Tag Archives: Chuyện Uyên Ương

Phép Mầu Ngẫu Nhiên

    Đây là một câu chuyện có thật về cách tôi gặp người yêu trên một website hẹn hò trên Internet
    (15 năm về trước)


Tôi đã từng lang thang ở một quán cà phê có tên Club Palomino.Tôi thích nghe những nhóm nhạc hay ở đó, và nhảy theo những điệu nhạc rock đồng quê.Tôi đã từng rủ bạn mình ra xem nhóm nhạc ưa thích có tên Cheyenne chơi, những người rất thú vị và luôn làm kín chỗ. Bạn tôi và tôi đã từng đứng dậy và nhảy theo nhạc của họ.Tôi rất hứng thú với người chơi ghi-ta trong nhóm, đối với tôi, anh ta là người ưa nhìn nhất, và tôi yêu giọng hát cùng với tiếng ghi-ta nhịp nhàng.Vâng, tôi đã ngưỡng mộ anh ta và tròn mắt nhìn anh ấy chơi ghi-ta/hát khi tôi ở sàn nhảy, hoặc chỉ đứng ở quầy bar lắng nghe và ngắm nhìn.Tôi cũng luôn làm điều này với các nhóm nhạc khi tôi chơi ghi ta, và luôn muốn chơi trong ban nhạc.Họ chơi ở đó rất lâu và là nhóm nhạc hay nhất ở Club Palomino.Tôi đi đến đó nhiều nhất có thể chỉ để nghe họ chơi, và tất nhiên, luôn xem nhạc công tôi ưa thích.Cái điều đáng buồn là tôi thấy anh ấy với một cô gái tóc ngắn, vàng, không biết liệu cô ấy là bạn gái hay vợ của anh ta.

Sau khi xem họ chơi ở đó một thời gian dài, Club Palomino đóng cửa.Vâng, câu lạc bộ đã bị bán.Bạn có biết rằng một phân khu của toà nhà thị trấn được xây lên và câu lạc bô đã ra đi.Cũng giống như tất cả các ban nhạc và ban nhạc tôi ưa thích, Cheyenne.

Khi tôi lần đầu tiên nhận ra câu lạc bộ đóng cửa, tôi muốn đến Cheyenne, đặc biệt là người chơi ghi-ta nhịp và hỏi sau này họ sẽ chơi ở đâu.Nhưng tôi không có đủ can đảm để làm điều đó.Tôi đoán mọi việc xảy ra đều có lí do.

15 năm sau:

Khi thời gian trôi đi, tôi gặp một người và đám cưới. Đó là một sai lầm.Rốt cuộc chúng tôi li dị.Tôi lại bắt đầu đi quán bar, mệt mỏi và không gặp ai đủ tử tế.Tôi cũng không thích các nhóm nhạc chơi ở những quán bar đó.Sau này, một người bạn rủ tôi tham gia một website hẹn hò trên Internet, điều mà tôi nghĩ tôi không bao giờ làm.Nhưng, tôi nghĩ tôi sẽ thử cho vui vì tôi nghe rất nhiều về nó qua những người thậm chí gặp được người tri kỉ từ trang đó.

Đáng ngạc nhiên, tôi có một cài cuộc hẹn, gặp ở nơi công cộng, nhưng không tìm được người như ý và nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được từ một website hẹn hò.Tôi phần nào bỏ cuộc cho đến một đêm.Sau khi về nhà từ quán bar, nơi mà tôi ghét, tôi bắt đầu vào máy.Vì một lí do nào đó, tôi đăng nhập vào trang đó lần nữa điều mà tôi rất vui vì đã làm.Tôi nhận được một email khá thú vị từ một chàng trai và tôi thích bức hình của anh ấy.Tôi cũng xúc động bởi bức email và bởi anh ấy cũng thích hình và tiểu sử của tôi.Từ đó chúng tôi bắt đầu gửi mail lẫn nhau rất nhiều.Chúng tôi dường như có rất nhiều điểm chung qua email.Chúng tôi bắt đầu viết và sau đó tiến đến MSN, và chat một thời gian.Anh ấy là người Bung-ga-ri và tôi là người Hung-ga-ri, thật là giống nhau!chúng tôi khám phá từ việc chat trên MSN rằng chúng tôi rất hợp nhau.Thật là thú vị.Thậm chí gia đình chúng tôi sống trong cùng một thị trấn ở mọi nơi.Chúng tôi chat mỗi tối thật nhiều.

