Tư vấn trực tuyến về nuôi con bằng sữa mẹ cho đúng cách – Hai bác sĩ Bệnh viện Từ Dũ là Huỳnh Thị Thu Thủy và Lê Thị Thu Hà đã giải đáp thắc mắc của bạn đọc quanh việc nuôi con bằng sữa mẹ trên Vnexpress.

Việt Nam trẻ trung, sống động qua con mắt một du khách
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

🙂 🙂 🙂 🙂 🙂

Đọt Chuối Non

Hát cho mẹ cha

Chào các bạn,

Tình yêu cha mẹ thâm sâu. Làm sao ta có thể nói hết được? Ngôn từ nào có thể diễn tả được?

Trong mùa Vu Lan, mùa báo hiếu, chúng ta hãy nguyện cầu cho cha mẹ. Gởi gắm cha mẹ vào bàn tay yêu thương cùa các Đấng từ nhân.

Và cùng nhau chia sẻ cảm xúc sâu thẳm của ta về mẹ cha qua một số ca khúc sau đây:

1. Tình Mẹ (Ngoc Sơn)
2. Bông Hồng Cài Áo (Phạm Thế Mỹ, Tuấn Ngọc)
3. Nhớ cha (Ngọc Sơn, Xuân Mai)
4. Tình Cha (Ngọc Sơn)
5. Nước Mắt Mẹ Hiền (Ngọc Sơn)
6. Lòng mẹ (Hương Lan, Xuân Mai)
7. Mẹ Tôi (Mai Sy Đăng)
8. Mẹ Từ Bi (Nghiêu Minh, Hồng Ngọc)
9. Nhật kí của mẹ
10. Mẹ là Phật (Thích Trí Cao, Lê Duy)
11. Maman (Christophe Maé)
12. Papa (Christophe Maé)
13.

    a. Hòn Vọng Phu 1
    b. Hòn Vọng Phu 2
    c. Hòn Vọng Phu 3

14. Ave Maria (Schubert, Pavarotti)
15. Vũ khúc “Thiên Thủ Quán Âm”

Mời các bạn!

.

1. Tình Mẹ (Ngoc Sơn)

.

2. Bông Hồng Cài Áo (Phạm Thế Mỹ, Tuấn Ngọc)


.

3. Nhớ cha (Ngọc Sơn, Xuân Mai)

.

4. Tình Cha (Ngọc Sơn)

.

5. Nước Mắt Mẹ Hiền (Ngọc Sơn)

.

6. Lòng mẹ (Hương Lan, Xuân Mai)

.

7. Mẹ Tôi (Mai Sy Dang)

.

8. Mẹ Từ Bi (nhạc lời NGHIÊU MINH, tiếng hát Hồng Ngọc)

.

9. Nhật kí của mẹ

.

10. Mẹ Là Phật (Lời: Thích Trí Cao. Nhạc, Mix & Hòa âm: Lê Duy. Trình bày: Lê Duy).

.

11. Christophe Maé: Maman

.

12. Christophe Maé- Papa

.

13. Hòn vọng phu (Lê Thương–Đức Tuấn, Thanh Thúy)

a. Hòn Vọng Phu 1


.

b. Hòn Vọng Phu 2


.

c. Hòn Vọng Phu 3


.

14. Ave Maria — Schubert — Pavarotti

.

15. Vũ khúc “Thiên Thủ Quán Âm”

Thiên thần bé nhỏ

Chào các bạn,

Mỗi người chúng ta khi sinh ra đều có một thiên thần theo nuôi nấng, chăm sóc, bảo vệ ta.

Mời bạn xem slideshow dưới đây về thiên thần bảo hộ của bạn. Mình và anh Hoành vừa dịch slideshow này sang tiếng Việt.

Chúc các bạn bình an sức khỏe. 🙂

Túy-Phượng
.

Click vào ảnh bên dưới để xem video

angel

Những Vần Thơ Tặng Mẹ

Ca dao nói nhiều về mẹ, mà phải lọc trong chuỗi ngọc long lanh ấy để chọn một sắc màu, thì tôi thích hình ảnh này của mẹ:

,mẹconyeu

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
.

Mỗi lần ngẫm lại lời ca ấy, tôi lại bần thần. Dễ thường mấy ngàn năm qua những bà mẹ đã nuôi dưỡng con bằng bản năng sinh vật mớm mồi. Mà đó là bản năng yêu thương. Hạt cơm từ miệng mẹ sang con, yêu thương từ mẹ trực tiếp vào con, mà tâm hồn con cũng từ đó mà thành hình.

Rồi sau những câu ca thời thơ ấu, tôi mãi miết đi vào cõi mênh mông thi phú, và trong mênh mông ấy tôi càng cảm nhận mênh mông tình mẹ.

Ai cũng một thời ấu thơ, cũng có cái phúc dựa vào yêu thương của mẹ, những chăm ẳm từng tí từng li của mẹ rồi lớn đến khôn cùng trong ngày đời xa tắp. Kiên Giang thi sĩ đã ghi lại ngày xưa yêu thương bằng những lời thơ thật cảm động:

me 5

Ngày xửa ngày xưa thời bé dại
Con đau rên xiết mẹ sầu lo
Bán đôi bông cưới mua thang thuốc
Mua bánh tai heo, giấy học trò.

Kiên Giang

Đến cái kỉ niệm buổi mẹ buổi cha thành một thể ấy mẹ cũng không có quyền cất giữ, mà chỉ để đem lại cho con thơ niềm vui nho nhỏ : Giấy học trò cùng chiếc bánh tai heo. Đổi chác hay hi sinh, hi sinh hay ban tặng, ban tặng hay đem cho, đem cho hay dành lại mẹ ơi?

