Kiên trì cho những giấc mơ!

Nếu các bạn đã đọc bài trước của tôi: “Đợi hạnh phúc đến bao giờ?” sẽ biết tâm trạng của tôi hiện giờ rất “ngổn ngang” vì đang đứng ở “ngã ba đường”.

Sau rất nhiều cân nhắc, tôi đã quyết định tôi muốn học tiếp lên Tiến sĩ vào tháng 10 năm nay. Nhưng quyết định đó cũng không làm cho tình hình hiện tại của tôi bớt “ngổn ngang” hơn. Tôi đã nộp một vài hồ sơ xin học bổng Tiến sĩ. Tôi vừa nhận được kết quả hồ sơ đầu tiên. Tôi đã không được chọn trong hơn 400 hồ sơ gửi đến năm nay.

Tôi cũng đã lên kế hoạch trở về Việt Nam làm việc vào tháng sau. Nhưng hiện giờ tôi không thể mua vé máy bay về Việt Nam vì tôi vẫn muốn đợi kết quả từ những hồ sơ còn lại, dù tôi biết khả năng thành công rất thấp khi một chương trình Tiến sĩ như thế hàng năm thường nhận được 400-500 hồ sơ mà họ thì chỉ có thể trao một vài suất. Nhìn giá vé máy bay tăng lên mỗi ngày, tôi càng thêm “nóng ruột”.

Bên cạnh đó, tôi có một người bạn thân ở Bồ Đào Nha và tôi rất muốn đến thăm cô ấy trước khi về Việt Nam vì đã nhiều năm chúng tôi không gặp nhau. Nhưng tôi cũng không thể mua vé máy bay đi Bồ Đào Nha bây giờ cũng vì tôi phải đợi kết quả những hồ sơ còn lại này. Nếu tôi may mắn được “short-listed” để tham gia “panel interview” mà ngày phỏng vấn rơi vào khoảng thời gian tôi sang Bồ Đào Nha thì coi như gần cả trăm Euro tiền vé coi như… “đi tong”, vì dĩ nhiên tôi phải hủy chuyến đi để ở lại.

Tóm lại, tôi gần như không thể lập được kế hoạch gì rõ ràng hơn cho vài tháng sắp tới chỉ vì phải đợi kết quả của những bộ hồ sơ xin học bổng Tiến sĩ này. Nếu tôi về Việt Nam hẳn để làm việc, tôi sẽ cần chuẩn bị rất nhiều thứ để bắt đầu một cuộc sống mới (mua xe máy để đi làm, tìm một chỗ trọ, mua sắm lại mọi thứ vật dụng…). Nếu tôi tiếp tục học Tiến sĩ trong năm nay, mọi thứ sẽ đi theo một hướng hoàn toàn khác.

Vì thế, nhiều lúc tôi cảm thấy rất “bức bối”, khó chịu cho cái tình trạng hiện tại của mình vì tôi vốn là người sống theo kế hoạch. Trước đây tôi luôn biết tháng sau tôi làm gì, một vài năm sau tôi làm gì. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cái cảm giác “bứt rứt không yên” khi vài tháng tới tôi làm gì tôi cũng không thể biết rõ để mà lập kế hoạch.

Đôi lúc tôi thấy tôi đang lãng phí thời gian và tiền bạc cho cái ước mơ học tiến sĩ viển vông của mình. Bạn bè tôi thì hầu hết đã về nước và bắt đầu đi làm. Còn tôi thì ở lại đây “loay hoay” trong chính giấc mơ của mình! Thêm vào đó, tôi nhớ gia đình tôi kinh khủng, nhiều lúc chỉ muốn bỏ hết mọi thứ ở đây, bay về Việt Nam luôn rồi… “ra sao thì ra”. Nhưng lý trí của tôi không cho phép tôi làm thế…

reaching-for-star-big

Chính trong những ngày này, tôi bắt đầu đọc các bài viết trên Đọt Chuối Non nhiều hơn. Hầu như sáng nào cũng vậy, sau khi check emails và Facebook xong, trang web đầu tiên mà tôi mở là Đọt Chuối Non.

Những bài viết như “Bước hôm nay” của anh Trần Đình Hoành với những lời như: “Cuộc đời huyền nhiệm, và tương lai thì luôn khó biết. Chỉ có một cách sống là ở đây lúc này. Cho nên biết được điều mình cần làm ở đây lúc này là một chuyện lớn. Và muốn biết chuyện lớn đó thì chỉ có một cách là tĩnh lặng để lắng nghe tiếng thúc trong lòng mình bảo mình hôm nay đưa bước thế nào.”

