Carmen Monarcha và Carmen Habanera.

Carmen Monarcha  sinh ngày 27 tháng 8 năm 1979 ở Belém, miền bắc Brazil. Cô sinh trưởng trong một gia đình nghệ thuật với cha là một nhà văn nổi tiếng người Bồ Đào Nha,và mẹ là một ca sĩ nổi tiếng người Brazil.

Từ nhỏ,  cô đã được đào tạo để trở thành một nghệ sĩ chơi cello trong các buổi hòa nhạc. Cô tâm sự : ” Suốt thời thơ ấu, tôi đã gắn bó ở Rio de Janeiro. Nhưng có lẽ, thay đổi lớn nhất trong tôi là khi tôi khoảng 14 tuổi, gia đình tôi chuyển đến Sao Paulo, một đô thị lớn ở Brazil. Ở đó, tôi được đến các buổi hòa nhạc cùng với mẹ, nơi mà bà  đang hát. Tôi nhớ, trong một buổi diễn của mẹ, lần đầu tiên tôi đã cảm thấy thế nào là âm nhạc.Tôi có thể ghi nhớ chính xác, âm nhạc  tạo cảm xúc  mạnh mẽ đến tôi như thế nào khi Mẹ vừa cất lời ca. Chính lúc đó, tôi biết: Tôi muốn là một nghệ sỹ!. Tôi rơi vào tình yêu âm nhạc hết sức tự nhiên với âm thanh ấm áp của cello… ” .

Bên cạnh đó, Carmen cũng chơi piano. Cô đặc biệt thích chơi các bản nhạc của Gershwin. Từ cha, cô được thừa hưởng một niềm đam mê ca từ . Carmen rất yêu văn học, cô luôn chăm chú  đọc và tìm hiểu ngôn từ với bất kỳ cuốn sách mà cô có được. Cuối cùng cô nhận ra rằng, cô có thể kết hợp cả hai niềm đam mê, âm nhạc, văn học và ca hát .

Carmen bắt đầu khởi nghiệp ca hát của mình rất bài bản. Cô học hát cơ bản tại Brazil. Sau khi kết thúc khóa học, cô đã đến Maastricht ở Hà Lan để được đào tạo chuyên sâu về thanh nhạc. Khi việc học tập ở Hà Lan hoàn thành, cô trở về quê hương. Nhưng không lâu sau, theo lời mời của nhạc trưởng André Rieu, cô quay trở lại châu Âu để trình diễn như một nghệ sĩ độc tấu cho các chuyến lưu diễn của ông (năm 2003) và cô đã ở lại với dàn nhạc kể từ đó.

Với chất giọng nữ cao, Carmen xuất hiện trong nhiều chương trình phát sóng truyền hình PBS tại Hoa Kỳ và được khán giả đón nhận nồng nhiệt với nhiều lời khen ngợi, đặc biệt khi cô thể hiện bài hát Gypsy của nàng Carmen trong trích đoạn Carmen Habanera.

Xin được giới thiệu với các bạn đoạn trích trong vở nhạc kịch Carmen:

Chuông nhà máy rung, các cô gái quấn thuốc xuất hiện được các chàng trai trẻ đã tụ tập tại đó chào đón và tán tỉnh (“La cloche a sonné”).  Các cô gái bước vào vẫn  đang hút thuốc lá, và cuối cùng Carmen xuất hiện. Tất cả các chàng trai đều hỏi cô khi nào cô sẽ yêu họ (“Quand je vous aimerai?”). Carmen trả lời: Khi nào tôi sẽ yêu ư? Đừng hỏi tôi điều đó, vì tôi không biết. Tôi sẽ yêu, có lẽ thế. Có thể là rất lâu nữa, cũng có thể là ngày mai. Nhưng chắc chắn một điều, là không phải lúc này.

