Những cơn bão đời

Chào các bạn,

Rất thường xuyên cuộc đời đang sáng sủa vui vẻ của ta bỗng nhiên bị một đám mây đen bao phủ kín mít, giông bão, sấm sét, cuồng phong, mưa dầm, ngập lụt, nhức nhối, lắng lo, sợ hãi, trầm uất bao trùm cả con người mình và cả thế giới của mình. Và mình chới với, ngợp thở, tê liệt, không suy nghĩ gì được, không thiết ăn uống, không thiết làm việc, người cứ rũ liệt, tê liệt hoàn toàn.
storm
Có hàng nghìn l‎y’ do trong đời sống có thể mang đến mây đen và bão tố–mất việc, mất tình, mất tiền, mất danh, mất địa vị, đụng chạm với bạn, lục đục trong gia đình, lủng củng trong tình cảm… Dù là l‎y’ do gì đi nữa thì hậu quả cũng như nhau—cái nhìn của ta về thế giới bỗng nhiên xoay 180 độ, như đang trong phòng sáng đột nhiên bị tắt hết đèn.

Đây là hiện tượng chúng ta đối diện thường xuyên trong đời sống. Không thể tránh được, vì có việc là có thể mất việc, có tiền là có thể mất tiền, có tình là có thể mất tình, có hạnh phúc là có thể mất hạnh phúc… Cho nên, dù chúng ta cố sống càng ít mất mát càng tốt, nhưng tránh mất mát không thể là trọng tâm hàng đầu của nỗ lực, vì ta không thể tránh hết được. Trọng tâm hàng đầu của nỗ lực sống phải là làm thế nào để ta không bị tê liệt mỗi khi bị mất mát.

Vấn đề chính của khủng hoảng là mỗi khi đụng khủng hoảng ta có cảm tưởng là bị bẹp dí dưới ngọn núi khổng lồ–cơn khủng hoảng thấy nặng nề như ngọn Hoàng Liên Sơn. Nhưng sự thật thì đó chỉ là một ảo tưởng, vì đa số mọi cơn khủng hoảng đều nhỏ xíu. Ví dụ, ta bị một cơn nhức đầu như vỡ não, chẳng làm ăn gì được, nhưng rất có thể là chỉ 2 viên aspirin có thể giải quyết vấn đề. Hoặc, chỉ một cơn nhức răng có thể làm ta lăn lộn sõng soài, nhưng rất có thể chỉ cần 2 viên aspirin nữa là xong. Đang đi thoải mái, đạp ngay một gai hoa hồng sâu vào lòng bàn chân, rút ra không được, thế là không đi đứng gì được nữa, cứ phải ngồi đó khóc, cho đến khi lấy được gai ra.
underamountain
Thế nghĩa là gì? Thưa, nghĩa là chỉ một vấn đề nhỏ như chiếc gai hoa hồng, có thể làm toàn thân ta rũ liệt như bị ngọn núi đè. Nhưng gai hoa hồng vẫn không phải là ngọn núi, và thực sự là nó không thể đè bẹp ta được, phải không các bạn?

Trẻ em ở nhà quê quen đi chân không, dẫm gai hàng ngày là chuyện tự nhiên. Chẳng chết chóc ai cả. Thế thì quả núi sinh ra từ cái gai bé tí của ta là thật hay giả? Ta rũ liệt vì ta chưa quen dẫm gai, chưa quen chịu đựng dẫm gai, hay gai là núi?

Đây là điều quan trọng nhất cho cách sống tích cực trong khủng hoảng. Đa số mọi vấn đề, nếu không phải là tất cả mọi vấn đề, thực ra rất nhỏ so với ảnh hưởng của chúng trên tâm ta. Ta có cần một chiếc màn bao trùm cả thế giới để mắt ta không còn thấy thế giới? Không, ta chỉ cần hai hại bụi ớt rơi vào hai mắt thì ta không thể thấy thế giới được nữa. Bản chất của khủng hoảng là thế, chỉ cần hai, hay một, hạt bụi là có thể làm cho tâm ta hoàn tòan mù mịt, không còn thấy gì, không còn thấy hạnh phúc, hy vọng, yêu đời, tích cực, hăng hái, tĩnh lặng, an lạc…

thorn
Đọc báo hàng ngày ta thấy thiên hạ giết nhau vì mấy chuyện “ruồi bu” hàng ngày—em gái nói anh xấu trai, mẹ la con lười biếng, bạn bè chê nhau dốt, vợ chê chồng bất tài, chó nhà này chạy qua nhà kia tiểu bậy, mất 10 ngàn đồng và nghi là bạn mình lấy… Nói chung là đa số các chuyện giết người trên báo chí hàng ngày chỉ vào hàng “xe đạp cán chó.” Nhưng những cái gai nhỏ xíu, như mất 10 nghìn đồng, vẫn có thể làm cho một người hoàn toàn mù quáng và trở thành điên rồ.

