Chào các bạn,

Hồi trước đọc Thánh Kinh, có một điều mình không hiểu, đó là chuyện Adam và Eva không nghe lời Thượng đế, ăn trái cấm, cho nên bị đuổi ra khỏi Vườn Địa Đàng và con cháu, tức là chúng ta ngày nay, mang Tội Tổ Tông (Original Sin) do di truyền từ Adam và Eva.
Trên bề mặt triết lý, câu chuyện này có vẻ bất công—ai làm nấy chịu, mắc mớ gì đến tui, bao nhiêu trăm nghìn năm rồi, mà tui vẫn phải chịu tội cho cái ông dại gái đó là sao?
Dù vậy, chúng ta vẫn không dễ gạt bỏ câu chuyện đó ra ngoài 100%, bởi vì chính ta cũng nhận thấy là có cái gì đó trong ta luôn thúc đẩy ta làm điều xấu, điều tồi, điều ta không muốn làm, điều ta làm xong là ân hận… Sự thúc đẩy bên trong đó phải chăng là Tội Tổ Tông, cái gốc di truyền, làm chủ mọi hành động tồi tệ tội lỗi của ta ?
Cho đến ngày nay, mình hiểu Tội Tổ Tông, cái gốc thúc ta làm chuyện bậy đó là gi.
Đó là “cái tôi”.
Chúng ta sinh ra là đã có “cái tôi” đi theo. Và từ đó ta được giáo dục để vun bồi cái tôi của mình—học giỏi, đẹp, nhiều tài, giật đủ mọi giải thưởng, nổi tiếng, vợ/chông đẹp, chức tước, con cái giỏi giang, nhà cửa cao rộng… Tất cả đều là cái tôi.
Rồi vì những thứ ta mơ tưởng đó mà sinh ra kiêu căng, cạnh tranh, ganh tị, giành giật, trầm uất, đau khổ, nước mắt, làm tình làm tội nhau, kể cả giết nhau…
Tất cả đều từ cái tôi mà sinh ra. “Cái tôi” là Tội Tổ Tông mà mỗi chúng ta sinh ra đã có nó đi theo.
Và dẹp bỏ được cái tôi đó—vô ngã—là đạt được Niết Bàn.
Hay trong nhà thờ Ki tô giáo, “rửa tội” với nước (Baptism) là hình thức tuyên bố tôi trở lại với Thượng đế, giao phó hồn và xác tôi hoàn toàn vào tay Thượng đế, tức là total submission, loại bỏ cái tôi hoàn toàn khỏi tay tôi.
Dù trong truyền thống tâm linh nào, thì “cái tôi” cũng là nguồn gốc mọi tội lỗi. Và không những đó là nguồn gốc mọi tội lỗi, đó còn là nguồn gốc của mọi thất bại ở đời.

Cái tôi cao thì teamwork tồi, đường công danh khó tiến. Làm lãnh đạo mà cái tôi lớn thì có lúc sự nghiệp sụp đổ. Trong đời sống cá nhân thì cái tôi làm cho mọi liên hệ với bạn bè thành yếu kém. Ngay cả liên hệ tình yêu, hay với mọi người trong gia đình–vợ/chồng con cái– cũng thành một chiều, không có sức mạnh.
Tức là, cái tôi không chỉ là nguồn gốc của mọi khổ đau và tội lỗi như nhà Phật nói, nó còn là nguồn gốc của nhiều thất bại của ta trên đời.
Dẹp bỏ cái tôi—yêu quý và quan tâm đến mọi người quanh mình—chính là cuộc chuyển hóa lớn lao, mở cho chúng ta một con đường mới, trong đó ta sẽ thành công hơn trong việc mang lại hạnh phúc an lạc cho chính ta, và thành công hơn trong mọi công việc ta làm ở đời, dù đó là kỹ thuật, kinh doanh hay chính trị.
Cho nên các bạn hãy thực tập giảm bớt cái tôi và tập trung vào yêu người, quý người. Khiêm tốn. Bạn chỉ có một cách giảm cái tôi là yêu người, quý người. Không thể khiêm tốn mà không yêu quý người khác.
Chúc các bạn một ngày thành đạt.
Mến,
Hoành
© copyright 2012
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com
Hi Trang,
Cái gì trên đời cũng có thể làm mình bị chi phối xấu xa, tức là bị chấp vào đó – tình, tiền, danh tiếng, địa vị, ăn ngon, mặc đẹp, bằng cấp, tôn giáo, chính trị, sắc đẹp, giáo pháp… Bất cứ từ nào có trong tự điển đều có thể là điều em chấp vào. Em có thể làm mọi thứ này mà không chấp, hoặc chấp hết thảy mọi thứ.
Chấp là do trái tim mình, chẳng do cái gì ở đời cả.
Ngày nào em còn cho rằng một thứ gì đó bên ngoài em là nguồn tội lỗi, thì em chẳng biết gì hết về cái gì trong đầu em đang chỉ huy em.
a. Hoành
LikeLike
Hi anh Hoành,
Cái tôi có liên quan đến kinh tế ko anh? Em thấy con người khi hăng say vào kiếm tiền, thường là bị đồng tiền chi phối. Có lần em nhớ Chúa còn ko wan tâm đến mình, huống chi là kinh tế. Em còn hơi lấn cấn chỗ này, anh chỉ thêm cho em biết nhé. Cảm ơn anh rất nhiều ạ!
