Sư thầy chùa Hương nói chuyện sống “ảo”

Đại đức Thích Minh Hiền, trụ trì chùa Hương nói giới trẻ đang “lệ” quá nhiều vào cuộc sống hiện đại, internet, không chỉ “sống ảo” mà còn “sống vội”.

Dân gian thường nói: Thứ nhất tu nhà, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa cơ mà. Tại sao không tu ở nhà mà lại phải vào chùa?

Vì chưa biết tu chùa. Như nhiều người vào đây không biết gặp tôi nên bắt tay hay chắp tay. Chưa ở trong chùa, chưa tu trong chùa thì chưa biết phép tắc nhà chùa rồi chưa biết cách tu học thì làm sao tu nhà được, mang cái gì về để tu bây giờ? Cha ông ta vẫn nói: học ăn – học nói – học gói – học mở nhưng chưa biết Phật thì làm sao tu được ở nhà? Phải tu ở trong chùa, ở xã hội rồi mới tu ở gia đình. Tu cũng phải có cấp độ khác nhau chứ không phải cứ nhất là nhất mà đó là dễ nhất vì tu nhà không phải chịu sự ràng buộc quản lý.

Thầy có thấy ngày càng nhiều bạn trẻ đang tìm đến cửa chùa?

Thế hệ trẻ luôn có khát vọng về tri thức, sự hiểu biết. Các kỹ năng họ học được trong trường dường như là chưa đủ. Do vậy mà với một số bạn trẻ ngay khi bước chân ra khỏi nhà trường là họ cảm thấy bế tắc về cách sống, kĩ năng sống mà không ai giải đáp được. Đạo Phật lại không hạn cuộc về điều ấy, đề cập đến vấn đề nhân sinh như sống cho mình và tốt cho người… Nhiều bạn sinh viên đã đến với cửa Phật để học cách sống… Họ có mong muốn thực hành sống như thế nào, ăn như thế nào, đi đứng giao tiếp ra làm sao.

Nhưng việc giáo dục kỹ năng sống trách nhiệm rất lớn thuộc về trường học?

Giáo dục học đường là quan trọng nhưng đừng phó mặc tất cả cho thầy cô. Giới trẻ bị tác động rất nhiều bởi môi trường xã hội. Tuổi trẻ đang “lệ” quá nhiều vào cuộc sống hiện đại, lệ thuộc quá nhiều vào internet, tạo ra một thế giới ảo, cảm giác ảo và sống rất ảo.

Dường như không chỉ có “sống ảo” mà họ còn bị cuốn vào vòng xoáy “sống vội”!

Đa phần những người bước chân vào cửa Phật là để học cách sống chậm. Không ít người Việt đi nước ngoài về đã chê bai rằng người nước ngoài họ chậm! Họ không chậm đâu! Họ bình tĩnh và tự tại để sống để làm việc. Như cậu thấy đấy, nhà chùa có hàng trăm con người nhưng trật tự không tiếng động. Nhưng thử so sánh trong một cơ quan nào đó, chỉ với chục người thôi thì ồn ào vô cùng.

Nhiều người lên chùa, trong đó có kẻ có tội, kể cả tham ô ham nhũng nhưng vẫn lên chùa gọi là “rửa tội”. Thầy nghĩ sao về điều ấy?

Đó là điều rất bình thường. Trước hết, người ta lên chùa với tâm thiện, biết quay đầu về bờ là điều quan trọng nhất. Đức thánh Khổng đã nói: Ta không sợ điều ác mà chỉ sợ không biết phục thiện. Vợ không nói được, cơ quan không nói được, đồng chí lại càng không thể nói được và họ lên chùa để tĩnh tâm. Vào với chùa tôi không cần biết đó là ai, quan trọng họ đến với đạo, tìm đến cái Thiện.

Thầy đang nói đến bất phân vị trí?

Đúng vậy, bất phân vị trí giàu, nghèo, thiện, ác. Quan trọng là cách hành xử…

Nói về cách hành xử, hiện nay có nhiều cách hành xử thiếu văn hóa nhưng một số người vẫn chấp nhận và thậm chí cổ súy cho nó. Ví dụ như có hai bạn trẻ ăn nói tục tĩu, người lớn tuổi nhìn vào thấy khó chịu nhưng số nhiều người trẻ quanh đó lại công nhận như một mốt “văn hóa thời đại”?

Có nhiều trường hợp như thế. Cái đấy là do giáo dục mà ra, giáo dục ta có lỗ hổng. Lỗ hổng cả ở học đường, cả ở gia đình và xã hội. Đó là một trào lưu xấu, một xu thế phải tồn tại, tất nhiên sẽ chỉ trong một thời gian ngắn rồi cũng sẽ mất đi.

Là trụ trì chùa Hương, thầy có quan sát gì về cách ứng xử của khách hành hương?