Hay “Bạn là người được lựa chọn” của Đào Thu Hằng: “Vì đã là người được lựa chọn thì hãy tự tin rằng có rất nhiều thứ trong mình có thể mang ra trước hết giúp bản thân mình. Khi môi trường và hoàn cảnh đã lựa chọn là có lý do nào đó cho mình cơ hội được trao tặng điều gì đó để giúp đời hay là tạo cơ hội cho mình được tạ ơn đời.”,…

Những bài viết tràn đầy tinh thần tư duy tích cực, tràn đầy năng lượng và niềm tin như thế thực sự đã giúp ích cho tôi rất nhiều trong thời gian này. Chúng khiến tôi vững tin hơn vào bản thân và tương lai không rõ ràng của mình. 😀

Rồi tôi chợt nghĩ, một anh chàng muốn đeo đuổi một cô gái nào đó anh ta yêu, anh ta phải bỏ thời gian tìm hiểu, theo đuổi, tán tỉnh,… mà chưa chắc cuối cùng đã được cô gái đó “gật đầu”. Cũng giống như tôi thôi, nếu tôi đã xác định mình muốn học tiến sĩ trong năm nay thì tôi phải nỗ lực vì ước mơ đó. Và dù cho đến cuối cùng, ước mơ đó không thành thì cũng không sao, vì ít nhất thì tôi không có gì để hối tiếc khi tôi đã cố gắng hết mình cho điều tôi thực sự muốn làm. Đã đầu tư thì phải chấp nhận khả năng có thể bị… mất trắng. 😀 Nhưng tôi nghĩ dù trong tình huống tệ nhất thì tôi vẫn không “mất trắng” vì ít nhất cái tôi nhận lại là những kinh nghiệm quý giá – những điều sẽ giúp ích cho cuộc sống sau này của tôi. Và tôi tin, sớm hay muộn, mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu các chương trình tiến sĩ kia không chọn tôi có nghĩa là hiện giờ tôi chưa phù hợp với chúng. Cuộc đời còn dài và không bao giờ là quá trễ để thực hiện những ước mơ…

BỒ CÔNG ANH

16 thoughts on “Kiên trì cho những giấc mơ!”

  1. Em cũng rất thán phục anh Tam vì cuối cùng đã dũng cảm và kiên trì với điều mình muốn làm. Em nghĩ học Tiến sĩ không phải là để sau này làm ra nhiều tiền hơn với cái bằng đó. Mà đó là mình “khao khát” kiến thức và mình muốn có nhiều hơn kiến thức trong lĩnh vực mà mình theo đuổi. Và sau này mình sẽ có nhiều cơ hội để chia sẻ kiến thức đó với nhiều người hơn, và góp phần làm xã hội tốt hơn lên trong khả năng của mình. Nói thì nghe có vẻ lý tưởng, nhưng mà em tin vào điều này. Chúc anh Tam thành công!

    Bạn Thúy Vân ơi, nếu bạn thực sự thích làm gì và bạn biết việc đó không ảnh hưởng đến ai, hoặc thậm chí sẽ góp phần làm cho cuộc sống của bạn và xã hội tốt hơn thì bạn hãy kiên trì theo đuổi nó nhé! Châu rất tin điều này: Khi bạn khao khát một điều gì, hãy biết rằng nó cũng khao khát bạn y như bạn vậy đó! 😉

    Like

  2. Chia sẻ của Ha Trinh hay quá! Châu rất phục bạn vì bạn đã vượt qua giông tố bên ngoài để có thể nghe rõ tiếng lòng của mình. Chúc bạn thành công và tiếp tục chia sẻ nhiều hơn với ĐCN nha! 😉

    Like

  3. Anh Tuấn ơi, cảm ơn anh đã chia sẻ với em và mọi người câu chuyện của mình. Nếu làm và đạt được học vị Tiến sĩ không còn là mơ ước của anh thì em thấy việc anh dừng lại để dành thời gian cho những việc anh thấy quan trọng hơn là hoàn toàn hợp lý. Đôi khi người ta phải loay hoay nhiều con đường để cuối cùng chọn ra được một con đường mà mình muốn đi nhất phải không anh? Em thấy rằng anh đã thành công trong cuộc sống, nên giờ em chúc anh luôn được hạnh phúc, và trước hết là hạnh phúc với lựa chọn của mình! ^_^

