Chuyện những bài thơ phổ nhạc là điều rất bình thường ở Việt Nam, thường là khi nhạc sĩ gặp một bài thơ cảm thấy “tâm đắc”, “ưng ý” là sẽ khoác cho nó một chiếc áo mới, thổi vào bài thơ một sức sống mới, một linh hồn và diện mạo mới.
Nhiều nhạc sĩ Việt Nam có khả năng sử dụng ngôn ngữ không hề thua kém các nhà thơ, nhà văn. Ví dụ như Trịnh Công Sơn chẳng hạn, chỉ là những tựa đề bài hát nhưng nó đã mang một sức sống lâu bền, thường được dùng trong các dịp hội hè đặc biệt hay trong các chuyên đề như: Nối vòng tay lớn, Tuổi đời mênh mông… và các quán cà phê cũng không bỏ lỡ cơ hội với những: Diễm xưa, Hạ trắng, Biển nhớ…tha hồ mà trưng làm bảng hiệu cho thêm phần… phong phú. 😀
Hôm nay mình giới thiệu với các bạn một ca khúc mùa thu rất lạ, lạ bởi vì một nhạc sĩ Việt Nam (Phạm Duy) lại phổ thơ từ một bài thơ của thi sĩ pháp (Paul Verlain)

Một vầng trăng tỏ
Mưa đầu thu cứ nhè nhẹ vậy sao? Mát rượi! Mưa rả rích trong đêm. Chiếc ô được ta hạ xuống từ lúc nào. Ta thích như vậy… cứ để những hạt nước bé tẹo đáp nhẹ trên da thịt. Mát quá! Đêm nay dường như không có gió, song ta vẫn có thể nghe hơi nước đang ôm ấp vỗ về. Ta ngả vào lòng đêm với tất cả tin yêu. Ta hát lên. Tiếng hát trong đêm mới thú vị làm sao. Tiếng hát cũng yêu thương! Này là búp non xanh, này nụ hoa bé nhỏ, ngủ ngoan nhé trong mát lành đêm nay!
