Chân vui (Happy Feet), video cuối tuần. Hãy nhịp chân theo điệu vũ của các chú Cánh Cụt này nhé ! Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ ! Anh Trần Đình Hoành nối link.
Brunei, Văn Hóa, quốc gia ASEAN có mức sống cao nhất trong vùng, chị Loan Subaru.
Không gục ngã, Nguyễn Bích Lan bị bệnh nan y từ năm 13 tuổi, đã có lúc không đủ sức bưng bát cơm, nhưng vẫn đủ sức tự học anh văn để ngày nay dịch nhiều tác phẩm văn học.
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ. Nếu không đi picnic, dancing hay thăm người nghèo, thì ít ra cũng nhịp chân theo vũ điệu Happy Feet của các chú Cánh Cụt này nhé !
Negara Brunei Darussalam, thường được gọi là Vương quốc Hồi giáo Brunei hay đơn giản là Brunei, là một nước nằm trên đảo Borneo, ở Đông Nam Á. Nước Brunei giàu dầu lửa và khí gas, một thành viên của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN), Diễn đàn Hợp tác Kinh tế châu Á – Thái Bình Dương (APEC) và thuộc Khối Thịnh vượng chung Anh. Về mặt chính trị và chính phủ: người đứng đầu nhà nước và chính phủ Brunei là Vua Hassanal Bolkiah.
Theo tiếng Malay, Brunei Darussalam có nghĩa là Nơi ở của hoà bình. Diện tích toàn đất nước là 5.765 km2, dân số khoảng 380.000 người, được hình thành cuối thế kỷ 14. Nằm lọt thỏm giữa đảo Borneo của Malaysia và nhìn ra biển Đông, Brunei có trên 75% diện tích là rừng cây nên thành phố và rừng gần gũi, hài hòa. Người ta có lý khi ví Brunei là “hòn ngọc xanh” của Đông Nam Á. Không có những tòa nhà chọc trời, không có những quán cóc bên đường, không có bóng một chiếc xe máy hay xe đạp nào, rất ít thấy người rảo bộ trên đường phố… Brunei Darussalam thật yên bình đúng với tên gọi của nó.
Một trong những ấn tượng đầu tiên ở Brunei là giao thông. Thành phố toàn xe hơi (thống kê: mỗi gia đình bình quân sở hữu ba xe hơi!). Tuy nhiều xe hơi và chạy với tốc độ khá cao, chủ nhân của những chiếc xe không bao giờ tranh cướp đường, không một tiếng còi xe, và họ kiên nhẫn chờ đợi để đến lượt rẽ vào phần đường của mình. Khi bạn muốn qua đường, họ sẵn sàng dừng lại, cười rất thân thiện, ra hiệu rất lịch sự và nhường đường cho bạn.
Tuy nhiên, vì quá nhiều xe hơi, nên rất ít xe bus và taxi (trung bình chỉ có 50,000 chiếc taxi trong toàn Brunei). Do đó, rất khó để bạn có thể đón một chiếc taxi khi cần. Tôi may mắn có dịp đến Brunei vào kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán năm 2008. Ngày đầu tiên, loay hoay mãi không bắt được taxi, chờ mãi mới gặp được và hỏi một người đi đường: “Làm thế nào để bắt được taxi?” (How can I catch a taxi?), thì ông ấy cười và trả lời rất hóm hỉnh: “Bạn phải chạy theo để bắt được taxi” (You have to run to catch it!!!). Và sau đó…ông ấy dùng điện thoại công cộng để gọi taxi giúp tôi! 🙂
Thánh đường Hồi giáo
Vì Đạo Hồi là tôn giáo chính thức của Brunei, Brunei có rất nhiều thánh đường Hồi giáo (với hơn 100 thánh đường), với kiến trúc đặc trưng là mái hình chóp với hai màu trắng – vàng. Các thánh đường rất lộng lẫy, các chóp mái dát vàng – đỉnh chóp thường bằng vàng ròng.