Rồi mỗi bước một dần xa, diện đời mênh mông, rồi góc mẹ góc cha đâu hay một ngày thành góc khuất. Rồi nhói lòng mỗi lúc mỗi khi nhớ vườn cau cũ nhớ bóng dừa xưa nhớ tóc mẹ bồng bềnh mây trắng. Một khao khát trở về cũng chỉ là khao khát, chao ôi!

Thức trắng đêm nay nghe mưa rơi
Niềm đau thôi rụng bốn phương trời
Nay mai con sẽ về quê mẹ
Mẹ của hồn con, Mẹ của đời!

Dũ Tường Long.

Rồi mỗi bước một dần xa. Bầu vú mẹ xa rồi mà sữa đời thì đắng lắm. Những phong trần đày đọa lên dáng con ngổ ngáo tục tằn, những bước đi nặng gánh đời cứ vồng lên những bước chân, không còn chập chững thuở ấu thơ mà sụp xuống chới với hơn cả ngày xưa lững chững, con còn sống đây là tựa vào niềm tin mẹ với tình yêu bất diệt. Ê Xê Nhin, nhà thơ Nga đã thật giản đơn mà thấm thía trong đốn ngộ thiêng liêng tình mẹ:

doime

Con có đâu nát rượu sa đà
Đến nỗi chết mà không nhìn thấy mẹ.

Ê Xê Nhin

Ai như Vương Trọng thì phải đã nói rằng chỉ duy nhất lần con đau mà mẹ không khóc là khi mẹ qua đời. Xin chân thành chung cùng nỗi đau của nhà thơ Đồng Đức Bốn:

Đưa mẹ lần cuối qua làng
Ba hồn bảy vía con mang vào mồ
Mẹ nằm như thuở còn thơ
Mà con trước mẹ già nua thế này.

Khi mẹ trở về cõi ấu thơ là khi con hiểu mình không còn phép làm ấu thơ được nữa. Người ta chỉ có quyền làm trẻ thơ khi còn có mẹ thôi. Buồn thay những đứa trẻ không mẹ không cha, chúng không có tuổi thơ, bé tuổi người mà cái tuổi đời già nua lăm lắm!

Mỗi người rồi sẽ đến khi không còn thấy quê mẹ ở phương nào nữa, bởi đụng đâu cũng mẹ mà không thấy người!

Mà khi mẹ bỏ quê đi rồi ấy là khi quê mẹ dọn vào ở cõi lòng con, vĩnh viễn!

Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta chổ ước mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lữa cá xương.

Nguyễn Duy.

me 4
Mẹ giờ khuất nẻo phương nào, ngày của mẹ, lòng con cõng mẹ đi chơi, con ru mẹ, như ngày xưa mẹ ru con mẹ nhé!

Lòng con yên ủi lắm, nhìn thấy mẹ cười, mẹ cười thanh thản chiêm bao, vĩnh viễn cõi mộng nhẹ gánh đời nhìn con thanh thản!

Quế sơn mùa cho mẹ

Nguyễn Tấn Ái

Mẹ, chiếc nôi ôm ấp con

Chào các bạn,

Maya Angelou có lẽ mà thi sĩ Mỹ còn sống nổi tiếng nhất ngày nay. Trước đây chúng ta có dịch bài thơ On the Pulse of Morning (Trên Nhịp Đập Buổi Sáng) sang tiếng Việt. Đây là bài thơ chị sáng tác đặc biệt cho, và đọc tại, lễ nhậm chức tổng thống của Bill Clinton năm 1993.

Hôm nay nhân ngày Vu Lan, báo đền ân đức mẹ cha, chúng ta hãy đọc bài Mother: a cradle to hold me (Mẹ: Chiếc nôi ôm ấp con) của Maya Angelou. Mình đã dịch sang lời Việt ở đây để chia sẻ với các bạn.

Cám ơn anh Hiển đã gởi bài thơ nguyên thủy đến mình.

Mến,

Hoành

.

Mẹ: Chiếc nôi ôm ấp con
motherdaughter
Thật vậy
Con ra đời trong mẹ
Và cũng thật vậy
Mẹ ra đời cho con.
Con có giọng nói của mẹ.
Giọng nói được uốn nắn chỉnh âm để vuốt ve con.
Đôi tay mẹ vòng lại
Thành chiếc nôi để bế con, đong đưa con.
Mùi cơ thể của mẹ là khí trời
Thơm tho cho con thở.

Mẹ,
Vào những ngày xa xưa dấu ái đó
Con không tưởng được là mẹ có
Một cuộc đời lớn hơn, trong đó có con,
Cùng với những lắng lo khác của mẹ,
Vì con chỉ có một cuộc đời
Và cuộc đời đó là mẹ.

Thời gian qua đều và đẩy ta xa nhau.
Con chẳng muốn.
Con sợ nếu con để mẹ đi
Mẹ sẽ xa rời con vĩnh viễn.
Mẹ cười nỗi sợ của con, và nói
Con không thể ngồi trong lòng mẹ mãi
Một ngày nào đó mẹ sẽ phải đứng dậy.

