Người Hà Nội

 

Chào các bạn,
hn
Hôm nay mình muốn nghe một bài hát về con người Hà Nội vì mình bỗng nhớ những người bạn, những anh chị em Hà Nội rất dễ thương của mình.

Mình có một thời gian ngắn được ở Hà Nội, được hít thở không khí đầy chất lãng mạn và thanh tao ở Hà Nội nên mình cảm thấy rất mến mảnh đất ngàn năm văn hiến này..

Mời các bạn cùng nghe với mình cho vui nhé.

Đây là một bài hát do nhạc sĩ Nguyễn Đình Thi sáng tác. Bài hát ca ngợi Hà Nội và những dấu ấn lịch sử lên con người và thành phố, từ thời gian cuộc kháng chiến chống Pháp.

Nhạc sĩ Nguyễn Đinh Thi sáng tác bài hát này đầu năm 1947, khi cuộc kháng chiến chống Pháp chỉ vừa mới nổ ra được ít ngày, sau khi cả Hà Nội đã lên đường sơ tán theo lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến tháng 12 năm 1946 của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tên gọi ban đầu là Bài hát của một người Hà Nội. Mặc dù bản thân nhạc sĩ từng thổ lộ ông không được học cao về âm nhạc, bài Người Hà Nội của ông thực sự đòi hỏi ca sĩ trình bày phải có trình độ thanh nhạc tốt bên cạnh một nhạc cảm tốt, cái nhạy bén vốn có trong tâm hồn người Tràng An.

Trong bài hát này, Nguyễn Đình Thi đã có một câu hát nhắc lại nguyên văn câu mở đầu một tác phẩm nổi tiếng của nhạc sĩ Văn Cao. Đó là câu “Đoàn quân Việt Nam đi” của bài Tiến quân ca.

Bài hát này được một số nghệ sĩ trình bày thành công như Lê Dung, Trọng Tấn, Cao Minh và Ánh Tuyết..

    Người Hà Nội

    Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây.
    Đây lắng hồn núi sông ngàn năm.
    Đây Thăng Long, đây Đông Đô, đây Hà Nội, Hà Nội mến yêu!
    Hà Nội cháy, khói lửa ngập trời.
    Hà Nội hồng ầm ầm rung,
    Hà Nội vùng đứng lên! Hà Nội vùng đứng lên! Sông Hồng reo Hà Nội vùng đứng lên!
    Hà Nội đẹp sao! Ôi nước Hồ Gươm xanh thắm lòng.
    Bóng Tháp Rùa thân mật êm ấm lòng .
    Hồng Hà tràn đầy, Hồng Hà cuốn ngàn nguồn sống tràn đầy dâng.
    Hà Nội vui sao. Những cửa đầu ô.
    Tíu tít gánh gồng đây Ô Chợ Dừa, kia Ô Cầu Dền làn áo xanh nâu Hà Nội tươi thắm.
    Sống vui phố hè. Bồi hồi chàng trai, những đôi mắt nào.
    Quanh co chen quanh rộn ràng Đồng Xuân, xanh tươi bát ngát Tây Hồ.
    Hàng Đào ríu rít Hàng Đường ,Hàng Bạc, Hàng Gai.
    Ôi tha thiết lòng ta biết bao nhiêu! Mỗi tấc đất Hà Nội đượm thắm máu hồng tươi.
    Một ngày thu non sông chiến khu về, đường vang tiếng hát cuốn lòng người.
    ” Đoàn quân Việt Nam đi”
    Hà Nội say mê chen đón Cha về, kín trời phơi phới vàng sao.
    Ngày ấy chói vinh quang vang ngàn phương lời thề nước Việt Nam yêu dấu ngả soi bóng sông Hồng Hà.
    Hà Nội cháy khói lửa ngợp trời.
    Hà Nội hồng ầm ầm rung. Sông Hồng reo!
    Thét lên xung phong căm hờn sôi gầm súng.
    Bùng cháy, khắp phố ta ơi! Vùng lên chiến sĩ ta ơi!
    Trời Hà Nội đỏ máu
    Bụi hè đường cuốn bốc tung bay, xác thù rơi dưới gót giày.
    Ầm ầm cười tiếng súng vui thay vang ngày mai sáng láng.
    Này lớp lớp người đi ánh sao tưng bưng chói lói lòng ta.
    Mai này lớp lớp người di thét vang vang trời khải hoàn.
    Nhìn đây máu chúng ta tươi bao nhiêu đất này ta tưới ngày mai vút lên
    Hồng Hà réo sóng say sưa trông Cha bóng Người mênh mông.
    Mắt Người sáng láng vầng sao thắm tươi ,
    trán Người mái tóc bạc thêm.
    Bóng cờ bát ngát ngày vui nước non reo cười trên môi Người cười.
    Tiếng cười.
    Ngày về chiến thắng!

Dưới đây là một bài viết trên báo Tuần Việt Nam:

Nghe Nguyễn Đình Thi kể chuyện “Người Hà Nội”

Bài đã được xuất bản.: 17/04/2008 15:21 GMT+7

Đã hơn 50 năm kể từ khi bài hát Người Hà Nội ra đời, cũng đã tròn 5 năm nhà văn, nhạc sỹ tài hoa Nguyễn Đình Thi về với cõi thiên thu. Một lần nữa lắng nghe đôi điều chia sẻ thú vị xung quanh sự ra đời của ca khúc bất hủ này từ chính tác giả, chắc hẳn những người ở lại cũng cảm thấy ấm lòng!

Tuần Việt Nam giới thiệu với độc giả những chia sẻ của nhà văn – nhạc sỹ Nguyễn Đình Thi xung quanh ca khúc Người Hà Nội.


Cố nhà văn – nhạc sỹ Nguyễn Đình Thi

PVThưa nhà văn Nguyễn Đình Thi (NVNĐT), ông có thể cho biết bài hát đã được ra đời như thế nào?

NVNĐT: Bài Người Hà Nội tôi viết vào đầu năm 1947, dịp gần Tết. Khi đó Hà Nội còn đang chiến đấu rất quyết liệt. Do công tác, tôi tạt vào làng Khúc Thuỷ bên bờ sông Nhuệ, đối diện với làng Cự Đà bên kia sông lúc bấy giờ là trạm quân y lớn nhất của ta tiếp nhận thương binh từ Hà Nội đưa về.

Thời gian ấy, do phân công ở trên, tôi cùng anh Thép Mới, bạn học với tôi từ hồi còn học ở trường Bưởi, làm tờ báo Cứu quốc của mặt trận Hà Nội, sau này gọi là Cứu quốc Thủ đô. Tôi rời Hà Nội ra ngoại thành đúng vào đêm 19 tháng chạp tức đêm ngày toàn quốc kháng chiến nổ ra tại Hà Nội.

Phía sau lưng tiếng súng bắt đầu nổ và Hà Nội cứ bốc cháy – một cảnh tượng rất hùng vĩ mà sau đã xuất hiện trong bài hát “Hà Nội cháy, khói lửa rợp trời…”

Trong ngôi nhà tôi ở làng Khúc Thủy có một chiếc đàn piano của đồng bào tản cư bỏ lại vì bị hỏng. Tôi ở đấy và hàng ngày Hà Nội vẫn đang chiến đấu thành ra có ý làm một bài hát về Hà Nội. Một buổi tối, tôi ngồi và đàn, gõ mổ cò mấy nốt nhạc.

Tự nhiên trong đầu óc tôi vọng lên những nhịp pháo gầm, những tiếng súng và bầu trời Hà Nội cháy hiển hiện trở lại. Tứ nhạc cứ thế hiện ra.

Cảnh đầu tiên là “Hà Nội cháy khói lửa ngập trời, Hà Nội ầm ầm rung, Hà Nội vùng đứng lên… “, rồi nhớ Hà Nội có “Hà Nội đẹp sao, Hà Nội vui sao…” rồi kết thúc trở lại những câu đầu. Lúc đó bài Người Hà Nội tôi chỉ viết đến đấy.

Anh Thép Mới tình cờ đọc được những dòng nhạc tôi viết nháp trên một tờ giấy. Anh khuyến khích và thế là bài hát ấy được in ở báo Cứu quốc Tết 1947 gởi tặng các chiến sĩ trung đoàn quyết tử ở Liên khu Một (sau được tổ chức thành Trung đoàn Thủ đô). Lúc đầu bài hát có tên là Bài hát của một người Hà Nội.

Sau trận đánh ở Hà Nội, các cơ quan chuyển lên Việt Bắc. Thu Đông Việt Bắc năm 1947, Pháp lại nhảy dù xuống Bắc Cạn đánh lên Thái Nguyên, Tuyên Quang. Chính trong những ngày ấy tôi mới nghĩ đến việc viết đoạn kết cho bài hát, đến khoảng Tết năm 1948 thì xong.

PVHẳn là giữa nhà văn và Hà Nội phải có một sự gắn bó đến mức nào mới có thể viết được bài hát như vậy?

NVNĐT: Vâng, làng tôi là làng Vũ Trạch, bên bờ Hồ (bây giờ là phố Bà Triệu). Năm lên 10 tuổi, tôi theo bố mẹ xuống Hải Phòng nhưng lúc học trung học lại học ở Hà Nội cho nên tôi như thằng nhãi của Hà Nội, chỗ nào của Hà Nội cũng đi hết, thuộc hết.

Lúc bé thì đá bóng ngoài sông Hồng, rồi đi bơi… Lớn lên làm cách mạng cũng ở Hà Nội thời kỳ tiền khởi nghĩa, bị bắt cũng ở Hà Nội (bị giam ở sở mật thám Hà Nội) cho nên gắn bó với Hà Nội nhiều.

Khi toàn quốc kháng chiến như một làn gió thổi vào lòng mình và tôi cũng như những thanh niên Hà Nội lúc bấy giờ ra đi kháng chiến với một niềm tin rất mạnh mẽ, có thế nói là hai tay trắng đánh giặc nhưng tin tưởng lắm, trong lòng không có một cái gì khác. Rất trong sáng.

PV: Nhà văn có thể kể một vài kỷ niệm khi bài hát ra đời?

NVNĐT: Khi tôi viết xong phần đầu bài hát, các anh ở Đài phát thanh biết và mời về hát trên phát thanh. Hồi đó, phòng thu ở trong một cái hang trong Hà Đông, gần chùa Trầm.

Cùng biểu diễn với tôi có hai người Đức – một là tiến sĩ triết học, một là tiến sĩ sử học. Hai anh này trước ở trong quân đội Pháp, sau bỏ quân đội Pháp theo mình. Một anh có cái đàn banjo, một anh có cái thìa cứ thế ngồi gõ trên bàn.

Năm 1948 khi tôi viết xong đoạn Ngày về, anh Nguyễn Xuân Khoát viết phối khí cho một dàn nhạc dây và bài hát được biểu diễn lần đầu cũng vào năm 1948 ở huyện Đại Từ, Thái Nguyên bởi dàn nhạc dây do chính anh Khoát chỉ huy. Vào năm 1951, bài hát được biểu diễn ở Berlin tại Liên hoan Thanh niên thế giới.

Hồi đó, ngoài bài Người Hà Nội của tôi còn có bài Sông Lô, Làng Tôi của anh Văn Cao và một vài bài nữa. Các bài hát của mình được chơi bởi một dàn nhạc người Đức toàn các ông cụ, bà cụ tóc bạc cả, do ban tổ chức Festival giúp cho chứ đoàn đại biểu ta đi từ kháng chiến sang, không có dàn nhạc. Tôi đưa bản phối khí của anh Khoát cho ban tổ chức, một nhạc trưởng người Đức viết cho dàn nhạc.

Tại Festival, có lúc dàn nhạc chơi, có lúc tôi hát có dàn nhạc đệm. Ban tổ chức có ghi âm lại, sau các Việt kiều dự Festival về Pháp lại đem theo sang bên đó. Bài hát đã đi ra nước ngoài như thế.

Tôi còn nhớ hồi chiến dịch Điện Biên Phủ, sau trận đánh đồi A1 trong 18 ngày đêm, lúc bộ đội được ra nghỉ, tôi leo lên một cái đồi cao. Giữa tiếng súng vẫn nổ, pháo sáng lập lèo, một anh bộ đội đi trên đường nghêu ngao hát “Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây…”.Tôi vô cùng cảm động.

Mãi sau này giải phóng bài hát mới được các nghệ sĩ thể hiện. Tôi đã được nghe chị Mỹ Bình (bây giờ là giảng viên Nhạc viện Hà Nội) hát trên đài. Tôi thấy chị hát rất chuẩn. Về sau, bài hát được chọn trong chương trình thanh nhạc của Nhạc viện Hà Nội. Anh Văn Vượng cũng rất thích và đã chuyển soạn cho ghi ta.

Thực ra tôi rất tiếc là không được học nhạc cao hơn (trình độ âm nhạc của tôi chỉ là sơ cấp thôi – NĐT), để viết thành bản nhạc có tính giao hưởng thì thích hơn.

PVCho đến nay, Người Hà Nội đã hơn 50 tuổi. Vậy cảm nhận của nhà văn đối với bài hát qua từng giai đoạn có gì thay đổi không?

NVNĐT: Khi viết Người Hà Nội, tôi mới hơn 20, bây giờ đã bảy mấy rồi. Tôi thấy may là qua thời gian bài hát đứng được chứ lúc mới ra đời không phải là đã được khen như thế đâu. Có người thì khen như anh Nguyễn Xuân Khoát. Anh bảo câu “Hà Nội vùng đứng lên” anh thích lắm.

Nhưng cũng có nhạc sĩ thì chê. Tôi nhớ có lần xuống Thái Bình, có hai anh chơi đàn violon chê lắm; các anh ấy bảo tôi lần sau đừng viết nhạc nữa, viết về một đề tài lớn như thế phí cả đề tài đi.

Chính tôi bây giờ cũng không hiểu sao hồi đấy mình lại viết bài hát như thế, tự nhiên viết được thôi. Và chính vì nó tự nhiên nên lại biểu hiện cái chất tâm hồn mình nhiều hơn. Vì không phải là nhạc sĩ nên tôi coi bài hát là một sự sáng tác quý trong đời mình.

PVThưa nhà văn, tại sao thành công của bài  Người Hà Nội, ông không đi theo con đường âm nhạc?

NVNĐT: Sau kháng chiến, tôi không có điều kiện để học nhạc. Viết văn là cái thuận tiện nhất. Tôi viết cũng được nên tập trung vào văn. Hơn nữa văn không như nhạc, mình tự học được. Với lại về sau làm thơ tôi thấy thích hơn nên cũng mãi mê thành ra bỏ nhạc cũng lâu.

Sau này tôi có viết một vài bài ngắn thôi nhưng được mọi người nhớ thì chỉ có bài Người Hà NộiDiệt Phát Xít và bài Con Voi do nghệ sĩ Trần Hiếu thỉnh thoảng có hát.

PV: Ông có thấy tiếc là đã không đi theo nhạc?

NVNĐT: Giá mà đi theo nhạc thì có khi lại mải sáng tác nhạc hơn. Kể cũng tiếc. Có khi làm nhạc nó thể hiện chiều sâu tâm hồn mình hơn.

PVXin cảm ơn nhà văn.

  • Theo Vân Anh (Tạp chí Thời Trang Trẻ – Ngày 1/10/2000)

Mời các bạn cùng nghe nhé.

Người Hà Nội ( Nguyễn Đình Thi) – Mỹ Linh, Hồng Nhung
http://www.youtube.com/watch?v=d-emxHCD6-A

Người Hà Nội – NSND Quang Thọ
http://www.youtube.com/watch?v=OCetFFLAm4U

Người Hà Nội – NSND Lê Dung
http://www.youtube.com/watch?v=jyuxH9IJuQk

NGƯỜI HÀ NỘI (NSUT Tiến thành và Tuyết Nhung)
http://www.youtube.com/watch?v=xn6Jfi4c-IY

NGƯỜI HÀ NỘI (NSND Mai Khanh – NSUT Mỹ Bình)
http://www.youtube.com/watch?v=xz2j1dGozkU

Người Hà Nội – NSUT Tạ Minh Tâm
http://www.youtube.com/watch?v=ZW0lsLTb_EE

 

3 thoughts on “Người Hà Nội”

  1. Cám ơn Thu Hương.

    Đây là một bài hát rất hay. Nguyễn Đình Thi là một nhạc sĩ tài ba.

    Anh cũng rất thích giọng hát của chị Lê Dung. Rất tiếc là chi qua đời quá sớm.. Thỉnh thoăng tự nhiên anh nhớ chị Lê Dung, nhất là khi nghe nhạc opera.

    Trong mấy clips này anh thích nhất mà Lê Dung và Quang Thọ (dù là các nhạc tình khác thì thích Hồng Nhung và Mỹ Linh). Anh cũng có gặp anh Quang Tho chừng một năm trước, khi anh QT biểu diễn ở Washington DC. Nếu anh nhớ không lầm thì anh QT đang dạy thanh nhạc và là chủ nhiệm khoa thanh nhạc tại Nhạc Viện Quốc Gia ở Hà Nội..

    Like

  2. cảm ơn Hương nhé, post này lại khiến mình nhớ Hà Nội lắm. Hằng cũng rất thích Đà Nẵng của Hương đấy ;), đến một lần lâu lâu rồi và rất muốn lại thăm.
    Gửi cả nhà một bài thơ về Hà Nội

    Tôi đi tìm Hà Nội của tôi
    (Tặng những ai vẫn ải mê đi tìm Hà Nội)

    Lội ngược dòng thời gian
    Tôi trở về quá khứ
    Lục lọi tìm những thứ
    Dòng đời chót đánh rơi.

    Tôi đi tìm Hà Nội của tôi
    Một Hà Nội hào hoa thanh lịch
    Một Hà Nội còn lại trong trầm tích
    Lỡ yêu rồi day dứt mãi không thôi.

    Tôi đi tìm Hà Nội từ thuở thôi nôi
    Nơi mẹ ngồi ầu ơ ru tôi ngủ
    Nơi bờ hồ liễu xanh buồn ủ rũ
    Chờ người về mắt thứ lữ xa xăm.

    Tôi đi tìm Hà Nội qua tháng năm
    Tìm phố Hoa Sưa chuyện cuộc tình cay đắng
    Tìm cả những nỗi niềm xưa xa vắng
    Bản nhạc buồn…
    Còn tôi với ánh trăng.

    Tôi đi tìm…
    Tìm một Hà Nội nhặt – nắng – chiều – thu
    Tìm gánh hàng rong bên bờ Yên Phụ
    Tìm Sấu lạc nhau khi sương mờ bao phủ
    Tìm tay người ru giấc ngủ đêm đông.

    Tôi đi tìm Hà Nội giữa hư không
    Tìm từng giọt nước mắt vẫn mặn nồng
    Tìm về những khoảng không trống rỗng
    Tìm thật nhiều… Hà Nội có biết không.

    Tác giả: Ban Mai

    Like

Leave a comment