    Like

  4. cảm ơn anh rất nhiều
    hiện giờ em đang là sinh viên năm cuối và cũng đang mang trong lòng rất nhiều những lo lắng và phân vân về nghề nghiệp của mình.
    Em ước mơ trở thành một giảng viên và đã dành gần 3 năm đại học để học thật chăm chỉ.
    Bây giờ với những thành tích xuất sắc em vẫn chưa đủ tự tin để nắm bắt ước mơ của mình.
    Luôn có những giả định may rủi, luôn có những thách thức, luôn có những bâng khuâng bị rất nhiều sự việc, hoàn cảnh chi phối.
    Nhưng đọc bài của anh, niềm đam mê trong em lại khơi dậy.
    Cứ bước đến và cố gắng hết mình để không phải ân hận phải không anh.

    Like

  5. Hi Bồ Công Anh,

    Mình cảm ơn những chia sẽ rất thật của ban, Câu chuyện của bạn làm mình nhớ lại cách đây gần 3 năm trước khi mình suy nghĩ quyết định có nên học Tiến sỉ Y Khoa không? và sau này đã apply vào rồi mình vẫn trăn trở suy nghĩ có nên làm tiếp không? giai đoạn đó mình căng thẳng, phần thì lo cơm áo gao tiền, lo con cái ăn hoc, lo liệu mình có đủ lưc để đi đến cùng và quan trọng là sau khi nhận được bằng TS mình sẽ được gi???..tâm trạng như vậy nên trong lúc lang thang trên mạng tình cờ đọc những bài trên ĐCN,tư duy tích cực. Thật sự mỗi con người ở mỗi giai đoạn khác nhau có nhu cầu mục tiêu khác nhau nhưng cuối cùng cũng muốn được HẠNH PHÚC.

    Bây giờ mình vẫn đang làm TS dù sắp hết hạn, nhưng mình vẫn muốn làm mặc dù rất áp lực , vất vã…và cũng có lúc làm biếng. Nhưng khi mình dám đấu tranh với mình là lúc mình mạnh nhất. Mình liên tưởng hoc TS cũng giông như chuyên dậy sớm mỗi buổi sáng để tập thể duc, ước muốn có sức khỏe nên mình phải tự chiến đấu với bản thân, để ra khỏi chăn ấm khi trời còn lạnh, rèn cho mình sự kiên trì, ý chí, và mình phát hiện ra nếu mình hết lòng hết sức việc tập đến khi đổ mồ hôi thì mình rất vui, khỏe. Điều đó nói lên rằng QUAN TRONG KHONG PHẢI ĐI CON ĐƯỜNG NÀO MÀ LÀ THÁI ĐỘ ĐI TRÊN CON ĐƯỜNG ĐÓ.

    Chúc Bồ Công Anh có lựa chọn đúng cho mình.

    Like

  6. Cảm ơn BCA đã chia sẻ một vướng mắc mà rất nhiều bạn đã đang và sẽ gặp phải.

    Mình thấy là BCA đang học và thực hành TDTC thật là hay. Chúc BCA thực tập tĩnh lặng và có được tĩnh lặng, bỏ những âm thanh nhặng xị ở bên ngoài để nghe được tiếng lòng rõ hơn và đi theo tiếng lòng :).

    Like

  7. Chị Bồ Công Anh ơi,

    Em nhìn thấy bản thân mình 1 năm về trước trong bài viết của chị. Tuy có hơi khác một chút là lúc đó em đã được nhận học bổng để tiếp tục theo học tiến sĩ. Lúc đó em cũng loay hoay không biết phải quyết định như thế nào. Bản thân em muốn tiếp tục đi học nhưng lĩnh vực nghiên cứu tuy cùng field nhưng lại hơi khác so với background của em. Thêm vào đó là những người xung quanh có vẻ tỏ ý ngăn cản em nhiều hơn là ủng hộ. Em tự gây áp lực cho chính bản thân mình, nếu đi thì phải thật thành công trở về, hoặc là không đi nữa. Rồi chuyện tuổi tác, kế hoạch lập gia đình theo mong muốn của bố mẹ cũng khiến em phân vân. Nhưng em cũng qua được giai đoạn đó, rất đơn giản thôi. Nếu cơ hội đến mà ta không chớp lấy thì biết chờ đến bao giờ, rồi em đi học 🙂

    Chị Bồ Công Anh cố lên. Em hiểu con gái mà đi học thì có nhiều điều phải đắn đo, cân nhắc lắm. Hiện tại chưa có nhận được học bổng nhưng không có nghĩa mình đã mất hết cơ hội mà 🙂 Có đôi khi, cuộc sống lựa chọn mình chị ạ. Chương trình chị apply không chọn chị có nghĩa là chị không phù hợp với họ ở thời điểm này. Như vậy, cơ hội để chị tiến đến chương trình phù hợp với mình sẽ gần hơn.

