Loạt bài “Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng”

Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng (11.8.2009)
Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng gặp người thân (29.1.2010)
Nước mắt tủi phận của người con sau 31 năm gặp lại mẹ (2.2.2010)
Thăm lại “bà cụ 31 năm ngủ bên gốc phượng” (16.3.2010)

Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng

Thứ Ba, 11/08/2009

(Dân Trí) – Chiến tranh biên giới năm 1979 nổ ra bà Thụ ở Cai Út, Lào Cai thất lạc gia đình phiêu bạt vào Hà Tĩnh. Suốt 31 năm qua cụ bà sống cảnh không nhà cửa, lấy gốc phượng ở một góc đường của TP Hà Tĩnh làm nơi trú ngụ.

Lưu lạc nơi đất khách quê người trên một chuyến tàu chạy trốn bom đạn vào năm 1979 giờ bà cụ già nua, ốm yếu sống lang thang, phiêu bạt ở TP Hà Tĩnh chỉ nhớ được tên mình là Thụ ở Cai Út, Lào Cai. Từ đó tới nay, ngày nối ngày bà phải thui thủi một mình, không nhà cửa, không có một thứ giấy tờ gì để chứng minh bà đang tồn tại.

Không tài sản, sống phiêu bạt nay đây mai đó nên bà đành chọn một gốc phượng ở khối 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh làm nơi trú ngụ dài ngày. Cuộc sống thiếu thốn nên không ít lần bà đổ bệnh dưới cái lạnh thấu xương. Có một lần bà Thụ bị bệnh tưởng không qua khỏi, nhưng bà may mắn được những người dân lao động nghèo đùm bọc nên đã thoát cái chết hiển hiện trước mặt.

Theo lời cô Lý, một người bán hàng rong kể, khi bà Thụ lạc vào Hà Tĩnh lúc còn trẻ, bà thường đi làm thuê làm mướn ở các quán hàng. Trong thâm tâm, bà cố chắt bóp dành dụm tiền để trở về quê, nhưng chẳng may có kẻ vô lương tâm đã trộm sạch, bà lại trắng tay như một kẻ ăn mày.

Không nhà cửa cụ bà Thụ đang sống nốt cuộc
đời còn lại dưới gốc cây phượng (ảnh: Hủ Cao)

Thương hoàn cảnh neo đơn, khốn khổ của bà hàng ngày những người dân tốt bụng vẫn mang ít cơm cho bà, thậm chí cô Lý còn mua cho bà một chiếc giường nhỏ đặt trên vỉa hè để bà có chốn nghỉ ngơi. Những người xung quanh còn cho biết, thương hoàn cảnh éo le của bà Thụ họ cũng đã nhiều lần làm đơn trình bày lên chính quyền địa phương làm cho bà một ngôi nhà tình thương, nhưng cho đến bây giờ nguyện vọng trên vẫn không được chính quyền giải quyết. Không những thế, tháng 12/2008 vừa qua, những người đã cưu mang bà đã gửi đơn ra Đài truyền hình Việt Nam nhờ chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly” giúp đỡ tìm lại người thân, nhưng đến nay vẫn chưa có hồi âm.

Bà Thụ càng ngày càng già yếu, bà con xung quanh đều rất thương bà nhưng vì hoàn cảnh cũng không khá gì hơn nên họ cũng chỉ giúp được có thế. Những người hàng xóm tốt bụng của bà Thụ hy vọng có một phép màu nào đấy giúp bà đỡ tủi thân trong những năm tháng cuối đời còn lại.

Hủ Cao

Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng gặp người thân

Thứ Sáu, 29/01/2010

(Dân trí) – Sau 31 năm sống lang thang không nơi nương tựa cụ Thụ – nhân vật trong bài viết “Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng” – đã được người thân là các con hiện sống ở miền Nam xác nhận là mẹ của mình.

>>  Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng
>> Chia vui với cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng

Như những lần trước, cứ đến ngày cuối tháng PV Dân trí lại có mặt tại khối phố 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh để tìm gặp một con người có hoàn cảnh tội nghiệp, đáng thương, đấy là cụ Thụ – nhân vật trong bài viết “Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng”.


