Trong kịch bản của Drigo, “Hồ thiên nga” là một câu chuyện tình yêu thật đẹp.
Hoàng tử xứ Đức Digfrid vừa tròn 18 tuổi. Cha mẹ tổ chức chúc mừng chàng thật linh đình, những vũ điệu vui nhộn của khắp xứ Âu châu được mang ra trình diễn trong Hoàng cung, từ những vũ điệu vui nhộn của xứ Tây Ban Nha tới những điệu Valse lôi cuốn của Hung gari và Ba lan. Buổi chiều, bạn bè rủ hoàng tử vào rừng đi săn và họ dừng chân nghỉ lại bên bờ hồ yên tĩnh. Trong ánh trăng bàng bạc hoàng tử được chứng kiến một quanh cảnh thật kỳ lạ. Những con chim thiên nga mềm mại, trắng muốt từ từ thoát khỏi lốt thiên nga và biến thành những cô gái thật yêu kiều. Odetta, bà chúa của bầy thiên Nga đã làm hòang tử Digfrid bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp yêu kiều của mình. Odetta kể cho hoàng tử nghe về số phận của mình và các nàng thiên nga khác. Các nàng bị lão phù thủy độc ác Rotbart phù phép, biến thành những con chim thiên nga. Chỉ đến đêm, họ mới được trở lại làm người. Ma thuật của lão phù thủy chỉ biến mất nếu nàng Odetta gặp được một người hết lòng yêu thương và chung thủy với nàng. Bên bờ hồ thiên nga, Hoàng tử Digfrid đã thề sẽ mãi mãi yêu nàng Odetta.
Khi hoàng tử Digfrid trở về hoàng cung, thì cha mẹ của chàng lại tổ chức yến tiệc linh đình để kén vợ cho chàng. Tất cả các tiểu thư không làm chàng mềm lòng. Nhưng phù thủy Rotbart vô cùng thâm độc. Hắn cải trang cho cô con gái Odillia của mình mang dáng vẻ của bà hoàng thiên Nga Odetta và đã làm hoàng tử bị tưởng nhầm. Chàng vui mừng định công bố Odillia là vợ chưa cưới của mình, nhưng rồi chàng chợt thấy hình bóng của Odetta hiện về. Hoàng tử chợt bừng tỉnh và hiểu rằng chàng đã bị phủ thủy Rotbart đánh lừa.
Bên bờ hồ thiên nga các nàng thiên nga hồi hộp chờ đợi bà chúa Odetta của mình được giải thoát. Nhưng nàng Odetta buồn bã cho biết hoàng tử đã phụ bạc lại lời thề thủy chung của mình. Hoàng tử cũng chạy đến xin tha thứ vì sự nhầm lẫn của mình. Nhưng lời thề của hoàng tử đã không còn linh nghiệm nữa. Để cứu người yêu và bầy chim thiên nga, hoàng tử đã quyết định tìm đến cái chết. Nàng Odetta và hoàng tử đã cùng chết bên nhau trong lòng hồ thiên nga, nhưng tình yêu của họ thì từ đó đã trở thành bất tử.
Đọc câu chuyện này và nghe lại giai điệu quen thuộc, thật …bâng khuâng, các bạn nhỉ?

Cám ơn những thông tin rất thú vị của anh Can. Có lẽ em chẳng bao giờ thành người lớn được vì luôn thích truyện kết thúc có hậu. 🙂
À, em thích câu cuối cùng trong trả lời của anh. 🙂
LikeLike
Do nhiều yếu tố khách quan lẫn chủ quan, vở “Hồ thiên nga” có hai trường phái dàn dựng, mỗi vở thể hiện câu chuyện “Hồ thiên Nga” theo một cách khác nhau.
Việc các nhân vật chính hạnh phúc bên nhau trong đoạn kết là không đúng với nguyên tác mà được chỉnh sửa cho phù hợp với…ý kiến chỉ đạo của các nhà lãnh đạo văn hóa thời Sô Viết.
Còn câu hỏi của QL, anh nghĩ là bi kịch cũng là một thủ pháp nghệ thuật để nâng mức độ hiệu quả cảm xúc cho tác phẩm.
Trong chuyện này, lý trí (đúng/sai) đứng ở…ngoài 😀
LikeLike
Hic… Mới nghe tựa bài em tưởng … mình “trúng tủ”, vì em rất thích vở ballet này và toàn bộ phần nhạc của nó (gần như thuộc lòng phần nhạc :D). Nhưng đọc phần giới thiệu thì có vẻ như mình “lệch tủ”. Vì trong ký ức của em, kết thúc câu chuyện là hoàng tử hạ gục được phù thủy và giải cứu được cho công chúa thiên nga (rất có hậu, giống như trong phim hoạt hình của Walt Disney vậy đó. :D) Có thể là em … không hiểu nội dung của vở ballet.
Nhưng dù sao câu này ” Để cứu người yêu và bầy chim thiên nga, hoàng tử đã quyết định tìm đến cái chết. Nàng Odetta và hoàng tử đã cùng chết bên nhau trong lòng hồ thiên nga, nhưng tình yêu của họ thì từ đó đã trở thành bất tử.” nghe có vẻ hơi … thiếu logic không anh Can? Nếu kết thúc là cả hai cùng chết thì mục đích “cứu người yêu và bầy chim thiên nga” đâu có đạt được? Và chẳng lẽ… hoàng tử … tự tử để chung tình. Nếu được anh kể kỹ thêm một chút nữa phần kết này nhé. Em cám ơn anh.:)
LikeLike