Chào các bạn,

Dịch “interested in people” là “thích người” thì không hoàn toàn mang lại công lý cho từ interested. I am interested in music là tôi thích nhạc. Người interested in music thì thích nghe nhạc, chơi nhạc, mua nhạc, tìm hiểu thêm về nhạc. I am interested in you là tôi thích anh. Người interested vào bạn là người muốn tìm hiểu thêm về bạn, gần bạn hơn, kết thân với bạn. Interest có thể dẫn đến thành bạn bè đối tác thương mãi, hay tình bạn khắng khít, hay tình yêu nam nữ. Interested luôn luôn hàm nghĩa thích thú, tò mò, muốn gần gũi thêm, muốn tìm hiểu thêm, một cách thân tình chứ không phải kiểu công an muốn tìm hiểu thêm nghi phạm.
Thế thì bạn có interested in people–interested vào người ta–không?
Đây là interested vào mọi người, chứ không chỉ là interested vào người yêu của mình mà thôi 🙂 . Interested in people cũng giống như là interested in flowers. Người thích hoa thì hoa nào cũng thích ngắm, cũng xem xét, tìm hiểu… Người interested in people thì gặp ai cũng thích nghe họ nói chuyện, cũng muốn hiểu thêm họ, về hoàn cảnh, đời sống, cảm xúc, cảm nghĩ của họ…
Nhưng tại sao phải interested in people?
Chẳng “phải” gì hết. Bạn không cần phải interested vào người nào cả. Nhưng nếu ta có thể interested vào hoa cỏ, thú vật, nhạc, vũ… thì tại sao lại không thể interested in people?
Sự thật là nếu bạn interested in people thì bạn sẽ có rất nhiều thích thú, hơn cả là ngắm hoa, vì mỗi người là một thế giới riêng tư. Khi bạn quan sát tìm hiểu thế giới đó, bạn luôn luôn khám phá ra những điều rất thú vị, những nét đẹp ẩn kín, những thông minh bất ngờ, những độ sâu tâm hồn tưởng như không có khi chỉ nhìn phớt qua bên ngoài, còn thích thú hơn cả khám phá từng nhụy hoa lấp lánh bé nhỏ nấp kín bên trong bao lớp cánh hoa.
Nhưng vượt qua cả thích thú bình thường, interested in people là một kỹ năng cho bạn hiểu được con người rất sâu xa, yêu được mọi người rất dễ, và là kỹ năng lãnh đạo số một.
Muốn phát triển kỹ năng này cũng không khó. Giả sử bạn tham dự vào chiến dịch “Mùa Hè Xanh” về một vùng quê nào đó để làm các công tác thủy lợi và dạy học cho các em trong vòng 3 tháng hè. Việc tự nhiên bạn sẽ làm khi về vùng đó là làm quen với mọi người lớn bé. Gặp ai bạn cũng hỏi han về họ, về gia đình, về công việc, về đời sống hàng ngày, cách suy nghĩ và cách cảm xúc của người đó, cái họ yêu và cái họ ghét, cái họ cần, cái họ thừa… về đủ mọi thứ liên hệ đến họ… Đương nhiên là bạn sẽ làm vậy với mọi người trong vùng, vì đó là cách duy nhất để làm thân và hiểu dân địa phương, để bạn có thể làm việc hiệu quả hơn.
Đó chính là interested in people.
Nếu bạn cứ hành xử cách đó với mọi người quanh bạn hàng ngày, bất cứ nơi đâu, không phải chỉ trong vùng công tác trong 3 tháng hè, thì bạn đang hành xử kỹ năng interested in people thường xuyên, hàng ngày.
Và nếu bạn luôn luôn interested in people thì bạn làm việc gì cũng dễ thành—tiếp thị đâu thắng đó, ngoại giao rất siêu, quản lí rất giỏi, và làm lãnh đạo thì thành lãnh đạo rất tài ba, vì đó là kỹ năng quan trọng nhất trong lãnh đạo, mà rất nhiều lãnh đạo ngày nay lại thiếu.
Vậy thì, ngày mai hãy nhìn mỗi người quanh mình–trong trường mình, trong sở làm, trong phường khóm xã ấp của mình—như là một thế giới riêng biệt, có nhiều nét thú vị đang chờ được khám phá. Bạn sẽ nhận ra là khám phá những thế giới riêng tư này còn thú vị hơn cả khám phá kỳ hoa dị thảo trong rừng.
Vừa khám phá những thế giới kỳ thú, vừa tạo kỹ năng lãnh đạo số một. Chẳng thua vào đâu được.
Chúc các bạn một ngày vui.
Mến,
Hoành
© copyright 2010
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com
Hi Trecon,
Em cần tập luyện thường xuyên để thoát khỏi tự ti mặc cảm. Tự ti, cũng như tự cao, là một loại chương trình vi tính trong đầu mình, cứ vậy mà nó chạy. Mình phải cho vào một chương trình mới để dần dần thay thế chương trình cũ.
1. Em nên dành ra mỗi ngày 10, 15 phút ngồi thiền hít thở. Ngồi thiền hít thở giản dị thế, nhưng là cái gốc của các kỹ thuật luyện tâm của nhà Phật. Dù em cảm thấy ngồi rất vô ích chẳng được gì, thì vẫn cứ làm như thế MỖI ngày (và khi em đã thích rồi có lẽ em sẽ ngồi mỗi ngày, vĩnh viễn).