Và sau đó, một phép màu xảy ra!chúng tôi bắt đầu chat về âm nhạc. Ôi…chúng tôi cũng thích cùng tất cả các loại nhạc và chúng tôi đều viết nhạc.Tôi bảo anh ta tôi thích nhạc đồng quê và thường xuyên lui tới một quán bar khoảng 15 năm trước, nơi mà đã đóng cửa.Tất nhiên anh ấy hỏi tôi tên của quán bar lúc trước.Tôi bảo anh ta là Club Palomino.Anh ta rất ngạc nhiên và bảo tôi anh ta đã từng chơi ở đó.Tôi không chắc liệu có nên tin anh ta hay không!Anh ta nói sẽ gửi cho tôi 1 bức ảnh của nhóm anh ta chơi ở đó.Tôi nghĩ : “đúng rồi” khi tôi đợi bức tranh một cách kiên nhẫn trước máy tính.Lạ thay, một bức ảnh lớn hiện lên màn hình, “cheyenne club Palomino”. Tôi bất ngờ! Tôi không thể tin được, đó là anh ấy trong bức tranh với “cheyenne”.Người mà tôi ngưỡng mộ là người chơi ghi-ta nhịp trong nhóm tôi ưa thích.Tôi bất ngờ đến nỗi xem bức ảnh một cách điên cuồng!Thật không thể tin được! Như là một phép màu bất ngờ xảy đến.Như là một câu chuyện cổ tích! Chúng tôi tiếp tục chat mỗi khi chúng tôi có thời gian, và cuối cùng anh ta cho tôi số điện thoại.Chúng tôi bắt đầu nói chuyện trên điện thoại mỗi tối.Thật là thú vị chúng tôi có nhiều điểm chung về mọi thứ.Vâng, thật quá tốt đến khó mà là sự thật

Khoảng sau ba tuần nói qua điện thoại mỗi đêm , tán dóc trên máy tính và trao đổi hình ảnh, chúng tôi quyết định gặp nhau . Tôi đã đủ can đảm để anh ấy đón tại chỗ mẹ tôi vì tôi tin anh ấy , qua giọng nói và tính trung thực của anh ấy. Tôi gặp anh dưới lầu , trước cửa căn hộ mẹ tôi. Anh ấy ra khỏi xe , và điều đầu tiên chúng tôi làm là nhìn nhau và bắt đầu…. cười , và cười như điên, và không thử ngừng được! Anh dẫn tôi đến nơi tụ tập người Ca-na-đa ở địa phương mà chúng tôi nói tới , cùng nhau chọn đồ uống (vẫn còn cười) và càng thân nhau hơn. Cuối cùng chúng tôi đi vào một căn phòng khác và ngồi vào một cái bàn. Sau một lúc, anh ấy hỏi tôi có phiền không nếu anh lên sàn hát một bài độc tấu. Ô, một anh chàng hát cùng với chiếc Ghi-ta giống như là ở trên thiên đường vậy . Anh ấy lên sân khấu và bắt hát lẫn chơi chiếc Ghi-ta trước khán thín giả . Việc đó là vì tôi. Tôi đã bị lôi cuốn! Và anh chàng tôi đã ngưỡng mộ mười lăm năm về trước đang biểu diễn ngay trước mắt tôi, và, là người tôi hẹn hò! Tôi đã cảm giác như ở thiên đường!