Cụ Thụ lặng lẽ dưới gốc phượng quen thuộc.

Khoảng 16h, một góc đường Trần Phú, TP Hà Tĩnh như không còn cái lạnh hiện hữu. Vẫn là cụ bà Thụ già nua, đãng trí trong bộ đồ cũ ngồi dưới gốc phượng như hàng chục năm qua. Cạnh cụ vẫn là những người dân buôn bán tốt bụng ngày nào.

Cụ Thụ đãng trí không thể cất thành lời, nhưng những người dân tốt bụng ở đấy mang đến cho chúng tôi một thông tin vui đầy bất ngờ. Ấy là sau khi hoàn cảnh cụ được báo Điện tử Dân trí đăng tải, cùng với sự giúp đỡ của chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly của Đài truyền hình Việt Nam, những người con của cụ đang sống ở một tỉnh phía Nam đã nhận ra người mẹ thất lạc hàng chục năm trời.


Rất đông người dân đến chia vui cụ Thụ sau khi tìm được người thân.

Bà Trần Thị Hương, một trong những người có tấm lòng nhân hậu, giúp đỡ cụ Thụ suốt những năm qua nở nụ cười thật tươi kể: “Cách đây ít hôm thông qua số điện thoại gia đình tui nhận được điện thoại của một người lạ, cho biết là con của cụ Thụ.

Ngoài những đặc điểm nhận dạng như trong đơn, người này còn nhờ tui kiểm tra trên đầu của cụ Thụ có vết sẹo hay không và câu chuyện xung quanh về vết sẹo ấy.

Nghe điện thoại tui mừng, bỏ luôn việc chạy ra gặp cụ. Đúng là trên đầu cụ có vết sẹo thật, đồng thời câu chuyện cụ kể vết sẹo đúng như những gì con của cụ thuật lại. Lúc ấy tui tin là con của cụ đấy rồi. Chỉ nay mai nữa là họ ra đón cụ về với người thân”.

Bà Hương còn cho biết, suốt mấy ngày qua, những người dân trong khối phố của bà rất vui. Câu chuyện cụ Thụ tìm được người thân như niềm vui chung của mỗi gia đình. Nhiều người dân tranh thủ mua áo quần, mang thức ăn, cho cụ ít tiền lẻ vì họ nghĩ nay mai cụ đã rời xa vùng đất mà cụ đã lưu sống mấy chục năm.


PV báo điện tửDân trí trao quà từ thiện của bạn đọc cho cụ Thụ.

Niềm vui của những người dân của người dân khối phố 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh cũng là niềm của những người dân có tấm lòng hảo tâm, bởi hơn một năm qua tất cả họ đã cầu mong cho cụ Thụ sớm được đoàn tụ với gia đình.

Số tiền 500.000 đồng (số tiền ăn trong tháng mà bạn đọc dành cho cụ) được PV Dân trí chuyển kịp thời để cụ có thêm chi phí trang trải cuộc sống hàng ngày trước khi được trở về với gia đình.

*Dân trí sẽ chuyển đến bạn đọc cuộc đoàn tụ đầy nước mắt cảm động này.

Văn Dũng – Cao Cường

Thứ Ba, 02/02/2010 – 00:21

Nước mắt tủi phận của người con sau 31 năm gặp lại mẹ

(Dân trí) – 31 năm con mới tìm được mẹ. Cũng chừng ấy năm người mẹ sống phiêu bạt, khốn khổ đủ đường. Gặp lại được nhau cuộc đời mẹ con cụ Thụ anh Sơn như sống lại, nhưng con đường đoàn tụ của họ nhiều lắm những chông gai.
>>  Con đã khóc, dẫu mẹ chưa thể gọi tên con
>>  Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng gặp người thân

“Mẹ ơi, chúng con cũng tủi khổ đủ đường!”

