Rỗng như cái tách

Chào các bạn,

Hôm nay chúng ta đọc lại truyện Tách trà, truyện Thiền đầu tiên, và có thể xem như là truyện cuối, trong tập 101 Truyện Thiền.

    Nan-in, một thiền sư thời Minh Trị Thiên Hoàng (1868-1912), tiếp một giáo sư đại học đến để hỏi về Thiền.

    Nan-in rót trà. Thiền sư rót đầy tách của giáo sư, và cứ tiếp tục rót.

    Vị giáo sư nhìn trà tràn ra ngoài cho đến lúc ông không nhịn được nữa, “Tràn ra ngoài rồi, không thêm được nữa!”

    “Như là tách trà này,” Nan-in nói, “ông đầy ý kiến và phỏng đoán. Làm sao tôi có thể chỉ Thiền cho ông nếu ông không đổ sạch tách của ông trước?”

Muốn học Thiền, hay bất kỳ môn gì, bạn phải gạt bỏ mọi ý kiến, phỏng đoán, giả định, giả thuyết, kết luận… có sẵn trong đầu. Đầu phải trống như tờ giấy trắng, để có thể học môn học mới.

Nhưng, nếu đầu bạn hoàn toàn trống rỗng, không có gì bám trong đó, thì đó là “vô chấp”, tâm rỗng lặng, đó chính là Thiền.

Nghĩa là sao? Nghĩa là: Thiền là chẳng học gì mới. Chỉ là học gạt bỏ mọi vướng víu, mọi chấp trước, trong đầu mình.

Muốn vào được nước Thiên đàng thì phải như trẻ thơ. Nghĩa là sao? Nghĩa là ta không cần học gì mới, chỉ cần xóa tất cả mọi thứ ta đã học khi “khôn lớn” ra khỏi đầu: thành kiến, giả định, kết luận, tham lam, giành giật, ganh tị… Nếu bỏ hết các thứ này, ta thành như trẻ thơ. Thiền!

Chúc các bạn luôn có tâm Thiền.

Mến,

Hoành

© copyright 2016
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s