
Hai vị tổng tham mưu trưởng bắt tay nhau ở Bắc Kinh hôm 11/7
Tổng tham mưu trưởng quân đội Trung Quốc phê phán việc Hoa Kỳ có những cuộc tập trận chung ở Biển Đông.
Trong cuộc họp báo chung với Tổng tham mưu trưởng liên quân Hoa Kỳ Mike Mullen ở Bắc Kinh, Tướng Trần Bỉnh Đức có vẻ ám chỉ các cuộc tập trận hải quân gần đây của Mỹ với Philippines, Nhật và Úc.
Tại cuộc họp báo, Tướng Trần Bỉnh Đức nói các cuộc tập trận chung là “không phù hợp”.
Ông Mike Mullen là tổng tham mưu trưởng liên quân Mỹ đầu tiên thăm Trung Quốc kể từ năm 2007 và chuyến thăm của ông diễn ra trong bối cảnh mà các nhà báo nói là quan hệ quân sự giữa hai bên lại một lần nữa bị thử thách qua vấn đề Biển Đông.
Nói chung giới quan sát cho rằng Bắc Kinh đang thi hành chính sách từ mạnh bạo chuyển sang hung hăng trong việc khẳng định chủ quyền Biển Đông.
Trước khi gặp Tướng Trần Bỉnh Đức, Đô đốc Mullen cũng đã nói tới vấn đề Biển Đông trong cuộc họp báo sáng Chủ nhật 10/07, bắtđầu chuyến thăm chính thức bốn ngày.
Ông nói Hoa Kỳ sẽ duy trì hiện diện tại Biển Đông, nhưng không nghiêng về bên nào trong tranh chấp lãnh thổ tại nơi đây.
Truyền thông Trung Quốc khi dẫn lời ông Mullen dường như thiên về nhấn mạnh vế thứ hai trong phát biểu này.
Lập trường trung lập
Tờ China Daily của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong bản tin phát đi từ Bắc Kinh nói Tổng tham mưu trưởng Mike Mullen hy vọng quân đội Mỹ-Trung sẽ phát triển quan hệ thực chất, “phù hợp với vai trò đang lên của Trung Quốc cũng như quan hệ ngày càng sâu rộng giữa Bắc Kinh và Washington”.
Ông Mullen được báo Trung Quốc trích lời nói về tình hình Biển Đông: “Trong những quan ngại của tôi, có lo lắng rằng những diễn biến hiện nay có thể dẫn đến tính toán lầm và xảy ra đụng độ mà không ai lường trước được”.
“Chúng tôi (Hoa Kỳ) có sự hiện diện lâu dài nơi đây, và chúng tôi cũng có trách nhiệm lâu dài. Chúng tôi ủng hộ giải pháp hòa bình cho các khác biệt.”
Chúng tôi (Hoa Kỳ) có sự hiện diện lâu dài nơi đây, và chúng tôi cũng có trách nhiệm lâu dài. Chúng tôi ủng hộ giải pháp hòa bình cho các khác biệt.
Đô đốc Mike Mullen
Sau cuộc họp báo, Đô đốc Mullen cũng có cuộc nói chuyện với sinh viên Đại học Nhân dân ở Bắc Kinh, nơi ông khẳng định cam kết “duy trì hiện diện tại khu vực” tuy nhiên “không nghiêng về bên nào trong tranh chấp lãnh thổ”.
Ông nói: “Hoa Kỳ đang mở rộng thêm cam kết trong khu vực này, cũng như các liên minh và sự hợp tác gắn liền với hiện diện của chúng tôi ở đây”.
“Hoa Kỳ đang là, và mãi sẽ là, một cường quốc Thái Bình Dương; giống như Trung Quốc vậy.”
Về phía Trung Quốc, Tổng tham mưu trưởng Giải phóng quân nhân dân Trần Bỉnh Đức sau cuộc gặp với Đô đốc Mullen hôm thứ Hai nói hai bên đã “tìm được tiếng nói chung trong nhiều chủ đề, nhưng cũng còn khác biệt về quan điểm trong nhiều vấn đề khác”.
Trung Quốc luôn khẳng định muốn giải quyết tranh chấp một cách hòa bình, nhưng không bao giờ nhượng bộ về chủ quyền. Điều này khiến các phân tích gia luôn đặt câu hỏi bằng cách nào nan đề này có thể được giải quyết.