Chúng tôi đã hẹn hò khoảng hai năm và nó hoàn toàn tuyệt vời. Cuối cùng chúng tôi đã mua mua một căn hộ chung cư và tới giờ đã sống với nhau được hai năm rưỡi. Sau đó, bất ngờ cuối cùng! Sau khi dời đến căn hộ, chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và trước sự ngạc nhiên của chúng tôi , có gì trước mắt đây ? Tòa nhà công sở của nơi chúng tôi hẹn hò và tham gia vào mọi thứ! Thật là trùng hợp! Vào tháng ba năm 2008, chúng tôi sẽ sống, chơi nhạc, và vẫn cười cùng nhau được 5 năm! Chúng tôi là một căp trời sinh!

Anh ấy đã gặp tôi và bạn tôi đi cùng nhau tại Câu lạc bộ Palomino 15 năm trước, và anh cũng nhớ đã thấy chúng tôi nhảy lúc ban nhạc “Cheyenne” của anh diễn. Anh ấy còn nhớ đôi lúc tôi đứng trước quầy phục vụ. Tôi đã từng nhìn anh ấy đến quầy phục vụ lấy cà phê và tôi biết rằng đôi mắt chúng tôi chạm nhau lúc đó. Chắc chắn thật là kì lạ khi đi qua đường đời của một ai đó 15 năm trước- và giờ, lại ở cùng nhau tại thời điểm khác ở tương lai và vẫn nhớ nhau !

Và tiện thể, cô gái tóc ngắn màu vàng mà anh ấy đi cùng tại câu lạc bộ Palomino , rốt cuộc là người mà anh đã kết hôn được 8 năm. Anh ấy đã qua một vụ ly hôn tàn nhẫn. Anh ấy có nói tôi là đáng lẽ khi tôi lần đầu gặp anh tại câu lạc bộ Palomino 15 năm trước , rằng tôi phải đến và nói : “ Lấy cô ta là xui lắm đấy ”. Cuộc sống thật là khôi hài – Không may là Chúa không cho trở lại lúc ấy. Định mệnh đã đem chúng tôi lại với nhau. Chúng tôi đã gặp được “bạn tâm giao” của nhau.
Cám ơn về trang hẹn hò đó!

Jeannette & Rick

Bảo Nguyên và Harry Potter dịch

MIRACLE BY CHANCE

This is a “true story” about how I met my boyfriend on a dating site on the Internet.

15 YEARS AGO:

I used to hang out at a country bar called the “Club Palomino”. I loved listening to good bands there, and dancing to their country rock music. I used to drag my friend out to see my favourite band playing called “Cheyenne”, who were amazing and always packed the place. My friend and I used to get up and dance to their songs. I was interested in the rhythm guitar player in the band, to me, he was the best looking one, and I loved his voice along with his rhythm guitar sound. Yes, I had the “hots” for him and would goggle eye him playing his guitar/singing while I was on the dance floor, or just standing at the bar listening and staring. I’ve always had this thing for bands as I play guitar too, and always wanted to play in a band. They played there for a long time and were the best band at the “Club Palomino”. I would go there as much as I could just to hear them play, and of course, always watching my favourite player. The sad part about it was I used to see him with a short blonde girl, not knowing if she was his girlfriend or wife.

After seeing them playing there for a long time, the “Club Palomino” closed down. Yes, the club had been sold. Wouldn’t you know it a huge townhouse sub-division was put up and the club was gone. So were all the bands and my favourite band, “Cheyenne”.
When I first found out about the club closing down, I wanted to approach “Cheyenne”; particularly the rhythm guitar player and ask where they would be playing in the future. But I didn’t have enough courage to do that. I guess things happen for a reason.

15 YEARS LATER:

As time went on I met someone and got married. That was a mistake. Eventually we got a divorce. I starting going out to bars, again, got tired of it and not meeting anyone decent enough. I wasn’t crazy about the bands playing at other bars either. Later, a friend told me to join a particular dating site on the Internet, which I thought I would never do. But, I thought I would check it out for fun as I heard so much about it through people even meeting their soul mates from that site.