Hai ngày qua dưới cây phượng quen thuộc của người phụ nữ già nua, khốn khổ ở khối phố 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh đã thay đổi. Không có ánh nắng nhẹ mùa đông như trước đó, cũng không còn sự lặng lẽ, buồn thương từ bà cụ bạc trắng mái đầu thui thủi bát cơm, chiếc bánh. Ở nơi ấy có đủ nước mắt chen lẫn nụ cười. Nước mắt của niềm vui được gặp lại người mẹ sau bao năm dài tưởng như không ngày kết của người đàn ông ở tận Cà Mau. Nụ cười của những người dân hy vọng bà cụ khốn khổ chấm dứt chuỗi ngày thiếu hơi ấm tình người.

Đã hai ngày trôi qua ông Sơn vẫn chưa một lần nghe mẹ cất lời gọi tên con

Đã hai ngày trôi qua niềm vui của ông Sơn vẫn chưa trọn vẹn. Dẫu đã làm tất cả, thầm thì bên đôi tai không còn nghe rõ của người mẹ ký ức năm xưa về những đứa con, về những mảnh đất, về con người mà mẹ mình đã từng biết đến với hy vọng mẹ sẽ nhớ, sẽ cất giọng gọi tên con. Nhưng, tất cả đều vô nghĩa với ông Sơn. Cụ Thụ vẫn quay đầu, vẫn mắng chửi một khi ông tiến lại gần, một khi ông bưng cho mẹ bát cơm, chén nước.   Gần mẹ chỉ một bước chân mà ông không thể nắm lấy bàn tay của mẹ, không thể thay cho mẹ chiếc áo đã úa màu, hôi bẩn.

Cuộc đời cụ Thụ khốn khổ đủ đường. Gốc phượng là ngôi nhà suốt nhiều năm phiêu bạt, lang thang…

Giây phút hạnh phúc nhất của ông Sơn có lẽ là những lúc có sự có mặt của bà Hương, bà Vân và những người dân tốt bụng khác ở khối phố đầm ấm tình người. Những lúc ấy, dẫu vẫn chưa nhận ra con, nhưng con người với tính khí thất thường của cụ Thụ như tỉnh lại. Những lúc như thế ông Sơn đã gắng nói lời xin lỗi mẹ. “Mẹ ơi, con mong mẹ tha thứ cho con. Bao nhiêu năm ngóng tìm tin mẹ không có thông tin, chúng con tin là mẹ đã mất, đã không còn sống trên cõi đời này nữa”, ông Sơn khóc, mong mẹ tỉnh lại không dỗi hờn.

Trong nỗi buồn về mẹ, về kiếp lang thang của người đã sinh ra mình, ông Sơn cũng đã khóc: “Mẹ ơi, chúng con cũng tủi khổ đủ đường”. Không có nước mắt buồn thương từ người mẹ, mà nước mắt đã chảy trên khuôn mặt ở những người dân ở khối phố Trần Phú tốt bụng khi nghe ông Sơn kể về hoàn cảnh của mấy anh em sau ngày cha mẹ ly xa.   “Mẹ ơi, 5 người con mẹ sinh ra, đứa nào cũng khổ, cùng cực đủ đường từ ngày đó đến tận hôm nay. Cả 5 anh em vẫn chưa hết cảnh làm mướn, làm thuê. Cái Văn (Nguyễn Thị Long Văn, em kế ông Sơn – PV) lập gia đình, sinh được 4 cháu, 2 trai, 2 gái.  Đông con, cảnh nghèo nên cả nhà phải đi làm mướn. Cuộc sống đã nghèo, lại không yên ả khi chồng đánh đập đến thương tật, đã ly hôn. Người chồng giờ đã có vợ mới, còn cái Văn đã rời Cà Mau lên TPHCM trông trẻ, giặt đồ thuê.

Chú Phong (Nguyễn Đại Phong- em thứ 3 của ông Sơn) ngụ tại xã Phong Lạc, huyện Trần Văn Thời, tỉnh Cà Mau – cũng chẳng khá hơn. Phong bị bệnh từ hồi còn đi bộ đội tận Cămpuchia. Sinh được 3 cháu, đứa nào cũng bỏ học, nhà thuộc diện hộ nghèo của xã.

Em kế của Phong, Nguyễn Thành Đồng, cũng long đong lắm mẹ ạ. Đi làm mướn cho người ta mãi, hơn 30 tuổi đầu mới tìm được việc, hiện làm công nhân ở Cà Mau lương không đủ trang trải cho cả gia đình nghèo.