Vì vậy, khi ta gặp vấn đề, gặp khủng hoảng, nằm dưới đáy núi thở không được, sắp ngợp thở, sắp chết, sợ hãi, tê liệt, tuyệt vọng, nhúc nhích không được… thì hãy nằm yên đó và suy nghĩ… từ từ…. tĩnh lặng… logic… thoải mái… xem quả núi đang đè mình thực ra có phải là quả núi hay không, vấn đề mình đang gặp phải có phải là quả núi hay không, hay đó chỉ là ảo tưởng của tâm trí, chỉ là cái gai tí ti của người chưa quen đạp gai. Nếu không nhúc nhích tay chân được thì cứ nằm yên và nhúc nhích tư tưởng một tí như thế… Biết đâu môt lúc sau thấy dễ thở hơn, thoải mái hơn, mở mắt ra thì thấy trái núi đã biến đâu mất. Và trong tay mình chỉ có một chiếc gai hồng.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright TDH, 2009
www.dotchuoinnon.com
Permission for non-commercial use

12 thoughts on “Những cơn bão đời”

  1. Anh Hoành viết bài này đúng hoàn cảnh của em hôm nay quá :). Cảm ơn anh đã chia sẻ, em cũng nghĩ là “Trọng tâm hàng đầu của nỗ lực sống phải là làm thế nào để ta không bị tê liệt mỗi khi bị mất mát”. Có nhiều phương án, nhiều lựa chọn thì mình không bao giờ bị rơi vào bước đường cùng và cảm thấy tuyệt vọng. Hơn nữa nói chuyện và chia sẻ với người thân để tìm lời khuyên hoặc đơn giản là giảm bức xúc cũng tốt anh nhỉ. Tái ông mất ngựa, nhiều khi mình ngã một cái thì có khi cú ngã đó lại đưa mình đến một con đường khác và gặp gỡ những người thú vị hơn trong cuộc sống :).

    Chúc anh khỏe ạ.

    Like

  2. Cám ơn Hòa và Tố Uyên.

    Dù là việc gì đó, anh cũng chúc Hòa khá hơn.

    Tố Uyên, anh rất vui thấy em khỏe khoắn talking. Em khỏe nhé. 🙂

    Like

  3. Hi anh Hoành,

    Đôi khi em tiếc là em biết Phật pháp muộn quá, biết đến tư duy tích cực muộn quá! Nếu thấu hiểu sớm hơn, em đã có thể đối mặt với những cơn bão của đời mình một cách nhẹ nhàng hơn nhiều rồi. Nhưng muộn còn hơn không, phải không anh?

    Cám ơn anh nhiều lắm vì những bài viết nho nhỏ mà hiệu quả không nhỏ chút nào như thế này 🙂

    Like

  4. Hi anh Hoanh,

    Cam on anh ve bai viet rat don gian ma cung rat gan gui. Xem ra cuoc doi neu dung qua tram trong hoa moi chuyen thi con nguoi se song thoai mai hon anh nhi. Gap chuong ngai ma co duoc su binh tinh khon ngoan de tim cach giai quyet hieu qua la dieu ma ai cung muon vay.

    Chuc anh weekend vui

    Like

  5. Cám ơn mọi người–Dala, Liên, Yến, Ái, Tố Uyên, Hòa.

    Yến làm anh nhớ câu nói của một cậu nói với một cô, “Phải chi anh gặp em sớm thì anh đã chẳng phải khổ vì tình và phải ly dị hai lần rồi.”

    Well, sự thật là nếu anh gặp em trước hai người kia, rất có thể em đã trở thành người ex-wife số 1 của anh. Đời nó vậy.

    Thường thì phải qua một quãng đường dài thì mình mới bắt đầu thấy cái mình đã nghe từ nhiều năm trước nhưng đã không thấy 🙂

    Like

  6. Anh Hoanh oi.
    Lau qua em khong co dip vao DCN . Bai viet cua anh la tam trang cua rat rat nhieu nguoi (trong do co em) . Co le do minh it va cham va hay quan trong hoa van de nen thuong bi no lam cho chi phoi nen khong nghi den huong tich cuc duoc.
    Bai viet rat hai huoc va y nghia . Tu bay gio , neu va fai nhung van de khong thuc su nghiem trong em se tu nhu voi long ” chuyen nho nhu con tho” chac la minh se bi no lam anh huong nhieu ha anh.
    Chuc anh luon vui , khoe.

    Like

  7. Cảm ơn anh Hoành vì những bài viết như thế này. Nó đúng với tất cả mọi người. Nó là những gì thường nhật nhất đang xảy ra xung quanh ta. Lặng lẽ tách mình ra khỏi sự ồn ào, gấp gáp của cuộc sống đứng ở một ô cửa sổ nào đó nhìn ra anh đã viết nên những điều tưởng chừng như đời thường nhất nhưng thiết thực nhất. Đúng là thái độ của mình trước sự việc xảy ra mới là quan trọng.
    Một lần nữa xin chân thành cảm ơn anh và mong được đọc những bài viết hay và sâu sắc của anh.

    Like

  8. Cám ơn Duythu và Hùng. Thấy zdậy và không phải zdậy. Biết là nhỏ, mà cứ mỗi lần gặp khủng hỏang là lại thấy quả núi to đùng xuất hiện. Phải cố gắng tập trung tư tưởng, hô biến, hồi lâu, thì quả núi mới từ từ thu nhỏ lại bằng cái kim 😦

    Like

Leave a comment