    Chị cố lên chị nhé. Chính những lúc như thế này là lúc ta học được cách chiến thắng bản thân, mạnh mẽ hơn rất nhiều đấy ạ. Em chúc chị may mắn và thành công.

    Like

  8. Hi Minh Châu,

    “Anh Tuấn ơi, anh cho em hỏi là lúc trước khi quyết định học tiến sĩ và văn bằng hai anh đã nghĩ gì và sau khi quyết định dừng lại cả hai chương trình anh có thấy tiếc không?”

    – Trước khi học tiến sĩ và văn bằng 2: mình nghĩ mình có thể đạt được những bằng cấp quan trọng, hơn người, tạo lợi thế trong cạnh tranh lao động, học thêm được nhiều kiến thức, biết thêm nhiều bạn bè, tăng thu nhập nhờ có bằng cấp cao hơn. Mình nghĩ học tiến sĩ và có bằng cấp tiến sĩ là mục đích cao cả, được xã hội công nhận, trọng vọng.

    – Trước khi quyết định dừng học 2 chương trình: Mình thấy mình chẳng thua kém ai ở VN về bằng cấp, mình đang có 1 lô bằng cấp và chứng chỉ đào tạo nhiều khóa. Thế mà cuộc sống vẫn khó khăn. Mình phát hiện là mình chưa viết nổi cho mình một mục tiêu cuộc đời, chưa xác định sứ mệnh. Mình chỉ tập trung vào hành động mà không tập trung vào kết quả. Sau hơn 10 năm học hỏi và làm việc cật lực, mình cảm thấy có rất ít thay đổi. Mình lắng lại, lắng nghe chính mình, và tìm lại được sứ mệnh, ước mơ, mục tiêu của cuộc đời.

    – Sau khi dừng 2 chương trình: Chẳng có gì để hối tiếc. Mình đã quên hết quá khứ hào hùng, nơi mình đã trải nghiệm những vị trí đỉnh cao của công việc, nơi mình được đài truyền hình quốc gia quay hình và chiến thắng, mình đạt những bằng cấp và học vị. Giờ đây, mình tập trung vào ước mơ và sứ mệnh cuộc đời. Mình xác định 5 việc quan trọng nhất phải làm trong ngày, trong tuần, trong tháng, trong năm để thực hiện ước mơ và mục tiêu ấy. Và đơn giản là việc đạt bằng cấp tiến sĩ không nằm trong 5 việc quan trong nhất ấy nên mình gạt ra khỏi danh sách hành động. Còn cái việc nhẹ nhàng là viết bài và comment giao lưu DCN là 1 trong 5 việc quan trọng ấy thì mình vẫn làm hàng ngày đây.

    Châu vui nhé.

    Like

  9. Cứ kiên trì thì sẽ thành công, BCA nhỉ 🙂 Chúc BCA kiên trì với những giấc mơ của mình nhé! 🙂

    Mình ủng hộ BCA bước đúng với lòng mình. 🙂

    Like

  10. Chỉ giống về 1 cái giao lộ thôi. Còn các option của anh ấy khác với BCA một chút xíu. Cuối cùng anh làm hết sức với option Ph.D, trong các option còn lại, anh đã quyết định về VN càng sớm càng tốt một phần |kha khá| lớn do … sức ép từ cô bạn ở nhà. 😀 Sau này hình như anh ấy cũng có phần thấy …hơi bị ép, nhưng người tiếc nuối hơn là mình, vì nó dẫn đến những hệ lụy mà khi đó mình không nhìn thấy, hay nghĩ là … không sao. 🙂

    Like

  11. Chị Quỳnh Linh ơi, không biết em có được phép hỏi không? Thế cuối cùng bạn trai của chị đã quyết định như thế nào ạ? Và sau này anh ấy đã nghĩ như thế nào về quyết định của mình lúc đó ạ? 🙂

    Like

  12. Cám ơn các chia sẻ của Bồ Công Anh. Chia sẻ của bạn gợi mình nhớ đến một thời gian khó khăn trong quá khứ của mình – khi đó mình là người ở vị trí… trông ngóng quyết định của bạn trai ở bên kia, bất kể đó là gì. 🙂

