Trần Hồng Hạnh
Không hiểu sao sáng dậy mình thấy nhớ Tiếng Việt đến thế. Lại những giai điệu của ngôn từ chạm vào ngóc ngách này kia, êm ái ru mình. Cảm thấy có thể chìm vào không gian của tiếng chim hót và cái se lạnh buổi sớm. Mình chỉ nằm nghe những âm thanh thả vào không gian yên ắng. Càng nghe càng thấy yên.
Chỉ sống thôi, như đóa hoa đang thở, như loài chim đang hát ca.
Sớm nay trong lành quá, hay là bởi cơn bão đã đi qua? Những ngày lặng trong tâm hồn. Lặng thật. Không phải cái lặng khi mang vết thương cần chữa trị, và khổ đau làm cho hạnh phúc thêm mặn mà. Có cái lặng đó. Cái lặng từ trong bóng tối tuyệt vọng và chợt thấy ánh nắng lấp lánh qua vòm cây, hiểu rằng cả sự sống vẫn đây.
Giờ đây là cái lặng của an yên, bàng bạc như khói sương, mộc mạc như cây rừng. Thâm trầm của núi đồi trong hoàng hôn lặng lẽ. Những vạt mây hồng nơi chân trời đã trôi và tan trong khoảng lặng tím biếc của nền trời. Tất cả chìm vào tĩnh mịch.
Vậy mà vẫn hát ca, chứ có để yên bao giờ. Cứ thả mình phiêu diêu theo khúc nhạc thu của đất trời. Lặng vẫn lặng, phiêu vẫn phiêu… Nào thì để thu hát, khúc ca của những lá vàng bay ngập trong không gian, của cốm non gói ghém trong lá sen, của những đóa cúc vàng thơm an dịu…
Và thu cũng là một ngày tìm về ngồi lặng trước mặt hồ yên ả, cảm thấy xanh trong tận đáy lòng mình.
Cảm ơn Hương, Hằng, anh Hoành và các anh chị em Đọt Chuối Non ❤
LikeLike
Bài rât hay. Cảm on Hạnh.
LikeLike
Reblogged this on Fly and Free.
LikeLike
cảm ơn Hạnh, nhớ Hạnh nhớ thu HN ^^
LikeLike
Rất lặng và rất phiêu.
Cám ơn Hạnh đã gửi cái lặng của đất trời mùa thu vào vườn Chuối. 🙂
LikeLike