2. Khi em đã khá quen với Thiền hít thở rồi, thì dành ra chừng 5 phút cuối của buổi ngồi Thiền để tưởng tượng đến cảnh em ngồi nói chuyện vui vẻ với ai đó (một người bạn nào đó).
Khi em rành ngồi Thiền rồi, thì em tự chọn lựa thời gian ngồi thiền hít thở và thời gian thiền quán (quán là tưởng tượng đó). Thiền hít thở là tĩnh, thiền quán thì động hơn một tí (nhất là tưởng tượng đến nói chuyện với bạn).
3. Nhớ kỹ thuật đặt câu hỏi: 5W 1H
– What?
– When?
– Where?
– Why?
– Who?
– How?
Đó là 5w 1H . Ví dụ: Bạn mình nói có chày nhà trên đường Hai Bà Trưng? Cháy nhà là What? Thì mình có thể hỏi tiếp: Chỗ nào trên đường Hai Bà Trưng vậy? (Đó là where?). Cháy hồi nào vậy? (when?). Tại sao bị cháy vậy? (why?). Cháy nhiều không? Cháy mấy căn? (How?). Có ai bị thương không? Các tiệm nào bị cháy? (Who).
5W 1H có thể dùng để nói mọi chuyện trên đời, mà mình không cần chuẩn bị trước. Ai nói đến đâu mình hỏi đến đó để biết thêm. Đương nhiên là mình nên uyển chuyển để các câu hỏi tự nhiên, không máy móc. và không cần hỏi hết một loạt. Khi người đối diện đổi sang đề tài khác thì mình đi theo để tài mới.
4. Ngồi quan sát cái hay cái đẹp của người đối diện để có đề tài nói chuyện. “Cái áo này chị mặc đẹp quá.” “Chị làm tóc mới hay sao mà thấy lạ và đẹp quá”. “Cà vạt này của anh thấy sang quá”. Cái nhìn bên ngoài của một người là một nhà kho để ta có đủ thứ bắt đầu một câu chuyện.
5. Em đổi nick, không nên tự gọi mình là trecon.
Em thực tập các điều này khoảng 6 tháng, rồi cho anh biết kết quả. Lúc đó sẽ tiếp tục thêm. Hiện tại không cần phải quan tâm đến việc em ngại nhìn thẳng mắt người khác.
A. Hoành
LikeLike
Anh Hoành ơi! Đọc bài viết của anh, em dám chắc anh là một người có nội tâm vô cùng sâu sắc và em tin anh chính là người có thể cho em lời khuyên đích xác. Em là người khá nhút nhát, từ nhỏ em ko bạo dạn lắm nhưng việc đó không có gì nghiêm trọng vì em vẫn sống và học tập rất tốt. Vấn đề xuất hiện khi thời gian gần đây, sau khi em lấy chồng và sinh bé, em trở thành người tự ti, sợ giao tiếp. Em sợ giao tiếp ngay cả với người thân, em ko dám nhìn vào mắt ai khi nói chuyện, em bối rối và lúng túng trong bất cứ hoàn cảnh nào. EM sợ người khác nhìn mình, bối rối, ko thoải mái và ko thể tập trung làm gì khi có ai đó ngồi cạnh. Có phải em đang bị chứng bệnh sợ giao tiếp xã hội ko anh?
Bản thân em tự thấy mình là người chưa tốt, em hay suy nghĩ tiêu cực, hay chán nản, khá ích kỷ và không khéo ăn nói. Có phải đó chính là lý do khiến em mất tự tin? Nhưng vấn đề là kể cả khi em ko làm j sai, thâm tâm em nghĩ rất tốt về người đối diện và em cũng đối xử rất tốt với họ mà em vẫn ko thể tự tin mà nhìn thẳng vào mắt họ khi nói chuyện.
Mong anh cho em lời khuyên.
Em cảm ơn anh rất nhiều ạ.
LikeLike
mot bai viet qua hay,
LikeLike
Hi Harmony,
Đương nhiên là thân với ai ta cũng nên giữ long-tẻm relationship, vì bạn bè long-term rất quý.
Theo kinh nghiệm của anh, mỗi người trên thế giới có một cách sống hoàn toàn các người khác. Muốn giữ relationship lâu với họ thì phải hiểu cách sống, cách suy nghĩ của họ, rồi cư xử với họ theo cách họ sống.
Ví dụ: Anh có người bạn bị bệnh đã nặng hơn 2 năm nay rồi, có thể chết bất kỳ lúc nào. Lâu lâu anh gọi điện thoại hỏi thăm, nếu không có ai trả lời, anh không dám để lại message, vì không biết ông ấy còn đó hay là mình lại để message cho người đã chết thì quá tệ. Ngày giáng sinh chẳng hạn, anh không dám gởi thiệp. Đợi đến khi có thiệp ông ấy, anh mới gọi điện thoại hỏi thăm. Nhưng cả hơn hai năm nay, anh nói anh muốn đến nhà thăm ông ấy, ông ấy nhất định là không (Ống ấy chẳng nói “không”, nhưng chẳng bao giờ trả lời). Có lẽ là ông không muốn anh thấy thân thể quá xuống cấp của ông ấy. Vậy cho nên anh cứ phải vui vẻ xử với ông ấy kiểu anh vấn xử cả hai năm nay.