Và con sẽ ở đâu?
Mẹ lại cười.
Con không cười.
Me rời con không báo trước,
Nhưng mẹ trở về ngay.
Nhưng mẹ lại đi và trở về,
Con xác nhận là, rất nhanh.
Nhưng con không dễ gì an tâm.
Mẹ lại đi, nhưng lại trở về.
Mẹ lại đi, nhưng lại trở về.
Mỗi lần mẹ vào lại thế giới của con
Mẹ mang theo tin tưởng
Từ từ con có được lòng tin.
motherdaughter2
Me nghĩ là mẹ biết con
Nhưng con biết mẹ,
Mẹ nghĩ là mẹ trông con,
Nhưng con giữ mẹ vững trong tầm mắt,
Ghi lại từng cử chỉ,
Nhớ những nụ cười, vẽ theo từng nét nhíu mày.
Khi vắng mẹ
Con tập làm mẹ,
Cách mẹ hát
Trên gió thoảng,
Trong khi tiếng nấc nằm
Dưới rễ của bài ca.

Cách mẹ nghiêng đầu
Để ánh sáng mơn man trên mặt
Khi mẹ đặt các ngón tay lên bàn tay con
Và bàn tay mẹ lên cánh tay con,
Con được ban cảm giác khỏe mạnh,
Mạnh mẽ và thật là may mắn.

Mẹ luôn luôn là
Cốt lỏi của hạnh phúc đối với con,
Mang đến những viên kẹo sướng vui,
Những ngọt ngào của tiếng cười rộn rã.

Con yêu mẹ ngay cả trong những năm
Mẹ không biết gì
Và con biết tất cả, con vẫn yêu mẹ lúc đó.
Dĩ nhiên là lớn lối,
Từ đỉnh cao
Của trí tuệ tuổi teen.
Con to tiếng với mẹ, thường xuyên
Vì mẹ quá chậm hiểu.
Con lớn lên và
Và giật mình thấy được
Bao nhiêu kiến thức mẹ đã lượm lặt.
Rất nhanh.

Mẹ, bây giờ con đã học đủ
Để biết là con hầu như không biết gì.
Ngày hôm nay
Khi mọi người mẹ được vinh danh,
Hãy để con cảm ơn mẹ
Rằng sự ích kỷ, dốt nát và trò hề của con
Đã không làm mẹ vất con đi như một búp bê gãy gọng
Đã mất hết hương vị.

Con cảm ơn mẹ
Vẫn tìm thấy cái gì đó trong con
Để yêu thương, ngưỡng mộ và dấu ái.

Con cảm ơn mẹ.
Con yêu mẹ.

(TDH Dịch)

.

Mother: A Cradle to Hold Me

    Maya Angelou

motherdaughter1
It is true
I was created in you.
It is also true
That you were created for me.
I owned your voice.
It was shaped and tuned to soothe me.

Your arms were molded
Into a cradle to hold me, to rock me.
The scent of your body was the air
Perfumed for me to breathe.

Mother,
During those early, dearest days
I did not dream that you had
A larger life which included me,
Among your other concerns,
For I had a life
Which was only you.

Time passed steadily and drew us apart.
I was unwilling.
I feared if I let you go
You would leave me eternally.
You smiled at my fears, saying
I could not stay in your lap forever
That one day you would have to stand

And where would I be?
You smiled again.
I did not.

Without warning you left me,
But you returned immediately.
You left again and returned,
I admit, quickly.
But relief did not rest with me easily.
You left again, but again returned.
You left again, but again returned.
Each time you reentered my world
You brought assurance.
Slowly I gained confidence.
motherdaughter3
You thought you knew me,
But I did know you,
You thought you were watching me,
But I did hold you securely in my sight,
Recording every movement,
Memorizing your smiles, tracing your frowns.
In your absence
I rehearsed you,
The way you had of singing
On a breeze,
While a sob lay
At the root of your song.

The way you posed your head
So that the light could caress your face
When you put your fingers on my hand
And your hand on my arm,
I was blessed with a sense of health,
Of strength and very good fortune.

You were always
The heart of happiness to me,
Bringing nougats of glee,
Sweets of open laughter.

I loved you even during the years
When you knew nothing
And I knew everything, I loved you still.
Condescendingly of course,
From my high perch
Of teenage wisdom.
I spoke sharply to you, often
Because you were slow to understand.

I grew older and
Was stunned to find
How much knowledge you had gleaned.
And so quickly.

Mother, I have learned enough now
To know I have learned nearly nothing.

On this day
When mothers are being honored,
Let me thank you
That my selfishness, ignorance, and mockery
Did not bring you to
Discard me like a broken doll
Which had lost its favor.

I thank you that
You still find something in me
To cherish, to admire, and to love.

I thank you, Mother.
I love you.

Chùm Thơ Yêu Về Mẹ

CHỈ MỘT MẸ THÔI

Hàng trăm sao sáng đẹp trời
Hàng trăm vỏ ốc biển khơi nằm chờ
Trăm con chim hót rất thơ
Mùa về gọi nắng thẩn thờ hoa xinh
Trăm giọt sương đón bình minh
Hàng trăm ong mật say tình phấn hoa
Hàng trăm vàng bướm lượn qua
Chỉ riêng một mẹ cho ta trọn đời

butterfly-

ONLY ONE MOTHER

Hundreds of stars in the pretty sky,
Hundreds of shells on the shore together,
Hundreds of birds that go singing by,
Hundreds of birds in the sunny weather.
Hundreds of dewdrops to greet the dawn,
Hundreds of bees in the purple clover,
Hundreds of butterflies on the lawn,
But only one mother the wide world over.
( George Cooper : 1820 – 1876 )


MẸ NÓI VỚI CON

Con ơi, mẹ nói con nghe:
Đời với mẹ không là những bậc thang pha lê trong suốt
Đời có những chiếc đinh đóng vào trên đó,
những mảnh thủy tinh, những mảnh ván nứt vỡ
Và những nơi không thảm trải sàn
Trơ trụi

Nhưng suốt đời
Mẹ đã trèo lên, trèo lên mãi
Và mẹ đã đến nơi đặt chân xuống
Rồi rẽ hướng

