Ngày bé, tôi và bạn chơi trò thổi nước. Chúng tôi tin rằng cứ thổi hàng ngàn hàng vạn giọt nước nhập vào nhau như thế, chúng tôi sẽ có một biển lớn. Lớn lên, niềm tin ấy bị tước đoạt (dĩ nhiên) nhưng chúng tôi lại nhận ra rằng: Nếu mỗi người là một giọt nước, thì cứ thổi những giọt nước lại gần nhau, chúng ta sẽ tạo lên được một đại dương nhân loại. Đó chính là sự rộng lòng, là quan tâm, là sẻ chia, là kết nối của người với người.
“Hạnh phúc là một tấm chăn quá hẹp mà người này co thì người kia bị hở” (Nam Cao). Vì vậy, mà sự quan tâm và cảm thông đang tìm cách nối dài thêm tấm chăn đó, vá víu nó lại, có thể nó không đủ cho tất cả nhưng nó cho phép người ta tin vào một tấm chăn sẽ rộng hơn trong tương lai.
Cuộc sống lao đi càng nhanh, chúng ta lại đánh rơi càng nhiều, đôi khi đó là cả những mất mát về mặt tinh thần và vật chất mà không còn kịp để lấy lại. Vì thế, sẻ chia như một như cầu cần thiết để xoa dịu những nỗi đau đớn đồng thời sự quan tâm, cảm thông chính là sợi dây níu kéo chúng ta khỏi bước chân của sự trốn chạy, để chúng ta chấp nhận và chiến đấu với phần cuộc sống tiếp theo thay vì ngủ vùi, tìm kiếm trong những thứ đã thuộc về quá khứ.
Thế giới này luôn có chỗ cho tất cả nhưng lại không có chỗ cho những hàng rào phân cách, thế mà nó vẫn được xây dựng lên bằng sự phân hóa giàu nghèo, địa thế xã hội…. May thay, loài người biết cách phá hủy nó, họ đã phá hủy nó bằng sự rộng lòng đón nhận tất cả những điều khác biệt, bằng khả năng thụ cảm tuyệt vời của trái tim và một trí tuệ luôn hướng về mặt trời.
Chính vì vậy, quan tâm, cảm thông và chia sẻ chính là thành quả văn hóa “Thương người như thể thương thân”, là giá trị sống cao đẹp của nghìn năm tích lũy. Để con người biết mỉm cười với cuộc sống nhiều hơn.
Các trào lưu “Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn” đang khuấy động được tất cả mọi người. Đơn giản đó là cách để họ không đánh mất mình và cũng là cách duy nhất để những người xung quanh không đánh mất họ.
Mẫn, một cô bạn cùng lớp tôi, bạn ấy có một ước mơ rất đẹp: Mơ làm cô giáo miền núi. Cô bạn nhỏ muốn đem cái chữ đến cho miền núi hẻo lánh, cho phép ước mơ được chắp cánh trên những cái đầu cháy nắng, cho phép những bàn chân bước đi trên thảm đỏ học vấn thay vì bước trên ruộng cày nứt nẻ. Ban ấy muốn sẻ chia tấm chăn hạnh phúc vốn dã rất hẹp của mình. Nhưng mấy ai biết được bạn ấy sống một cuộc sống thiếu vắng người bố, bạn ấy tự lớn lên, bươn chải và trưởng thành cùng với một người mẹ bệnh tật. Tôi đã nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ Mẫn, cô ấy khóc vì ước mơ con mình sao mà cực nhọc thế! Sao không giống tôi, mơ làm doanh nhân. Tôi cũng thấy cay xè vì ước mơ ấy có phải của tôi đâu. Tôi yêu những làng trẻ S.O.S nhưng đôi khi lại từ bỏ chuyến đến thăm chỉ vì một cuộc chơi. Tôi thiếu một bản lĩnh để yêu thương người khác, bạn có như tôi không?
Các “Quỹ trẻ em chất độc màu da cam”, “Quỹ nụ cười trẻ thơ”, “Quỹ Vì người nghèo” … đang xuất hiện ngày càng nhiều, thể hiện rõ sự quan tâm tích cực từ xã hội cũng như là sự sẻ chia gánh nặng đến những số phận kém may mắn. Đặc biệt hơn, những bạn trẻ ở nước ngoài cũng không ngoài cuộc, Hội từ thiện GFO của sinh viên Việt Nam tại Singapore hoạt động với tinh thần từ thiện không biên giới của các bạn trẻ đang tăng cơ hội cho hàng trăm bệnh nhân ung thư tại Việt Nam. Những giọt nước tràn ra khỏi biên giới để tìm thêm cơ hội cho những giọt nước khác, cũng là giúp thế giới cùng “nối vòng tay lớn”, kết nối yêu thương.
Nhưng lợi dụng trào lưu sống đẹp đó, vẫn có những sự tư lợi, ngụy tạo, dán nhãn quan tâm, sẻ chia nhưng thực chất chỉ là sự quảng cáo, đánh bóng, hay tồi tệ hơn là để phục vụ những mục đích xấu xa. Việc nhận con nuôi vốn là một việc mang đầy tính nhân đạo nhưng đã bị lợi dụng để biến thành những đường dây buôn bán trẻ em bất hợp pháp, để được hưởng chế độ ưu đãi của nhà nước,v.v … Tôi từng đọc cuốn sách “A child called ‘It’” và “The lost boy” của Dave Pelzer ( cuốn sách viết về vụ bạo lực gia đình lớn nhất tại Mỹ ) và ngạc nhiên khi phát hiện ra “con nuôi” vốn được xem như là những đứa trẻ hư hỏng ở Mỹ. Việc gì đã khiến thước đo về những đứa trẻ bất hạnh trở lên khắc nghiệt hơn như thế
Những điều đó đã khiến cho lòng tốt bị nghi ngờ, cộng với tâm lý cố thủ, khép mình của một số người đang làm xã hội trở lên khắc nghiệt hơn. Không thể nào có được một “Chúng ta” đích thực nếu mỗi người không sẵn sàng là một “cái tôi” riêng- rõ ràng và trung thực trong mắt người khác.
Mỗi chúng ta đều có những thứ đáng giá để trao tặng, sẻ chia. Vấn đề là chúng ta có đủ can đảm để trao nó mà không chờ bất cứ điều gì hay không. “Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình” là một bản lĩnh sống như vậy đấy!
Vì thế, không gì hơn để có thể xóa bỏ sự đa nghi trong người khác chính là xóa bỏ sự đa nghi trong bản thân, để bày tỏ nỗi lòng với người kia, nhằm ăn khớp những mảnh đời với nhau một cách uyển chuyển mà không làm mất đi tính trung thực của riêng mình trong quá trình sẻ chia và cảm thông.
Hàn gắn vết thương, thắp sáng tâm hồn, mở đường tương lai và chắp cánh ước mơ là món quà tuyệt diệu nhất của mà trình đó trao tặng cho mỗi cuộc sống. Trào lưu sống đẹp này đang kêu gọi xã hội tiến bộ, đào thải những hiện tượng phản tiến bộ đến từ sự lạnh lùng và vô cảm của con người. Những điều đó đang gọi yêu thương quay về với cuộc sống.
Mấy hôm nay tôi ốm, nên không lên ĐCN chia sẻ kinh nghiệm với anh chị em được. Tôi thường thích viết về chủ đề tình yêu, tình bạn, thất bại và thành công; hay sự nghiệp và hạnh phúc, vv. Nhưng có lẽ, tình bạn, là thứ tình cảm mà con người cảm nhận được nhiều nhất.
Nhớ câu hát:
“Lovers comes, lovers go”.
Khi bạn tôi chia tay bạn trai, tôi có gửi câu này, nhưng thêm vào một ý nữa : “friends remain”.
Vì yêu thì có lẽ chỉ yêu 1 người tại một thời điểm (hầu hết là thế), nên có mấy ai có nhiều nhân tình trong cuộc đời. Nếu có thì cũng không thể bằng số lượng bạn bè được.
Thế nên, tôi muốn chia sẻ với các bạn những suy nghĩ của tôi về tình bạn.
Trước hết, tôi sẽ viết về tiêu chí chọn bạn của tôi. Ông bà thường nói “chọn bạn mà chơi”, “nhìn bạn biết mình”, nên việc này rất mất công sức và thời gian lẫn tiền bạc. Sau đó, tôi sẽ đề cập đến các vấn đề khác.
Chọn bạn… khó nhỉ? Bạn thì nhiều, chọn ai chơi cùng bây giờ? Với lại, mình chọn họ, biết họ có chọn mình làm bạn không?
Nên, khi tôi chọn ai đó làm bạn, tiêu chí đầu tiên là:
– Người đó đối xử tốt với mình
Cái này hơi phức tạp đây… Vì nhiều lúc, bạn ấy chưa quen mình, nên sao mà đối xử tốt với mình được? Tôi ngày xưa, hồi đi học cũng quen nhiều đại ca. Bề ngoài họ rất dễ sợ, nhưng thực ra khi là bạn bè, thì lại quý trọng mình và không ngại giúp đỡ, rất vô tư. Thế nên, cảm xúc đầu tiên cũng quan trọng. Thấy họ thân thiện là được 30% rồi.
– Có suy nghĩ gần giống mình
Vì tôi thích “tôn trọng sự khác biệt” và “học từ những điều mình chưa biết” nên, chọn bạn, tôi hay chọn người có tài ở lãnh vực khác với bản thân. Tuy vậy, bạn mình cũng nên suy nghĩ giống mình chút. Có nghĩa là mình có 10 ý tưởng, bạn ấy ủng hộ 3 là ổn rồi. Phần này quyết đinh 20% thành công của tình bạn.
– Sẵn sàng chia sẻ
Không mấy người sãn sàng chia sẻ tiền bạc, của cải, thời gian với bạn đâu. Chỉ có bạn thân mới làm vậy. Tuy nhiên, chia sẻ kiến thức, sách vở thì là điều tối thiểu mà tôi yêu cầu ở bạn tôi, vì mấy cái đó chia ra mà không mất phải không các bạn?
“Share to be shared” ~ Unknown.
Tôi có một câu chuyện thế này. Hồi tôi học cấp 3, quen hai người bạn. Hai bạn này thường đi cùng tôi đến lớp, vì bọn tôi ở cách trường 15 km. Mỗi này đi 2 lần, có lúc 4 lần.
Hai bạn này thì tốt bụng lắm, nhưng với yêu cầu tối thiểu của tôi, thì chưa đạt được.
Lần 1: Tôi gọi một người là A, người bạn kia là B. A và B ở gần nhà nhau, là bạn với nhau từ nhỏ. Bố mẹ A và B đều là giáo viên, nên biết nhau.
Lần ấy, tôi thích tập guitar lắm. Tôi bỏ ra 250k (tiền học bổng hàng tháng ở ĐH Vinh) để mua 1 cái.
Tôi mua về, không có ai bày cho. Khi ấy, A và B cũng có đàn, tập lâu rồi, nên đánh khá hay (chủ yếu là tỉa đàn – chứ chưa đánh điệu được). Tôi mới cầm đàn xuống nhờ hai bạn chỉ cho. Thật bất ngờ, hai người ấy không muốn bày cho tôi (không tỏ ra – nhưng tôi hiểu). Thế là tôi không học được đàn, giờ trình độ vẫn trung bình yếu.
Lần 2: Bạn B rất giỏi về Visual Basic – một ngôn ngữ lập trình. Tôi thì là người học lập trình giỏi nhất lớp chuyên tin ĐH G khóa Y. Nhưng tôi không biết gì về lập trình API, hay Visual languages. Nên tôi muốn làm mấy chương trình nghe nhạc chẳng hạn, không biết làm.
Tôi cầm sách đến nhờ B, bảo B dạy cho tôi cách lập trình chương trình nghe nhạc. Nếu mà có GOOGLE hay internet như bây giờ, chắc tôi chẳng phải làm vậy.
Khi đến nhà B, B mỉm cười. Hắn bảo đó là bí quyết của hắn. Thế là, đến giờ, tôi cũng không biết Visual Basic, chỉ biết C, C#, hay Matlab.