Surprisingly enough, I had a few dates, meeting in public places, but just didn’t find the right one and thought I never would from a dating site. I sort of gave up on it until one night. After getting home from a bar, which I hated, I went on my computer. For some reason I logged in that site again which I was really glad I did. I got an interesting email from a guy and liked his picture. I was also touched by his email and that he was also interested in my picture and profile. From then on we started emailing each other quite a lot from that site. We seemed to have so much in common through our emails. We continued writing and eventually got on MSN, and chatted for quite some time. He was Bulgarian and I was Hungarian, how common was that! We discovered from our MSN chats that we had so much in common. It was really amazing. Our families even lived in the same town of all places. We chatted every night as often as we could.

And then, a miracle happened! We started chatting on our computers about music. Wow…we also liked all the same music and we both wrote songs. I told him I liked country music and used to frequent a particular bar about 15 years ago, which had closed down. Of course he asked me the name of the bar back then. I told him the “Club Palomino”. He was really surprised and told me he used to play there. I wasn’t sure whether to believe him or not! He said he would send me a picture of his band that played there. I thought, “yeah right” to myself as I waited patiently in front of my computer for the picture. Low and behold, a huge picture came up on my screen, “CHEYENNE” “CLUB PALOMINO”. I freaked! I couldn’t believe it! It was him in the picture with “Cheyenne”. The guy I was interested in who was the rhythm guitar player in my favourite band. I was so shocked that I went crazy seeing this picture! It was just unbelievable! Like a miracle happened suddenly! Like a fairy tale! We carried on chatting every moment we had for some time, and eventually he gave me his phone number. We started talking on the phone every night. It was just amazing all the things we had in common about everything! Yes, it was too good to be true!

After about 3 weeks of talking on the phone every night, chatting on the computer & exchanging pictures, we decided to meet. I was brave enough for him to pick me up at my mother’s place as I developed this trust in him, by his voice and his honesty. I met him downstairs in front of my mother’s apartment building. He got out of his car, and the first thing we did was look at each other and start laughing, and laughing like crazy, and couldn’t stop laughing! He took me to the local Canadian Legion where we talked, had a drink together (still laughing) and we got more acquainted. Eventually we went into another room and sat down at a table. After a while, he asked me if I didn’t mind if he got up on stage to do a solo. Hey, a man singing with his guitar was like being in heaven. He got up on stage and started playing his guitar and singing in front of an audience. That did it for me. I was hooked! And the guy I admired 15 years ago was performing in front of my eyes, and, was my date! I was in heaven!
We dated for about 2 years and it was absolutely wonderful. Eventually we bought a condo and have been living together for 2 ½ years now. Then, the final surprise! After moving into our condo, we looked out the window and to our astonishment what did we see? The office building of the dating site we joined of all things! What a coincidence that was! In March of 2008, it will be 5 years being together, playing music, and still laughing! We are just two peas in a pod!

He met my friend who I was with at the Club Palomino 15 years ago, and he also remembered seeing us dancing while his band “Cheyenne” played. He also remembered me standing at the bar at times. I used to watch him go to the bar for his coffee and I know our eyes met each other’s at that time. It sure is strange crossing one another’s paths some 15 years ago – and now, being together in a different time in the future, and remembering!
And by the way, that short blonde girl he was with at the Club Palomino, was the girl he eventually married which lasted 8 years. He went through a brutal divorce. He did tell me that when I first saw him at the Club Palomino 15 years ago, that I
should have approached him and told him “she was bad news”. It’s funny how life is – it just wasn’t meant to be back then. Fate brought us together. We met our “soul mates”!
Thanks to that Dating Site!