Ông Trần còn nói hai bên đã thảo luận về “thái độ của một số chính trị gia Hoa Kỳ đối với Trung Quốc, về an ninh mạng và phát triển quân sự của Trung Quốc”.
Vâng, tôi cũng cầu mong anh sẽ giành chiến thắng pháp lý khi tranh tranh tụng về vấn đề đó giữa VN va TQ.
LikeLike
Chào lonely way,
Công hàm của cụ Đồng chẳng có nghĩa lý gì lăng nhăng như nhiều người nói. Các học giả quốc tế hàng số 1 về Biển Đông mình gặp cũng đồng quan điểm, Minh chẳng gặp ai cho nó nghĩa lý gì lớn cả. Và mình là luật sư tranh tụng, không phải là luật sư văn phòng ngồi đọc giấy tờ rồi diễn giải lung tung. Các bằng chứng có những cách diễn giải pháp lý, không thể đọc vài ba chữ rồi bàn trên trời dưới đất được. Luôn luôn phải là narrowest interpretation.
Bà con làm lợi cho TQ bằng cách lảm nhảm nonsense về lá thơ đó quá nhiều. Vị thế pháp lý của VN phải là lá thơ đó nói 12 hải lý, vì nó nói 12 hải lý rõ ràng. Cac việc khác không có nói trong lá thơ đó.
Chính TQ dùng trong hội thảo CSIS, lá thơ làm căn bản cho Hoàng Sa, và mình đã phải mang cuộc chiến Hoàng Sa 1974 để phản bác lý luận Hoàng Sa của TQ.
Mình rất bực mình đám dân Việt làm lợi cho TQ bằng cách cứ mang các lý luận kiểu lưỡi bò của TQ làm thật.
Còn về đàm phán song phương và đa phương, mình đã giải thích rồi. Các bạn làm ơn đọc lại.
LikeLike
Thông tin không đầy đủ rất dễ gây nhầm lẫn.
Bản Tuyên Bố của Chu Ân Lai và Công Hàm của Phạm Văn Đồng có thể tìm hiểu chi tiết hơn ở link này: http://vn.360plus.yahoo.com/aduku_aduku/article?mid=957&fid=-1&action=next
và http://www.thuvienphapluat.vn/Default.aspx?CT=NW&NID=5586
Trong đó có những phân tích cả về ngôn từ (anh đã nói) cũng như về tính hiệu lực pháp lý (tôi đã nói). Tuy nhiên đây không phải vấn đề trọng tâm mà tôi muốn thảo luận.
Chúng tôi có đủ nhận thức để không quá vội vàng tiếp cận và xử lý thông tin từ bất cứ 1 phía nào cả. Sự kiện lịch sử của cái công hàm cũng thế, từ quan điểm của VN của TQ và của giới phân tích trung lập, tôi chỉ có thể hiểu rằng vấn đề đó còn có khả năng đàm phán chứ không ngớ ngẩn đến mức “diễn dịch theo cách rộng nhất” của TQ.
Điều quan trọng mà tôi cần phải nhắc lại là thế hệ VN sau này sẽ khó có cơ hội để có thể đàm phán về những thỏa thuận sắp tới giữa 2 chính phủ VN, TQ. Nó quá quan trọng để cho phép dân tộc VN có thể có dù chỉ 1 chút sai lầm.
Thưa Luật Sư TS Hoành, có lẽ tôi chưa đủ tầm vóc để theo được cách phân tích vấn đề của anh nhưng cho phép tôi có sao nói vậy:
Tôi không phục cách dẫn giải của anh cho lắm. Trong khi các báo VN đều đã giật tít to đùng về đàm phán tay đôi với TQ, người dân ai cũng biết điều đó (kể cả anh) thì ở đây anh vẫn đang nói giảm nói tránh vấn đề đó với hàng loạt các dẫn giải “đàm phán song phương là ưu tiên một, các đàm phán đa phương là phụ” “…”. Theo cảm nhận từ phía tôi thì đó chỉ là sử dụng sắc thái ngôn từ để định hướng cảm giác mà thôi chứ không thể làm mập mờ 1 khái niệm rõ ràng như trường hợp này.
