Chỉ là chạm tay nhau

 

Chào các bạn,
touching a leper
Đã lâu lắm rồi mình mới có dịp trở lại thăm làng phong EaHLeo, cách Tp. Buôn Ma Thuột khoảng 90 km về hướng Gia Lai. Đây là một nơi hẻo lánh, “khỉ ho cò gáy” và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là những em nhỏ với làn da nứt nẻ cháy nắng, chân không dép, đầu không mũ, áo quần rách rưới lem luốc… Thấy mình đến, những cặp mắt ngây thơ nhìn như mong chờ một điều gì đó cùng với sự ngỡ ngàng không kém phần vui mừng khi thấy mình đến thăm.

Mình vào nhà Ama Lath, một người đàn ông gầy gò ốm yếu, bàn chân trái không còn ngón nào. Những người ở đây đa số đều có thân hình gầy yếu và dị dạng, họ không còn đủ sự nguyên vẹn của một con người, vì những con virus Hansen đã lấy đi một phần chi thể của họ. Người cụt chân, người cụt tay, người mất mũi, người mất mắt… Có lẽ vì như vậy mà làm cho nhiều người cảm thấy sợ hãi, ngại ngùng khi đến với họ!

Họ bị khoanh vùng ở một nơi riêng biệt, thiếu thốn cả vật chất, văn hóa lẫn tinh thần… Bữa ăn của họ là những gì họ tìm được trong rừng như lá nhíp, củ mài, dế và thậm chí là những chú chuột nhắt. Tuy mình đã sống với anh em dân tộc như người trong một gia đình, đã cùng ăn cùng uống với họ, cùng chia sẻ những bữa cơm rất đạm bạc với họ, vậy mà hôm nay, khi bước chân vào nhà Ama Lath, mình không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy những chú chuột nhắt đã được nướng chín đặt trên một cái đĩa sắt cũ kỹ, và đã được cất dành từ hai ngày trước. Đây là bữa ăn thịnh soạn nhất đối với gia đình. Mình thầm nghĩ không biết đến khi nào họ mới có cuộc sống như bao người bình thường khác, khi nào những em bé mới được ăn ngon mặc đẹp, khi nào mới được tiếp cận ánh sáng văn minh của xã hội.

Mình ngồi một lúc thì những người chung quanh đến chơi cũng khá đông. Mình chia sẻ cho họ những phần quà mình mang theo. Họ vui sướng, mân mê gói quà trên tay. Và điều làm cho mình thấy cảm động nhất đó là niềm vui của họ dâng cao khi họ được mình cầm lấy bàn tay tật nguyền của họ, khi mình chạm đến họ, quan tâm chia sẻ niềm vui nỗi buồn với họ. Vì thế mặc dầu họ đau đớn trong bệnh tật, dù hẩm hiu trong số phận, nhưng khi gặp mình, họ như vơi đi những buồn tủi ấy. Khuôn mặt họ rạng rỡ hẳn lên, đôi khi kèm theo những giọt nước mắt hạnh phúc như em Y Phong hôm nay.

Em Y Phong, một thanh niên ba mươi bảy tuổi đã phát hiện bị bệnh phong khi em mười một tuổi. Hiện giờ em bị virus Hansen ăn hết mũi, để lại trên khuôn mặt em một lỗ lớn, làm khuôn mặt em rất dị dạng nên em thường xuyên nhét vào đó một miếng gạch. Hôm nay, khi mình ở nhà Ama Lath, em cũng đến với khuôn mặt có một miếng gạch trám vào chỗ trống của mũi. Mình đến bên em, cầm tay em, đặt vào đó một số bông gạc và chỉ cho em cách sử dụng để em khỏi nhét miếng gạch vào mũi khi ra đường.

Em Y Phong đã khóc và nói: Hơn mười mấy năm rồi, hôm nay mới có người dám cầm vào tay em… Qua đó mình cảm nhận được họ mong muốn được cảm thông, được yêu thương và sự sẻ chia của người khác biết bao!!!

Matta Xuân Lành
 

8 thoughts on “Chỉ là chạm tay nhau”

  1. Chỉ là một việc nhỏ, nhưng để làm được, phải có một tấm lòng lớn!

    Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng khi làm được, thì có tác động lớn!

    Như một cái chạm tay…của Xuân Lành!

    Chúc Xuân Lành mãi Xuân, mãi Lành. Và luôn đem mùa Xuân điều Lành đến mọi người.

    Like

  2. Hi chị Quỳnh Linh,

    Nhờ câu hỏi của chị mà em mới tìm đọc bài này. Em gửi chị và cả nhà ạ.

    Cả nhà có yên tâm nhé, bệnh phong là bệnh rất khó lây.