– Sẵn sàng giúp đỡ lúc khó khăn
Cái này thì rất quan trọng, nhưng tôi liệt vào cuối, vì thực ra, cái này tốn thời gian và công sức của bạn bè, mà tôi thì thích sống độc lập, chỉ nhờ cậy lúc cần thiết.
Bản thân tôi thì có nhiều chuyện buồn, nên việc khó khăn là rất hay xẩy ra. Nếu không có bạn tốt, có lẽ tôi không có ngày hôm nay.
Chuyện 1: Tôi có một bạn học BKHN tên là T – là bạn thân cấp 3 của tôi. Một bạn khác tên K, bạn thân đại học. Trong lúc ôn thi học bổng X 200x, tôi ở nhà trọ (cùng với nhà chủ). Luật lệ ở đó là: Không vào, không ra sau 10 giờ tối. Nhưng vì tôi không có bạn gái, nên việc đó là bình thường. Một hôm, bà chủ lên bảo, nhà sắp xây, nên tôi phải chuyển đi. Tôi cũng hơi bực mình với gia chủ, vì ba lần 7 lượt tăng giá nhà theo xăng. Xăng tăng 500 VND thì bà chủ tăng 100k – 200k VND.
Tôi không biết đi đâu, mà lại đang lúc ôn thi GRE/TOEFL/X?
Tôi gọi cho bạn tôi, sau kỳ nghỉ Tết. Bạn T bảo nhà trọ bạn ấy còn chỗ, cho tôi đến ở nhờ. Tôi chuyển đồ đi vào trước Tết, còn các đồ khác thì còn gửi lại. Mạng Internet thì tôi cũng chưa cắt.
Đến ra Tết, khi tôi và T thuê xe đến chở đồ đi, con bác chủ nhà chặn lại. Lý do: Tôi chưa thanh lý hợp đồng Internet với FPT. Thực ra thì do những người dùng chung đường truyền không đóng tiền phí, nên tôi chưa thanh toán cho họ. Việc thanh lý thì đơn giản. Thứ hai, con bác chủ nhà muốn làm hàng Nét (họ có nhưng cách xa nhà), để bắt tất cả các phòng dùng dịch vụ của họ để kiếm tiền, nên mới gây sự cho tôi đi.
Tôi bảo, thế thì để tôi đi thanh toán tiền với FPT. Hắn không cho, cầm kéo nhảy vào đâm tôi. Bạn tôi giúp tôi tránh nhát kéo, và bảo vệ tôi. Vì vậy, hắn không làm càn. (Thực ra anh ấy bị nghiện, nhưng sau đó 1 ngày, lại goi điện xin lỗi tôi). Mấy lần tôi cho anh ấy tiền mua thuốc.
Lần đó, bạn tôi đã giúp tôi rất nhiều.
Chuyện 2: Ở với T được vài tháng, đang cơm lành canh ngọt, thì chiến sự xẩy ra. Tôi và T bất đồng ý kiến về cái gì đó trên báo (chuyện học TOEFL). Thế là tôi dùng bad-word. T thì ghét bad words. Hắn chưa bao giờ chửi thề 1 câu từ lúc sinh ra. Vậy là T bỏ đi. Tôi cũng tức tối, gọi cho K. K thì có phòng, nhưng chật lắm. K cho tôi ở nhờ để rảnh đầu óc còn ôn thi, ở với T hơi stress.
K cho tôi ở 1 tháng.
Sau đó, em gái K ra HN học nên tôi phải chuyển đi. Tôi nhớ đến Q, bạn đồng hương thời đại học, có lần xin số. Tôi gọi cho Q, Q bảo có thể đến ở nhờ được. Lúc đó tôi cũng thi xong VEF rồi, nên đến cho Q để chuẩn bị hồ sơ. Q vui tính, lại tốt, nên tôi ở rất vui vẻ.
Tôi ở với Q đến ngày sang Mỹ. Và Q, theo như quan điểm của tôi, là mẫu bạn tốt của tôi. Tuy nhiên, K và T đều là bạn tốt cho đến tận hôm nay. A và B dù tôi có ăn cơm ở nhà họ cho mòn bát đĩa, nhưng dĩ nhiên, là không phải nằm cùng danh sách với Q, K, T.
Điều gì làm nên sự khác biệt giữa loài người và loài động vật? Đó chính là trí tuệ.
Điều gì làm cho sự sống loài người trở nên ấm áp? Hẳn phải là con tim.
Và tôi suy ngẫm hoài một tư tưởng:
Trước một trí tuệ tôi cúi đầu
Trước một trái tim tôi quì gối.
Phát biểu đã thể hiện thái độ và ứng xử của bậc văn nhân lỗi lạc Huy Gô trước những vẻ đẹp cao trọng của con người.
Không phải ai trên thế gian này cũng được Thượng Đế ưu ái ban cho một trí tuệ thiên bẩm và cũng không phải ai trên thế gian này cũng mang trong mình một trái tim biết yêu thương. Thế nên những con người mang những vẻ đẹp cao trọng ấy càng đáng được tôn vinh và kính trọng.
Trước một trí tuệ tôi cúi đầu.
Phải, chính trí tuệ đã làm nên sự văn minh và tiến bộ của xã hội loài người, chính trí tuệ đã đưa con người lên vị trí cao nhất trong các loài sinh vật.Trí tuệ tỏa sáng với những phát minh làm thay đổi bộ mặt cuộc sống người. thiếu mất vai trò trí tuệ, con người cũng chỉ là loài động vật đi bằng hai chi mà thôi. Pascal đã từng nói răng con người là cây sậy nhưng là cây sậy có tư duy. Và ta phải biết cúi đầu chiêm ngưỡng những đại diện của trí tuệ.
Thế nhưng trong ngày thứ sáu sáng tạo ra con người nếu Thượng Đế chỉ ban cho người một cái đầu biết suy nghĩ thì đấng sáng tạo có lẽ còn khiếm khuyết. Có lẽ vì không muốn cho tuyệt tác của mình nhàm chán và khô khan nên con người được trao cho một trái tim biết sống và yêu thương. Chính tình yêu đã làm mềm đi những khối óc khô khan, gắn kết họ lại với nhau bằng tình thân ái, bằng vị tha và độ lượng…
Và Chúa ngôi hai đã hằng nhắc nhở con người phải biết yêu thương và tha thứ. Một trái tim biết yêu thương có thể làm nên nhiều điều kì diệu. Và Chúa đã thực hành yêu thương bằng căng mình trên cây thập ác để trao cho những sinh linh mà Người yêu mến một cuộc sống bình an và cứu chuộc. một trái tim biết yêu thương là của cải quí giá nhất, đẹp đẽ nhất của con người mà không châu báu nào có thể sánh cùng. Trái tim ấy có thể khiến con người cảm phục và tôn vinh. Trái tim ấy có thể làm tan chảy những góc riêng lạnh lùng chai sạn nhất. Trái tim ấy có thể xóa tan đi thù hận căm hờn. Trái tim sứ giả của hòa bình và thân ái. Thánh Pao lô dạy tình yêu thương trọng hơn mọi sự.
Phát biểu của Hugo (Huy Gô) đã trở thành ứng xử đẹp mang tầm chân lí.
Coi thường trí tuệ là không thấy ý nghĩa trong tiến bộ loài người. Coi nhẹ tình yêu là không thấy ý nghĩa của quan hệ người.
Hãy chung tay để tình yêu thương chan hòa khắp hành tinh. Hãy phấn đấu vì một thế giới tót đẹp hơn, thân ái hơn, vì ta và vì mọi người.
Hãy mài sắc tư duy trí tuệ đang khi quạt nồng ngọn lửa con tim.
Bertie là một cậu bé rất ngoan. Cậu bé tử tế, biết vâng lời, thật thà, và không ích kỉ. Tuy nhiên, cậu có một khuyết điểm lớn – cậu rất hay quên.
Dù việc lặt vặt có quan trọng thế nào đi nữa , câu trả lời của cậu bé luôn luôn là, “Con quên.” Khi cậu được sai đem một bản ghi chú cho người thợ may, mẹ cậu sẽ tìm thấy bản ghi chú ấy trong túi cậu vào buổi tối. Nếu cậu bé được sai đến cửa hàng một cách vội vã, để mua vài món cho tiệc trà, cậu sẽ trở về muộn, chẳng có món hàng nào ngoài câu trả lời thường lệ.
Cha mẹ cậu bé đã bàn bạc kĩ vấn đề này, và quyết định phải làm gì đó để làm cho thằng nhỏ nhớ.
Giáng sinh đã gần kề, và Bertie đang bận lập danh sách những thứ mà ông già Nô-en phải mang cho cậu.
“ Ông già nô-en có thể quên một vài trong số những thứ đó, ” mẹ cậu nói.
” Ông ấy không thể, ” Bertie đáp lại ; ” vì con sẽ viết xe trượt tuyết, giầy trượt pa-tanh, trống, vĩ cầm, và hết mọi thứ lên tờ giấy này. Sau đó khi ông già Nô-en tới gần chiếc tất của con ông ấy sẽ tìm thấy bản danh sách. Ông ấy có thể bắt gặp nó và bỏ quà vào liền ngay sau khi đọc.”
Vào sáng Giáng sinh , Bertie dậy rất sớm để xem có gì trong vớ của mình. Mẹ cậu bé cố gắng tránh mặt cậu , vì bà ấy biết những gì ông già Nô-en đã làm.
Cuối cùng bà nghe thấy tiếng cậu bé đi chầm chậm vào phòng mình. Cậu từ từ mở cửa và tiến lại gần bà. Cậu bé giữ trong tay một danh sách còn dài hơn nhiều cái mà cậu đã viết ra. Cậu đặt nó vào tay mẹ, trong khi những giọt nước mắt thất vọng lăn dài từ mắt cậu.
” Mẹ hãy xem những gì ông già Nô-en để lai cho con; nhưng con nghĩ ông ấy có lẽ đã mang lại cho con thứ khác bên cạnh đó.”
Mẹ cậu mở cuộn giấy ra. Đó là một danh sách những việc lặt vặt Bertie đã được yêu cầu làm trong sáu tháng. Ở cuối tất cả được viết, bằng chữ in hoa đập vào mắt, ” CON QUÊN.”
Bertie khóc cả tiếng đồng hồ. Sau đó mẹ nói với cậu rằng cả nhà sắp đến nhà ông ngoại. Lần đầu tiên cậu bé thấy cây thông Nô – en. Có lẽ cái gì đó đang được chuẩn bị cho cậu ở đó.
Thật kỳ lạ với Bertie, nhưng trên cây của ông cậu bé tìm thấy mọi thứ mình đã viết trong danh sách. Vậy là cậu đã chữa khỏi thói quen xấu của mình ? Cũng không hẳn ngay lập tức ; nhưng khi mẹ cậu thấy cậu đặc biệt lơ là bà ấy sẽ nói, ” Nhớ đó, ông già Nô-en không quên.”
Thùy Trang và Anh Thư dịch
SANTA CLAUS DOES NOT FORGET
Story written by M.A. Haley
Bertie was a very good boy. He was kind, obedient, truthful, and unselfish. He had, however, one great fault,—he always forgot.
No matter how important the errand, his answer always was, “I forgot.” When he was sent with a note to the dress-maker his mother would find the note in his pocket at night. If he was sent to the store in a great hurry, to get something for tea, he would return late, without the article, but with his usual answer.
His father and mother talked the matter over, and decided that something must be done to make the little boy remember.
Christmas was near, and Bertie was busy making out a list of things which Santa Claus was to bring him.
“Santa Claus may forget some of those things,” said his mother.
“He cannot,” replied Bertie; “for I shall write sled, and skates, and drum, and violin, and all the things on this paper. Then when Santa Claus goes to my stocking he will find the list. He can see it and put the things in as fast as he reads.”
Christmas morning came, and Bertie was up at dawn to see what was in his stocking. His mother kept away from him as long as she could, for she knew what Santa Claus had done.
Finally she heard him coming with slow steps to her room. Slowly he opened the door and came towards her. He held in his hand a list very much longer than the one he had made out. He put it in his mother’s hand, while tears of disappointment fell from his eyes.
“See what Santa Claus left for me; but I think he might have given me one thing besides.”
His mother opened the roll. It was a list of all the errands Bertie had been asked to do for six months. At the end of all was written, in staring capitals, “I FORGOT.”
