Đá hỏi: Con đang nghĩ xem nên lấy người con yêu làm vợ hay tìm một ai đó yêu con làm vợ?
-Phật cười:Ta nghĩ câu trả lời thực ra nằm trong lòng của con. Con hãy thử nghĩ mà xem, trong những năm gần đây, người làm con vì tình yêu mà chết đi sống lại bao nhiêu lần, người làm con cảm nhận được sự phong phú của cuộc sống, người làm con không ngừng tiến lên phía trước là ai? Là người mà con yêu hay đó là người yêu con?
-Đá cũng cười: Nhưng các bạn của con đều khuyên con nên lấy người con gái nào đó yêu con làm vợ.
-Phật đáp: Nếu đúng thật là như vậy, thì cuộc đời của con có vất vả cũng không vì một mục đích nào hết. Ta biết thói quen của con là không ngừng hoàn thiện bản thân trong quá trình theo đuổi tình yêu. Giờ nếu con không theo đuổi người mình yêu nữa, thì con cũng không có cơ hội để hoàn thiện bản thân nữa đâu.
-Đá đáp lại lờit: Nếu như con đã chinh phục được người mà con yêu rồi thì sao? liệu có thể….
-Phật nói: Vì đó là người mà con yêu nhất, nên nếu làm người đó được hạnh phúc và vui vẻ thì đó là điều mà con sẽ cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình. Cho nên, để người mà con yêu được hạnh phúc và đầy đủ hơn con sẽ càng ngày càng chăm chỉ hơn. Hạnh phúc và niềm vui là không có giới hạn, do đó sự chăm chỉ của con cũng là không có giới hạn, không bao giờ bị chặn lại cả.
-Đá đáp lời: Vậy thì con sẽ sống rất khổ?
-Phật nói: Đã bao nhiêu năm rồi, con có thấy con khổ không?
-Đá lắc lắc đầu và cười…
.
-Đá hỏi: Nếu đã vậy, thì con có nên đối xử tốt một chút với người con gái yêu con không?
-Phật lắc đầu và trả lời: Liệu con có cần sự thương hại từ người con gái mà con yêu không?
-Đá cười tủm: Con nghĩ là con không cần.
-Phật nói: Con hãy nói lý do của con đi.
-Đá trả lời: Về tình yêu con có những yêu cầu hơi nghiêm khắc, con không muốn trong tình yêu của mình tồn tại sự đồng tình và thương hại, con muốn tình yêu mà cô ấy giành cho con xuất phát từ trái tim cô ấy. Mặc dù đồng tình, thương xót, khoan dung và nhường nhịn cũng là một hình thức yêu, những thứ tình cảm đó cũng đem lại cảm giác hạnh phúc, nhưng đối với con đó lại là điều mà con rất kỵ. Nếu trong tình yêu của cô ấy có tồn tại những tình cảm như vậy thì con thà chấp nhận việc cô ấy bỏ mặc con hoặc trực tiếp từ trối con hơn. Vì tình cảm thường theo vết chân thời gian sẽ càng ngày càng sâu đậm, và tuyệt vọng thường đến với ta một cách thực tế hơn là hy vọng, đau vì tuyệt vọng thường chỉ trong một thời gian nhất định còn đau vì hy vọng thì thường là vô hạn.
-Phật cười và nói: Tốt lắm, vậy là con đã nói đúng đáp án của ta rồi đấy.
.
-Đá hỏi: Tại sao trước đây khi yêu người con gái đầu tiên con luôn cảm thấy cô ấy là đẹp nhất trong mắt mình, vậy mà bây giờ khi yêu người con gái thứ hai này con lại thường xuyên phát hiện có rất nhiều người con gái khác còn đẹp hơn cả cô ấy?
-Phật hỏi: Con có chắc rằng con yêu cô ấy không? Và trên thế gian này con là người yêu cô ấy nhiều nhất không?
-Đá không chút ngần ngại gì liền đáp: Tất nhiên rồi ạ.
Phật nói: Ta chúc mừng con. Tình yêu của con dành cho cô ấy là tình yêu đã trưởng thành, lý trí, chân thành và sâu sắc rồi.
-Đá có vẻ kinh ngạc: Dạ?
-Phật liền nói: Con có thể yêu cô ấy nhiều đến vậy ngay cả khi con biết sự thực cô ấy không phải là người đẹp nhất trên thế gian này. Vậy là tình yêu của con đã vượt qua những bề mặt vật chất và cũng vượt qua cả năm tháng…Con đã yêu cả con người của cô ấy, chủ yếu là yêu tấm lòng có một không hai mà cô ấy giành cho con.
-Đá liền đáp lại: Thật vậy, con yêu sự thuần khiết và lương thiện của cô ấy, thương cái tính trẻ con của cô ấy..
-Phật và Đá cùng cười
Kiều Tố Uyên dịch từ Trung Văn