Một ông bạn khác của anh thì nhiều khi mình có chuyện quan trọng nhờ ông ấy giúp một tay, như là tìm người đối tác làm ăn cho mình, thì ông ấy luôn làm việc kiểu “Chúa sẽ trả lời khi Chúa muốn trả lời”, có nghĩa là ông ấy không bao giờ lo lắng tí nào về việc giúp anh cả. Có khi ông còn có vẻ như quên luôn yêu cầu của mình. Ông ta tin rằng nếu Chúa muốn giúp anh thì Chúa sẽ giúp, Ông ấy và anh đều khỏi cần lo.
Anh xem thái độ “lãnh đạm” của ông ấy là nhắc nhở anh nên tĩnh lặng và vững lòng tin, như là anh hay giảng cho người khác. Thế thì cũng tốt. Và đối với anh đó là một hành động tích cực của ông ấy đối với anh. Cho nên thân nhau được rất nhiều năm.
Đại khái là vậy. Em khỏe nhé.
LikeLike
Hi Nguyễn Hồng,
Anh rất phục cách nói chuyện thành thật và thẳng thắn của em. Đó là một vốn liếng rất mạnh của em. Anh chẳng thấy lý do gì mà em phải quan tâm về các “yếu kém” hay “thiếu tự tin” của em cả. Em chỉ nói chuyện với mọi người thành thật kiểu em nói với anh, kể cả đóng góp ý kiến nơi đám đông, thì đương nhiên là em sẽ thấy các “yếu kém” là do tưởng tượng trong đầu em chứ không có thật.
Ô, nhân nói về góp ý, anh bàn thêm một chút về “góp ý”. Nhiều người cú tưởng là nếu góp ý thì phài là ý “đúng”, ý “siêu”, ý “mọi người phục”, hay ít nhất là ý “mọi người đồng ý”. Đây là sai sai sai 100% về góp ý.
Tư tường của con người như là một nhánh cây, mà những chồi mới, nhánh mới là những tư tưởng của mọi người. Điều này ta thấy rất thường xuyên khi nói chuyện: Một đám bạn ngồi nói chuyện toán, rồi một người nói “Nói toán hoài nhức đầu quá, mở nhạc ra nghe đi”. Mọi người nói không có máy hát, hay là đá bóng. Không có sân banh, hay là đi hồ tắm. Thế là cả nhóm đi hồ tắm.
Tất cả mọi tư tưởng cá nhân đủ kiểu, “mọc” đến hành động cuối cùng là đi hồ tắm. Không có ý kiến nào đúng, hay sai, hay siêu trong đó cả, mà mọi ý kiến “mọc” theo tiến trình thảo luận đưa đến ý kiến chung cuối cùng.
Cho nên, sự góp ý TỰ NÓ là quan trọng, không phải ý kiến đúng sai là quan trọng, vì thường là không có đúng sai.
Kể cả khi mình sai 100% thì ý kiến mình cũng rất quan trọng. Ví dụ ai đó viết một câu và mình phê phán vì đọc hơi nhanh nên hiểu lầm câu viết. Nhưng đối với tác giả, phê phán “nhầm” của mình lại rất quan trọng, vì tác giả biết là cách viết của anh ta chưa rõ nên người đọc nhanh dễ nhầm, do đó biên tập bài lại một chút.
Cho nên “góp ý” tự nó là quan trọng, không phải đúng sai giỏi dở.
Và góp ý là nhiệm vụ của mình. Chấp nhận ý mình hay không là việc của người khác. Như là mời uống nước là nhiệm vụ của em, uống hay không là do bạn của em có khát không, đừng tự ái vặt vô lý.
Em khỏe nhé.
LikeLike
Em chào anh Hoành!!
Đây là lần đầu tiên em vào trang web này nên tất nhiên là lần đầu tiên đọc những bài viết của anh. Em không biết nói gì nữa vì lời e muốn nói mọi người đều nói rồi. nhưng e vẫn muốn nói là: Những bài viết của anh rất hay, có ích cho giới trẻ ngày nay.Cảm ơn anh nhiều về những chia sẻ của anh.Khi đọc những bài viết đấy e thấy mình yếu kém nhiều quá và cần phải học tập nhiều hơn nữa. Vấn đề của em là e không tự tin vào bản thân, và khả năng của mình. Giao tiếp e kém. Ngồi trong lớp e ngại phát biểu ý kiến của mình dù biết là ý kiến của m có thể đúng. 2 năm học đại học nhưng e vẫn không có lấy 1 người bạn gọi là thân thiết. Nhưng e nghĩ mình nói chuyện với người lạ thoải mái, thành thật, không khách sáo và rất vui. Em đang cố gắng học tập tính tự tin cùng khả năng giao tiếp mạnh dạn, tự nhiên hơn.
Mong anh cho em những lời khuyên. À còn một vấn đề nữa, em có thể chia sẻ những bài viết của anh cho mọi người cùng đọc được chứ ạ?
Em cảm ơn anh nhiều
Chúc anh vui khỏe!!!!
LikeLike
Hi Harmony,
Em thật là rất sâu sắc. Anh rất phục em. Các vấn đề em nêu ra đều rất chính xác. Quá nhiều cultural barriers. Làm sao mà bỏ hết barriers được.