E.Trang
LikeLike
Hi Phương,
Em nói rất đúng. Cái tôi rất khôn khéo, luôn tìm được nhiều cách để qua mặt mình.
Nhưng nếu mình để ý đến cái tôi thường xuyên quá, mình sẽ hấp dẫn thêm cái tôi vào mình. Mình sẽ luôn luôn thua cuộc.
Cách giải quyết là đặt trọng tâm vào yêu người. Thì tự nhiên cái tôi sẽ từ từ mất đi.
Chúc em vui.
A. Hoành
LikeLike
Hi anh,
Dẹp bỏ “cái tôi” càng ngày càng khó anh ạ.
“Cái tôi” sao mà khôn khéo quá!
Nhưng không phải là chuyện không thể.
Cố gắng tập trung vào mọi người, vào cuộc đời… thì có ngày cũng sẽ hiểu được “không tôi”
“Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân” – Kinh hoà bình.
Em Phương
LikeLike
@ Hi Thuận : Uh, chị em mình chắc gặp nữa rồi, có em tám thì còn gì bằng
@Hi chị QL : Ấy,hai chị em em không thể giảng nổi kinh đâu chị, chỉ chạy vòng quanh mà tán thán thôi chị,hihi. Làm chị lăn tăn không hiểu là em phải sám hối rồi ,khi nào chị ra Hà nội, chị cứ alo cho tụi em, em và Thuận sẽ có cơ hội ..thực hành …chị…hí hí .
LikeLike
Mỗi khi gặp chuyện mà mình cảm thấy là “cái tôi” hoặc “cái của tôi” đang bị đụng chạm, mình tự nhắc: “Đừng dính mắc!, đừng dính mắc!”.
(“Đừng dính mắc” không phải là mackeno hay vô cảm đâu nhé!).
Bạn thử xem. Mình mới tập và cũng thấy có chút hiệu quả, nhưng không phải là trong tất cả mọi trường hợp.
Nhiều trường hợp ngược ngạo quá, mình cũng phải đầu hàng!
Thực sự là: thắng “cái tôi” không dễ!
Bởi vậy Phật nói: “Tự thắng tối hiền. Cố viết nhân vương…”
(Tự thắng là quý nhất. Nên ai tự thắng được mình thì gọi là vua người).
LikeLike
Hai chị em giỏi quá. Mình đọc đi đọc lại mấy cái comments này của Phong Lan gần chục lần rồi, đọc chậm, và nghĩ từng từ, từng chữ … mà vẫn thấy ù ù cạc cạc chẳng hiểu được mấy tí. Chắc phải thu xếp ra Hà Nội nghe mấy chị em … giảng kinh mới được. 🙂
LikeLike
Em dạo này lười đọc kinh quá chị Lan ạ, nhưng lúc nào nghe chị nói, em cũng thấy rất thích 🙂 Khi nào rỗi, chị em mình lại gặp nhau nữa nhé!
LikeLike
Thân người,vốn chỉ có một vài nhu cầu nó cần là đủ thức ăn ,uống,đủ ấm để không bệnh ,và nó có các căn để học mà sáng tạo,làm cái này cái kia,cười,hát,múa nhảy, như chim biết hót,chó biết sủa và cây cho hoa trái ,thể là đủ hạnh phúc .Vậy mà ”ta” đã khóac đủ thứ lên cái thân để nói ”tôi là”
Trả lại cái vốn có cho thân thể, là sống vô ngã rồi.
LikeLike
Trong kinh Thủ Lăng nghiêm ,em thấy có một đoạn rất hay khi nói về việc hình thành ”cái tôi” hay ” ngã”:
Phật bảo A Nan:
– Tất cả chúng sanh từ vô thỉ đến nay, đủ thứ điên đảo tạo thành giống nghiệp, kết tụ nghiệp nhân thành quả luân hồi. Những người tu hành chẳng được chứng quả vô thượng Bồ Đề, trở thành Thanh Văn, Duyên Giác hoặc thành cõi trời ngoại đạo, ma vương và quyến thuộc ma, đều do chẳng biết hai thứ căn bản, tu tập sai lầm, cũng như nấu cát mà muốn thành cơm, dẫu cho trải qua nhiều kiếp cũng chẳng đắc đạo.
– Thế nào là hai thứ căn bản?
”- Một là căn bản của sanh tử từ vô thỉ, tức là nay nhận tâm phan duyên làm tự tánh của ngươi và chúng sanh;
– Hai là bản thể vốn thanh tịnh của Bồ Đề Niết Bàn từ vô thỉ, tức là cái bản thức (4) vốn sáng tỏ, hay sanh các duyên mà bị các duyên che khuất thành lạc mất của ngươi. Vì chúng sanh lạc mất bản thức sáng tỏ, dù hàng ngày sống trong bản thức mà chẳng tự biết, oan uổng vào lục đạo. ”
Trích Kinh Thủ Lăng Nghiêm.
LikeLike
Một trong mười điều răn của Phật mà nhiều nhà ở Việt Nam hay treo là “kẻ thù lớn nhất của đời mình là chính mình”. Thoạt nghe có vẻ thái quá và … kỳ quặc, nhưng càng suy nghĩ về nó nghiêm túc thì càng thấy ý nghĩa của nó. Và hình như đó là câu dịch từ một câu có cùng ý nghĩa với tựa đề của bài này. 🙂
LikeLike