Bertie wept for an hour. Then his mother told him they were all going to grandpa’s. For the first time he would see a Christmas-tree. Perhaps something might be growing there for him.
It was very strange to Bertie, but on grandpa’s tree he found everything he had written on his list. Was he cured of his bad habit? Not all at once; but when his mother saw that he was particularly heedless she would say, “Remember, Santa Claus does not forget.”
Như đã hẹn, hôm nay Nhạc Xanh tiếp tục giới thiệu những bản nhạc Giáng Sinh bất hủ. Theo yêu cầu của các bạn trẻ, ngoài các giọng ca quen thuộc như Michael Learns To Rock, Britney Spears, Shania Twain, Vanessa Williams, David Achuleta, Aly & AJ- …. Nhạc Xanh gửi đến các bạn teen những giọng ca dễ thương của Disney Christmas và ban nhạc Alvin and The Chipmunks.
Thân ái chúc các bạn vui tươi, hạnh phúc trong mùa Giáng Sinh 2009
1. Celine Dion-Oh Holy night
O Holy night, the stars
are brightly shining
It is the night of our dear Savior’s birth
Long lay the world in sin and error pining
Til He appeared and the
soul felt it’s worth
A thrill of hope the weary world rejoyces
For yonder breaks a new and glorious morn
Fall on your knees
O hear the angel voices
O night divine!
O night when Christ was born
O night divine!
O night, O night divine!
And in His Name, all
oppression shall cease
Sweet hymns of joy in
grateful chorus raise we
Let all within us praise his holy name
Christ is the Lord!
Their name forever praise we
Noel, Noel
O night, O night Divine
Noel, Noel
O night, O night Divine
Noel, Noel
O night, O holy Night
2. Micheal Learns to Rock – Upon A Christmas Night
I put my name on a Christmas card
with love from me to you
‘Cause I believe if we’re strong enough
our wishes will come true
Chorus:
They’re dreaming of a white Christmas
I’m dreaming of you
I just need you by my side
upon a Christmas night
I put a coat on I go for a walk
and let the others talk
Flashing starlight when I look up
they know that I’m in love
Chorus:
They’re dreaming of a white Christmas
I’m dreaming of you
I just need you by my side
upon a Christmas night
3. Aly & AJ- Jingle Bell Rock(FULL)
Jingle Bell, Jingle Bell, Jingle Bell Rock
Jingle Bells swing and Jingle Bells ring
Snowing, and blowing up bushels of fun
Now the Jingle hop has begun
Jingle Bell, Jingle Bell, Jingle Bell Rock
Jingle Bells chime in Jingle Bell time
Dancing and prancing in Jingle Bell Square
In the frosty air
What a bright time, it’s the right time
To rock the night away
Jingle Bell time is a swell time
To go riding in a one-horse sleigh
Giddy up jingle horse, pick up your feet
Jingle around the clock
Mix and a mingle to a jinglin’ beat
That’s the Jingle Bell rock
(Jing rock, jing rock, yeah, jing rock, jing rock, jing rock, jing rock, jing rock, jing rock)
Jingle Bell, Jingle Bell, Jingle Bell Rock
Jingle Bells chime in Jingle Bell time
Dancing and prancing in Jingle Bell Square
In the frosty air
What a bright time, it’s the right time
To rock the night away
Jingle Bell time is a swell time
To go riding in a one-horse sleigh
Giddy up jingle horse, pick up your feet
Jingle around the clock
Mix and a mingle to a jinglin’ beat
That’s the Jingle Bell, That’s the Jingle Bell, That’s the Jingle Bell, That’s the Jingle Bell rock
The jingle bell rock
That’s the jingle bell rock (Yeah)
Jingle Bell, Jingle Bell.
4. Vanessa Williams – Save The Best For Last (live)
Greatest Hits – The First Ten Years
Save The Best For Last
Sometimes the snow comes down in June
Sometimes the sun goes ’round the moon
I see the passion in your eyes
Sometimes it’s all a big surprise
‘Cause there was a time when all I did was wish
You’d tell me this was love
It’s not the way I hoped or how I planned
But somehow it’s enough
And now we’re standing face to face
Isn’t this world a crazy place
Just when I thought our chance had passed
You go and save the best for last
All of the nights you came to me
When some silly girl had set you free
You wondered how you’d make it through
I wondered what was wrong with you
‘Cause how could you give your love to someone else
And share your dreams with me
Sometimes the very thing you’re looking for
Is the one thing you can’t see
And now we’re standing face to face
Isn’t this world a crazy place
Just when I thought our chance had passed
You go and save the best for last
Sometimes the very thing you’re looking for
Is the one thing you can’t see
Sometimes the snow comes down in June
Sometimes the sun goes ’round the moon
Just when I thought our chance had passed
You go and save the best for last
You went and saved the best for last
5. Britney Spears – My Only Wish [Christmas Song /lyrics]
Oh yeah yeah…
Last night I took a walk in the snow,
Couples holdin hands, places to go,
Seems like everyone but me is in love
Santa can you hear me?
I signed my letter that I sealed with a kiss,
I sent it off, it just said this:
“I know exactly what I want this year”
Santa can you hear me?
I want my baby, baby
I want someone to love me, someone to hold,
Maybe Maybe (Maybe, Maybe)
He’ll be all my own in a big red bow
Santa can you hear me?
I have been so good this year
And all I want is one thing,
Tell me my true love is here
He’s all I want, just for me
Underneath my Christmas tree
I’ll be waiting here
Santa that’s my only wish this year
Oh yeahh.. Yeahh Yeahh…
Christmas Eve, I just can’t sleep
Would I be wrong for takin a peek
Cuz I heard that you’re comin’ to town
Santa can you hear me?
I really hope that you’re on your way
With something special for me in your sleigh
Oh please make my wish come true,
Santa can you hear me?
I want my baby, baby
I want someone to love me, someone to hold
Maybe, Maybe (Maybe, Maybe)
We’ll be all alone under the mistletoe
Santa can you hear me?
I have been so good this year,
All I want is one thing
Tell me my true love is here
He’s all I want, just for me
Underneath my Christmas tree
I’ll be waiting here
Santa that’s my only wish this year
I hope my letter reaches you in time (oh yeah)
Bring me love I can call all mine (oh yeah)
Cuz I have been so good, so good this year, (oh oh)
Can’t be alone under the mistletoe,
He’s all I want in a big red bow.
Santa can you hear me?
I have been so good this year
And all I want is one thing
Tell me my true love is near
He’s all I want, just for me
Underneath my Christmas tree
I’ll be waiting here,
Santa that’s my only wish this year
Ahh ahh ahh
Oh Santa, can you hear me…?
Oh Santa..
Well he’s all I want
Just for me, underneath my Christmas tree
I’ll be waiting here,
Santa that’s my only wish this year
Santa that’s my only wish this year.
6. David Archuleta – The First Noel – Christmas From the Heart
The First Noel
The angels did say
Was to certain
Poor shepherds
In fields as they lay
In fields where they may
Keeping their sheep
On a cold winter’s night
That was so deep
Noel, Noel, Noel, Noel
Born
Is the King of Israel
They looked up
And saw a star
Shining in the East
Beyond them far
And to the Earth
It gave great light
And so it continued
Both day and night
Noel, Noel, Noel, Noel
Born
Is the King of Israel
Then entered
In those Wise men three
Full reverently
Upon their knee
And offered there
In His presence
Their gold and myrrh
And frankincense
Noel, Noel, Noel, Noel
Born
Is the King of Israel
Noel, Noel, Noel, Noel
Born
Is the King of Israel
7 .David Archuleta – O Come All Ye Faithful – Christmas From the Heart
O come, all ye faithful,
Joyful and triumphant,
O come ye, O come ye to Bethlehem;
Come and behold him,
Born the King of angels;
[CHORUS]
O come, let us adore him,
O come, let us adore him,
O Come, let us adore him,
Christ
the Lord.
Sing, choirs of angels,
Sing in exultation,
Sing, all ye citizens of heaven above;
Glory to God
All glory in the highest
[CHORUS]
O come, all ye faithful,
Joyful and triumphant,
O come ye, O come ye to Bethlehem;
Come and behold him,
Born the King of angels
O come, let us adore him,
O Come, let us adore him,
Christ the Lord
Christ the Lord
Christ the Lord
Yeah…
O come, O come and love him, come together adore him
8. David Archuleta – I’ll Be Home For Christmas – Christmas From the Heart
I’ll be home for Christmas
You can count on me
Please have snow and mistletoe
And presents under the tree
Christmas eve will find me
Where the love light gleams
I’ll be home for Christmas
If only in my dreams
I’ll be home, I’ll be home
If only in my dreams
I’ll be home, I’ll be home
If only in my dreams
I’m dreaming tonight of a place I love
Even more than I usually do
And although I know it’s
a long road back
I promise you
I’ll be home for Christmas
You can count on me
Please have snow and mistletoe
And presents under the tree
Christmas eve will find me
Where the love light gleams
I’ll be home for Christmas
If only in my dreams
I’ll be home, I’ll be home
If only in my dreams
9. Michael Bublé – White Christmas (With Shania Twain)
Alvin & the Chipmunks Christmas Don’t Be Late (original TV)
(all right you Chipmunks! Ready to sing your song?
-I’ll say we are!
-Yeah!
-Let’s sing it now!
Okay, Simon?
-Okay!
Okay, Theodore?
-Okay!
Okay, Alvin? Alvin? ALVIN!
-OKAY!!!)
Christmas, Christmas time is near
Time for toys and time for cheer
We’ve been good, but we can’t last
Hurry Christmas, hurry fast
Want a plane that loops the loop
Me, I want a hula hoop
We can hardly stand the wait
Please Christmas, don’t be late.
Okay fellas get ready
That was very good, Simon.
-Naturally.
Very good Theodore.
-Ahhh.
Ah, Alvin, you were a little flat, watch it.
Ah, Alvin. Alvin. ALVIN!
-OKAY.
Want a plane that loops the loop
I still want a hula hoop
We can hardly stand the wait
Please Christmas, don’t be late.
We can hardly stand the wait
Please Christmas, don’t be late.
Very good, boys
-Let’s sing it again! Yeah, let’s sing it again!
No, That’s enough, let’s not overdo it
-What do you mean overdo it?
-We want to sing it again!
Now wait a minute, boys
-Why can’t we sing it again?
-[chipmunk chatter]
Alvin, cut that out..Theodore, just a minute.
Simon will you cut that out? Boys…
Disney Christmas Song
It’s beginning to look a lot like Christmas
Share this Day – Mickey’s Twice Upon a Christmas
SHARE THIS DAY
When I close my eyes
All I do is think of you
And I wonder if you feel the same way too
Will tonight be the night
That everything will be just right?
Beneath the wreaths of green
I see it in my dreams
We’re all finding our way
Through another holiday
Wrapping hopes and dreams
In angels’ wings tonight
Time to give and receive
But the only gift I need
Is to share this day and every day with you
On my Christmas list
There’s a wish I hope will come true
That’s the holiday
Brings me one step closer to youLet the night be the night
That’s every star’s a diamond light
The smile in your eyes
A beautiful surpriseWe’re all finding our way
Through another holiday
Wrapping hopes and dreams
In angels’ wings tonight
Time to give and receive
But the only gift I need
Is to share this day and every day with youWhat do I see (What do I see)
Share This Day lyrics on
In the morning light
My yuletide dream
Became reality
We’re all finding our way
It’s the greatest holiday
Catching hopes and dreams
On angels’ wings tonight
You’re my heart you’re my home
You’re the hope I’ll always know
When I share this day and everyday with you
(Joy the world)
We’re all finding our way
It’s the greatest holday
Flying higher on my angel’s wings tonight
You’re my heart, you’re my home
You’re the hope I’ll always know
When I share this day and everyday with you
(Joy to the world)
Share this day
All I want for Christmas is my two front teeth,
My two front teeth, see my two front teeth.
Gee, if I could only have my two front teeth,
Then I could wish you “Merry Christmas.”
It seems so long since I could say,
“Sister Susie sitting on a thistle.”
Gosh, oh gee, how happy I’d be
If I could only whistle.