Đôi khi mẹ đi trong đêm tối
Nơi không có ánh đèn
Vì vậy con trai của mẹ,
Con chớ quay lui
Sao con không bắt đầu trên những bậc thang?
Vì con thấy rắn
Giờ con sẽ không té ngã
Vì mẹ vẫn còn đi
Con yêu, mẹ vẫn còn trèo
Và cuộc đời với mẹ không phải là chiếc thang bằng pha lê con nhé.

ladder
MOTHER TO SON

Well, son, I’ll tell you:
Life for me ain’t been no crystal stair.
It’s had tacks in it,
And splinters,
And boards torn up,
And places with no carpet on the floor—
Bare.
But all the time
I’se been a-climbin’ on,
And reachin’ landin’s,
And turnin’ corners,
And sometimes goin’ in the dark
Where there ain’t been no light.
So, boy, don’t you turn back.
Don’t you set down on the steps.
‘Cause you finds it’s kinder hard.
Don’t you fall now—
For I’se still goin’, honey,
I’se still climbin’,
And life for me ain’t been no crystal stair.

( Langston Hughes: 1902-1967)

TÌNH YÊU CỦA MẸ

Tình yêu của mẹ là hải đảo
Giữa biển đời mênh mông quá
Tình yêu của mẹ, nơi trú ẩn bình yên
Chắn gió mưa thủy triều sóng cả
Phương Bắc bao quanh bằng Hi Vọng
Phía Tây kia Kiên Nhẫn thật cao
Phương Nam dịu ngọt biết bao
Lời khuyên của mẹ con nào dám quên
Về hướng Đông cho con ngơi nghỉ
Trên đỉnh kia sáng ngọn hải đăng
Soi đường, Tin tưởng, Chân như, Nguyện cầu
Và qua cuộc sống muôn màu
Tìm ra bến đỗ cho tàu con neo

island2

MOTHER’S LOVE

Her love is like
an island in life’s ocean, vast and wide
A peaceful, quiet shelter
From the wind, the rain, the tide.
‘Tis bound on the North by Hope,
By Patience on the West,
By tender Counsel on the South
And on the East by Rest.
Above it like a beacon light Shine Faith,
and Truth, and Prayer;
And thro’ the changing scenes of life
I find a haven there.

( Unknown author)

Lời quở trách của Mẹ

scold 2. jpg
Không ai trên thế giới có thể chiếm chỗ của mẹ bạn. Dù bạn phải hay quấy, bạn vẫn luôn luôn đúng trong mắt bà. Bà có thể quở trách bạn vài điều nhỏ nhặt, nhưng chẳng bao giờ trách mắng bạn về những việc lớn.

Phạm Kiêm Yến dịch

.

No one in the world can take the place of your mother. Right or wrong, from her viewpoint you are always right. She may scold you for little things, but never for the big ones.

~Harry Truman

Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng (*)

    (Cho Ba đang nằm trên giường bệnh,
    và những người cha khác.)

father-daughter
Cách nay hơn một tháng, Lê Thị Hà Tuyên – cô học trò 18 tuổi ở thị xã Tuy Hòa (Phú Yên) – bị tai nạn do nổ bình gas tại phòng trọ học. Cô bị phỏng toàn thân tới 66% và các bác sĩ tiên lượng khó qua khỏi. Ba Tuyên quyết cứu lấy đứa con thương yêu, đã đưa cô vào BV Chợ Rẫy và xin các bác sĩ phẫu thuật lóc da ở hai đùi mình để ghép cho con.

Những ngày này, người cha ấy vẫn đang lê lết hai đùi chân đã lóc da rỉ máu để chăm con.

Đó là một trong nhiều người cha mà tôi biết.

    ***

Nhà văn Jean-Louis Fournier trong tự truyện “Ba ơi mình đi đâu?” đã viết:

“Hồi còn trẻ, tôi thường ao ước về sau sinh được một lũ con. Tôi thấy mình vừa hát vừa leo lên những dãy núi, vượt qua các đại dương cùng những thủy thủ bé nhỏ nom rất giống tôi, đi khắp thế giới với phía sau là một bầy trẻ con vui vẻ, tò mò, ánh mắt sống động, những đứa trẻ sẽ được tôi dạy thật nhiều điều, tên gọi của cây cối, chim muông và các vì sao. Những đứa trẻ sẽ được tôi dạy chơi bóng rổ và bóng chuyền, những đứa trẻ sẽ cùng tôi thi đấu và không phải trận nào tôi cũng thắng.”

Giấc mơ đó chắc cũng giống như giấc mơ của bất cứ người đàn ông nào.

Jean-Louis Fournier có đến hai đứa con trai thiểu năng và “tật nguyền vĩnh viễn”. Mathieu đã chết và Thomas mãi đến ba mươi tuổi vẫn chỉ có thể lặp đi lặp lại hàng chục lần câu hỏi “Ba ơi mình đi đâu?”
father-and-son
“Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay.
Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
Tôi có đến hai ngày tận thế.”

Những người đàn ông trở thành người cha không chỉ để hiện thực hoá ước mơ, mà còn để gánh vác trách nhiệm, nỗi lo lắng, đôi khi cả sự đau đớn và tuyệt vọng.