Nhiều người biết rõ là trong tháng Ramadhan những người theo đạo Hồi không ăn, không uống từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Vì thế nếu bạn là người nước ngoài có mặt ở đây vào tháng này, để tôn trọng họ, bạn nên tránh ăn uống trước mặt họ. Kết thúc tháng Ramadhan là bắt đầu bốn ngày lễ truyền thống được tổ chức hàng năm của Brunei gọi là Hari Raya Aidilfitri. Ngày đầu tiên của Hari Raya là sự xum họp của con cháu trong gia đình, họ hàng. Sang ngày thứ hai gọi là ngày Mở cửa (Open house), mỗi gia đình đều chuẩn bị các món ăn dân tộc để thết đãi khách và bạn bè đến “xông nhà”. Tuy nhiên khi đến nơi bạn nhớ quan sát xem đâu là bàn ăn dành cho phái nữ, đâu là bàn ăn dành cho phái nam, vì theo luật Hồi giáo, trong các bữa tiệc công cộng nam nữ không được ngồi ăn chung cùng bàn (kể cả trong tiệc cưới cũng vậy). Cũng trong ngày thứ hai của lễ này, Hoàng cung Brunei bắt đầu mở cửa trong ba ngày để đón tất cả mọi người vào thăm. Khách thăm có vinh dự được bắt tay Quốc vương, Hoàng hậu cùng các thành viên trong gia đình Hoàng gia…
Kampong Ayer
Nếu đến Brunei mà không đến thăm Kampong Ayer (Water Village: Làng nổi) – nơi được mệnh danh là “Venice của Phương Đông” – thì có nghĩa bạn chưa bao giờ đến Brunei. Chỉ 10 phút đi bằng thuyền máy từ bất cứ bến thuyền nào trên sông, bạn sẽ tới một ngôi làng trên mặt nước khá rộng và nổi tiếng thế giới, nơi có 600 năm tuổi với gần 500 căn hộ , khoảng 30.000 cư dân sinh sống. Trường học, thánh đường, bệnh viện, cơ quan hành chính… cũng là những nhà nổi. Trước mỗi nhà đều có cầu tàu cho thuyền cập. Đây thực sự là biểu tượng của truyền thống văn hóa lâu đời và là niềm tự hào của người dân Brunei.
Những thứ tốt nhất trong cuộc đời lại ở gần chúng ta nhất: Hơi thở trong lỗ mũi, ánh sáng trong đôi mắt, bông hoa ở dưới chân, nhiệm vụ đang trên tay, và con đường chính trực ngay trước mặt. Vậy thì, đừng hái sao trên trời, nhưng cứ làm những công việc bình thường của đời sống khi chúng đến, và biết rằng, nhiệm vụ hàng ngày và thức ăn hàng ngày là những điều ngọt ngào nhất của cuộc sống.
Nguyễn Minh Hiển dịch
.
The best things in life are nearest: Breath in your nostrils, light in your eyes, flowers at your feet, duties at your hand, the path of right just before you. Then do not grasp at the stars, but do life’s plain, common work as it comes, certain that daily duties and daily bread are the sweetest things in life.
Nguyễn Bích Lan bị bệnh nan y từ năm 13 tuổi và không đến trường được nữa. Đời cô tưởng chấm dứt khi chỉ còn da bọc xương, luôn gặp tai nạn mà đến chén cơm cũng không đủ sức cầm lên miệng. Tuy nhiên, cô vẫn sống với cháy bỏng tình yêu cuộc sống và lòng nhân ái. Lan đã tự viết cổ tích cho chính cuộc đời tưởng mãi mãi sẽ là bất hạnh của mình. Cô gái trẻ miền quê nghèo chiêm trũng hiện đang được nhiều người biết đến với những tác phẩm văn học dịch đầy tính nhân văn.
Cuộc sống của người dân vùng biên (xã Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển, tỉnh Cà Mau) còn nhiều khó khăn, số hộ nghèo, số lao động không có việc làm vẫn còn nhiều. Sống gắn bó với người dân tại đây, các chiến sĩ đồn Biên phòng 680 đã tìm mọi cách để giúp thanh niên vượt khó, hỗ trợ việc làm và vốn cho 15 gia đình trẻ vay. Không chỉ giúp dân vượt qua đói nghèo, bộ đội đồn Biên phòng 680 còn hỗ trợ những hộ dân nghèo làm nhà tình nghĩa, tình thương bằng tiền được trích ra từ đồng lương vốn ít ỏi của mình. Cảm cái nghĩa, cái tình của những người lính, người dân và thanh niên địa phương luôn coi bộ đội như người thân của mình.
Nhan đề đầu tiên mình dùng cho bài này là Trưởng thành của tri thức. Viết một tí mới thấy là “trưởng thành” chưa đủ nghĩa, mà phải là “sinh trưởng.” Ta không thể “trưởng” nếu ta không “sinh”. Sống mà như là “tử” thì không thể “trưởng” được (Dù là có trưởng tử 🙂 . Nhưng trưởng tử không sinh, thì cũng chỉ là tử trương có sình 🙂 ). Vì vậy, phải đổi nhan đề lại là Sinh trưởng của tri thức. Trưởng thành thực sự có nghĩa là sinh và trưởng. Nhưng, đâu là căn bản của sinh trưởng? Continue reading Sinh trưởng của tri thức→