All I want for Christmas is my two front teeth,
My two front teeth, see my two front teeth
Gee, if I could only have my two front teeth,
Then I could wish you “Merry Christmas.”
Giáng sinh đang đến gần. Jamie và Ted bắt đầu viết những bức thư dài gửi cho Ông Già Tuyết. Nhưng một điều khá rắc rối là: cả hai cậu bé đều xin những thứ giống nhau!
Mỗi lá thư đều kết thúc bằng dòng chữ: “Như những người anh em.”
Chúng đồng ý chỉ xin một chiếc xe trượt tuyết. Chúng thích trượt cùng nhau. Điều này thật ngọt ngào và đáng yêu phải không?
Một đêm nọ, sau khi hai cậu bé đi ngủ, Jamie nói: “Ted ơi, nếu ông già Nô-en tặng chúng ta đôi giày trượt tuyết, thì Jim có thể dạy chúng ta cách sử dụng chúng.”
“Ồ, vâng, và nếu chúng ta nhận được đôi găng tay bằng lông thú, thật là vui nếu như chúng ta xây một cái thành.”
“Còn người tuyết.” Jamie trả lời.
Ted nói: “ Em sẽ luôn dùng xe trượt tuyết trượt xuống một ngọn đồi, và anh có thể đẩy nó lên.”
“Anh đoán em sẽ không làm như thế đâu.” Jamie la lớn.
“Tại sao không?” Ted hỏi.
“Bởi vì nó nặng bằng xe trượt tuyết của anh và của em.
“Vâng, tất nhiên rồi.” Ted đáp; “ Nhưng em chọn nó trước mà.”
“Em là một đứa con trai ích kỉ!” Jamie nói.
“Vâng, anh cũng giống vậy thôi!”
“Anh không quan tâm. Anh sẽ không ngủ với em đâu. Anh sẽ mét mẹ nếu anh không được chọn trước; anh là lớn nhất,” Jaim thét lên, rồi nhảy bật ra khỏi giường.
“Anh là một em bé bự hay khóc nhè.” Ted la lên, và nhảy ra khỏi giường sau anh cậu.
Cậu bỏ Jamie ở lại rồi chạy đến chỗ mẹ,với Ted phía sau cậu. Cả hai đều rất giận giữ. Hai cậu bé cùng nói ngay lập tức.
Bà mẹ rất buồn rầu. Hai cậu con trai nhỏ trước đây chưa bao giờ không tốt với nhau. Bà hôn lên những khuôn mặt ửng đỏ và vuốt ve mái tóc mềm mại của hai cậu. Bà nói vói chúng rằng khi chúng hư đốn thì làm bà buồn lòng đến chừng nào. Bà chỉ cho chúng thấy Chúa sẽ rất thất vọng khi nhìn hai anh em cãi nhau.
Đêm hôm đó, chúng ngủ trong vòng tay của nhau, tràn đầy tình yêu thường và sự tha thứ.
Cuối cùng, buổi sáng ngày Giáng Sinh cũng đến. Các cậu bé ra khỏi giường rất sớm, chỉ để tìm “chiếc tất” của chúng
Bố nghe thấy tiếng hai cậu, và, nhớ rằng mình đã từng là đứa con trai nhóm lửa.
Mỗi chiếc tất đỏ đầy ắp từ đầu đến chân. Xung quanh chúng, những hộp quà chồng chất lên nhau. Chúng reo lên! Thật tuyệt! Có vẻ như những lá thư của chúng đã được hồi âm.
Chợt, Jamie la lên, “Ồ Ted ơi, ở đây có một lá thư!”
Hai cậu bé mở lá thư ra và cùng nhau đọc, và bố các cậu giúp đánh vần chúng:
“Thân gửi các cậu bé yêu quí, – năm nay sẽ không có xe trượt tuyết nào cả. Nó cãi vã nên tôi sợ phải mang nó.Tôi bỏ nó ra khỏi đống quà mang theo độ tuần trước. Sẵn sàng cho nó vào năm sau nhé. Chúc mừng Noel vui vẻ! ” SANTA CLAUS
Phạm Vũ Như Thảo và Lâm Thanh Thanh dịch
SANTA CLAUS’S LETTER
Christmas was coming. Jamie and Ted had already begun to write long letters to Santa Claus. But one thing was rather queer: both boys asked him for the same things.
Each little letter ended with – “Just like Brother’s.”
They agreed to ask for only one sled. They would rather ride together. Now was not this very sweet and loving?
One night, after they had gone to bed, Jamie said, “Ted, if Santa Claus brings us skates, Jim can teach us how to use them.”
“Oh, yes; and if we get fur mittens it will be such fun to make a fort.”
“And a snowman,” Jamie answered.
Ted went oh: “I’ll always ride the sled down a hill, and you can ride it up.”
“I guess you won’t,” Jamie said, speaking loudly.
“Why not?” Ted asked.
“Because it’ll be as much my sled as yours.”
“Yes, of course,” Ted replied; “but I chose it first.”
“You are a selfish boy!” said Jamie.
“Well, then, so are you!”
“I don’t care. I won’t sleep with you. I’ll ask mamma if I can’t have the first pick; I’m the biggest,” roared Jamie, bounding out of bed.
“You’re a big, cross cry baby,” Ted shouted, jumping out after his brother.
Away ran Jamie to mamma, with Ted at his heels. Both were angry. Both talked at once.
Mamma was grieved. Her dear little boys had never been so unkind to each other before. She kissed their hot faces and stroked their pretty hair. She told them how their naughty words hurt her. She showed them how displeased God was to see two little brothers quarrel.
That night they went to sleep in each other’s arms, full of love and forgiveness.
Christmas morning came at last. Very early the boys crept out of bed, just to “feel” their stockings.
Papa heard them, and, remembering that he was once a boy who lighted the gas.
Each little red stocking was full from toe to top. Boxes and paper parcels were piled around them. Such shouting! Such a good time! It seemed as if all their letters had been answered.
Suddenly Jamie cried, “O Ted, here’s a letter!”
They put their little heads together, and with papa’s help spelled this out:
“My dear Boys,—No sled this year. It quarrelled so I was afraid to bring it. I dropped it off the load about a week ago. Get ready for it next year. Merry Christmas! ” SANTA CLAUS
Unknown author
“Bóng ai đó thấp thoáng sau lớp mưa cuối mùa. Có cái gì đấy thân quen, lục lọi tìm kiếm nhưng vô vọng, đuổi theo nhưng lại chỉ thấy mình mình trong cơn mưa. Cảm thấy mất mát cái gì đấy…”
Cơn mơ trưa cứ cố len lỏi vào Nghi, mặc dù cô đang cố ném nó ra khỏi đầu. Qua ô cửa sổ, không gian bên ngoài thấm đẫm một màu đỏ nhức nhối, mây lay lắt lượn lờ. Bầu trời chùng xuống, thả những vệt dài hiu hắt lên mọi vật. Ánh hoàng hôn lảng bóng xéo sắc cả một chiều thu. Loang lổ những mảng xù xì chắp vá trên những tán cây rậm rạp… úa màu. Có bóng ai nhoe bé xiêu vẹo nơi cuối đường. Vô định và khố nắm bắt, sờ tay lên mặt. Quái! nước tự đâu ra? Trời có mưa đâu….
Những hình ảnh trong giấc mơ lần lượt lướt qua đầu cô rồi rời đi, để lại một cảm giác trông rỗng cô đơn đến lạc lõng… Đến không ồn ào, đi cũng vội vã. Dạo này Nghi hay mơ thấy những thứ không đầu, không cuối và tôi khi cả phần thân cũng không được trọn vẹn. Bao giờ cũng thế, cơn mưa xối xả che trắng tất cả, chỉ còn lại nghệch ngoạc những dấu chấm hỏi to oạch trong lòng cô. Cô ghét cảm giác này, nó như con sâu đang đục khoét trong quả táo đỏ mọng, không thấy, không sờ, không thể định hình nhưng nhoi nhói, thèm khát. Chợt lạ lùng, cô muốn ôm cả buổi chiều đỏ rực kia ném vào những giấc mơ.
Có cô bé tập làm ướt hoen mi,
Ném buổi chiều khờ dại trượt kí ức!
*-*-*-*-*
Căn phòng màu trắng, những nét điểm phá đen tuyền trên ghế, trên giường, trên những thứ đồ đạc cứ nằm im lim chìm trong mùi khói nhang. Đã ba tháng rồi, Nghi cởi bỏ trên người lớp áo mang màu tang tóc… Những ngày gần đông.
Nghi nhìn những vòng hoa trắng muốt.
Nghi nhìn những bộ tách trà nguội lạnh
Nghi nhìn mắt mẹ mờ đi, đôi khi ươn ướt.
Nhìn cái lạnh ùa về, cắt da!
Nhìn Nghi ngày xưa_bây giờ, xa lạ quá!
Nghi bắt đầu sợ ngủ… sợ những cơn mê… sợ những lần gọi tên thống thiết… sợ rồi cái ngày những cơn mơ kéo dãi mãi, không bao giờ dứt… Nhanh lắm! Giống như bố cô vậy… không có lúc tỉnh.
Những cảm giác thân quen, những kỉ niệm chôn giấu trong cô về bố ùa về như đang cắt, ráp, nhớ một đoạn phim… để lại cảm giác trống rỗng, thiếu hụt một cái gì đó quá lớn, đột ngột, mọi thứ xoay loạn cả lên. Nhiều lúc cô có những suy nghĩ rất tiêu cực, cô chán ghét sự ban phát thương hại của mọi người, cô khoát lên mình lớp lông nhím đau nhức. Đôi khi, cô thấy mình như một chim nhỏ không kịp đi tránh rét, bỏ quên tiếng hót nơi chân trời xa lạ… và đôi khi cô cũng muốn những giấc ngủ… thật sâu… mãi mãi.
Hôm này mẹ lại khóc… lại khóc… Nghi thương!
Nghi thấy gì trên trán mẹ mệt nhoài… trên vầng trán và những nếp nhăn hằn sâu?
Nghi cố nói thật nhiều, cố cười thật nhiều nhưng vẫn không che lấp nổi một chiếc ghế trống nơi bàn ăn. Đã ba tháng nay, bữa cơm… chưa bao giờ có bố. Và đôi lúc Nghi tự nhủ “Có khi nào chỉ còn mẹ và em”. Nghi cố nén nhưng mắt vẫn đỏ, như mắt trời chiều này, bỗng nhiên thấy mình bất hiếu.
*-*-*-*-*
Những đồng xu quay nhẹ trên mặt bàn như nhảy một điệu ballat buồn. Hoà trong nhịp bravo chậm rãi từ cái radio cũ kĩ của bố, thời gian như nhảy những bước khó nhọc trên mặt đồng hồ. Nghi kể cho anh nghe về những giấc mơ, cô có thể quay lưng lại với cả thế giới, trừ anh. Ánh mắt anh như bị hút vào khoảng không gian vô tận. Anh thấy gì trong ly cà phê đắng? Có thấy mưa hát nhưng khúc dại khờ.
– Có thể là anh chăng? – Anh vừa xoay xoay đồng xu vừa cười nhẹ.
– Vậy thì đúng là một cơn đại ác mộng rồi!– Nghi chu môi.
– Nghi đúng là một đứa trẻ hư! – Anh nhẹ nhàng tung đồng xu rồi thở dài. Anh tung đồng xu như tung nỗi buồn, chênh vênh
– Buồn vì anh phát hiện ra điều ấy quá trễ! Mà nói luôn, Nghi không phải là một đứa trẻ – Nghi mỉm cười ngạo nghễ. Cái chất háo thắng của Nghi là thứ duy nhất cô để lại cho mình
– Dạo này Nghi thay đổi nhiều quá – Bỗng anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Những đồng xu chợt nằm im thờ thẫn trên mặt bàn.
– Nghi chả có gì thay đổi. Chỉ là Nghi trưởng thành lên thôi. – Cô bực dọc trước ánh mắt của anh
– Em trưởng thành hay em chỉ già đi? Tuỳ em thôi, anh vẫn thích một Nghi tuy hậu đậu nhưng luôn cười của ngày xưa hơn – Anh lại tiếp tục quay về với những đồng xu.