    ***

Tôi nhớ lúc nhỏ, có lần tôi phạm lỗi, mẹ phạt quỳ úp mặt vào tường suốt hai tiếng đồng hồ. Khi đi làm về, nghe mẹ kể lại, ba đã gọi tôi đến và nói: “Trở thành người như thế nào là tự do của con. Trở thành người tốt hay người xấu là tự do tuyệt đối của con. Con có toàn quyền lựa chọn cho cuộc đời mình. Ba mẹ yêu thương con không phải vì con ngoan mà vì con là con của ba mẹ, bởi vậy kể cả khi con trở thành một người xấu, một kẻ dối trá hay thậm chí trộm cắp, thì tình yêu của ba mẹ dành cho con vẫn không thay đổi. Nhưng ba muốn con biết rằng ba mẹ sẽ rất hạnh phúc và tự hào nếu con trở thành một người chính trực và biết yêu thương”
father and daughter on seafront
Đó là lý do đầu tiên để tôi muốn trở thành một người chính trực và biết yêu thương. Thậm chí là tôi chỉ cần một lý do đó mà thôi.

Kinh Talmud viết “Khi ngươi dạy con trai mình, tức là người dạy con trai của con trai ngươi” Bởi thế, hiển nhiên là tôi cũng sẽ nói với con tôi những lời ba tôi đã nói.

    ***

Ngạn ngữ Anh chép rằng “Một người cha hơn một trăm ông thầy”. Còn Sigmund Freud thì nói “Tôi không thể nghĩ ra nhu cầu nào trong thời thơ ấu mạnh mẽ hơn nhu cầu có được sự bảo vệ của một người cha”

Ai cũng có thể dạy một cậu con trai mới lớn lái xe, hoặc mở ra và lau cái bugi bị ướt khi đi qua quãng đường ngập nước. Nhưng thật đặc biệt khi cậu học những điều đó từ chính cha mình.

Ai cũng có thể dạy một cậu bé đá bóng và vẽ tranh. Ai cũng có thể đọc cho cậu bé nghe một cuốn sách hay kể chuyện trước khi ngủ. Ai cũng có thể trả lời những câu hỏi ngây thơ, tò mò và không chịu ngừng nghỉ của cậu. Nhưng sẽ là những giây phút thiên thần nếu đó là một người cha. Khi cậu có thể nằm cuộn trong lòng, gác chân lên bụng cha và cười khúc khích.

Và mẹ cậu sẽ bảo trông hai cha con giống nhau như hai hình vuông hay hai hình tròn hay hai ngôi sao hay hai trái tim, hai giọt nước hay hai tam giác đồng dạng. Dù là gì thì cũng giống nhau một cách ngộ nghĩnh.

Và người ta nói rằng đó là bằng chứng hiển nhiên nhất của sự tiếp nối.

    ***

Cha mẹ yêu thương chúng ta, và chúng ta yêu thương con cái mình bất kể giới tính. Nhưng có một điều chắc chắn là cha mẹ luôn chia sẻ điều gì đó đặc biệt hơn, sâu sắc hơn với những đứa con cùng phái tính với mình. Như mẹ và con gái, cha và con trai.
father-and-children
Cha và con gái là một tình cảm ngọt ngào, thậm chí dễ cảm nhận hơn tình cảm giữa Cha và con trai. Một đứa con gái với những lọn tóc mềm và giọng nói nũng nịu có thể làm trái tim người cha tan chảy. Chỉ những cô gái mới khiến người cha trở nên mềm mỏng và dịu dàng: “Con gái rượu của ba!”. Còn những đứa con trai luôn ít được tận hưởng sự dịu dàng đó từ cha, trái lại, luôn là sự nghiêm khắc, cứng rắn và thậm chí lãnh đạm. Nhưng dù vậy, sợi dây kết nối giữa cha và con trai luôn mãnh liệt hơn những mối liên hệ khác trong gia đình. Bởi “những gì nín lặng nơi người cha sẽ được nói ra nơi đứa con trai. Và tôi thường nhìn thấy ở những đứa con trai bí mật hiển lộ của người cha” (Friedrich Nietzsche)

    ***

Có bao nhiêu lần cha và con trai nhìn vào mắt nhau để nhìn thấy tình thương tràn đầy trong đó? Hay chỉ nhìn vào mắt nhau những khi đối đầu? Như Charles Wadsworth nói “Lúc mà một người đàn ông nhận ra rằng cha mình có lẽ đã đúng, thường thì ông ta có một đứa con trai nghĩ rằng ông ta đã sai”

Cha và con trai, sách vở thường dạy rằng hãy cố gắng để là bạn của nhau. Nhưng cũng như bạn bè đồng lứa, đôi khi ta không thể làm bạn với người mà ta mong được là bạn. Không phải người cha nào cũng có thể là bạn với con. Vì sự khác nhau (hay quá giống nhau?) về tính cách, chúng ta có thể xung khắc nhau như nước và lửa. Nhưng vậy thì sao? Cho dù không thể là bạn thì chúng ta vẫn luôn là cha và con trai.

Chẳng lẽ điều đó không đủ tuyệt vời hay sao?

    ***

Tôi nhớ ngày xưa khi tôi chuẩn bị nhập ngũ, cũng là lần đầu tiên xa nhà. Mẹ lăng xăng đồ đạc, nước mắt ngắn dài. Ba ngồi im không nói.

Tôi cứ ngỡ ba không để tâm.

Chiều nay, tôi bỗng nhớ lại dáng ngồi nghiêng nghiêng ấy, khi đọc được mấy câu thơ này:

“Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng”
(*)

.
Phạm Lữ Ân (Đông Vy & Phạm Công Luận)
(*) Trích “Đôi mắt” – Vũ Quyên

Mẹ Của Con

Từ một người anh
Ngồi với tôi, trong một tâm tình, anh đọc cho tôi nghe một bài thơ:

Thêm một mùa Vu Lan vắng mẹ
Mây trời hay tóc phủ con xưa
Và nắng cũng thương tình nên dịu nhẹ
Ai biết lòng con đang đổ mưa.