• Ở đây chúng ta đang nói đến hai chiều trong một liên hệ giữa hai người (tạm dùng hai người làm ví dụ cho đơn giản, thay vì nhiều người).
Nhưng những điều anh nói trong tư duy tích cực đều là chỉ một chiều mà thôi : Khiêm tốn mà không cần người khiêm tốn lại, thành thật dù người gian dối, yêu người dù người ghét ta. (xin xem Những quy luật ngược bình thường)
Và anh thường nói là không nên lo quản tâm người khác, vì đó là việc không thể. Cho nên khi nói đến dẹp bỏ barriers chúng ta nói đến “tự mình dẹp bỏ barriers của mình”, và ta không nói đến “làm cho người khác dẹp bỏ barriers của họ”. Tức là mình chỉ làm việc có một chiều mà thôi, và không chú tâm vào chiều kia.
Tại sao?
1. Tại vì ta đã nói chiều kia tức là quản tâm người kia là điều không thể, cho nên tốn thời giờ vô ích. Hơn nữa, trong việc luyện tư duy tích cực, lo quản tâm người kia là việc rất có hại—lo quản tâm người khác chính là làm cho cái tôi của mình trương phình lên (“tôi điều khiển cái tâm của ông ấy”). Mà cái tôi của ta càng lớn ta càng lạc xa tư duy tích cực.
2. Ta hy vọng là Luật Hấp Dẫn sẽ tự làm việc để đưa đến người đồng cảm như ta—nếu ta dẹp bỏ rào cản thì những người khác sẽ dẹp bỏ rào cản trong liên hệ với ta. (“Hy vọng” như là một “quả” tự nhiên của “nhân” dẹp bỏ rào cản của mình, chứ ta không chú tâm vào “qủa” mà chỉ chú tâm vào “nhân”).
Cho nên, mình chỉ dẹp bỏ rào cản càng nhiều càng tốt. Việc người khác dẹp bỏ rào cản đến đâu khi giao tiếp với mình là chuyện của họ; ta chỉ hy vọng chứ chẳng nên quá quan tâm vào việc đó mà mất tập trung vào chính tư duy của mình.
• Dẹp bỏ rào cản đến đâu lại tùy từng người. Mỗi người chúng ta có một số rào cản không dẹp hết được, như là các chuyện riêng tư, các chuyện về công việc (như luật sư, bác sĩ phải giữ kín chuyện của thân chủ)… Mỗi chuyện ta phải giữ kín là một rào cản.
Rồi như Harmony nói, đại đa số người có đủ thứ rào cản khác (chủng tộc, tôn giáo, chính trị, thành kiến…) như là hàng rào phòng thủ của trại binh, cả 10 vòng kẽm gai và 10 vòng mìn Claymore, họ dẹp bỏ rào cản được đến đâu là việc của họ, mình đâu có thể quản tâm họ được.
Nếu mình dẹp hết rào cản, và chỉ giữ lại một hai vòng rào bắt buộc, thì hy vọng là người khác cũng sẽ dẹp bớt nhiều rào cản của họ đối với mình (Nhưng điều này không chắc chắn 100%. Tùy người thôi. Hên xui may rủi).
• “Put yourself in the other’s shoes” là cách khác của “dẹp bỏ rào cản”. Vì nếu mình có thể tư duy như người kia, thì có lẽ là đa số rào cản của mình đối với họ sẽ biến mất.
Cách dễ nhất để “put youself in the other’s shoes” là học để yêu, hay ít nhất là để cảm thông, những gì người kia yêu mến và tôn trọng.
Vi dụ: Mình học kinh Koran với một lòng kính cẩn của một người Hồi giáo chân chính. Khi anh nói về kinh Koran với một người Hồi giáo, anh nói với sự kính cẩn chân chính của một người Hồi giáo (không chỉ là “hiểu” Kinh Koran mà “hiểu và tôn kính” như người Hồi giáo). Tương tự như thế, mình học kinh Phật với thái độ tôn kính của một Phật tử. Học Thánh Kinh, với thái độ tôn kính của một người Thiên chúa giáo. Học sách tư tưởng và tư duy HCM với sự tôn kính của một đảng viên… Khi chúng ta có thái độ tôn kính như thế, đó là ta đã mang giày của người kia rồi.
Khi mình nghe một người kể chuyện, mình nghe như chính mình là người đang kể chuyện—tin vào từng chữ, cảm được từng chữ, có được từng xúc động của người đang kể, thì mình đang “mang giày” của người kể. (Anh nói đến chữ “tin” ở đây, rất quan trọng. Vì nhiều người nghe kể chuyện nhưng không tin—“bà này nói xạo quá”. Nếu không tin như thế thì ta không put yourself in the other’s shoes được. “Tin” đây không phải là khờ dại, mà là để đồng cảm. Nếu nghe một hồi lâu mình thấy câu chuyện họ kể có nhiều vấn đề, thì hỏi thêm, nếu sau đó thấy có nhiều chỗ không tin được, thì lúc đó hãy tính. Chứ ngay từ đầu thì phải tin, vì tin thì mới đồng cảm được).