Nghi không trả lời, đôi mi dài của cô cụp xuống. Sự im lặng nuốt chửng cô và anh. Cô ước mình mãi không còn cảm giác gì nữa, để quên đi mãi mãi, hay chính cô không tồn tại lúc này, lúc anh bên cạnh cô. Cô thấy mình như tan biến cùng hoàng hôn. Đâu đó trong không gian tiếng những đồng xu lạnh lẽo vang lên mờ ảo. Căng thẳng đến tột độ, đôi chân cô lao ra khỏi cửa. Bầu trời xám xịt, rậm rịt những đám mây trìu nặng ưư tư. Trời đen, hay mắt cô u tối?
Mưa nhẹ rơi. Giống như là những giọt nước mắt vậy.
Nghi không thể hiểu nổi mình, cũng không thể hiểu nổi anh, anh vẫn ngồi đó và tiếp tục với những đồng xu vô cảm kia. Nghi cứ tưởng anh sẽ lấp đầy chỗ trống của ba cô sau tai nạn đó. Nhưng không! Anh vẫn bỏ mặt cô với cơn mưa. Lạnh đến nghẹt thở.
Mưa mỗi lúc một to hơn, khuôn mặt Nghi ướt đẫm nước. Nước mưa hay nước mắt Nghi? Cổ họng cô đắng nghét. Sét rạch ngang trên bầu trời, sáng lóa. Rồi như chợt nhận ra điều gì đó. Cô ngồi bệt xuống đất, đôi tay cô run rẩy dang rộng như muốn ôm lấy đất bình yên…cát bụi lại trở về với cát bụi. Ngửa mặt lên, để mặc những hạt mưa tát đau rát vào mặt mình. Anh nói đúng! Cô đã thay đổi rất nhiều sau cái chết của ba. Nhưng cô không muốn thừa nhận. Cái hiện thực đau đớn khiến cô muốn chối bỏ tất cả. Bóng người cô luôn đuổi theo không phải ai khác, chính là cô, là tiềm thức trong con người cô, vùng vẫy, và chạy trốn hiện thực. Nghi bắt đầu cười điên dại nhưng vẫn không thể át nổi tiếng mưa. Nghi như con thú hoang đang giẫy giụa trong vũng lầy kí ức. Cô cười thì không còn nước mắt để khóc ư? Những chờ mong, những hy vọng vụt biến mất để lại cô với cơn mưa cuối mùa. Những nhát chém loằng ngoằng xé nát bầu trời.
Tiềm thức sao không lôi nổi cô dậy, quá khứ thì không còn chỗ chứa đựng yêu thương….
– Xin lỗi! Anh không biết là anh đã đau khổ đến vậy.- Anh đứng sau lưng cô tự lúc nào, ướt sũng.
– Anh nói đúng, em chả hiểu gì hết, em đã thay đổi nhưng em vẫn chỉ là một đứa trẻ, em…. Em… không cần anh thương hại, anh không thể nào dạy em những điều mà một người bố làm với con gái họ! Anh có thể thay thế bố trong trái tim em không? Không! Anh không thể? – Cô hét lên và bắt đầu bỏ chạy.
Cô không hiểu nổi mình, cô đang chạy, cô lại trốn tránh. Nhưng bàn tay vững chãi của anh kéo Nghi lại và cô thấy má mình rát bỏng. Anh nhìn nó đầy giận giữ. Những đồng xu văng xuống đất, dính đầy bùn đất, giống như Nghi bây giờ.
– Nghi! Em tỉnh lại đi! Bố em đã mất… không có nghĩa là ông không còn tồn tại. Ông ở đây này… trong trái tim em. Tại sao anh phải thay thế bố em chứ? Một người bố với em dễ thế sao? Hãy nhìn lại mình đi, hình hài mẹ cho em đâu phải thế này. Không phải em luôn tự hào vì mình có đôi mắt của bố hay sao, thế mà em lại để nó luôn đỏ hoe như thế sao. – Anh hét lên đanh thép.
– Em chỉ muốn được yêu… nhưng không ai trả yêu thương cho em -Giọng Nghi yếu dần.
Trời giận giữ nổ những tiếng sâm kinh hoàng. Đôi mắt Nghi mơ to sững sờ. Cô thấy mình đang chìm đi
“Bố dẫn đi tắm mưa như lúc bé. Rồi bố chỉ về phía chân trời sũng nước và bảo: ‘Con yêu, đã đến lúc bố phải đi, yêu con’. Bố hôn nhẹ vào trán rồi biến mất sau màn mưa”
– Bố! – Nghi hất mạnh tấm ga trắng xuống giường. Thì ra chỉ là mơ. Nhưng thế chỗ cho những dấu chấy hỏi nhuốm buồn thì lại là dấu chấm hết cho cả một cơn mơ dài đối với Nghi. Nghi tự nhủ cô phải sống cho cả bố, sống cho cả giấc mơ quá dài này.
Mẹ và anh nhìn nó đầy lo lắng.
– Con không sao chứ?
– Mừng em đã tỉnh lại!
Nghi muốn khóc oà lên nhưng đâu thể, cô đã khóc nhiều rồi. Cô nhọc nhằn cố dồn hết sức cười thật tươi
– Đông Nghi của mọi người lại về đây!
Cơn mưa đã ngưng, những tia nắng xé toạc bầu trời xám xịt. Chân trời rạng rỡ một màu hồng. Chiếc lá vàng nhẹ rơi ôm đất bình yên. Vừa lúc ấy, một con chim nhỏ bay vút lên. Tiếng hót của nó cao vút, hoà vào trời xanh.
Xin giới thiệu với các bạn và các em bài thứ hai trong loạt bài sử dụng các thành ngữ kết hợp với luyện nghe. Bài hôm nay có chủ đề về Tiền ( phần 1) có tựa đề Cần Gì Để Giàu ? (What Does It Take To Have A Rich Life?)
Mời các bạn nghiên cứu 26 thành ngữ về tiền. Để tiện cho mọi người đối chiếu, mình đã thêm phần chú thích nghĩa Tiếng Anh và Tiếng Việt sau bản Anh ngữ.
Bản Tiếng Anh : Jill Moss
Bản dịch Tiếng Việt: Vĩnh Thanh & Bảo Nguyên, Học sinh lớp 10
Và xin nhắc các bạn chớ quên download file audio của Voa Special English Program để luyện nghe qua link sau đây:
Tôi nghĩ ở đâu mọi người cũng mơ ước mình có thật nhiều tiền. Tôi biết mình cũng thế. Tôi sẽ làm mọi chuyện để thu lợi kếch sù. Tôi muốn kiếm được thật nhiều tiền. Bạn có thể kiếm một khoản tiền lớn ở Mĩ bằng cách chơi xổ số. Người ta bỏ tiền mua vé số. Nếu số của bạn trúng, bạn sẽ nhận một số tiền rất lớn- thường là tiền triệu. Thắng xổ số là một vận may
Vài năm trước, Al bạn tôi thắng xổ số. Điều đó làm thay đổi cuộc sống anh ấy. Anh ta không có một gia đình giàu có. Anh ấy cũng không đẻ bọc điều bởi cha mẹ giàu có. Thay vì vậy, anh ta luôn thiếu tiền. Anh ấy không có nhiều tiền. Và anh ta chỉ kiếm tiền chút đỉnh– rất ít.
Đôi khi Al phải nhận trợ cấp, quà biếu từ gia đình và bạn bè anh ấy. Nhưng đừng hiểu lầm. Bạn tôi không phải là kẻ quịt nợ. Anh ta không phải loại người vay nợ không trả. Đơn giản là anh ấy chỉ hơi keo kiệt. Anh ta luôn cẩn thẩn với việc tiêu tiền. Thật ra, anh ta thường bủn xỉn. Anh ấy không thích tiêu xài. Tệ nhất là lúc anh ta khánh kiệt và không có đồng nào trong túi.
Một ngày nọ, Al gom góp lại vài đô để mua một tờ vé số. Anh ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trúng lớn Nhưng số seri của anh ấy khớp và anh ta thắng. Anh ta đã trúng lớn. Anh ấy trúng rất nhiều tiền.
Al rất phấn khởi. Điều đầu tiên anh ấy làm là mua một chiếc xe mới đắt tiền. Anh ấy phung phí vào một thứ mà bình thường không thể mua.Và anh ta bắt đầu tiêu tiền vào những thứ không cần thiết. Anh ta bắt đầu phung phí. Cứ như thể là anh ta thừa tiền lắm của. Anh ta có nhiều tiền hơn là anh ta cần và tiền chẳng bao giờ giữ được lâu trong túi nên anh ấy đã tiêu rất nhanh.
Khi chúng tôi tập trung ăn uống ở nhà hàng, Al đều trả tiền. Anh ấy luôn thanh toán và trả hoá đơn. Anh ta bảo tôi tiền làm anh ta hưng phấn. Anh ta rất hạnh phúc.
Nhưng, Al đã tiêu quá nhiều tiền. Chẳng bao lâu bạn tôi lại cháy túi. Anh ta không còn tiền. Anh ta trở lại cảnh nghèo kiết xác. Anh ta đã tiêu đến đồng cuối cùng của mình. Anh ta thậm chí không để dành tiền dự trữ.Anh ta chẳng tiết kiệm tí tiền nào.
Tôi thừa nhận tôi thương hại bạn mình.Anh ta có đủ tiền để sống như một vị vua.Thay vì vậy, anh ta trở lại cuộc sống nghèo nàn –có rất ít tiền.Vài người sẽ nói anh ta tiêu ít thì chi ly, tiêu nhiều vung tay quá trán. Anh ta rất chi li trong chi tiêu những chuyện nhỏ mà vung tay cho các chuyện lớn quan trọng.
I think people everywhere dream about having lots of money. I know I do. I would give anything to make money hand over fist. I would like to earn large amounts of money. You could win a large amount of money in the United States through lotteries. People pay money for tickets with numbers. If your combination of numbers is chosen, you win a huge amount of money – often in the millions. Winning the lottery is a windfall.
A few years ago, my friend Al won the lottery. It changed his life. He did not have a rich family. He was not born with a silver spoon in his mouth. Instead, my friend was always hard up for cash. He did not have much money. And the money he did earn was chicken feed – very little.
Sometimes Al even had to accept hand-outs, gifts from his family and friends. But do not get me wrong. My friend was not a deadbeat. He was not the kind of person who never paid the money he owed. He simply pinched pennies. He was always very careful with the money he spent. In fact, he was often a cheapskate. He did not like to spend money. The worst times were when he was flat broke and had no money at all.
One day, Al scraped together a few dollars for a lottery ticket. He thought he would never strike it rich or gain lots of money unexpectedly. But his combination of numbers was chosen and he won the lottery. He hit the jackpot. He won a great deal of money.
Al was so excited. The first thing he did was buy a costly new car. He splurged on the one thing that he normally would not buy. Then he started spending money on unnecessary things. He started to waste it. It was like he had money to burn. He had more money than he needed and it was burning a hole in his pocket so he spent it quickly.
When we got together for a meal at a restaurant, Al paid every time. He would always foot the bill, and pick up the tab. He told me the money made him feel like a million dollars. He was very happy.
But, Al spent too much money. Soon my friend was down and out again. He had no money left. He was back to being strapped for cash. He had spent his bottom dollar, his very last amount. He did not even build up a nest egg. He had not saved any of the money.
I admit I do feel sorry for my friend. He had enough money to live like a king. Instead, he is back to living on a shoestring — a very low budget. Some might say he is penny wise and pound foolish. He was wise about small things, but not about important things.
WORDS AND THEIR STORIES, in VOA Special English, by Jill Moss
NOTES
1. make money hand over fist: make big profits vớ bở, thu lợi kếch sù, kiếm thực nhiều tiền
2. lotteries: xổ số
3. a windfall: a large amount of money you get when you are not expecting it: của trời cho, của trên trời rơi xuống; vận may bất ngờ
4. born with a silver spoon in his mouth: to have advantages because you come from a rich family: giàu từ trong trứng giàu ra, sinh ra có của ăn của để
5. hard up: not having enough of something: thiếu hụt, cạn túi, hết tiền
6. chicken – feed: an amount of money that is too small to be satisfactory: món tiền nhỏ.