Bài thơ anh viết sau một giấc chiêm bao, thấy mẹ về nhổ tóc sâu cho mình. Lạ thay, tỉnh giấc rồi mà sợi tóc mẹ còn vương trên áo. Bài thơ ấy, câu chuyện ấy cứ day dứt tôi hoài. Ngồi trước mặt tôi không còn là viện trưởng thành đạt, mà là một người bạn trong một giao cảm ước mong con đừng lớn nữa và mẹ đừng đi qua. Và chúng ta là những người con của mẹ, anh Lê Tú à, tình mẹ ấy sẽ giữ các con mãi sạch trong dù phải lặn lội dọc theo các bụi hồng trần.
Tôi yêu sao lời thơ của Kiên Giang:

MeRuCon

Đêm nào con khóc đòi ru ngủ
Mẹ thức mõi mòn nhịp võng đưa
Thân lạnh nằm khoanh lòng mẹ ấm
Mẹ ơi con lớn giữa niềm ru!

Chao ôi! Giá như đêm nào là đêm nay, để được làm đứa con bé thơ trong vòng tay mẹ ấm! Chao ôi! Có hay mỗi bước đường là mỗi bước đi qua, mỗi trưởng thành là mỗi mất mát, mất dần ấu thơ, mất dần yêu thương, mà mất mát hiển nhiên đến đau lòng là mất mẹ!
Và tôi yêu mẹ
Năm tôi học lớp mười, lần đầu ở trọ, nhớ mẹ lắm, cứ chiều chiều ngồi trong lớp học là nước mắt lưng tròng. Ngày ấy nào đã biết làm thơ, chỉ có chút lòng thành gửi mẹ, bài Lời Hứa:

Tạm biệt mẹ, con lên đường mẹ nhé
Lần đầu tiên con trai phải đi xa
Xa đàn trẻ thân yêu, vắng bóng mẹ già
Chắc con nhớ con thương nhiều đó mẹ
Mái trường mới biệt li đời tấm bé
Gắng lên mình tấm thẻ nhỏ : Cấp ba.
Con bước vào đời khác mẹ, khác cha
Không phải vào đời trong đau thương dòng lệ
Bằng cái rựa, cái quang như cha thường kể,
Con bước vào đời bằng ngưỡng cửa cấp ba
Con bước vào đời khác mẹ khác cha!

con di but nghien

Tạm biệt mẹ, lên đường con xin hứa
Mái trường mới con gắng nhiều gắng nữa
Cố học chăm cho lòng mẹ được vui
Từng củ khoai, củ sắn ngọt bùi
Vẫn nhắc nhỏ con trên đường học vấn
Rằng miền quê con có dáng ai cần mẫn
Quên tuổi tác già làm lụng say sưa
Rằng mẹ con chẳng quản nắng hay mưa
Bán tóc bạc mà nuôi con ăn học.
Mẹ có nghe chăng lời con đã khóc
Về miền quê trong một buổi học chiều
Con khóc thương về mẹ.. Mẹ thương yêu!
Con lại hứa sẽ gắng nhiều, gắng nữa!

Cứ nghĩ sau tháng ngày ở trọ lại trở về, lại là con bé bỏng của mẹ con, đâu hay lại suốt một đời ở trọ trần gian, và rồi cũng đến lúc phải lơ ngơ hoài nỗi mồ côi !

hongtrang
Mà tôi nay đã được làm thầy giáo, có lẽ quá thời vụng dại rồi, mừng vì chưa một lần to tiếng, chưa cố ý hại ai, vui với mình, phải không là tôi đã giữ lời ngày xưa đã hứa: Sẽ gắng nhiều , gắng nữa ?

Xin rằng nơi xa kia mẹ của con hãy yên lòng!
Đọt Chuối Non yêu quí!
Tôi cứ nghĩ đây là nhà của chúng mình, nên cứ thuật chuyện mình, mà không kể về những người mẹ của các vĩ nhân.
Mà có mẹ nào không là mẹ của các vĩ nhân, chỉ có các con không kịp lớn thành vĩ nhân, đành để phần thiệt thòi cho mẹ, lại thêm một lần thấy mình có lỗi.
Xin chia sẻ cùng ai trong nỗi nhớ niềm thương của mùa báo hiếu.
Cũng xin mừng cùng ai chưa chạm đến niềm đau phải đi tiếp đoạn đường dài mà không có mẹ bên mình.
Và đọc lại lời nhắn nhủ:

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.


NGUYỄN TẤN ÁI

Mẹ tôi

Chào các bạn,

Tháng 5 năm 2007 mẹ mình bị một cơn stroke (đột quỵ) lớn trong khi đang giải phẩu mạch máu gần tim. Mình chiến đấu cùng mẹ 9 tháng, trong 7 tháng đầu túc trực gần như là 24 giờ hàng ngày bên mẹ, từ đó đó đến lúc mẹ mình qua đời tháng 2 năm 2008.

Mẹ mình và mình rất gần gũi nhau. Hồi nhỏ mẹ làm gì mình cũng giúp một tay. Và mẹ cả đời tin tưởng mình. Thời học trung học, mình rất ham chơi, nhưng vì lòng tin của mẹ mà mình luôn luôn cố để không chơi quá lố.