Các điều này, đối với nhiều người thì khó, với anh thì lại cực kỳ dễ, vì anh luôn luôn thực sự kính trọng trí tuệ và điều hay của mỗi nền văn hóa, và mỗi người, dù người đó thuộc giống người nào, già trẻ lớn bé ra sao, giàu nghèo giỏi dốt thế nào—hoàn toàn không phân biệt. (Có lẽ trời sinh anh ra cũng đã có bẩm tính này rồi, chỉ cần tập luyện thêm, nhưng không phải tập luyện quá mệt mỏi). Anh ít bị văn hóa làm rào cản, dù văn hóa đó là gì.
Khi mình put yourself in the other’s shoes được như vậy, thì mình sẽ hiểu được tại sao người ấy hành động và tư duy như thế. Hiểu được điều đó, thì mình sẽ có cách nói chuyện với họ với cảm thông, từ đó có thể dẹp bớt nhiều rào cản.
• Như Harmony nói, thế giới vẫn có nhiều conflict và barriers. Nhưng nếu mình có chủ trương xây dựng hòa bình và giảm thiểu conflict thì mình cũng sẽ biết cách đóng góp cho hòa bình thế giới. Hồi trước anh chuyên môn vô tòa đánh nhau, nhưng chủ trương của anh lúc đó vẫn là giải hòa là trên hết, cho nên anh, dù làm đủ các việc chiến đấu của một luật sư tranh tụng, vẫn luôn luôn giúp thân chủ và bên kia giải hòa, theo điều kiện mà hai bên cùng cảm thấy như thế là tạm được.
Bất cứ chuyện nào trên thế giới cũng có hai cách giải quyết khác nhau—chiến tranh và hòa bình. Theo anh thấy, người ta thường giải quyết mâu thuẫn bằng chiến tranh vì: (1) Người ta không hiểu nhau, không put themselves in the other’s shoes được, (2) người ta không cố gắng giải quyết bằng đường lối hòa bình, vì giải quyết hòa bình luôn luôn khó hơn đánh nhau rất nhiều, đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, nhẫn nhục, lắng nghe và trí tuệ, (3) đôi khi có người có lợi nhờ chiến tranh cho nên cứ thích phá hoại các công việc hòa bình.
Blessed are the peacemaker, for they will be called children of God.
Việc giảm bớt conflict và giúp thiết lập hòa bình là chuyện cần thiết trong một thế giới, như Harmony nói, có quá nhiều mâu thuẫn và barriers. Nhưng lý do vẫn là vì thế giới có quá ít peacemakers. Các “chuyên gia giải hòa” của thế giới thường chẳng giải hòa được vì họ không hiểu người kia. Ví dụ: Đại đa số các quan chức lớn của chính phủ Mỹ lo việc Middle East chẳng rành Hồi giáo. Họ chỉ học qua loa vài bài về Hồi giáo và không thực sự tôn kính Hồi giáo trong lòng. Cho nên tư duy của họ vẫn rất Protestant khi làm việc với người Hồi giáo.
Anh có người bạn làm công việc giúp hai bên tranh chấp ở Sudan giải hòa, tốn cả 16 năm trường. Việc Sudan có bầu cử để giải quyết vấn đề Nam Sudan ngày nay một phần lớn là công trình của ông này. Dĩ nhiên, ông này rất hiểu và tôn kính Kinh Koran dù anh ta là người Protestant. Thế giới vẫn có peacemakers như thế, dù là rất ít.
Anh tạm ngưng nhé. Câu hỏi của Harmony quá rộng và sâu, anh chẳng biết trả lời thế nào cho vừa.
Chúc em vui khỏe.
LikeLike
Cám ơn Hung đã phản hồi chia sẻ. Anh ngày nào cũng phải viết một bài chia sẻ với các bạn (và đó không phải là việc dễ làm) vì anh đã trải qua những chuỗi ngày tìm kiếm và biết là tìm kiếm khó đến thế nào khi mình không có người đã trải nghiệm chia sẻ. Anh muốn giúp cho việc tìm kiếm của mọi người dễ hơn một chút, và thời gian tìm kiếm ngắn hơn thời gian anh đã phải bỏ ra trước kia. Vậy thì các bạn có thể chia sẻ với các bạn khác về ĐCN để giúp nhau đi trên đường đời vững mạnh.
Em khỏe nhé.
LikeLike
chào anh Hoành
em đã đọc những bài viet cua anh em thấy những bài viết nay rất bổ ích cho lớp tre bọn em bây giờ em thấy mình và nhiều người cũng đã rơi vào tình trang như vậy nhưng chưa bít cách nào giải quyêt để khắc phục tình trạng tư ti cuả ban thân và cũng nhờ bài viêt của anh em đã cải thiện được tình hình của mình tốt hơn trước đây rát nhiều
hình như em thấy rằng xã hội việt nam ngày một đang phát triển nhưng em thấy môt số lớp trẻ bọn em đang đứng trước sự tự ti vào nhiêu vân đề trong cuôc sông ngày nay…
mong anh và moi người có nhiều bài viết vê nhũng đề tài về mảng nay hơn nưa để đem lại tự tin cho mọi người
cảm ơn anh nhiêu
LikeLike
Hi Tuấn,
Nếu mình thực sự interested in người, thì automatically mình sẽ thành interesting đối với mọi người, mà khỏi phải quan tâm đến chuyện đó. Nếu mình cứ quan tâm người khác sẽ interested vào mình thế nào thì mình sẽ mất tập trung và lạc loanh quanh mãi.
Em xem lại phàn hồi của anh cho B. Diệp trước đây.