    Bệnh phong không phải là bệnh di truyền

    Báo Tin tức
    Bệnh phong (người miền Nam hay gọi là bệnh cùi, miền Bắc gọi là bệnh hủi), là bệnh nhiễm khuẩn mạn tính gây bệnh ở da và thần kinh ngoại biên, có thể để lại di chứng tàn tật nặng nề cho người mắc bệnh.

    Do có nguyên nhân là vi khuẩn, nên bệnh phong là bệnh lây truyền, chứ không di truyền từ đời này sang đời khác như nhiều người lầm tưởng. Có 3 yếu tố tham gia vào quá trình lây lan bệnh phong và làm cho bệnh phong lây ít và rất khó lây là vi khuẩn Hansen gây bệnh, đường lây, và sức đề kháng của mỗi người.

    Vi khuẩn Hansen là vi khuẩn ký chỉ sống được trong tế bào da và thần kinh ở người, ra ngoài cơ thể nó chỉ sống được không quá 48 giờ. Chỉ có người mắc bệnh phong nặng, mà chưa được điều trị thì vi khuẩn còn sống mới có thể lây bệnh sang cho người lành. Nhưng chỉ 5 ngày sau khi bệnh nhân phong được điều trị thì vi khuẩn sẽ yếu đi và không còn khả năng lây lan bệnh cho cộng đồng nữa.

    Mặt khác, bệnh phong chủ yếu lây lan qua đường hô hấp và qua các vết thương trầy xước trên da. Người bệnh phong nặng, khi chưa uống thuốc điều trị, sẽ phóng ra bầu không khí những hạt sương nước mũi li ti chứa nhiều vi khuẩn bệnh phong, nhưng chỉ có một tỷ lệ nhỏ (ít hơn 30%) còn khỏe mạnh và có khả năng gây bệnh cho người bị nhiễm mới. Nếu đã uống thuốc, những hạt sương nước mũi đó càng chứa ít vi khuẩn còn sống (dưới 5%) và bị yếu đi nhiều nên khả năng gây bệnh càng khó khăn.

    Bệnh phong khó lây vì còn tùy thuộc vào sức đề kháng tự nhiên của mỗi người khác nhau. Khoảng 90% dân số trên thế giới có sức đề kháng tự nhiên chống lại bệnh phong, không mắc bệnh cho dù họ có tự tiêm truyền vi khuẩn còn sống vào cơ thể. Theo một số tài liệu nghiên cứu khoa học khác, tỷ lệ lây lan bệnh giữa những cặp vợ chồng với nhau chỉ từ 3 đến 6%, nghĩa là

    phải tiếp xúc rất mật thiết và lâu dài với người bệnh chưa điều trị thì mới có nguy cơ mắc bệnh phong…

    Như vậy, bệnh phong không đáng lo ngại như nhiều người từng quan niệm. Sự quan tâm, giúp đỡ, sẻ chia của gia đình và cộng đồng xã hội… sẽ là động lực giúp bệnh nhân phong vượt qua mặc cảm để sống chan hòa với những người xung quanh.

    Phương Liên (tổng hợp)

    Like

  3. Thật cảm phục soeur Lành! Phải có cái tâm từ ái lớn lắm mới đủ can đảm làm như vậy!

    Like

  4. “Chỉ là chạm tay nhau..”, nghe thì thật đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng không dễ để thực hiện tí nào 😦

    cám ơn chị Lành vì bài viết và..vì đã cầm tay Y Phong 🙂

    Like

  5. Hi Quỳnh Linh và Anh Can

    Theo mình được biết thì cho đến bây giờ người ta cũng không rõ đường lây lan của virus Hansen chỉ biết một điều là nó rất ít lây và thời gian ủ bệnh của nó tương đối rất dài có khi cả hàng chục năm.

    Điều bảo vệ mình tốt nhất là khi vào trại phong đừng để trên người của mình có vết thương hở (như các vết xước) là tương đối an toàn 😀

    Like

  6. Chuyện S.Lành kể rất hay, mình tuy dạn nhưng nhiều lần đi trại phong, mình cũng không dám nghĩ tới nắm tay người bệnh.

    Có lần mình đi chung xe làm từ thiện nhưng khi đến nơi, rất nhiều cô gái đã khộng dám xuống xe vì…sợ 😀

    Like

  7. Nhiều lúc em vẫn hỏi: tiếp xúc với người bệnh phong, hay người bệnh phong đã ổn định thì có rất nguy hiểm không? Mức nào là an toàn? Vì có lẽ trong những mất mát mà người bệnh phong phải chịu đựng, điều đau khổ nhất là sự chia cách với cộng đồng, loại bỏ, ghẻ lạnh của cộng đồng. Nỗi đau tinh thần thường nhức nhối nhất.

    Like

Leave a comment