Ngày 6 tháng 5 năm 2007, khi báo tin cho các bạn trên VNBIZ biết về stroke của mẹ mình, mình có viết vài dòng về mẹ. Nay nhân dịp ngày Lễ Báo Đáp Ân Đức Cha Mẹ mình dịch sang tiếng Việt để chia sẻ với các bạn.
le_roi
“Chào các anh các chị,

Cảm ơn các anh các chị đã gời thơ thăm hỏi mẹ mình. Các lá thơ của các anh chị làm ấm lòng mình và cho mình thêm can đảm. Như các anh các chị biết, chống chọi với đột quỵ không dễ dàng gì. Theo các bác sĩ thì mẹ mình bị một cơn đột quỵ cực lớn. Mẹ mình là người chiến đấu, và bây giờ thì mẹ đang ở trong cuộc chiến lớn nhất trong đời. Mình không làm được gì nhiều hơn là cầu nguyện và túc trực bên mẹ để mang lại can đảm cho mẹ. Mẹ mình hiện đang hôn mê, nhưng mình nghĩ là mẹ có thể cảm thấy mình bên cạnh.

Đây là người phụ nữ đã hình thành cá tính của mình. Mẹ mình rất trung bình. Chưa học xong cả lớp năm. Mẹ không được cho đi học vì là con gái, và “con gái thì không cần đi học”, nhưng mẹ học ở trường bằng cách đứng ngoài cửa sổ nhìn vào. Mẹ là con gái nhà quê và chỉ quen thành phố khi theo chồng nhà binh di chuyển khắp nước. Ba mình, ngày về hưu, chỉ mang lon trung úy. Thế nghĩa là lương ba không đủ nuôi gia đình. Mẹ một tay nuôi chín đứa con. Mẹ làm bất cứ chuyện gì có thể làm để kiếm tiền nuôi bầy con.

Mẹ chẳng hiểu được điều gì phức tạp ở đời, như là chính trị, hay nhạc trí thức như Trịnh Công Sơn, Lê Uyên Phương, hay bình đẳng nam nữ. Mẹ chỉ ra đường và làm bất cứ điều gì có thể làm để nuôi bầy con trong thời chiến chinh.

Nhưng, từ mẹ, mình đã học được lòng kính trọng phụ nữ, kính trọng nông dân, kính trọng những người không nhiều học vấn nhưng tích cực trong đời, mình hiểu được sự khôn ngoan trong việc tranh đấu trên đường đời để vượt qua bất kỳ khó khăn nào ta gặp phải. Điều lớn nhất mình học được từ mẹ mình là — chúng ta có thể rất trung bình nhưng vẫn vĩ đại.

Dù sao thì bây giờ mẹ mình đang trong cuộc chiến dữ dội nhất của đời mẹ, mình không làm được gì cho mẹ ngoài việc cầu nguyện và nhìn mẹ chiến đấu. Từ các chuyển động của cơ thể đến nét mặt, mình có thể thấy là mẹ đang chiến đấu với tất cả sức bình sanh. Và điều đó làm mình cực kỳ xúc động. Mình vẫn luôn luôn ngưỡng mộ tính chiến đấu của mẹ. Và mình nói thầm, “Đương nhiên, mẹ là mẹ của con mà!”
…”

Tháng 2 năm 2008, hai mẹ con mình thất trận và mẹ phải ra đi. Trong thâm tâm, mình cũng biết đó là một ân huệ lớn của Thượng đế, vì mình cũng biết là sống trong tình trạng của mẹ nhiều năm thì rất khổ, vì không phải chỉ là stroke mà thôi, nhiều cơ phận khác trong người mẹ mình cũng rất yếu. Cho nên khi mẹ mình ra đi mình biết ngay là Thượng đế rất thương yêu mẹ mình cho nên cho bà ra đi sớm.

Hai tháng sau em của mình ở Sài Gòn qua đời. Hải bị bệnh đã lâu nên đó cũng không phải là chuyện ngạc nhiên. Nhưng lúc đó mình mới biết là Thượng đế thương mẹ mình đến thế nào. Vì những năm truớc đó mình vẫn hay lo sợ một ngày nào Hải qua đời thì mẹ sẽ thế nào. Mình sợ là mẹ không thể nhận tin đó được. Nhưng Thượng đế nhiều tình yêu đã không để cho con gái của Ngài phải nhận một hung tin như thế, dù đó là hung tin đang chờ đợi.

Dù biết vậy, nhưng… saying good bye is never easy.
mẹ-truongtuanhai
Thế là mẹ mình mất với tất cả chín đứa con còn nguyên ven bên cạnh mẹ (dù có đứa ở Mỹ có đứa ở Việt Nam). Đúng như bà thầy bói nói ba mươi mấy năm về trước! Đây là một câu chuyện hài hước, nhưng nó lại đến ảnh hưởng suy tư của mình rất sâu thẳm.

Mẹ mình, cũng như đa số người Việt, nhất là phụ nữ, thỉnh thoảng rủ nhau coi bói cho vui. Mẹ mình chẳng bao giờ tin mấy ông thầy sờ mu rùa, nhưng, các bạn biết đó, coi bói là một trong những môn giải trí của phụ nữ, giống như window shopping ngày nay. Một ngày nọ, có lẽ mình đang học năm thứ 3 hay thứ 4 ở truờng luật Sài Gòn, mình vừa ở trường về, mẹ mình hí hửng nói, “Bữa nay tao đi coi bói, bà thầy bói nói mai mốt chểt sẽ có đủ các con bên cạnh.” Và mẹ rất vui khi nói câu đó.

Mình rất ngạc nhiên, vì mẹ mình xưa nay không tin thầy bói, nay lộ vẻ mừng vui rõ rệt. Hơn nữa, chết có đủ con chung quanh hay chẳng có đứa nào thì cũng vậy thôi; có nhiều đứa chúng quanh, chúng nó khóc còn nhức đầu thêm chứ lợi lộc gì. Mình nghĩ rất nhanh trong đầu như thế. Nhưng chỉ khoảng bốn năm giây đồng hồ sau, mình hiểu được chiều sâu của vấn đề.