LikeLike
Bài viểt này của anh rất hay, em cũng có suy nghĩ giống như thế. Đặc biệt, điều này càng dễ dàng hơn khi đặc tính này là cái cố hữu, cái inborn của mình. Điều này cũng giống như các việc khác, có người có kỹ năng bẩm sinh thì điều hành công việc rất nhẹ nhàng mà hiệu quả. Có người thì phải gồng người lên nhưng vẫn không thể thu phục được mọi người.
Có một câu hỏi đặt ra là. Làm thế nào để interested in người, nhưng người mình vẫn giữ được sự interesting để tất cả mọi người (dù người vốn interested in người hay không), đều interested in mình. Nói cách khác, làm sao người ta thấy mình dễ gần, nhưng không vì cái dễ gần đó mà lại đánh giá thấp mình.
Có lẽ câu trả lời vẫn là mức độ show interested in và vị trí hiện có của mình.
LikeLike
A.Hoành ơi!!!
Nhận được những lời khuyên của a e thấy vui lắm. Những lời nói của a thật có ý nghĩa.CHẮC CHẮN rằng e sẽ thực hành ngay vào buổi sáng thứ 7 này rồi!!! E mặc dù đã hiểu được “điểm một chiều’ rồi nhưng chỉ là trên cơ sở lí thuyết thôi mà e chưa vận dụng nhiều vào cuộc sống. BÂY giờ thì e đã hiểu sâu sắc vấn đề a muốn nói. E cảm ơn a nhiều, E hứa sẽ Feedback lại cho a khi có kết quả, e nghĩ nó sẽ khả quan lắm…!!!.
LikeLike
Hi Diệp,
Nghe em tả anh có cảm tưởng văn hóa “phớt lờ” rất mạnh trong trường em. Tại sao thì chính anh cũng rất muốn biết. Nếu em từ từ có cách nào phân tích rồi giải thích lại cho anh thì rất hay. Có thể có là do văn hóa trường, cộng văn hóa vùng, cộng văn hóa giai cấp, cộng phương pháp giáo dục, v.v.. đủ thứ mà tạo ra. Nếu sau này ẹm hiểu ra từ từ, nói lại cho anh biết thì rất hay.
Anh có một cách này dùng nó luôn luôn tốt. Nếu em tập thói quen mỉm cười và gật đầu chào với “tất cả” mọi người mình gặp trên đường đi. Chữ “tất cả” phải hiểu theo hoàn cảnh, chứ em không thể ra quảng trường Ba Đình ngày hội 1000 năm Thăng Long rồi chào tất cả được.
Nếu nhà em trong ngõ, mỗi ngày từ nhà ra đầu ngõ, giả sử em đi bộ, em mỉm cười và gật đầu chào mọi người em thấy trên đường đi, kể cả các người bán hàng rong. Nếu cơ hội tạo ra để em nói thêm một câu như là “Chào cô ạ” thì nói, bằng không thì chỉ là mỉm cười và gật đầu là đủ.
Anh thường làm thế trên đường phố Washington khi mình đang đi bộ trên vỉa hè và đường phố không quá đông, mỉm cười và gật đầu với người đi ngược chiều, họ thường mỉm cười và gật đầu lại. Nhiều khi bước vào quán ăn, có người trên bàn nhìn anh, anh cũng gật đầu mỉm cười chào. Đây là một cách rất hay để mình nhìn nhận sự hiện diện của người ta quanh mình và nhìn nhận thế giới quanh mình, thay vì sống như là chẳng có ai quanh mình cả. Anh chưa bao giờ cảm thấy ai phiền hà anh về việc này cả. Dù là đôi khi có sự ngạc nhiên trong mắt người kia, trước khi họ mỉm cười lại. (Dân Mỹ, ở các vùng quê và thành phố nhỏ, chào nhau thế là chuyện thường xuyên. Ở Washington, thành phố lớn mọi người hấp tấp, thì ít thấy người chào nhau hơn. Ở vùng quê VN, mọi người cũng chào hỏi nhau như thế).
(Tuy nhiên, nếu em vào quán mà mỉm cười gật đầu với các cậu không quen biết, có thể bị các cậu hiểu là “come on!” thì lại có thể phiền toái vào em. Cho nên, dù là anh có nói gì, em phải sử dụng một cách thông minh mới được).
Và nếu em đã làm với mọi người như thế, thì em cũng có thể làm được với mọi người bạn em gặp ở trường và trên đường phố. Mỉm cười và gật đầu. Có cơ hội nói chuyện thì nói thêm, bằng không thì chỉ mỉm cười và gật đầu đã là một bước rất lớn.
Khi nói chuyện, thì dù là anh chỉ em cách nói thế nào, em cũng phải tự quyết định là chuyện gì người đối diện muốn nói. Anh có ở đó đâu mà biết. Anh chỉ nói quy luật chung chung để gợi ý thôi mà.
Tình cảm thân thiết thường cần thời gian. Lấy chuyện nam nữ làm ví dụ là dễ hiểu nhất: Một cậu rất thích một cô, muốn làm quen với cô ấy và muốn cô ấy thích mình, yêu mình, ngay lập tức. Nhưng đôi khi phải tốn cả vài ba tháng, đôi khi cả vài ba năm. Đối với tất cả mọi người khác cùng phái hoặc khác lứa tuổi thì cũng vậy thôi. Liên hệ con người đòi hỏi thời gian để được xây dựng.