Điều thứ 2 là tôi cảm thấy quan điểm của anh rất khó hiểu. Anh luôn dùng luật pháp quốc tế để bác bỏ quan điểm của TQ ” Chẳng tòa án nào trên thế giới cho phép cách diễn dịch lá thơ đó như vậy. Trước tòa, lá thơ phải được diễn dịch cách hẹp nhất …” nhưng lại có vẻ như anh đang ủng hộ phương án đàm phán song phương để cho 1 mình VN phải đối mặt với sự diễn dịch theo “cách rộng nhất”, “lý luận kiểu lưỡi bò” của TQ. Đây mới chỉ là cảm giác của tôi có gì không đúng anh cứ dạy bảo.
LikeLike
Chào Lonely way,
“Như vậy cuối cùng thì VN sẽ vẫn giải quyết bằng đàm phán tay đôi theo ý TQ.” Câu này của Lionely way kết luận hơi quá nhanh và quá sớm.
* Trong các mâu thuẫn quốc tế, đàm phán ngoại giao là chuyện luôn luôn nên làm. Nói đúng chữ là luôn luôn nên có liên hệ ngoại giao và thảo luận ngoại giao. Các quốc gia xưa nay, kể cả khi đánh nhau, cũng vừa đánh vừa đàm là chuyện đương nhiên và bắt buộc. Vì thảo luận luôn luôn là một phần liên hệ giữa 2 nước.
* TQ xưa nay chỉ đòi nói chuyện song phương và không bằng lòng các thảo luận đa phương. Đó là vấn đề.
Nhưng tại hội thảo an ninh biển đông CSIS tháng rồi ở Washington DC, GS Tô Hạo đại diện TQ nói: TQ cho rằng đàm phán song phương là ưu tiên một, các đàm phán đa phương là phụ. Tức là TQ đã nhượng bộ một chút rồi. và sự thật là TQ vẫn có mặt trong các đàm phán của ASEAN.
* Các nước ASEAN và Việt Nam đều lấy đàm phán đa phương là chính và song phương với TQ là phụ. Thực ra ASEAN có chính sách khá rõ là các quốc gia ASEAN có lập trường chung về Biển Đông và không đi thỏa thuận riêng với TQ điều gì khác chính sách chung của ASEAN. Mình nhớ là đại diện ASEAN nói điều này. Theo mình hiểu, điều này không phải trong nội quy của ASEAN, nhưng do tiến trình làm việc về Biển Đông các đại diện các quốc gia ASEAN đi đến lập trường như vậy.
Các quốc gia ASEAN hiểu rất rõ là họ phải đứng một phía đoàn kết thì mới có thể đàm phán ngang sức với TQ được.
* Tại CSIS conference, GS Carl Thayer của Học Viện QUốc Phòng Úc còn đề nghị là ASEAN cứ thỏa thuận về Code of Conduct (Bộ luật ứng xử) về Biển Đông, không cần TQ đồng ý, nhưng cho phép TQ hay các nước khác xin gia nhập thỏa thuận sau đó nếu họ muốn. Mình nghĩ có lẽ đó là con đường ASEAN sẽ đi trong nhiều vấn đề ở Biển Đông.
* Về công hàm của cụ Phạm Văn Đồng (xem ảnh dưới đầy) chỉ có nghĩa là cụ Đồng xác nhận lãnh hải 12 hải ký của TQ, vì vào thời đó (1958) nhiều quốc gia còn theo luật hàng hải cũ, chỉ có 3 hải lý mà thôi. Một số quốc gia, kể cả TQ, bắt đầu theo thông lệ mới là lãnh hải 12 hải lý. Và lá thơ của cụ Đồng nói rõ là công nhận lãnh hải 12 hải lýcủa TQ. Chỉ có vậy.
Bào chí TQ muốn mang nó ra để nói về đủ mọi thứ khác như là chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa và Đường Lưỡi Bò. Đó là một thái độ phi lý, Chẳng tòa án nào trên thế giới cho phép cách diễn dịch lá thơ đó như vậy. Trước tòa, lá thơ phải được diễn dịch cách hẹp nhất, không phải là cách rộng nhất như TQ nói.
Nhiêu thành phần người Việt lại hùa theo cách diẽn dịch của TQ rồi chửi bới lung tung là sao? Sao lại ngớ ngẩn vậy? Chúng ta phải đứng ở vị thế là lá thơ phải được diến dịch theo nghĩa hẹp nhất.
Hơn nữa, đó chỉ là lá thơ của một thủ tướng, không phải là quyết định của quốc hội VN.
