
Truyền thuyết nói rằng trong thời Trung cổ, một hiệp sĩ cùng người tình đi dọc theo bờ sông.Chàng hiệp sĩ cố nhổ một cụm hoa, nhưng do bộ áo giáp nặng nề nên đã bị rơi xuống nước. Khi bị chìm xuống, anh ta đã ném bó hoa cho tình nhân của mình và kêu lên “xin đừng quên anh”.
Vì thế loài hoa này gắn liền với chuyện tình lãng mạn và định mệnh bi thảm. Nó thường được các cô gái mang theo như là biểu hiện của lòng chung thủy và tình yêu vĩnh cửu.
Trong một số ngôn ngữ, tên gọi của hoa lưu ly có nghĩa “xin đừng quên tôi”. Tên tiếng Anh “Forget me not” được mượn từ tên tiếng Pháp cổ là “Ne m’oubliez pas” và được dùng lần đầu tiên vào khoảng năm 1532.

Từng hàng chữ lăn đều đều trên tấm bảng phẳng lì. “Cô giáo” sẽ là danh xưng em được gọi vào năm tới đấy! Yêu thương biết bao khi các cô giáo đang tập viết bảng! Những hàng chữ thật thẳng, thật tròn là nỗ lực, là bỡ ngỡ, yêu thương. Các cô giáo tương lai, các cô đang nghĩ gì? Bụi phấn rơi và tiếng cười của các cô cất lên còn bao nhiêu là trong trẻo của cái tuổi sinh viên thích đùa nghịch này. Bụi phấn trắng vương trên tà áo, bay vào cả giấc mơ của một ngày đứng trên bục giảng trong vai trò của một cô giáo thực thụ. Các cô sẽ đứng giữa bao nhiêu là học trò, và lứa học trò đầu tiên là kỉ niệm đầu phấn trắng bay vương.