    Ngày trước mình rất hay có “chính kiến” về một chuyện gì đó là tốt hay xấu, ai đó nên làm hay không nên làm. Điều đó dẫn đến nhiều hành xử rất cứng rắn và can thiệp vào suy nghĩ, quyết định, cuộc sống của những người thân của mình. Nhưng bây giờ thì mình thấy rằng mỗi người mỗi cá tính, mỗi tố chất, mỗi thôi thúc và day dứt, mỗi cân nhắc nặng nhẹ khác nhau và chỉ người đó có thể nhìn thấy con đường nào là phù hợp nhất cho mình và những kinh nghiệm, lời khuyên của người khác sẽ luôn là những gợi ý để người đó suy nghĩ kỹ và thẩm vấn kỹ … trái tim mình khi quyết định. Mình tin rằng, nếu một người đã đi theo tiếng gọi trái tim mình thì không có gì để nuối tiếc.

    Like

  13. Anh Tuấn ơi, anh cho em hỏi là lúc trước khi quyết định học tiến sĩ và văn bằng hai anh đã nghĩ gì và sau khi quyết định dừng lại cả hai chương trình anh có thấy tiếc không? Anh có thể chia sẻ thêm về những điều này không ạ. Em nghĩ những bạn trẻ sẽ học được nhiều kinh nghiệm quý từ người đi trước.

    Em thì em ủng hộ bạn Bồ Công Anh. Được làm điều mình muốn làm, được thực hiện ước mơ đã là một hạnh phúc rồi. Và em tin trong tương lai gần Việt Nam càng ngày càng cần những người có trình độ. Mà thực ra đất nước nào cũng cần người tài cả. Theo em, nếu bạn Bồ Công Anh muốn học tiến sĩ bây giờ, chắc là bạn ấy muốn chuẩn bị cho tương lai đấy ạ!

    @ Chị Hường ơi, đúng như chị nói làm Ph.D. thì lương thấp nhưng thực ra mức xấp xỉ 1500-2000Euro/tháng (Châu Âu) thì cũng quá cao so với mức lương đi làm ở Việt Nam rùi, chị nhỉ? 😀

    Like

  14. Nếu được học bổng thì học tiến sỹ ở nước ngoài cũng vui lắm anh Tuấn ạ, có thêm thời gian trải nghiệm ở đất nước bạn. Làm PhD cũng vật vã lắm, nhiều áp lực và tốn nhiều thời gian, nhưng học được nhiều kĩ năng tốt (kiên trì, tập trung, teamwork, giao tiếp,…). Sau này có dùng đến cái bằng đó không tính tiếp sau. Làm PhD cũng coi như đi làm có lương mà, mỗi tội lương thấp thôi ạ.
    Chúc Bồ Công Anh sớm nhận được kết quả như em mong muốn nhé.

    Like

  15. Hi Bồ Công Anh,

    cám ơn bạn đã chia sẻ cảm xúc rất thật.
    Mình đang theo học 2 chương trình: tiến sĩ kinh tế của Đại Học Kinh tế TPHCM và cử nhân Luật văn bằng 2. Và mình vừa có quyết định dừng cả 2 chương trình. Tại sao mình lại dừng cả 2 chương trình, trong khi ai cũng mơ ước được học tiến sĩ, được nâng cao trình độ, được có thêm bằng cấp? Vì mình đã trả lời được câu hỏi tại sao mình phải học 2 chương trình đó?

    Mình chỉ chia sẻ với bạn, không phải là cản trở. Mục tiêu cuối cùng của bạn là gì? Có phải là tự do thời gian? tự do tài chính? sống mạnh khỏe? đi du lịch khắp thế giới? bình an trong tâm hồn? chuẩn bị điều kiện sống tốt nhất cho con cái?

    Cái bằng tiến sĩ, học vị tiến sĩ, hay kiến thức ở bậc tiến sĩ hầu như rất khó đáp ứng những mục tiêu ấy. Bạn đang chọn hành động thay vì chọn kết quả. Bạn cần chọn kết quả trước rồi mới chọn phương tiện hành động. Học tiến sĩ để có bằng tiến sĩ. Bằng tiến sĩ cũng chỉ là phương tiện, không phải là mục tiêu.

    Chúc bạn có được lựa chọn mục tiêu thật tốt để thực hiện ước mơ chính mình.

    Like

Leave a comment