Vấn đề lá thơ Phạm Văn Đồng chúng ta phải hiểu rõ ràng, và có quan điểm pháp lý rõ ràng, Đừng chạy theo lý luận TQ. TQ lý luận kiểu “lưỡi bò” ai cũng biết rồi. Người Việt cứ chạy theo các lý luận ngớ ngẩn đó sao được?
LikeLike
Như vậy cuối cùng thì VN sẽ vẫn giải quyết bằng đàm phán tay đôi theo ý TQ.
Tòa án cũng không thể buộc TQ phải tuân theo thì VN làm cách nào để TQ hành xử hợp lý và đúng luật?
Vì sao VN không chọn cách giải quyết bằng luật quốc tế (được thế giới ủng hộ)?
Tôi cũng đã mong muốn người dân VN biểu tình đấu tranh cho Hòa Bình và luật pháp chứ không phải để đánh nhau nhưng quá khó.
Việc đàm phán còn đang là 1 vấn đề nan giải. Công hàm cụ Đồng đã ký với TQ bây giờ chúng ta còn có thể bác bỏ tính hiệu lực của nó bằng lý lẽ các quần đảo đó không thuộc miền Bắc VN (có lẽ cụ đã tính đến kẽ hở này cho con cháu về sau đòi lại). Cần lưu ý rằng những thỏa thuận sắp tới của chính phủ VN với TQ sẽ có giá trị pháp lý vĩnh viễn (theo luật có đúng không ạ?) và các thế hệ sau này không bao giờ có thể thay đổi.
Vì tính quan trọng như thế xin hỏi mọi người nếu nhân dân không tán thành quyết định của Quốc hội VN thì làm cách nào để bắt nhà nước theo ý nhân dân?
LikeLike
Trung Quốc không có lẽ phải, nhưng họ có sức mạnh.
Dùng sức mạnh quân sự để trấn áp, Trung Quốc sẽ đưa nhân loại vào
bờ vực chiến tranh.
TQ nguy hiểm và quá sức điên rồ!
LikeLike
Cám ơn những thông tin anh Hoành cung cấp. Em cũng thắc mắc, muốn biết mà … lười research! 😀
LikeLike
Chào các bạn,
Mình nói thêm về thẩm quyền tài phán của các tòa án về luật biển của thế giới.
1. Văn kiện liên hệ nhiều nhất là United Nations Convention on Law of the Sea (UNCLOS) năm 1994. TQ và các nước ASEAN đều là thành viên UNCLOS. Mỹ cũng đã ký chấp thuận UNCLOS nhưng chưa ratified (tức là chưa được quốc hội Mỹ thông qua), nên chưa là thành viên.
UNCLOS thiết lập International Tribunal on Law of the Sea (ITLOS), là tòa án quốc tế về luật biển.
Nhưng UNCLOS chi liên hệ đến biển và lòng biển, không liên hệ đến đất. Nếu một quốc gia có lãnh thổ và bờ biển, UNCLOS quy định:
– lãnh hải (territorial water, 12 hải lý tính từ “baseline”, mức triều thấp ở bờ).
– vùng tiếp cận (continuous zone) : thêm 12 hải lý, tức là 24 hải lý tính từ bờ. Quốc gia vẫn còn quyền làm luật về ô nhiễm môi trường, thuế vụ, hải quan và di trú.
– vùng dặc quyền kinh tế (exclusive economic zone): 200 hải lý tính từ bờ. Quốc gia có độc quyền khai thác biển và lòng biển.
– thềm lục địa (continental shelf) tức là thế đất tự nhiên chạy từ bờ thoai thoải ra biền cho đến đi ngưng tại miệng vực thẳm đại dương, hay 200 hải lý tính từ bờ, chọn khoảng cách dài nhát. Vùng này cũng giống như vùng đặc quyên kinh tế.
Nhưng UCNLOS không dùng được để nói ai làm chủ đảo nào. Cho nên UNCLOS và ITCLOS không dùng được cho tranh chấp chủ quyền đảo ở Biển Đông.
Đây chính là điều mà người ta nói: UNCLOS và ITCLOS chỉ có thẩm quyền tài phán về việc nước, không có thẩm quyền về việc đất.