7. hand-outs: food, money or clothes given free to a needy person: của biếu, của bố thí.
8. deadbeat: someone who tries to avoid paying money that they owe: kẻ quịt nợ
9. pinched pennies: unwilling to spend money, mean, misery : keo kiệt,
10. cheapskate : someone who does not like to spend money: người bủn xỉn
11. flat broke: having no money at all: khánh kiệt
12. scraped together: succeed in getting enough of something, especially money, by making a lot of effort: gom góp, góp nhặt từng đồng
13. strike it rich: suddenly become rich: trúng mánh,
14. hit the jackpot: win the most important prize in a competition: trúng độc đắc
15. splurged: spent money freely: tiêu xài thoải mái
16. have money to burn: have sp much money that one can spend it freely: lắm tiền của.
17. burning a hole in his pocket: spending money quickly and extravagantly: tiêu rất nhanh.
18. foot the bill: be responsible for paying the cost of something: thanh toán hóa đơn, chi trả tiền.
19. pick up the tab: pay for something: thanh toán, trả tiền
20. feel like a million dollars: feel very good: cảm thấy hạnh phúc
21. down and out again very poor: lại túng tiền
22. strapped for cash: thiếu một ít tiền mặt
23. bottom dollar; the very last dollar: đồng bạc cuối cùng
24. nest egg: an amount of money saved over a long period to use in the future: tiền dành dụm
25. on a shoestring: using or having a very small amount of money: có rất ít tiền, nghèo kiết xác.
26. penny wise and pound foolish: not willing to spend small amounts of money, but likely to spend large amounts in a stupid way: chuyện nhỏ thì chi ly, chuyện lớn vung tay quá trán
Có một buổi tối rất muộn, không hiểu sao tự dưng muốn vào lại trường mình. Vào đến trường rồi – gần như là quán tính… Thảo đi thẳng về phía lớp mình, cho đến khi giật mình dừng lại rồi mới kịp nhận ra chung quanh tối om. Thảo đã đứng rất lâu ở cửa lớp, dán mắt nhìn qua ô cửa kính… Tự dưng lại thấy như trước mặt mình cả lớp đang ngồi vào chỗ, bàn trên bàn dưới… thấy lại những khuôn mặt cũ đang tươi cười hớn hở… thấy thật gần đây đó quanh đây, những điều tưởng chừng đã qua lại đột ngột tràn về… Và Thảo biết rằng mình phải làm một cái gì đó cho những tháng ngày vui vẻ ấy, để nó có thể nói hộ Thảo rằng “Thảo thấy nhớ qua đi thôi!”…
Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi Thảo bắt đầu viết A1 Sử Ký. Ban đầu, Thảo không định sẽ công bố nó, chỉ là muốn viết cho chính mình và cho những người bạn thân của mình sắp phải đi học xa thay cho một lời tạm biệt mà thôi. Thế mà cuối cùng, giờ đây A1 Sử Ký đã là của chung, được tất cả các bạn chờ đợi và đón nhận. Điều đó quả là một hạnh phúc lớn lao mà không bao giờ Thảo dám mơ tới.
Nếu có thể, Thảo thực sự mong muốn rằng A1 Sử Ký sẽ không bao giờ phải khép lại. Để mỗi ngày, mỗi tháng qua đi, Thảo vẫn có thể ghi lại những đổi thay của bạn bè mình. Bởi – đối với Thảo – được dõi theo con đường các bạn đi, được nghe các bạn chia sẻ những niềm vui, những thành công hay thất bại – bản thân nó đã là một niềm hạnh phúc… nhưng các bạn cũng như Thảo đều biết rằng điều đó là không thể.
…
Những tháng ngày hạnh phúc đã qua đi, để mỗi lần giở ra đọc lại, ta được gặp lại chính mình và bạn bè mình. Hay năm, mười hay hai mươi năm nữa, khi nhìn lại quãng đường đã đi qua, tự đáy lòng mình sẽ có thể nói với nhau rằng Cảm ơn cuộc đời đã cho chúng ta được gặp gỡ và chia sẻ cùng nhau quãng thời gian tươi đẹp đó. Bởi vì tất cả đều đã quá xa, mọi thứ dù có đẹp đến đâu thì cũng đã chỉ còn là kỉ niệm, mà…
Kỉ niệm chẳng là gì
Khi lòng người vội xóa
Nhưng sẽ là tất cả
Khi lòng người còn ghi
Hôm nay xin giới thiệu với các bạn và các em một bài song ngữ Anh Việt. Bài này có thể hữu ích với các bạn quan tâm, có hứng thú với việc trau dồi Tiếng Anh, đặc biệt học được 19 thành ngữ Tiếng Anh trong ngữ cảnh.
Thành ngữ là một tập hợp từ mang một ý nghĩa khác với nghĩa của từng từ đơn lẻ theo định nghĩa trong từ điển. Do đó, nếu không nắm được cách dùng đặc ngữ chắc chắn người học Tiếng Anh sẽ khó khăn trong giao tiếp, có thể không hiểu hay hiểu không đúng ý nghĩa các phát ngôn của người nói hay viết.
Bài viết và đọc minh họa Tiếng Anh có tựa đề Tất Cả Về Đôi Mắt sau đây có nguồn từ chương trình Words And Their Stories ( Từ Ngữ Và Những Câu Chuyện ) thuộc the VOA Special English program ( Chương trình Anh Ngữ Đặc Biệt )
Bản Anh ngữ do Jill Moss viết
Bản Tiếng Việt do bạn Lưu Anh Trí, một bạn học sinh lớp 12 dịch.
Mong rằng bản song ngữ này được các bạn trẻ đón nhận và cho ý kiến xem có nên giới thiệu tiếp trên ĐCN không. Các bạn có thể download và nghe file audio bằng cách click vào link dưới đây:
Khi nói đến mối quan hệ, đôi mắt có thể là cửa sổ của tâm hồn. Điều này có nghĩa là đôi mắt có thể cho ta biết rất nhiều về những suy nghĩ của họ. Câu chuyện của chúng ta hôm nay là về một người đàn ông và một người phụ nữ đều là giáo viên trong cùng một trường. Người phụ nữ thích người đàn ông. Cô làm nhiều cách để gây sự chú ý với anh. Khi anh để mắt đến cô, cô sẽ cố gây cảm tình bằng cách tỏ ra vui vẻ. Nói cách khác, cô tình tứ nhìn anh hay cô liếc mắt đưa tình với anh.
Khi anh chàng có ấn tượng với cô ấy. Nói cách khác là cô ấy gây ấn tượng mạnh với anh. Anh muốn dành thời gian với cô để hiểu cô rõ hơn và họ hẹn hò .
Cô hạnh phúc, tràn đầy hy vọng trong nhiều ngày liền. Cô cực kì hạnh phúc bởi vì anh là người rất đặc biệt đối với cô Cô sẽ nói với anh rằng anh là người duy nhất mà cô khao khát, hay “Em chỉ để ý đến anh thôi”
Vào ngày hẹn, cặp đôi sẽ cùng ăn với nhau tại một nhà hàng. Nếu anh thực sự đói, con mắt của anh sẽ to hơn cái bụng. Anh gọi nhiều món hơn là họ có thể ăn. Khi người ta đưa thức ăn đến, anh rất ngạc nhiên. Anh sẽ còn ngạc nhiên về khối lượng thức ăn đưa ra. Anh sẽ không tin vào mắt mình. Thật sự là, mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào anh nếu anh ăn hết chỗ thức ăn đó. Điều này sẽ làm vài người sửng sốt . Người ta có thể nhìn anh với ánh mắt không tán thành.
Trong bữa ăn, cặp đôi sẽ thảo luận nhiều chuyện. Họ sẽ thấy rằng họ đồng cảm với nhau rất nhiều chuyện. Họ có chung đức tin và ý kiến. Chẳng hạn, họ sẽ đồng ý rằng tất cả tội phạm và việc làm tổn hại đến người khác đều phải bị trừng phạt. Đó là bởi vì họ tin chắc vào quy luật ăn miếng trả miếng. Họ cũng đồng ý rằng bịt mắt người khác là sai trái. Nghĩa là lừa người khác bằng cách làm cho họ tin vào một điều sai. Nhưng cả hai đều không tin vào mắt quỷ, rằng một người có thể làm hại bạn chỉ bằng cách nhìn vào bạn.
Ngày hôm sau, ở trường, cô nhờ anh trông chừng đám học sinh trong khi cô ra khỏi lớp. Điều này rất khó khi người thầy đang viết bảng. Để làm được, giáo viên cần phải biết được mọi chuyện trong lớp. Tức là anh sẽ phải biết lũ trẻ đang làm gì ngay cả khi anh không nhìn chúng.
Lưu Anh Trí dịch
ALL ABOUT EYES
Today’s program is all about eyes. When it comes to relationships, people’s eyes can be a window into their hearts. This means that their eyes can tell a lot about how they feel. We will tell a story about a man and woman who are teachers at the same school. The woman is interested in the man. She uses many methods to catch his eye, or get him to notice her. Once he sets eyes on her, or sees her, she might try to get him interested in her by acting playful. In other words, she might try to make eyes at him or give him the eye.
Let us suppose that this man gets hit between the eyes. In other words, the woman has a strong affect on him. He wants to spend time with her to get to know her better. He asks her out on a date.
She is so happy that she may walk around for days with stars in her eyes. She is extremely happy because this man is the apple of her eye, a very special person. She might tell him that he is the only person she wants, or “I only have eyes for you.
On their date, the couple might eat a meal together at a restaurant. If the man is really hungry, his eyes might be bigger than his stomach. He might order more food than he can eat. When his food arrives at the table, his eyes might pop out. He might be very surprised by the amount of food provided. He might not even believe his own eyes. In fact, all eyes would be watching him if he ate all the food. This might even cause raised eyebrows. People might look at the man with disapproval.
During their dinner, the couple might discuss many things. They might discover that they see eye to eye, or agree on many issues. They are the same beliefs and opinions. For example, they might agree that every crime or injury should be punished. That is, they firmly believe in the idea of an eye for an eye. They might also agree that it is wrong to pull the wool over a person’s eyes . This means to try to trick a person by making him believe something that is false. But the man and woman do not believe in the evil eye, that a person can harm you by looking at you.
The next day, at their school, the woman asks the man to keep an eye on or watch the young students in her class while she is out of the classroom. This might be hard to do when the teacher is writing on a board at the front of the classroom. To do so, a teacher would need to have eyes in the back of his head. In other words, he would know what the children are doing even when he is not watching them.
WORDS AND THEIR STORIES, in VOA Special English, was written by Jill Moss. u2
Tôi dạy học sinh từ lớp 6 đến lớp 9. Mỗi lớp đều có những học sinh chăm ngoan học giỏi, những em bình thường và cả những em lười biếng hoặc lém lỉnh. Điều thú vị là đôi khi những em “có vấn đề” trong lớp lại gây bất ngờ cho tôi bởi chất “hảo hán” ngây thơ nhưng chân thành. Tôi viết truyện này tặng các học sinh thuộc diện vừa nói.
Tôn Nữ Ngọc Hoa
.
AN “ TỒ”
_ Cô Lan khờ lắm mày ạ!
An vùng dậy phun hạt chôm chôm, phán một câu xanh rờn.
_ Mày bảo sao?
_ Tao nói cô Lan cực kỳ khờ.
_ Mày khờ thì có. Đã là cô giáo thì sao lại khờ được. Huống chi cô Lan lại dạy rất hay.
Thành cũng bật dậy, lý lẽ.
_ Mày chả hiểu ý tao gì cả . Tao không nói cô khờ như thằng Lành “ đao” con bà Tư suốt ngày lang thang nhớt dãi đầy miệng hay chí ít cũng không như con Hà “ khờ “ lớp mình.
Đến nước nầy thì hết chịu nỗi. Dám đem cô Lan dịu dàng dễ thương dạy Văn như rót mật vào tai , thần tượng của bao nhiêu đứa học giỏi Văn của cả Thành lại là cô giáo chủ nhiệm của hai đứa so với hai đối tượng kinh khủng đó. Thành xắn tay áo xấn xổ trước mặt An :
_ Mày quá lắm. Để khỏi phải đánh mày, tao về đây . Cóc thèm đôi bạn đôi biếc gì với mày nữa. Cóc thèm chôm chôm chôm chiếc gì của mày nữa cả. Chắc cũng sẽ có ngày mày gọi tao là Thành điên Thành ngốc gì đó.
