Thiên đàng và Địa ngục

Vị sư già ngồi bên vệ đường. Mắt nhắm nghiền, hai chân xếp bằng, hai tay đặt trên gối, sư ngồi đó, đắm chìm trong thiền định.

Bất thình lình, cất lên một giọng cộc cằn, khe khắt của một võ sĩ samurai.

“Này lão sư, hãy giảng cho ta nghe về Thiên đàng và Địa ngục!”

Ban đầu, như thể vị sư không nghe thấy gì hết, không một chút lay động trên gương mặt người. Rồi từ từ, ngài bắt đầu mở mắt, hơi thoáng một nụ cười trên môi, trong khi chàng võ sĩ đứng đó… chờ đợi… bồn chồn… từng giây trôi qua.. mỗi lúc thêm sốt ruột.

“Ngươi mà cũng muốn biết đâu là thiên đàng, đâu là địa ngục ư!?” cuối cùng vị sư cất tiếng. “Ngươi, kẻ trông thật nhếch nhác. Ngươi, với chân tay đầy ghét bẩn! Ngươi, đầu tóc bù xù, hơi thở thối tha, thanh gươm thì rỉ sét! Ngươi mà cũng muốn hỏi ta về Thiên đàng và Địa ngục sao?!”

Chàng võ sĩ thốt ra một tiếng chửi thề khủng khiếp. Anh giật phắt thanh kiếm ra khỏi vỏ và giơ lên cao khỏi đầu. Mặt đỏ tía tai, gân máu chạy rần rật quanh cổ khi anh chuẩn bị chém đầu vị sư già.

“Đó là Địa ngục,” Vị sư già nói với vẻ khoan dung, ngay lúc thanh kiếm đã bắt đầu chém xuống.

Trong tích tắc, chàng võ sĩ bừng tỉnh, ngạc nhiên tột độ, lòng vừa kính sợ vừa ngập tràn tình yêu thương dành cho vị đạo sĩ cao quý đã dám liều chính mạng sống của mình để chỉ cho anh một bài học. Anh ngừng thanh kiếm lại, mặt tràn đầy những giọt nước mắt biết ơn.

”Và đây,” nhà sư nói tiếp, “đây là Thiên đàng.”

LÊ THỊ HỒNG VÂN dịch

……………………………………………………….

THE SECRETS OF HEAVEN AND HELL

The old monk sat by the side of the road. With his eyes closed and his legs crossed and his hand folded in his lap, he sat in deep meditation, he sat.

Suddenly his zazen was interrupted by the harsh and demanding voice of a samurai warrior.

“Old man! Teach me about Heaven and Hell!”

At first, as though he had not heard, there was no perceptible response from the monk. But gradually, he began to open his eyes, the faintest hint of a smile playing around the corners of his mouth as the samurai stood there waiting… impatient… growing more and more agitated with each passing second.

“You would know the secrets of Heaven and Hell?” replied the monk at last. “You who are so unkempt. You whose hands and feet are covered with dirt. You whose hair is uncombed, whose breath is foul, whose sword is all rusty neglected. You would ask me of Heaven and Hell?”

The samurai uttered a vile curse. He drew his sword and raised it high above his head. His face turned to crimson, the veins on his neck stood out in bold relief as he prepared to sever the monk’s head from its shoulders.

“That is Hell,” said the old monk gently, just as the sword began its descent.

In that fraction of a second, the samurai was overcome with amazement, awe, compassion and love for this gentle being who had dared to risk his very life to give him such a teaching. He stopped his sword in mid-flight and his eyes filled with grateful tears.

“And that,” said the monk, “is Heaven.”

UNKNOWN

8 thoughts on “Thiên đàng và Địa ngục”

  1. @ Vân ơi,
    Thiên đường và Địa ngục cách nhau chỉ một đường gươm!
    Ranh giới mong manh quá, phải không Vân?
    Chỉ mong sao có bạn hiền bên cạnh, để lỡ khi ta vung kiếm thì có người nhắc nhẹ một câu 😆
    Nhờ chị Huệ chia sẻ món quà ấm áp của ngày 20/11, gia đình ĐCN mới có dịp thưởng thức tài múa bút của Vân.
    Vân tranh thủ dịch nhanh mà cả anh Hoành lẫn chị Huệ đều không cần edit, thế đủ biết nội công thâm hậu ra sao rồi 😉
    Tiếp tục nhé Vân ơi 😛