Jeannette & Rick

Niềm Hạnh Phúc Giản Dị

    “Trong cuộc đời mỗi người, có những lúc ngọn lửa trong tim ta bị lụi tàn nhưng sau đó lại bùng cháy lên, đôi khi chỉ bằng một cuộc tiếp xúc với một người nào đó. Chúng ta nên biết ơn những người đã giúp khơi dậy ngọn lửa tinh thần ấy trong ta.” (Albert Schweitzer)

Và câu chuyện tôi muốn chia sẻ với các bạn hôm nay là về một cuộc tiếp xúc kì diệu như thế!
Bạn không may mắn khi sinh ra đã mang trên mình một căn bệnh rất khó cứu chữa và có lẽ nó sẽ kéo dài dai dẳng suốt cuộc đời bạn? Bạn cảm thấy mỗi ngày trôi qua dường như thật vô nghĩa? Và đôi khi bạn tự hỏi tại sao mình lại không có được cuộc sống hoàn hảo như những người khác, với một cơ thể khoẻ mạnh và tình cảm được yêu thương, có thể làm những điều mình thích mỗi ngày?
lonely
Anh là một người có hoàn cảnh như vậy. Mang trên mình căn bệnh “máu khó đông” suốt hai mươi hai năm trời, nhiều lúc tôi thấy anh thật tuyệt vọng và dường như mất hết niềm tin vào cuộc sống! Những di chứng của căn bệnh quái ác đã khiến đôi chân của anh bị dị tật, và nỗi đau lớn nhất là hầu hết thời gian của mình anh gắn bó với….bệnh viện!

Anh đã từng học rất giỏi, và là một người con rất ngoan. Có lẽ anh sẽ trở thành sinh viên của một trường đại học Kinh tế tiếng tăm nào đó nếu như đến năm 18 tuổi căn bệnh của anh không phát tác nặng nề như thế. Là con trai duy nhất của một gia đình trí thức có ba chị em, anh luôn được hưởng một cuộc sống vật chất đủ đầy, được sống trong sự quan tâm của gia đình và cả mọi người xung quanh, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó, nhỏ bé thôi những có ý nghĩa hết sức lớn lao đối với mỗi con người…

Hẳn bạn hiểu đó là cảm giác thiếu vắng những hương vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa đúng không? Đã từng có những rung động mãnh liệt với người khác giới, nhưng chưa một lần anh được đáp lại, có lẽ bởi họ sợ hãi về tương lai mù mịt của anh, về sự sống bấp bênh của anh…

Nhưng anh vẫn có nghị lực sống tràn trề. Anh vẫn chấp nhận đối diện với bệnh tật mỗi ngày và quý trọng từng phút giây mình được tồn tại trên cuộc đời. Và mỗi khi nghe tin anh lại phải nhập viện, tim tôi như ngừng đập vài giây, cầu mong cho anh đủ sức chống chọi với căn bệnh quái ác đó. Tôi tin anh sẽ làm được, và sự thật đến hôm nay, anh vẫn làm được. Anh vẫn đăng kí theo học một khoá học của trường trung cấp và hiện tại, anh đã trở thành nhân viên của một công ty về xây dựng. Dù gia đình luôn ở bên, anh đã có thể tự tạo dựng cuộc sống bằng chính những thứ mình làm ra. Thật đáng khâm phục!

Cuộc đời có lẽ không bất công với bất kì ai, và một niềm hạnh phúc dường như không tưởng đã đến với anh. Cuối cùng anh cũng đã gặp được một nửa đích thực của riêng mình. Khuôn mặt anh rạng rỡ hơn bao giờ hết, vì anh đang mỉm cười cảm ơn cuộc sống tươi đẹp này!

Đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh, anh gặp chị trong một lần vào Huế điều trị. Chị xinh đẹp, có công việc khá ổn định và là con gái của một gia đình nền nếp. Nhưng có lẽ không gì tuyệt hơn, là chị đã thấu hiểu và thương cảm khi nhìn thấy những nỗ lực phi thường của anh, để vượt lên chính mình bất chấp số phận nghiệt ngã. Và anh chị đã đến với nhau như thế, không một chút băn khoăn, do dự; không một rào cản vật chất tầm thường nào. Hiếm có người con gái nào có tấm lòng cao cả và thánh thiện đến vậy!

“Thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt. Một số hoàn toàn xa lạ với bạn, một số khác rẩt gần gũi như người trong gia đình. Thật xúc động khi biết rằng trên thế giới vẫn còn rất nhiều người vui vẻ trao tặng một cái chạm tay yêu thương, một vòng tay ấm áp hoặc đôi tai biết kiên nhẫn lắng nghe. Họ giống như những thiên thần nâng ta dậy khi đôi cánh của ta quên đi cách bay”. (Steve Goodier)
yeunhau
Cuộc tiếp xúc của anh chị xuất phát từ sự đồng điệu về tâm hồn và sự rung cảm với nỗi bất hạnh của người khác. Chị sẵn sàng đưa bàn tay nhận cái chạm của tình yêu thương, lắng tai nghe những lời chia sẻ của anh bằng một trái tim nồng ấm và mở rộng vòng tay đón những vỗ về chân thật từ anh. Chính chị đã làm ngọn lửa sắp lụi tàn trong anh lại sáng bừng lên để chỉ hướng cho anh đi đến tương lai tươi đẹp. Và tình yêu được nuôi lớn từ những điều giản dị ấy, những điều giản dị nhưng không hẳn ai cũng đủ dũng cảm để kiếm tìm và chinh phục hạnh phúc đích thực cho mình.

Sau những tháng ngày gần gũi, gắn bó và tìm hiểu những giá trị thực sự trong tâm hồn của nhau, hôm nay là ngày vui của anh chị. Biết bao người đã ngạc nhiên và chúc mừng cho một mầm yêu đẹp đẽ đến ngày nở rộ. Cha mẹ anh đón niềm vui lớn lao trong những giọt nước mắt hạnh phúc. Gia đình anh ai cũng phấn khởi và chúc phúc cho tình yêu của anh chị. Và người hạnh phúc nhất hẳn nhiên là anh, vì anh đã tìm thấy được hạnh phúc của mình một cách giản dị như thế. Anh chị tay trong tay và nhìn thấy một thiên đường rộng mở trong đôi mắt của nhau. Ở thiên đường đó, không có chỗ cho sự ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, không có chỗ cho những rào cản của số phận khắc nghiệt. Ở đó, luôn tràn ngập sự mầu nhiệm của lòng quan tâm, của sự hi sinh cao cả cho người mình yêu thương. Ở đó, niềm tin vào cuộc sống của mỗi con người sẽ không bao giờ vụt tắt!

Đâu đó trong tâm hồn tôi những ca từ và giai điệu đẹp của ca khúc “Ngày cưới” (Đỗ Bảo) vang lên như một lời chúc phúc cho anh chị:

Ngày cưới để ta nguyện ước chung một tương lai
Ngày ta mong ước riêng dành cho ai ngày ta sẽ về bên nhau mãi mãi
Ngày cưới, để đôi ta hạnh phúc trái tim ta mừng vui
Phút nguyện thề đắm đuối với trăng sao trên trời thấy tình yêu sang trang
Câu chuyện đời sang trang
Ngày cưới để ta ra ngắm xem đời còn thênh thang
Để ta vun đắp mối tình trong sáng
Ta không quên mang tình theo năm tháng.
…”

Và cũng chính lúc này đây, tôi nhận ra hạnh phúc đâu phải chỉ đến từ những điều lớn lao, vĩ đại mà thực xa vời, mà nó còn xuất phát từ những điều giản dị xung quanh mình!

Ca khúc Ngày Cưới của nhạc sĩ Đỗ Bảo


Ca sĩ: Tấn Minh – Ngọc Anh

Thảo Vi