Rồi trước những ánh mắt đắm đuối tuyệt vọng của những kẻ si mê nàng, ánh mắt ganh tị thù hằn của những kẻ căm ghét nàng, Carmen bình thản nhấc gót xoay mình theo một điệu nhảy du mục. Vẻ duyên dáng, nhẩn nha của cánh tay và nếp váy xen giữa vẻ sôi nổi mãnh liệt của ánh mắt và bước chân. Nàng không nhảy cho đám đông kia xem, nàng đang nhảy bên đống lửa dưới bầu trời thảo nguyên đầy sương đêm và tràn ngập hơi thở tự do. Chẳng ánh mắt nào, chẳng lời nói nào có thể ngăn cản nàng ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Dáng vẻ ngang tàng nhưng đôi mắt lại hiền dịu. Và Carmencita hát, bài hát gypsy của nàng – giai điệu của đoạn Carmen Habanera.:

L’amour est un oiseau rebelle

que nul ne peut apprivoiser,

et c’est bien en vain qu’on l’appelle,

s’il lui convient de refuser.

Rien n’y fait, menace ou prière,

l’un parle bien, l’autre se tait:

Et c’est l’autre que je préfère,

Il n’a rien dit mais il me plaît.

L’amour! L’amour! L’amour! L’amour!

L’amour est enfant de Bohème,

il n’a jamais, jamais connu de loi;

si tu ne m’aimes pas, je t’aime:

si je t’aime, prends garde à toi! (x2 lần)

L’oiseau que tu croyais surprendre

battit de l’aile et s’envola …

l’amour est loin, tu peux l’attendre;

tu ne l’attends plus, il est là!

Tout autour de toi, vite, vite,

il vient, s’en va, puis il revient …

tu crois le tenir, il t’évite,

tu crois l’éviter, il te tient.

L’amour! L’amour! L’amour! L’amour!

L’amour est enfant de Bohème,

il n’a jamais, jamais connu de loi;

si tu ne m’aimes pas, je t’aime:

si je t’aime, prends garde à toi! (x2 lần)

Dịch nghĩa:

Ai có thể thuần phục được tình yêu,

Vì nó có khác gì con chim hoang dại?

Ai gọi được nó quay lại,

Khi nó đã muốn bay đi ?

Dù người có van xin hay doạ nạt,

thì cũng có ích gì đâu hỡi kẻ cuồng si.

Em chẳng thiết người nói những lời hoa mỹ.

Chàng chẳng nói một lời, nhưng lại là người em yêu.

Tình yêu như đứa trẻ du mục chẳng biết vâng lời.

Mặc cho chàng thờ ơ, em vẫn yêu chàng.

Và hãy coi chừng, một khi em đã đem lòng yêu .
Tưởng rằng đã bắt được mi, vậy mà mi lại vùng bay mất, hỡi tình yêu , hỡi cánh chim bất trị.

Tình yêu ở đâu đó, người hãy biết đợi chờ.

Khi không để ý, thì nó bỗng đến bên.

Tình yêu ở đâu đó, cứ đền rồi đi, rồi trở lại như cơn gió.

Người tưởng đã nắm được nó, rồi lại để vuột mất,

Người cố trốn chạy, thì nhanh thay nó lại tóm lấy người .
Nhưng để chứng tỏ rằng phụ nữ luôn nói một lời, làm một nẻo, Carmencita kết thúc bài hát và điệu nhảy của mình bằng cách ném bông hồng đỏ thắm của mình lên trán chàng sĩ quan Don José, làm chàng ta quên béng ngay mình là ai và cách đấy không lâu lắm chàng vừa quyết định đính hôn với cô hàng xóm hiền lành của chàng. Tuy nhiên cần phải tha thứ cho chàng thôi, vì Love is a rebellios bird that nobody can tame.

Xin mời các bạn cùng thưởng thức qua phần trình bày bằng tiếng Pháp  của cô ca sỹ người Brazil Carmen Mornacha.

Thủy Y Sinh

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s