    @ Thảo ơi,
    Có người buổi sáng vừa ở trên thiên đường, sang trưa đã rơi xuống địa ngục, rồi sau đó lại ngoi trở lên thiên đường tiếp 😆
    Nhưng có rơi nước mắt dưới địa ngục mới thấu hiểu bình an và hạnh phúc của thiên đường…
    Thiên đường hay địa ngục đều do mình quyết định. Nếu mình không tự thả mình rơi xuống thì cũng khó có người đẩy mình xuống được, phải không Thảo?
    Vậy nên, khi thấy muốn giận ai chút chút, em hãy mau mau chạy vào vườn chuối, chôn cái giận vào một góc vườn để nó tự tiêu đi, còn em cười với các bạn yêu nhiều nhiều nụ chúm chím là xong ngay. Thiên đường là đây nè em yêu ơi!

    @ Huệ thương,
    Thảo vừa để nước mắt rơi, vừa nghỉ ngơi đó chị…
    Buồn người nhưng không nói một lời có thể tổn thương nhau, chỉ để nước mắt trôi đi bao phiền muộn, thế cũng tốt chứ chị?
    Chị đừng lo. Chị lại sắp có bài mới về những giọt nước mắt của Thảo đấy, phải không philosophical lady?

    Like

  2. Anh Hoành ạ,
    Những bài trước 20/ 11 Vân dịch, em cũng không phải edit một từ nào

    😛 😀 😛

    Like

  3. Hi Vân, “không edit” là quyết định của mình. Trong ngày đặc biêt, các trò viết cho các thầy cô, minh muốn để nguyên, chẳng edit bài nào cả. 🙂

    Like

  4. ax, ý nghĩa quá, hay quá chị ơi! Ngắn gọn, đơn giản mà ý nghĩa thì sâu xa quá

    Like

  5. Cô thương,

    Đúng là em định bụng tranh thủ dịch hai bài gởi về Cô làm quà nhân 20/11!
    Em vui lắm vì Cô đoán được lòng em!

    Với lại, khi dịch bài, em cũng rất vui vì có lại cảm giác giống khi xưa còn học trò học tiếng Anh với Cô!
    Cũng hớn hở, hồi hộp không biết sẽ được Cô khen hay chê đây! 🙂

    Chỉ tiếc là do em chỉ tranh thủ dịch nhanh nên câu từ đôi chỗ không được chăm chút lắm!
    Vậy mà Cô cũng nhứt định để nguyên không edit! 🙂

    Like

  6. Người có tư duy tích cực, biết nghệ thuật group work, và motivate hay support người khác như Thảo thì làm sao lại để cho nước mắt rơi?
    Cái chuông gió reo hoài khi một cơn gió lướt nhẹ qua cũng thôi âm vang giữa những khoảng cách ngừng nghỉ chờ gió mới.

    Và người muốn vẽ một vòng tròn nhiều tâm dại chi tự hành hạ mình há?

    Chúc em và Hồng Vân luôn ở trên cõi người ta của Hoàng Tử Bé nhé ( Heaven cũng vậy)

    😛 😀 😛

    😛 😛

    Like

  7. Dear Hồng Vân,

    Sáng nay ngủ dậy mình ở chốn thiên đàng, ngập tràn sự bình an và hạnh phúc.

    Đến khoảng “brunch” tự nhiên lọt xuống địa ngục vì giận người này một chút, buồn người kia hai chút, đến nước mắt rơi độp xuống bàn. Mà thật ra đâu ai xui mình giận, mình buồn. Khi giận khi buồn thì chỉ có mình tự làm khổ mình thôi.

    Sau bữa ăn trưa thì “ngoi” trở lại rồi, đang ở thiên đàng cũng với những người Bạn yêu.

    Gặp lại sau nhé.

    Phương Thảo.

    Like

  8. Cô rất cảm ơn em, Hồng Vân ạ
    Từ xa em gửi về bản dịch cho 2 câu chuyện ngắn trong ngày 20/ 11.
    Thế là món quà rất ý nghĩa với cô.
    Ngày xưa cô khen em như thế nào cả 2 cô trò mình còn nhớ ?

    Và những ngày này, em cũng hiểu em khiến cô thực happy với việc em có mặt ở đây dù cô biết em rất bận trong công việc điều hành một system.
    Như thế cũng là những feedback rất positive của cô,

    tuy khác hơn những gì cô viết vào vở em hồi đó, phải không em?

    😛 😛 😛
    😀 😛

    Like

Leave a comment