Thành tức giận quơ vội sách vở nhét vào cặp , chụp cái mũ lủng lẳng trên nhánh chôm chôm gãy bươn bả đi luôn một mạch .
An luống cuống chẳng biết xử trí thế nào cứ đứng ngây nghe thằng Thành đỏ mặt tía tai chì chiết . Chưa bao giờ nó thấy thằng bạn tao nhã nói năng kiểu này. Khi Thành ra đến ngõ, nó mới sực tỉnh chạy theo gào ơi ới:
_ Thành ! Thành ơi ! mày nghe tao nói đã . Ý tao không phải là …
Nhưng thằng Thành chẳng thèm ngoái lại. An hốt hoảng thật sự. Nó rất quí Thành. Cùng học cấp một năm năm liền, không ngờ khi lên cấp hai loay hoay thế nào hai đứa cũng chung một tổ trong lớp sáu A. Thành thông minh chăm chỉ, điềm đạm, học giỏi đều các môn. Cô thầy nào cũng cưng quí nó. An thì bộp chộp, nói trước khi nghĩ, học hành ù ù cạc cạc nhưng được tính tốt bụng , sẵn lòng vì bạn. Có lẽ do biết được hai đứa thân nhau lại trái ngược nhau về tính cách nên cô Lan mới chọn là “ Đôi bạn cùng tiến”, chủ yếu để Thành kèm cặp thêm cho An.
Chiều nay có lịch học. An đề nghị Thành đến nhà nó thay vì nó đến nhà Thành như mọi khi bởi hai lý do. Thứ nhất là ông ngoại nó đi vắng phải coi nhà. Lý do thứ hai mới quan trọng và hấp dẫn là xoài nhà nó đã bắt đầu chín nhưng ngọt lịm lưỡi , ăn mãi không chán. Lúc đầu Thành không chịu nhưng trước hai lý do – một vô cùng chính đáng , một tuyệt cú mèo như vậy nó khó lòng chối từ sau khi giao hẹn là chỉ được “ tốn ” chừng mười lăm phút để ăn.
Đúng một giờ rưỡi Thành xuất hiện chảnh choẹ như khi đi học, chỉ thiếu mỗi khăn quàng đỏ nữa thôi. An suýt phì cười trước bộ dạng quan trọng của nó nhưng sợ bị quạu nên lờ đi . An bàn là hai đứa nên “đổi mới” cách học bằng cách là đem bạt trải dưới gốc xoài vừa mát mẻ lại vừa canh chừng được bọn tắt mắt mấy ngày nay cứ dòm ngó chỉ trỏ. Một lần nữa Thành lại bị An thuyết phục. Nó thầm công nhận thằng An luôn có lý mà cái lý của nó lại rất hợp tình nữa mới hay.
Thế mà vừa mới đặt vở xuống , khoái trá nằm khểnh ăn chưa hết hai trái đã xảy ra chuyện. An rầu rĩ . Làm sao đây ! Thằng Thành sẽ không giận nó lâu . Xưa nay vốn vậy. Có điều An sợ nhỡ nó mách lại cô Lan câu nói lúc nãy thì sẽ thế nào. Chắc cô Lan sẽ buồn lắm. Mà nó đâu muốn cô buồn. Nó cũng quí cô lắm chứ. Dù lười nhác kiểu gì nhưng đến giờ cô là nó cố học thuộc bài, làm đủ bài tập, thảng hoặc mới quên. Thôi thì mong sao thằng Thành hiểu được ý nó hoặc sẽ không “ tâm sự” chuyện lúc nãy với cô Lan.
* * *
_ Ông ơi ! Khi mình nói với ai điều gì mà họ tin ngay thì người đó thế nào hở ông ?
An ôm lấy ông ngoại hỏi không kịp thở khi ông vừa dựng xe vào hiên.
_ Từ từ để ông cởi bớt áo đă. Cho ông ly nước .Khiếp . Nóng quá.
An cắm quạt chuyển lại phía ông hếch mặt chờ câu trả lời.
_ Cháu định hỏi gì? Nói lại ông nghe xem nào.
Uống xong ly nước , lau mồ hôi trên mặt bằng chiếc khăn to sù với cử chỉ chậm rãi, ông ngồi xuống ghế kéo An đang sốt ruột chờ bên cạnh ngồi xuống theo, hỏi.
_ Cháu muốn biết một người như thế nào thì ai nói gì cũng tin ngay .
_ Điều đó còn tuỳ họ là trẻ nhỏ hay người lớn , người bình thường hay có vấn đề . Cháu nói cụ thể hơn được không ? Ví dụ như có lần nào đó cháu không làm bài tập, khi cô giáo hỏi cháu đã nói là hôm qua ốm. Cô tin và không phạt cháu chẳng hạn.
Trời đất ! An sửng sốt. Sao ông ngoại lại cho cái ví dụ như của chuyện của nó vậy chứ. Quả thực có lần nó đã nói thế khi cô Lan kiểm tra thấy vở tập làm văn trắng trơn. Cô không phạt lại còn sờ trán , dặn nó phải uống thuốc đều , không ra nắng trong giờ chơi báo hại hôm đó nó phải mang vẻ đau ốm suốt buổi , ngồi ru rú nhìn mấy đứa chạy nhảy chơi đuổi bắt mà thèm . Nó sợ cả lớp vạch trần trò ma mảnh, nhất là lớp trưởng Nga nỗi tiếng khó. Lại có lần nó vờ ôm bụng nhăn nhó khi cô bảo nó nhắc lại câu định nghĩa hắc ám về từ mượn mà nó chẳng thể nào nhớ vì mãi ba hoa với nhỏ Mơ về tài bắn chim của chính nó. Bữa ấy cô đã vạch áo nó lên, xoa dầu nóng vào vùng bụng khiến nó nhột không chịu được mà phải nhịn cười, người cứ như đang ngồi trong chảo lửa. May là cô không han hỏi gì thêm và nhỏ Mơ thì im lặng trố mắt nhìn nó chịu trận , không bình luận gì cả. Ngước nhìn ông nó giục :
_ Cứ cho là như thế cũng được. Ông nói nhanh đi.
_ Có hai trường hợp trong tình huống đó. Một, cô là người cả tin. Hai , là cô biết tỏng cháu nối dối nhưng không nỡ vạch trần cho cả lớp biết tội của cháu với mong muốn cháu tự sửa chữa ở các lần sau.
_ Thật thế hở ông ?
_ Ừ . Trong cả hai trường hợp cô giáo đều là người đáng quí. Người cả tin là người có tâm hồn trong sáng luôn tin ở phần đẹp của cuộc sống . Biết bị học trò lừa mà không vạch tội ngay là người độ lượng. Cô giáo cháu là người rất tốt.
Ông nó quả quyết bằng lối nói như của một nhà văn khiến nó mắc cười quá . Nó nghĩ thầm không biết hôm nay là ngày gì mà vừa nãy là bộ dạng long trọng của đứa bạn bây giờ thì câu chữ hoa mỹ của ông ngoại. Nhưng nó đâu dám cười . Dù sao An cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Ông ngoại đã gỡ rối cho nó .Thay vì “ cả tin” nó đã dùng chữ “ khờ” để nói đến việc cô Lan dễ dàng tin những lời bịa đặt vốn để thoát tội lười học hoặc ham chơi của nó và của mấy đứa khác cùng giuộc. Thay vì nói văn vẻ như ông ngoại, nó lại đem thằng Lành với con Hà ra mà đối chứng. Thằng Thành giận là phải. Thành ơi !Tao có đúng từ muốn nói rồi. Mày sẽ hiểu tao thôi. Cô ơi ! Cô đừng hiểu ý em như thằng Thành hiểu nghe cô.
Cô Lan là người tốt. Điều đó quá rõ. Đứa hóng hớt như nó cũng nhận thấy vậy. Không tốt sao cô mua cho cái Yến cả bộ sách giáo khoa khi biết mẹ nó quá nghèo không mua nỗi. Không tốt sao cô lại tập trung mấy đứa viết sai be bét chính tả lại kèm thêm mỗi chiều thứ bảy trong đó có cả nó. Cô còn trích cả một trăm ngàn tiền lương để góp quĩ ủng hộ nạn nhân chất độc da cam cùng với lớp. Vì cô tốt như thế nên nó tự hứa là sẽ không lừa cô nữa. Hoặc thật sự cố gắng học hoặc chấp nhận “ bụng làm dạ chịu” nghĩa là chịu điểm kém hay bị cô phạt những khi lỡ lười nhác. Nó cũng không muốn cô bị gạt bằng những trò bịa đặt của mấy đứa bết bát như thằng Hùng, thằng Khoa lại còn bị chúng huênh hoang là gạt cô Lan dễ và khoái như cúp học. Chính khi ăn chôm chôm nó định nói ý này nhưng do tật nói trước khi nghĩ thành ra mới nên nông nỗi. Người ta nói uốn lưỡi bảy lần trước khi nói quả không ngoa.
Ông ngoại thấy An đứng ngệt người tưởng là nó chưa hiểu định giải thích tiếp và cũng nhân tiện uốn nắn thằng cháu hơi bị lệch thì An đã co chân chạy ra cây chôm chôm xếp bạt, gom sách vở. Vừa lúc đó ông nghe tiếng e hèm của ông Ban xóm bên và cái đầu bù xù xuất hiện. “Thôi . Khi khác.” Ông buột miệng.
* * *
Tin cô Lan bị tai nạn làm cả lớp bàng hoàng. Không khí trầm hẳn. Ngay cả thằng Huy và nhỏ Liên là hai đứa to mồm nhất cũng chỉ lăng xăng qua lại hỏi tình hình, không nô giỡn như mọi khi. Vào giờ chơi lớp trưởng Nga tìm cô Hương hỏi thăm. Nó về lớp với vẻ mặt lo âu xen bực tức . Nga chưa kịp nhấn nút thông tin thì Thắng 6B chạy vào tường thuật cặn kẽ bằng ngôn từ sống động sự việc chiều hôm qua. Hoá ra cô bị xe máy đụng ngã, mà kẻ lái xe lại chính là thằng Hùng “ loe” trong lớp. Hèn gì sáng nay không thấy nó đi học.
Theo lời Thắng thì chiều hôm qua cô đến nhà Hùng để tìm hiểu gia cảnh và nhân thể trao đổi với bố mẹ nó về tình hình thực hiện nề nếp nội qui không mấy nghiêm túc của cậu ta. Hùng không có nhà . Trước đó chừng mươi phút nó đã tót lên chiếc cúp cà tàng của cậu nó vừa ghé lại trên đường đi làm rẫy về nổ máy và vọt thẳng. Hưởng ứng nó có thằng Khoa bám ở yên sau. Hai đứa rồ ga hết cỡ, khoái trá ngoằn ngoằn trong xóm khiến gà vịt hai bên đường chạy té tát, chó sủa inh ỏi còn trẻ con thì sợ chết khiếp nép vào cổng nhà khóc thét.
Sau khi tỉ mỉ với mẹ Hùng về các biện pháp theo dõi , đôn đốc việc học tập cũng như rawn đe các hành vi ngỗ nghịch của nó, cô Lan ra về. Vừa nhô khỏi ngõ thì đúng lúc hai quái xế đang lượn nước “mã hồi”. Thằng Hùng giật nẩy mình khi chợt thấy cô. Nó mất bình tĩnh nhưng còn kịp nhớ khoanh tay chào. Cũng lúc đó thằng Khoa nhào xuống xe chạy trốn. Rầm . Không có người điều khiển, chiếc xe lao thẳng vào bánh xe trước cô Lan, hất cô xuống, thân hình nhỏ nhắn của cô lấp dưới sườn xe. Tiếng máy xe rú rét một hồi mới chịu dứt.
Cả lớp nhốn nháo.
_ Thương cô Lan quá. Bây giờ cô thế nào? Lúc đó ai đưa cô về nhà?
Tiếng lớp phó Kiều sụt sịt cất lên mở đầu màn bàn tán .
_ Cô phải nằm viện không ?
