Cười – Người

 

Truyện ngắn Nguyễn Thiện Chân

– Hơ hơ
Bao giờ ông cũng chào mọi người bằng hai tiếng nghe lơ lơ giống y như hello vậy. Hắn phát hiện được bí mật này từ cái hồi mà hắn biết được hai chữ hello với oke. Cái điều làm hắn nghĩ đó là một lời chào vì bao giờ ông cũng cười. Người ta chào nhau thì phải mỉm cười thân thiện, cô dạy mẫu giáo hắn bảo thế. Mà ông thì cười miết. Lúc nào ông cũng cười…

Ông cười cả khi bị lũ trẻ xúm lại chọc ghẹo ông, tụi nó kêu tên ông rồi phá lên cười: “Ông Đắc kìa, ông Đắc kìa!” Ừ thì tụi nó đúng là chọc ông đó, mà ông là người lớn ông có chấp tụi nó đâu, ông lại “hơ hơ” thân thiện chào lại chúng. Ông đã không chấp con nít rồi mà tụi nó vẫn cứ làm tới, chúng ném đồ vào ông để ông phải nổi khùng lên chửi, ném lại chúng để chúng nó có thể hoảng hồn vui vẻ mà ù té chạy. Thế nhưng, ông đâu có dại mà làm theo ý của chúng, ông lại “hơ hơ” xua chúng rồi bỏ đi vì tụi nó chỉ là con nít thôi mà.

Ừ thì con nít ông không chấp nhưng người lớn dù có như thế nào đi nữa thì ông cũng chẳng thèm trách.

Con đường quen thuộc của ông là từ nhà xuống chợ. Có ai cấm một người đi chợ đâu. Vậy mà, ông đi tới đâu người ta xua đuổi tới đó chỉ vì…ông đi sớm quá khi họ vừa mới dọn hàng ra. Họ nghĩ ông xui. Ông không nghĩ thế, ông chỉ muốn hello họ, nhưng phát âm không chuẩn nên nó thành “hơ hơ”. Rồi, ông đi quanh chợ, gặp ai ông cũng chào, nhưng lạ lắm, chẳng một ai mỉm cười chào lại. Ừ thôi kệ họ, ông vẫn cứ cười. Ông cười và cúi đầu cảm ơn khi ai đó cho ông một ít tiền lẻ. Ông cười và cúi đầu cảm ơn khi ai đó cho ông một ít bánh mì…v…v…

***

Ông đến một đám cưới. Tiếng “hơ hơ” cộng với tiếng nhạc, tiếng bước chân người đi càng tạo vẻ nhộn nhịp. Ông cười và mọi người ai cũng cười.

Ông đến một đám giỗ, họ nói ông đến để xin ăn. Ừ thì ông xin ăn thật nhưng ông cũng lạy. Ông lạy và ông “hơ hơ”- ông muốn chào người chết. Ông cười và người ta cũng chẳng ai khóc.

Ông đến đưa một đám ma. Và cũng nghĩ như thế, họ cho ông thứ gì đó rồi bảo ông đi. Nhưng, ông cầm nhành huệ đi đưa hết cả quãng đường. Ông “hơ hơ”-ông chào người đang nằm trong quan tài. Ông cười trong khi mặt ai cũng buồn “như đưa đám”. Ông cười vì hi vọng người chết cũng có thể “mỉm cười nơi chín suối”.

Ông đi, ông cười, ông nhặt những củ sắn rơi trên đường. Gỉa sử quay thời gian trở về trước đó một tí, ông không lượm, người đi đường không lượm và có người đi đến vô tình trượt phải mấy củ sắn. Trở lại hiện tại, người đó không bị sao cả nhưng chắc họ cũng không biết đã từng tồn tại mấy củ sắn và đã từng có người lượm nó đi và người đó là một người điên.

***

Người ta thờ ơ với những người điên, đến nụ cười cũng phớt lờ chắc họ sợ cười với người điên thì chẳng khác gì mình cũng điên. Một vài người nghĩ thế không cười, những người khác thấy thế cũng không cười. Lâu rồi thành quy tắc ngầm trong giao tiếp: “không nên cười với người điên”. Tương tự như thế, chẳng ai thèm nghĩ đến người điên làm gì: “ Điên hay sao mà nghĩ cho mệt óc”.Người đã điên thì nghĩ hay không họ vẫn điên rồi. Còn hắn đang viết về một người điên-người mà lúc nhỏ hắn đã nghĩ rằng không tuổi, luôn tồn tại với thời gian, không bao giờ thay đổi, không bao giờ mất đi- chắc hắn cũng bị điên mất rồi. Hèn gì dạo này thấy hắn hay cười. 🙂

NGUYỄN THIỆN CHÂN
Trường Trần Đại Nghĩa, Quế Sơn, Quảng Nam

 

9 thoughts on “Cười – Người”

  1. Đọc chuyện này mình nhớ có ai đó từng nói mà lúc đó không hiểu “Thánh nhân ngây ngô như trẻ thơ vậy” .

    Like

  2. Chào Thiện Chân!

    Qua bài viết rất hay của Thiện Chân, mình cảm nhận ông Đắc là một bậc Chân Thiện tuyệt vời mà những người chưa “điên” như chúng ta không dễ gì đạt được. Ông đã trở về với “Bản Tánh” rồi chăng?

    Thiện Chân đã thấy, và giúp nhiều người khác thấy cái Chân Thiện trong ông và nhiều người điên khác.

    Sau khi đọc bài nầy của Thiện Chân, chắc chắn là nhiều người – trong đó có mình – sẽ phải có cái nhìn sâu lắng hơn về những người “điên”.

    Hy vọng sẽ có ngày được biết Thiện Chân và ông Đắc – người điên Chân Thiện ấy – bởi mình cũng là người quê ở Quế Sơn và hiện nay đang sống không xa Quế Sơn lắm.

    Like

  3. Thiện Chân viết hay quá .Câu chuyện khiến mình nhớ đến một người phục vụ của một trang trại cho thuê để nghỉ ,tất nhiên ông ấy không điên ,mình gặp cách đây một tuần khi đi chơi cùng bạn bè .Sự chân thành,tận tình, chất phác của người phục vụ đó khiến mình thấy cảm động ,mình cảm thấy có gì đó đã thay đổi mình.Có nhiều thứ không ai ca ngợi ,không ai viết,đơn giản và bình dị nhưng sao làm mình thấy ấm áp trong lòng thế

    Like

  4. Cảm phục tác giả quá, bài viết thật hay.

    Kết hợp đọc bài hoa ưu đàm của anh Hoành thì mình thấy một ông phật sống mà mọi người lại hành xử xa lánh.

    Xin được cầu chúc cho ông ấy bình an.

    Like

Leave a comment