Điềm chính là em phải tập trung tư tưởng vào đúng chỗ: Em vui vẻ và thân thiện với mọi người, vì em muốn thân thiện và vui vẻ với mọi người. Đừng đặt trọng tâm vào “mọi người phải vui vẻ thân thiện lại với em”–phần này gạt ra khỏi đầu 100%. Dù người ta có thân thiện hay lạnh lùng hay có vẻ không thích em, em cũng luôn luôn vui vẻ mỉm cười chào hỏi.
Bí quyết là ở chổ đó: “Một chiều mà thôi”. Em luôn vui vẻ thân thiện lễ độ với MỌI người, và không mong mọi người đáp lại. Cứ xem như là sẽ có một số người hiểu lầm mình và không bao giờ đáp lại; chẳng sao cả, dù thế em vẫn vui vẻ mỉm cười với họ. Đây là điểm chính. Nếu em không nắm được điểm “một chiều” này em sẽ loay hoay CẢ ĐỜI và chẳng bao giờ tiến bộ về liên hệ con người.
Rồi chuyện gì nó đến thì để nó đến vào thời điểm của nó. Sẽ có những người thành rất thân với mình, sẽ có những người luôn luôn đứng xa mình, sẽ có những người luôn ghét mình. Cuộc đời mà, làm sao cả thế giới hiểu mình được. Nhưng nhớ là đừng phản ứng: Ghét tôi tôi ghét lại, v.v… Em mà nằm trong vòng phản ứng thì 50 năm sau em cũng chẳng khá hơn bây giờ bao nhiêu cả.
Thực tập rồi cho anh biết thêm, để anh cũng nghiên cứu kinh nghiệm với em nhé.
LikeLike
Em chào a.Hoành ag!
A.Hoành ơi! Đọc xong bài viết của a, e có một điều muốn hỏi a và mong a chỉ giúp xem e phải làm cách nào ah?
E đang học lớp 11,ở lớp có khi e rất khó để nói chuyện với các một số bạn nam trong lớp, e nghĩ lên cấp III là nam, nữ trong lớp sẽ vui vẻ hơn nhưg sao bọn e vẫn có vẻ tách biệt lắm ạ?
Dạ ngay trog bàn e luôn e không hay nói chuyện với bạn nam, bàn e có 3 nữ mà, chỉ khi có chuyện học tập bạn ấy hỏi e mới trả lời thôi như môn Anh, Văn, vì e ý định theo ban D còn bạn ấy giỏi Toán, lý, hoá; nhưg môn đó e tàm tạm cần học hòi bạn ấy nhiều.Những cái chưa rõ e chẳng hỏi bạn ây đâu vì e thây ban ay cứ im im và cũng ngại nữa. Nhưng e hỏi bạn nam khác, bạn ấy e dễ nói chuyện nhất hồi vào THPT, e chẳng thây gì khó khăn cả, ngại cả nhug bạn ấy ko gioi băg bạn bàn e.
Mà a Hoành ơi! Ở lớp e nói chuyện với tất cả bình thường khi gặp nhau ở ngoài đường thì bọn e toàn lướt qua như ko cùng lớp vậy, mà có nói thì e chẳng biết nói gì, e thấy cách cư xử của mih hơi nhạt nhẽo lắm!.A có cách nào giúp e vươt qua rào cản này đc chứ ạ?
A ơi! Một phần là do cả bản thân e nữa, có khi nào do bọn e chưa tìm đc điêm chung để nói chuyện?
Theo như a viết, e làm theo nghĩa là hỏi han ,quan tâm đến bạn bè về sở thích của a,chị e họ thì bạn họ nói hỏi làm gi? và ko nói lai còn nghĩ rang e co mục đích gi thi thôi rui; các bạn khác còn trêu e thik ngươi ta thi lai rac roi nhieu, e ko thik vậy ạ! E chỉ muon quan tâm đến bạn bè mih thôi chả nhẽ học cug nhau 3 năm ko biet gi về nhau như thế thì sôg vô tình, vô cảm quá!!! E thấy sog vậy thì có phải hơi cá nhân hoá ko anh?
E thực sự mong nhận được câu trả lời của anh ạ! THANKS a.Hoành nhiều nhiều ạ!
LikeLike
Chào anh Hoành,
Em cũng học được nhiều điều, cả từ bài viết anh trả lời cho Ngọc. Cảm ơn anh nhé! Gần đây, em học môn Organisational Behavior. Thầy cũng dạy hãy quan sát người, quan sát con người. Cuối tuần đi ra Hinghland ở Vincom ngồi mà quan sát người ta, thấy nhiều điều thú vị lắm. Em thì không có thời gian làm thế, nhưng em cũng hay quan sát con người, không chú ý lắm. Bây giờ, đọc bài viết của anh, sẽ quan sát con người kỹ hơn. À, em cũng đã có thực hành mấy điều anh nói trong bài viết cho Ngọc đó, em đã không nghĩ đó là “interested in people” 🙂
Chúc anh vui khỏe và có nhiều liều vitamin cho vườn chuối.
Em Nga
LikeLike
Dạ em hiểu rồi ạ. Em cảm ơn anh Hoành rất nhiều về những lời khuyên bổ ích. Em thực hành rồi sẽ báo cáo kết quả với anh ạ.