Em út Nguyễn Đức Thắng thì khỏi phải nói. Nó thuộc diện nghèo nhất xã Thành Thới, huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre. Thắng giờ đang không biết sống chết ra sao khi mang trong mình căn bệnh Viêm gan B. Hôm con đi ra với mẹ, Thắng cũng muốn đi lắm, nhưng ngặt nỗi không vay lấy đâu ra tiền.   Nhưng ông Sơn và mấy anh em cũng trải qua những ngày vất vả   Nhưng, 5 anh em thì con là người khổ nhất mẹ ạ. Cái khổ cứ đeo bám lấy con từ ngày theo cha vào Nam chăm sóc mấy đứa em. Đời con chỉ biết đi ở và làm mướn. Đất nào ở miền Tây con cũng đã phiêu dạt đến rồi. Con có vợ và 4 đứa con. Vợ con bị bệnh nặng, hiện đang phải chạy thận. Trước khi ra đây con vừa đưa vợ lên TPHCM chạy chữa về, nợ nần chồng chất. Cũng vì nghèo, cách trở, bởi vậy dù biết tin mẹ còn sống ở Hà Tĩnh cả tháng nay, giờ con mới vay mượn sắp xếp ra được với mẹ. Mẹ tha thứ cho chúng con. Mẹ hãy tỉnh lại để về với chúng con đi mẹ”.

Những nghĩa tình cao đẹp

Hôm nghe tin những người con ra Hà Tĩnh nhận và đón cụ Thụ về đoàn tụ gia đình, bà con khối phố 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh mang một niềm tin rằng, chuỗi ngày khốn khổ, tha phương, chuỗi ngày sống không bóng dáng người thân của cụ Thụ sẽ chấm dứt. Vậy mà, ngay những giây phút đầu tiên khi chứng kiến người đàn ông hốc hác nhưng rất đỗi chất phác ra đón mẹ, tất cả đã cảm nhận cuộc đoàn tụ của mẹ con cụ Thụ sẽ gặp nhiều khó khăn. Họ càng xót thương khi nghe ông kể, hôm ra đón mẹ, gắng lắm vợ chồng ông chỉ chạy vạy được 5 triệu đồng, số tiền may lắm mới đủ xe tàu chứ nói gì đến chút ít quà cho người dân đã đùm bọc chở che mẹ.

Thấu hiểu hoàn cảnh của ông Sơn, thương bà cụ già khốn khó, đầy bất hạnh những người dân ở khối phố 8, phường Trần Phú thêm lần nữa mở rộng lòng nhân ái. Khi ông Sơn đang gắng gượng làm mọi cách để người mẹ bất hạnh nhận ra con thì cũng là lúc những người dân tốt bụng ở khu phố này mở cuộc vận động quyên góp với hy vọng sẽ gom được ít tiền giúp ông Sơn đưa mẹ vào Cần Thơ.   Những người dân khối phố 8, phường Trần Phú, TP Hà Tĩnh đi quyên góp tiền cho anh Sơn đưa cụ Thụ vào Nam   Bà Đặng Thị Vân, một trong những người che chở cụ Thụ suốt mấy năm qua chia sẻ, gần như ai trong khối phố từng chứng kiến cảnh bà cụ Thụ sống khốn khổ, lặng lẽ dưới gốc cây quen thuộc đều sẵn lòng đóng góp. Người ít dăm bảy ngàn, người khá hơn thì dăm bảy chục. Có người buôn bán tạp hoá lợi nhuận không đáng là bao nhưng khi nghe tin cụ Thụ sắp gặp người thân đã mang đến gói bánh, ký cam để cụ làm quà khi vào Nam sum họp cùng con.   Bà Vân còn cho biết, suốt hai ngày qua, những người dân đùm bọc cụ ở khối phố đã chia thành hai nhóm đi quyên góp. Nhóm đi các quán cà phê, quán ăn trên địa bàn. Nhóm còn lại xuống chợ Hà Tĩnh – nơi cụ Thụ có thời gian lưu lạc, phiêu bạt ở đấy quyên góp tiền.