2. Ai làm chủ đảo nào có lẽ là phải theo truyền thống công pháp quốc tế về chủ quyền lãnh thổ quốc gia, như là: Ai khám phá ra mảnh đất đó đầu tiên, dân chúng sống ở đó, thành lập hệ thống hành chánh ở đó, sử sách ghi chép công việc ở đó v.v…
Và tóa án có thẩm quyền có lẽ là International Court of Justice. Vấn đề với tòa này là thường là các bên liên hệ đồng ý ra tòa. Nếu một bên kiện và bên kia không đồng ý và không tuân theo phán quyết của tòa thì cũng chẳng ai làm gì cả.
(Phán quyết của ITCLOS cũng thế, nếu bên thua không chiu làm theo phán quyết của tòa thì chẳng ai làm gì được, ngoại trừ việc dùng phán quyết đó để vận động chính trị và ngoại giao).
3. Đường lưỡi bò của TQ có lẽ nằm trong thẩm quyền của ITCLOS. Có lẽ là một trong các nước ASEAN (hay mọi nước ASEAN) có thể yêu cầu ITCLOS tuyên phán là Đường Lưỡi Bò không có nền tảng gì trong công pháp quốc tế cả. Theo truyền thống luật biển cũ, trước UNCLOS, lãnh hải của quốc gia bờ biển chỉ là 3 hải lý tính từ bờ. Với UNCLOS vùng đặc quyền kinh tế kéo ra 200 hải lý, vậy thôi.
Nếu một quốc gia có một vùng nước bên trong địa phận của mình, như là một cái hồ, thì vùng nước đó thuộc về quốc gia. TQ hiện tại đang xử như là Biển Đông là ao nước bên trong đia phận TQ. Crazy.
Các nước ASEAN có thể dùng ITCLOS để tòa tuyên bố là Đường Lưỡi Bò phi pháp hay không có căn bản luật pháp nào cả.
4. Chính vì tuyên phán của các tòa án cũng không đưa đến việc thi hành án của quốc gia không thích thi hành, cho nên việc kiện thưa chỉ có tính cách tuyên truyền là chính. Và chẳng ai muốn đi kiện chỉ để lấy cái thắng đi tuyên truyền, vì lỡ thua thì sao?
Vì vậy các quốc gia cứ phải tranh đấu và hòa đàm với nhau.
LikeLike
Chào Lonely way,
Mình nghĩ là khẳng định của Lonely way hai cách khác nhau giữa VN và Philippines là không đúng.
— Mọi quốc gia đều nói chuyện với TQ, vì đó là điều cần thiết, dù tình trạng thế nào thì các thảo luận ngoại giao vẫn luôn luôn cần, ít ra là giảm bớt hiểu lầm. Và trong ngoại giao thì mọi quốc gia đều nói “chúng ta đồng thuận giải quyết vấn đề một cách hòa bình.” Đó là “đòng thuận”.
— Còn giải quyết thế nào lại là một việc khác. Đối với Vn đó là vấn đề “chủ quyền thiêng liêng.” Đối với TQ đó là vấn đề “very important” (Từ “very important” mình mới nghe được từ GS Tô Hạo của TQ trong kỳ họp CSIS vừa qua. Trước đó báo chí thế giới nói đó là “core interest” của TQ, tức là ngang hàng với vấn đề Đài Loan và Tây Tạng. Nhưng GS Tô Hạo khẳng định Biển Đông là “very important” nhưng không phải core interest). Giới quan sát quốc tế đều cho rằng vấn đề Biển Đông thì hai quốc gia cứng rắn nhất và mấu chốt là TQ và VN. Ở Phi Luật Tân hai tuần trước có biểu tình đòi phải hòa bình về Biển Đông. Mình tin rằng chẳng ai ở VN biểu tình như thế cả. Dân Vn biểu tình đòi đánh nhau thì có.
Các giải quyết trường kỳ phải được QH Việt Nam chấp thuận mới có hiệu lực. QH và nhân dân VN có quyền đó. Cho nên chẳng ai có thể đòng ý khơi khơi với TQ mà không thông qua Quốc Hội và nhân dân.
LikeLike
Sau những diễn biến căng thẳng vừa qua:
– Philippines đã khẳng định sẽ đưa tranh chấp Biển Đông ra tòa LHQ.
– Việt Nam đồng thuận đàm phán tay đôi với TQ.
Như vậy, TQ đã thành công trong việc đưa phương thức giải quyết tranh chấp với Việt Nam theo cách mà TQ mong muốn (tay đôi).