Chúc anh Hoành vui!
LikeLike
Cam on anh Hoanh, bai “Interested in people” cua anh rat “interesting” :). Bai nay doi voi em that su rat huu ich. Tu luc be toi gio em cu hay bi vuong vao suy nghi la lam the nao de “people interested in me” cho nen hoan toan mat di su chu dong, tu tin de yeu thuong nguoi khac (di nhien la khong tinh relatives nhe!). So, bay gio thi em cung ngo duoc nhieu dieu tu bai viet cua anh di nhien la tu nhieu bai khac nua nhung moi bai em se hoc duoc dieu gi do co ich cho ban than minh va co le co ca nguoi khac!
Thi ra khong can phai de chung, lo so hay de phong nguoi khac phai khong anh? vi that ra cuoc song da qua nhieu kho khan roi, ai cung co noi dau, su lo lang cua rieng minh cho nen khong can phai lam kho nhau them chi nua. Neu ho phan ung tieu cuc thi hay nghi rang that ra ho cung dang thuong nhu minh, cung lo so, cung ton thuong, cung chiu nhieu ap luc!
hay dong cam va yeu thuong de giai thoat cho chinh minh va cho ca nguoi khac!
Cuoc song von ngan ngui, hay tran trong tung phut giay va lam nhung viec co y nghia trong do co “interested in people”, phai khong anh? 🙂
Bat ky mot su thay doi nao dieu can phai co thoi gian va niem tin, su can dam, ung ho. Hy vong anh se tiep tuc encourage em va moi nguoi bang nhung bai viet hay cua minh. thanks so much!
LikeLike
Ngay nao em cung vao dotchuoinon.com vai lan de mong duoc doc nhung bai viet moi cua anh day anh Hoanh a. Do la nhung bai hoc, nhung cach tu duy rat bo ich, em dang theo doi va thuc hanh hang ngay. Mot lan nua xin cam on anh.
LikeLike
Hi Ngọc,
Vậy thì em phải biết cách hỏi chuyện thôi. Có hai điều mà mọi người đều say sưa nói:
1. Công việc của họ, nhất là công việc họ đang/đã thành công. Nếu là sinh viên, thì là môn chính họ đang học, chẳng hạn. Ví dụ: Em hỏi một bạn và biết được cậu ta đang học ở Dental School. Em có thể bắt đầu hỏi về trường nha khoa, như là: “You must be smart to get into dental school. How hard is that? How did you prepare yourself for dental school?” Note: (Đây là câu hỏi về thành công quá khứ. Người ta sẽ vui vẻ chia sẻ với em). Cứ hỏi thêm về nha khoa: How many years? How do you study for specialization? What is your plan on specialization? (Câu này là câu personal về kế hoạch tương lai. Các câu personal quan trọng và hấp dẫn hơn các câu chung chung).
Nếu là bà chủ tiệm ăn, thì cũng bắt đầy hỏi về bà làm thế nào mà mở tiệm được? Tốn bao nhiêu năm để chuẩn bị?
2. Gia đình con cái, nếu là người đã có con cái. (Sinh viên thì cũng có thể hỏi về anh chị em bố mẹ… Nhưng anh không chắc bao nhiêu sinh viên thích nói về các chuyện này)
Dĩ nhiên hỏi không thì cũng không hay, lâu lâu phải chêm một tí thông tin về mình hay một comment về điều người kia nói.
Các vấn đề khác người ta cũng thích nói là hometown, home state của họ, trường cũ… Nếu là sinh viên nước ngoài thì còn dễ hơn, vì em có cả nước của họ (Japan, China, etc.) để làm đề tài hỏi chuyện.
Đây là các vấn đề để mở đầu rất tốt. Rồi từ từ nó có thể mở ra các vấn đề khác.
Nhưng đương nhiên là trước đó em phải tích cực bắt tay làm quen, chào hỏi, phải không? “Hi, may name is… And your name is?” “Nice to meet you Johnny. Are you a student in this school?” “Yes? What do you study?”
Một điểm khác là chú ý nghe và nhìn họ nói, để hiểu được cảm xúc của người đó, để em có thể comment. Ví dụ người đó nói về hometown, và nhắc đến hay đi ăn pizza, em có thể comment: “You must like pizza a lot?” Nếu được cái gật đầu, thì đó là cơ hội để nói sâu vào pizza.
Nói chung là em chỉ cần hỏi về các vấn đề mà người đối diện thích nói. Mở đầu bằng công việc hay con cái họ, rồi từ từ tìm thêm đề tài trong khi nói chuyện.
Va mỉm cưới rất thường xuyên.
Thử thực hành rồi cho anh biết nhé.
LikeLike
Em chào anh Hoành,
Cảm ơn anh Hoành nhiều vì một bài viết rất thú vị. Em rất thich kết bạn nhưng lại có một điểm yếu là cứ gặp người lạ thì im bặt. Đối với những người quen biết đã lâu thì em hòa đồng rất tốt ạ. Hiện em đang học ở US nhưng rất ngại đi party với các bạn Mỹ vì luôn cảm thấy lạc lõng. Anh có thang thuốc thần kì nào giúp em chữa bệnh này không ạ?
Em cảm ơn anh nhiều. Chúc anh nhiều niềm vui
Ngoc
LikeLike