Nhỏ Mi rụt rè như sợ mình đang nói điều xúi quẩy
_ Cô Hương bảo chỉ chụp X quang rồi về. Chiều nay lớp mình đến nhà thăm cô.
Lớp trưởng trấn an và lên kế hoạch .
_ Mua cam, sữa với cả xí muội nữa nghe. Cô Lan thích ăn xí muội lắm đó.
Nhỏ Phượng, biệt danh là Phượng “ ú” lên tiếng chứng thực tính mê ăn quà của mình.
_ Phen này thằng Hùng với thằng Khoa đừng hòng thoát bị kỷ luật , Quang chắc nịch khẳng định bằng giọng đậm chất phát thanh An ninh trật tự.
_ Nó mắc một lúc mấy tội chúng mày há. Toàn tội tày đình.
Hưng “ rèo” góp lời
_ Ừ . Nào là vi phạm luật an toàn giao thông ,không thực hiện nội qui nhà trường lại thêm không thực hiện cam kết gì gì nữa … các cậu nhỉ ? Hèn gì lúc nảy mắt lớp trưởng đầy lo âu mà nét mặt lại bực bội.
Mỗi đứa một câu kêt tội hai thằng và đoán già đoán non về hình thức kỷ luật áp dụng cho chúng. Mãi hóng chuyện An không hay Thành đã đứng sát bên nó năy giờ. Khi vung tay tỏ ý tán đồng với quan toà tưởng tượng, đụng phải Thành nó mừng rỡ ôm chầm lấy bạn nhỏ nhẻ:
_ Chiều nay tao chở mày đến thăm cô , nghe Thành ?
_ Ừ . Chờ tao.
Thành ngọt xớt với nó y như giữa hai đứa không hề có vụ căng thẳng hôm qua.
Thì ra tai hoạ của người thân lại có thể là kẻ giảng hoà xuất sắc, khiến người này có thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm của người kia
* * *
Tan học. An không về nhà ngay. Nó ngược hướng thường lệ. Thành nhìn quanh không thấy đâu đành đạp xe về một mình. Thành không ngờ rằng An chạy thục mạng đến nhà thằng Hùng, định bụng cho thằng này một trận vì tội vi phạm nội qui thì ít mà vì đã gây đau đớn cho cô Lan, khiến cô phải nghỉ dạy là chính. Ai dè nhà thằng này vắng ngắt. Đang lớ ngớ thì Hùng về. Hớt hải đi bên là thím Hai, mẹ nó.
Thím lo lắng hỏi thăm cô giáo và than trời than đất về thằng con bất trị. Thím chỉ tay trái nó bảo bị gãy, nhưng do bị trầy xước nên bác sĩ dặn chờ vết thương khô mới bó bột được. Đến nỗi này thì đánh nó sao được. An nghĩ thầm “May cho mày đấy . Không thì no đòn của tao”. Quay sang Hùng đang nhăn nhó, nó nói vẻ kẻ cả:
_ Thôi mày yên tâm đi . Chừng nào bó bột xong, bớt nhức thì đi học. Đưa vở đây tao bảo nhỏ Ú chép bài hộ cho.
Hùng không ngờ hôm nay An tình cảm quá vậy. Nó cảm động ra mặt. Lui húi tìm vở nó tự nhủ sẽ chừa thói ngỗ nghịch, ráng học hành , nhất là không gạt cô Lan nữa và sẽ khuyên cả thằng Khoa làm theo. Chìa mấy cuốn vở quăn queo , Hùng lúng túng:
_ Vở tao tệ quá. Nhờ mày đấy. Cảm ơn mày lắm.
_ Tao về đây. Trưa nhiều rồi. Mày ráng nhé. Chào thím cháu về.
An nhìn vào nhà chào thím Hai kịp lúc thím đang bưng ra ly nước.
_ Ấy. Uống nước đã cháu.
Nhưng An đã ôm cặp chạy vụt ra ngõ.
* * *
Lớp trưởng giao hẹn tập trung ở nhà Hưng, để xe đạp ở đó rồi đi bộ sang nhà cô vì hai nơi chỉ cách nhau mấy nhà. Mấy đứa con gái tíu tít đường sữa. Phượng “Ú” còn ôm một bó hoa đỏ vàng.
_ Ê ! Thăm cô ốm chớ có phải đi chúc mừng đâu mà ôm hoa hở con ú kia?
Thằng Hải rỉa rói khi thấy nhỏ này hết hí hửng với sáng kiến xí muội đến bây giờ là hoa hoét của nó.
_ Không phải chúc mừng là gì. Cô không gãy tay găy chân gì cả thì chẳng phải đáng mừng sao. Mày xem phim không thấy người ta làm như tao à?
Nhỏ Phượng chu miệng cãi thằng Hải trông ngộ kinh khủng . Thằng Toàn cũng về phe Hải :
_ Gớm ! Lại còn phim với ảnh. Chỉ tổ giỏi ăn quà và xem phim Hàn Quốc.
_ Mắc gì đến mày.
_ Này ! Các cậu đi thăm cô hay đến đây cãi nhau? Có im đi không?
Lớp trưởng kịp thời ngăn chận cuộc khẩu chiến chợt nổ trước ngõ nhà cô . Cả bọn líu nhíu kéo vào nhà , nhỏ Phượng ôm hoa trịnh trọng không thể tả khiến cả lớp cũng nghiêm nghị theo.
_ Các em vào nhà đi . Sao đứng cả ngoài hiên vậy?
Tiếng cô Lan – dù không trong như thường ngày cất lên khiến cả bọn nhẹ người.
Được phân công trước , thằngThành thay mặt cả lớp nói lý do đến đây. Nhỏ Phượng tiến lên đặt bó hoa bên cạnh cô, đứng lí nhí khác với cái miệng láu táu của nó. Đường , sữa , cả kẹo , xí muội lần lượt được mấy đứa con gái đặt lên bàn cô. Cô Lan bảo cả lớp ngồi xúm quanh và hỏi tình hình lớp sáng nay, hỏi thăm cả hai thằng Hùng, Khoa. Cả bọn ngớ người chợt nhớ ra là sáng nay không thấy cả hai đứa đi học. Lớp trưởng Nga lúng túng. Quả thực mãi lo lắng cho cô, nhỏ không biết hai đứa đó thế nào thậm chí không biết đến cả sự vắng mặt của chúng. An lên tiếng cứu nỗi nguy trông thấy về sự thiếu sâu sát của lớp trưởng và phá tan không khí như đông cứng lấy cô trò.
_ Thưa cô ! Cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Lớp trưởng, lớp phó quản lớp rất tốt còn tụi em thực hiện nề nếp nghiêm túc a! Cả bốn tiết học đều được xếp loại tốt. Riêng bạn Khoa thì không sao nhưng sợ quá nên không đi học , bạn Hùng thì bị gãy tay trái đang chờ bó bột.
Cả bọn nhìn An ngạc nhiên xen lẫn thán phục. Không ngờ hôm nay An lại ứng xử thông minh và nói năng lưu loát tình cảm vậy. Lại còn kịp nắm tình hình của hai thằng quỉ sứ , kẻ gây ra tai nạn cho cô nữa chứ. Thành nháy mắt với An ngụ ý “ Cậu khá lắm . Chả bù với hôm qua nói năng như cóc nhái”. Lớp trưởng kéo nhẹ tay áo An ngầm nói “Hoan hô cậu. Cảm ơn cậu lắm”. Phượng Ú huých nhẹ sườn An bày tỏ lòng ngưỡng mộ bất chợt. An sung sướng trước thiện cảm các bạn giành cho mình. Nó càng vui hơn khi thấy nụ cười hài lòng nở trên môi cô Lan. Với nó, đó là nụ cười đáng giá nhất.
Cô Lan mở tung cả mấy gói kẹo và xí muội chia cho cả lớp. Đưa đẩy nhau một hồi, loáng vài mươi giây trên bàn đã không còn chút gì dấu vết của thứ quà vừa được đem đến thăm cô. An cười thầm “Thật quá đáng. Đến thăm cô mà chẳng hỏi cô sức khoẻ thế nào lại còn chén luôn cả quà mang đến”. Như hiểu ý An cô Lan vui giọng “Có các em đến là được rồi. Xem như đây là dịp để cô trò mình họp mặt nhau thôi mà. Mấy khi đông đủ thế này đâu”. Nâng niu bó hoa (An thoáng thấy Phượng Ú đang khẽ kêu lên khoái chí), đẩy gói đường và mấy hộp sữa về phía lớp trưởng cô nhỏ nhẹ “Em thay mặt cô đi cùng các bạn đến thăm Hùng , xem tay chân thế nào, động viên bạn để bạn đừng quá lo lắng ảnh hưởng đến chữa trị. Nhân thể bảo Khoa đi học, đừng nghỉ mà mất bài, sắp thi kỳ hai rồi. Thôi các em đi kẻo muộn. Vài hôm là cô đi dạy được rồi”.
Cả bọn vâng dạ râm ran . Nhỏ Liên xí xọn chạm nhẹ vào cánh tay băng kín của cô nói như hát trước khi xấu hổ lách ra ngoài vì trận cười trêu nó “ngọt như mía lùi” của cả lớp và của cả cô Lan.
_ Chúng em chúc cô mau lành và cánh tay vẫn tròn đẹp như trước.
Mấy đứa lần lượt chào cô ra về. Nhân lúc ai nấy lúi húi mang giầy dép, An đến bên cô gãi đầu gãi tai ấp úng:
_ Thưa cô … Tha lỗi cho em. Em hứa … từ nay sẽ học tập chăm chỉ, không nói dối cô , không … gạt cô . Em cũng sẽ bảo các bạn Hùng, Khoa đừng … nghịch ngợm nữa.
_ Thôi , cô quên chuyện cũ rồi. Em biết lỗi là được. Người ta hơn nhau ở chỗ biết cái xấu của mình để tự sửa đổi. Cố gắng học tập kẻo ông ngoại buồn.
Môt tay xoa đầu An . một tay cài lại cúc áo bị lệch của nó, cô nói dịu dàng. Chợt cô nhíu mày, An biết cô đau vì với tay. Nó cầm ngón tay út cô nói thật nhanh rồi cũng vọt ra cửa thật nhanh :
_ Em xin lỗi cô cả chuyện chiều hôm qua nữa.
Cô Lan tròn mắt . Chuyện chiều hôm qua là chuyện gì? An đâu có mặt trong vụ tai nạn Hùng gây ra ở cổng nhà nó. Cô nhìn theo An vừa khuất sau cánh cửa. Ánh mắt cô gặp gương mặt An rạng sáng niềm vui đang ngoái lại, tươi như chồi non mới nhú.
Anh gặp cô ấy ở một buổi tiệc.
Cô ấy rất nổi bật, nhiều người theo đuổi cô, trong khi anh rất bình thường, không ai chú ý tới anh.
Vào cuối buổi tiệc, anh mời cô đi uống cà phê. Cô ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự, cô cũng nhận lời. Họ ngồi trong một quán cà phê dễ thương, anh ấy quá bối rối nên không nói gì cả.
Cô cảm thấy không thoải mái, và thầm nghĩ, ” Xin để tôi về nhà … ”
Bất ngờ, anh ấy đề nghị người phục vụ, ” Làm ơn cho tôi một ít muối. Tôi muốn bỏ nó vào cà phê của tôi. ”
Mọi người nhìn anh chằm chằm, lạ quá! Mặt của anh đỏ bừng nhưng anh vẫn bỏ muối vào cà phê và uống nó.
Cô hỏi anh một cách tò mò, ” Tại sao anh có sở thích này ?”
Anh trả lời, ” Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển, tôi thích chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy hương vị biển, cũng giống như vị cà phê muối. Bây giờ mỗi lần tôi uống cà phê có vị muối, tôi luôn nghĩ về tuổi thơ của tôi, nghĩ về quê nhà của tôi. Tôi nhớ quê nhà của tôi da diết. Tôi nhớ ba mẹ của tôi vẫn sống ở đó”
Trong khi nói đôi mắt anh ngân ngấn nước. Cô gần như đã cảm nhận được, đó là cảm xúc thật của anh, từ sâu tận đáy lòng. Khi một người đàn ông thổ lộ nