Có những câu nói rất tình cờ nhưng lại gõ vào tâm khảm người khác. Những câu nói mà mình biết người nói chẳng có ý định gõ cái gì cả, đặc biệt là gõ những cảm xúc này. Những câu nói trong bối cảnh khác, cho công việc khác. Nhưng giọng điệu, cách nói giống nhau đến … kỳ lạ. Mình biết rồi: đó là có sự giống nhau về … năng lượng.
Mình đã dập tắt một nguồn năng lượng như thế? Sự nồng nhiệt của tuổi trẻ gặp phải sự non nớt và vụng về của tuổi trẻ. Tạo hóa sinh ra cả hai và cũng chính tạo hóa đặt hai sự này cạnh nhau.
Đời là vậy? Mọi sự đến rồi đi. Xuân – Hạ – Thu – Đông. Để lại những điều mới mẻ, để lại những bỡ ngỡ cho một thế hệ mới, khởi đầu cho một vòng tròn (hay một vòng đời) mới.
Người ta ca tụng mùa xuân nhưng chẳng thấy nói nhiều về cây xanh lá mà lại xao xuyến nao lòng với lá vàng rơi. Sao chẳng ai nói lá vàng rơi là buồn? Mà lại thường nói lá vàng rơi là đẹp?
Và có một người nói: đừng cố gắng nhặt lá vàng gắn lại lên cây.
Vô thường.
Mình vốn không nhiều tâm hồn thơ văn. Mình viết như tự sự. Mình viết rõ, viết thẳng những suy nghĩ, cảm xúc của mình nên không biết giải thích thêm như thế nào.
Nam có thể nói rõ hơn là không hiểu (hay muốn hiểu thêm) về điều gì không? Nếu mình thấy có thể giải thích gì thêm, mình sẽ giải thích. 🙂
LikeLike
Rất tò mò và không hiểu ý của tác giả trong đoạn đầu tiên. Tác giả có thể giải thích thêm không nhỉ?
LikeLike