“Đến đâu, nghe nhắc đến hoàn cảnh cụ Thụ họ đều sẵn lòng. Có người đã chảy nước mắt khi nghe tui trình bày nên đến tận thẳng gốc phượng để trao quà cho cụ. Đúng là chưa bao giờ tình cảm dành cho cụ Thụ lại cảm động như ở lúc này”, bà Vân nở nụ cười thật tươi kể lại.   Người dân đến quyên góp tiền giúp cụ Thụ   Sau khi đọc bài viết “Con đã khóc, dẫu mẹ chưa thể gọi tên con” trên báo điện tử Dân Trí nhiều người dân Hà Tĩnh đã đến chia sẻ với cụ Thụ   20h tối ngày 1/2 bên gốc phượng quen thuộc những người dân ở khối 8, phường Trấn Phú đã trao số tiền hơn 4 triệu đồng mà họ quyên góp được cho mẹ con cụ Thụ. Ông Sơn lại chảy nước mắt. “Con đã đi, làm mướn nhiều nơi nhưng chưa có nơi nào người dân lại giàu tình thương như ở nơi này. Giờ thì con đã hiểu vì sao mẹ con còn sống đến bây giờ. Tận đáy lòng con xin ngàn lần cảm tạ. Mai này mẹ vào Nam, sống ổn định, có nghèo khó đến mấy cũng sẽ quay lại để cảm ơn bà con ở đây lần nữa”, ông Sơn khóc khi nhận món quà tình cảm của những người dân tốt bụng.   Nước mắt ông Sơn rơi, mừng tủi. Tiếng nấc vẫn không át được lời của những người dân tốt bụng, không biết rồi những người con khốn khó sẽ nuôi mẹ ra sao?

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

1. Gia đình anh Nguyễn Lâm Sơn, ấp Thị Tường B, xã Hoà Mỹ, huyện Cái Nước, tỉnh Cà Mau2. Quỹ Nhân ái – Báo Khuyến học và Dân trí – Báo điện tử Dân trí (Hà Nội)

Số 2/48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn

* Tài khoản VNĐ:

Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí

Số TK: 10 201 0000 220 639

Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam – Chi nhánh Hoàn Kiếm
* Tài khoản USD:

Tên TK : Báo Khuyến học & Dân trí

Số TK : 10 202 0000 004346

SWIFT Code: ICBVVNVX106

Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương thành phố Hà Nội

3. Văn phòng đại diện của báo:

VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122

VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725
VP HCM: 40/17/16 Nguyễn Văn Đậu, phường 6 quận Bình Thạnh. Tel: 08. 35107. 331
VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 071.3.733.269

Văn Dũng – Cao Cường

Thứ Ba, 16/03/2010 – 09:53

Thăm lại “bà cụ 31 năm ngủ bên gốc phượng”

(Dân trí) – Một ngày giữa tháng 3, PV Dân trí đã về xã Hòa Mỹ (huyện Cái Nước, tỉnh Cà Mau) tìm thăm cụ Thụ – “cụ già 31 năm ngủ bên gốc phượng” ở Hà Tĩnh, giờ đã về sum họp cùng con cháu ở Cà Mau, mà Dân trí từng có loạt bài phản ánh.
>>  Nước mắt tủi phận của người con sau 31 năm gặp lại mẹ
>>  Con đã khóc, dẫu mẹ chưa thể gọi tên con


Nơi cụ Thụ sống cùng con cháu.   Cụ Thụ hiện sống tại ấp Thị Tường B, xã Hòa Mỹ, huyện Cái Nước, trong một ngôi nhà 2 căn: một căn nhà lá và một căn nhà tường.

Lúc chúng tôi đến, vợ chồng anh Nguyễn Lâm Sơn (con trai cụ Thụ) đi vắng, chỉ có các con anh ở nhà với cụ Thụ. Cụ Thụ đang ngồi lặng lẽ trên một chiếc võng ở gian nhà lá, thấy chúng tôi đến thì giật mình rồi bước ra ngoài, ngồi vào một chiếc võng khác trước hiên nhà.

Em Nguyễn Lệ Duyên (22 tuổi, con gái anh Sơn) cho biết: “Nội thường ngày vậy đó anh, có ai lạ đến là bỏ ra ngoài ngồi một mình”.