Anh Hoành và mọi người đánh giá như thế nào về sự lựa chọn này của VN ạ? So sánh 2 cách giải quyết của VN và Philippines, cách nào là tốt hơn, công bằng hơn?
LikeLike
Chào Lonely Way,
Bài báo đó có vẻ chẳng đúng tí nào, vì tòa án có thẩm quyền trên vấn đề biển là International Tribunal of Law of the Sea (ITLOS) http://en.wikipedia.org/wiki/International_Tribunal_for_the_Law_of_the_Sea, không phải là International Court of Justice như trong bài.
ITLOS được thành lập bởii UNCLOS (United Nations Convention on Law of the Sea). Và TQ, VN và Philippines đều chấp nhận UNCLOS.
Tuy nhiên ITLOS chỉ có tích cách xung phong. Các quốc gia phải đồng ý xung phong dùng ITLOS. ITLOS không có thẩm quyền nếu các quốc gia không nhờ ITLOS giải quyết. Và hiên nay chưa nước nào muốn nhờ ITLOS, có lẽ vì chưa nước nào chắc ăn về phương diện bằng chứng.
Riêng đối với TQ thì TQ chỉ muốn điều đình tay đôi với từng nước nhỏ, chứ chẳng muốn ai xía vào cả, kể cả Mỹ hay ITLOS.
LikeLike
Đây là 1 đoạn trích tren Chinadaily của TQ.
“It is difficult to resolve them by using international laws, too, because neither China nor Vietnam has accepted the jurisdiction of the UN’s International Court of Justice (ICJ) without reservations. The Philippines has accepted the ICJ’s jurisdiction but has reservations on its jurisdiction over sea and land territorial disputes. ”
http://europe.chinadaily.com.cn/opin…_12852234.html
Các bác có thông tin gì kiểm chứng không ạ?
Từ trước tới nay, tôi và có lẽ cũng rất nhiều người VN khác đã tin rằng VN muốn giải quyết bằng luật pháp quốc tế nhưng TQ không chấp nhận.
Sự thật là như thế nào đây?
Không hiểu VN đang sát cánh cùng thế giới chống bá quyền hay cũng là 1 thành phần ngoài pháp luật với giống như TQ nữa?
LikeLike
Các bạn cần nám vững điều này trong chính sách Mỹ về Biển Đông.
Hoa Kỳ không nghiêng về phía nào trong tranh chấp chủ quyền trên các đảo (và vùng nước quanh đảo).
Nhưng Hoa Kỳ quan tâm đến tự do hàng hải của Hoa Kỳ. Đường lưỡi bò của TQ, tuyên bố chủ quyền trên toàn cõi Biển Đông vì lý do lịch sử (khác với tuyên bố chủ quyền trên các đảo và vùng nước quanh đảo), đương nhiên vi phạm tự do hàng hải của Mỹ và của mọi quốc gia khác trên thế giới,
Sự thật là Trung quốc kiêu ngạo, điên rồ và ấu trĩ khi tuyên bố là Trung quốc là chủ của cả Biển Đông “vì lý do lịch sử” với Đường Lưỡi Bò. Ngày nào TQ còn giữ tuyên bố về Đương Lưỡi Bò, ngày đó TQ vẫn còn nguy hiểm vì kiêu ngạo, điên rồ và ấu trĩ.
Chính sách ngoại giao và quốc phòng Vn phải đặt căn bản trên hiểu biết đó về TQ.
Tư duy của TQ có vẻ như là thế giới chỉ có 2 đại gia quyết định mọi sự–Mỹ và QT.
Nhưng đó là tư duy ngớ ngẩn và dốtd. Người Việt đừng đi theo hướng tư duy đó.
Tư duy của người Việt phải là: “Đây không chỉ là tranh giành với TQ. Đây là vấn đề trật tự, hòa bình và an ninh của cả thế giới
Hãy thông mình đủ để giúp đỡ và vận động cả thế giới bao vây TQ mỗi khi TQ kiêu căng và điên rồ.
LikeLike
Tình hình biển Đông tạm lắng khi sự có mặt của Mỹ làm Trung Quốc bớt hung hăng và hành xử côn đồ.
Nhưng tham vọng của Trung Quốc với Biển Đông không bao giờ thay đổi, và hiểm họa từ Trung Quốc vẫn tiềm tàng.
LikeLike