Trẩy hội chùa Hương là một lễ hội nhưng người ta hay mổ xẻ đến vấn đề “hội” với những gì được và chưa được. Tất nhiên là phải có những tệ nạn bám theo chứ. Lễ hội lớn thì kéo theo bộ máy tổ chức lớn. Chùa Hương cũng vậy, một lễ hội phải đảm bảo hai yếu tố: chủ nhà và khách. Chủ nhà phải hoàn thiện mình, đó là hòa nhã, khách thì có thể chỉ thoáng qua nhưng cũng phải chuẩn bị tối thiểu những kĩ năng văn hóa như đi lại, nói năng.

Lễ hội người ta cứ gộp hàng mã – vàng mã, thực ra là không có mã như ngựa giả, ô tô giả… để đốt. Phật giáo không có ai đem tiền âm phủ đi cúng nhưng người ta cứ nghĩ là đi lễ và đi hành hương là như nhau và cứ đốt một cách phi mã. Đi lễ chỉ mong sao bằng tấm lòng thành kính với hành xử đúng đắn. Chỉ mong khách hành hương, đặc biệt là thanh thiếu niên có ý thức trẩy hội trang nghiêm, giữ gìn “khẩu nghiệp thân nghiệp” chứ không nên “kém miếng khó chịu”.

Xin chân thành cảm ơn thầy!

Theo Khoa học và Đời sống

4 thoughts on “Sư thầy chùa Hương nói chuyện sống “ảo””

  1. Hi QL,

    Nhà Phật có hốt nhiên đại ngộ trong một sát na. Nếu có cơ duyên, đồ tể có thể buông đao thành Phật ngay lập tức. Không cần phải tuần tự 3 pháp tu nhiều năm. Nhưng cho đa số người thì việc tu tập phải tuần tự và tốn nhiều năm như thế.

    Đó là khác biệt giữa đốn ngộ (ngộ tức thì) và tiệm ngộ (ngộ từ từ).

    Khổng giáo và Phật giáo đều có cả trong lẫn ngoài. Tuy nhiên Khổng giáo có trọng công thức bên ngoài hơn Phật giáo rất nhiều, và Phật giáo chú tâm vào bên trong hơn Khổng giáo rất nhiều.

    Khổng giáo khoảng 1000 sau này, kể từ thời nhà Tống, gọi là Tống Nho, rất tồi tệ, hầu như thuần bên ngoài, mất hết tinh túy bên trong, trở thành cực kỳ bảo thủ, áp bức và đầy bất công. Đó là lý do suy đồi của nền văn minh Trung quốc.

    Like

  2. Cám ơn anh Hoành đã giải thích. Em cũng nghĩ là có thể bài phỏng vấn đã được thể hiện sao cho phù hợp với nhận thức của quảng đại quần chúng nhất (có thể từ nhà báo hoặc cũng là chủ ý của Sư Thầy).

    Tuy nhiên em vẫn còn một thắc mắc, liệu có nhất nhất phải đi qua bước thứ nhất – “giới” – để tiếp cận các bước sau không? Liệu một kẻ trộm trèo tường vào chùa mà có thể thành đạo không?

    Chỉnh tâm để chỉnh hành vi hay chỉnh hành vi để chỉnh tâm? Em nghĩ cái đầu mới là Phật Giáo, còn cái sau là Khổng Giáo. Anh chỉ dạy thêm hộ em nhé.

    Like

  3. Hi QL,

    Trong Phật giáo có 3 nhóm công việc tu tập, gọi là “giới định tuệ” (qui luật, định tâm, trí tuệ).

    Đặt “giới” (qui luật, phần nhiều là bên ngoài, như “ăn chay” hay “không nói dối”) đứng đầu là ý nói đó là việc đầu tiên, cần làm nhất cho mọi người phàm tục, vì “giới hạnh” giúp chúng ta “định tâm”.

    Tâm được “định” rồi thì ta mới có thể có “tuệ”. Và tri tuệ là điều quan trọng nhất của đạo Phật.

    Như là học trò học viết: Trước hết, học viết đúng chính tả đúng văn phạm. Thứ hai, đọc sách của các văn sĩ lỗi lạc để xem họ viết. Thứ ba, nắm được tinh túy của chữ nghĩa và viết lách, và bắt đầu sáng tạo cách viết của mình (mà không còn lệ thuộc vào qui luật học ngày trước).

    Rất tiếc là, cũng như mọi thứ khác ở đời, đa số mọi người nằm ì ở bước đầu tiên, cho nên chỉ hiểu được “giới”, và nói chuyện thì cũng chỉ nghĩ đến công thức ứng xử bên ngoài, mà không hiểu đến được “định” và “tuệ”.

    Nhà báo có thể là không hiểu nhiều, hoặc là hiểu nhưng cố tình hạ thấp tư tưởng xuống, cho mọi người cùng đọc 🙂

    Like

  4. Em rất thích ý này của sự thầy trong bài phỏng vấn “bình tĩnh và tự tại để sống để làm việc.”

    Tuy nhiên, em có cảm giác, không hiểu vì lý do gì, tinh thần toàn bài phỏng vấn quá chú trọng ở hành vi: hành xử, lễ nghi, khác với điều em biết về Phật Giáo: tu tâm.

    Like

Leave a comment