Em Duyên kể: “Ba đưa nội về nhà vào đúng 28 Tết Canh Dần. Khi nội về tới nhà thì hàng xóm đến đông lắm. Họ đến để xem nội như thế nào, rồi xem ba có giống nội hay không. Rồi từ lúc đó, hầu như ngày nào cũng có người đến thăm và trò chuyện với nội”.

Được biết anh Nguyễn Lâm Sơn đưa cụ Thụ từ Hà Tĩnh về tới Cà Mau vào ngày 5/2. Tới TP Cà Mau, anh đưa mẹ vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe và ở trong viện điều trị khoảng một tuần mới đưa về nhà. Tên đầy đủ của cụ là Vũ Thị Chín, 82 tuổi.

Dù cụ chưa nhớ được gì nhiều, vẫn đôi lúc đăm chiêu lặng lẽ nhưng cô cháu gái vẫn cố gắng thường xuyên chuyện trò với cụ.

“Nội về nhà chẳng nhận ra ai, không kêu ba mẹ bằng con mà cứ kêu ba mẹ là “người tốt”. Ngay cả em và em trai em nội cũng gọi bằng “cô chú” – Duyên cho biết.

Em Duyên cũng nói thêm: “Nội hay ngồi nói chuyện một mình, nói chuyện thời xa xưa liên quan đến chiến tranh, giặc giã. Hàng xóm hỏi chuyện nội cũng chỉ nói thế”.

Về sống với con cháu, sinh hoạt hàng ngày của cụ Thụ đều đặn ngày 3 bữa cơm, sau bữa ăn lại ngồi nghỉ ngơi trên võng, trò chuyện với con cháu, hàng xóm, tối xem ti vi rồi đi ngủ. Do tuổi cao, đi lại mệt nhọc, trí nhớ chưa hồi phục nên cụ thường chỉ ngồi võng cả ngày.

Ngày nào cũng có người tới thăm hỏi, động viên cụ Thụ.

Về Cà Mau, cụ rất thích ăn món canh chua nấu mẻ, chao và thịt rán. Mỗi bữa cụ ăn đều đặn 2 bát cơm và 1 ly rượu. Em Duyên cho biết ban đầu gia đình làm theo lời khuyên của bác sĩ là không nên cho cụ uống rượu song trong một tuần đầu không có rượu, cụ biếng ăn, sức khỏe yếu hẳn. Giờ gia đình cho cụ uống mỗi bữa 1 ly, cụ lại khỏe hẳn ra.   Bữa cơm gia đình của bà cụ mấy mươi năm đơn độc bên gốc phượng.

Cuối đời, bà cụ 31 năm phải sống đơn độc, nhọc nhằn bên một gốc phượng ở TP Hà Tĩnh lại được về vui vầy cùng con cháu, được yêu thương, chăm sóc, sẻ chia. Độc giả của Dân trí, những người từng dõi theo và quan tâm đến cụ Thụ, qua bài viết này đã có thể yên tâm về cuộc sống mới của cụ ở Cà Mau.

Huỳnh Hải

One thought on “Loạt bài “Cụ bà 31 năm ngủ bên gốc phượng””

  1. Thân gái dặm trường nơi đất xứ,
    Có chồng khổ nỗi cũng như không,
    Đàn con thơ dại chờ mong mẹ,
    Ngỡ rằng ngày ấy chỉ viển vông.

    31 năm khốn cùng tủi nhục,
    Lấy vỉa hè làm tấm đệm êm.
    Gốc phượng làm vai ngươì tri kỉ,
    Tựa gối bên nhau suốt tháng ngày.

    Ba mốt năm rời xa đất mẹ ,
    Nhớ đàn con thơ nhỏ tháng ngày ,
    Dáng thân gầy chỉ khóc vào trong.
    Hỏi nỗi khổ cùng có ai đong?

    Hôm nay một niềm vui bất tận,
    Mẹ và con gặp lại từ đây.
    Niềm vui ,nước mắt cứ sum vầy.
    Diệu kỳ này ai hiểu được đây?

    Like

Leave a comment