Mẹ mình có bốn đứa con trai, và trong thời chiến tranh điều mọi bà mẹ sợ nhất là chiến tranh sẽ cướp đi con trai của mình (vì phải nhập ngũ ra chiến trận). Mẹ mình không nói ra điều đó bao giờ, nhưng nay nhìn mẹ vui vì có “tin” mấy đứa con sẽ còn nguyên vẹn ngày mẹ mất, tức là tất cả sẽ sống sót trong chiến tranh. Và mẹ bỗng nhiên tin thầy bói hôm nay, bởi vì “tin tốt” đó đánh đúng điểm mẹ lo sợ nhất. Lúc đó mình mới hiểu ra là mẹ đã lo cho mất mấy đứa con trai thời chiến chinh như thế nào.

Và mình nghĩ ngay đến hàng triệu người mẹ khác đang lo mất những đứa con cho chiến tranh như thế nào. Và mình cảm ngay được hàng triệu bà mẹ đã mất con, nỗi đau đó lớn đến thế nào. Và mình cảm ngay được những người vợ, những người mẹ, đã mất chồng, mất con trong chiến tranh, nỗi đau của họ lớn đến thế nào. Và mình cảm ngay được tất cả những người phụ nữ trong thời chinh chiến đau khổ đến thế nào. Và mình cảm ngay được trong cả nghìn năm chinh chiến của nước ta, Mẹ Việt Nam, tất cả những người phụ nữ Việt Nam, đã đau đớn đến mức nào.

Đó là trực nhận được nỗi đau của hằng hà sa số cuộc chiến, và nỗi đau của hằng hà sa số phụ nữ, qua bao nhiêu niên đại, chỉ qua một lời nói vui của mẹ. Tất cả những điều đó ập về trong tâm thức mình như một cơn đại hồng thủy, chỉ trong một chớp mắt.

Và cơn tĩnh thức đó trở thành nền tảng suy tư của mình cho đến ngày nay.

Mình vẫn thường tự hỏi: Thật là lạ lùng. Làm sao một người phụ nữ rất bình thường, lại cũng chẳng giảng dạy gì mình nhiều trong đời, lại có thể ảnh hưởng đến cá tính và suy tư của mình sâu thẳm đến thế.

Chắc là phải có nhiều điểm các tâm lý gia có thể kể ra. Nhưng có lẽ điểm rõ ràng nhất mình có thể thấy là mẹ mình, và đa số phụ nữ Việt Nam mình thấy, dành 100% cuộc sống của họ cho chồng con và 0% cho mình. Ngày xưa mình không hiểu điều đó. Nhưng ngày nay, so với cách sống của thế hệ của mình và thế hệ trẻ hơn, cũng như cách sống của người tại các nước, thì cách sống của phụ nữ Việt thế hệ mẹ mình khác ở điểm đó–100% cho chồng con và 0% cho mình. Ngày nay chúng ta không sống theo cách đó. Gì thì gì, vẫn phải lo cho mình cái đã.

Mình không muốn người phụ nữ sống khổ cực và hy sinh quá mức đến như thế. Ngày nay, mình nói với mọi người, “Yêu mình rồi mới yêu người được. Lo cho mình trước, lo cho người sau.”

Nhưng thế hệ mẹ mình và các thế hệ trước thì không thế–ngươi phụ nữ sống mà không dành phần trăm nào cho mình cả.

Phải chăng chính điều đó biến tất cả những người phụ nữ Việt Nam bình thường thành Mẹ Việt Nam phi thường?

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

PS. Viết đến cuối bài này, tự nhiên mình nhớ lại bài Hòn Vọng Phu của Lê Thương:

    Người không rời khỏi kiếp gian nan
    Người biến thành tượng đá ôm con

    Cổ lai chinh kiến kỷ nhân nhân hồi ?

Vì vậy, mình thêm 3 bài Hòn Vọng Phu 1, 2 và 3 trong bài “Hát cho mẹ cha.”
___

VNBIZ message: May 6, 2007

Dear CACC,

Thank you for your generous email about my mom. Your messages give me warmth and courage. As you can imagine, dealing with stroke is not easy. According to the doctors, my mom got a “massive stroke.” She is a fighter and she is fighting her biggest battle. I cannot do much other than praying and be by her side to give her some encouragement. She is not very conscious but I believe that she can feel my presence.

This is the woman who forms my characters. She is a very average woman. She did not even finish fifth grade (She was not allowed to go school because she was a girl and “girls did not need school,” but she learned from school from outside the window). She was a country girl and was urbanized from moving around the country with a military husband. My dad, by the time he retired, was a lieutenant. It meant, he couldn’t support the family at all. My mom very much single-handedly raised nine children. She just did whatever she could to make money to feed us. She did not understand anything sophisticated in life, like politics, or elite music (like Trinh Cong Son or Le Uyen Phuong), or gender equality. She just went out trying whatever she could to raise us kids during the war time.

But from her, I have learned to respect women, to respect the country folks, to respect the folks with no formal education but active in life, to understand the wisdom of fighting your way through life whatever difficulties you face. The biggest thing I have learned from my mom is that you can be so average but still be great.

Anyway, now that she is in her fiercest battle, I can’t do much other than praying and standing beside her and watch her fight. From her body movements to the facial expressions, I can see that she is fighting with all her might. And that moves me greatly. I have always admired her fighting spirit. I said quietly, “After all, you are my mom.”

Thank you, brothers and sisters, for your support and prayers. May God bless us all. I will keep you informed.

Have a great day!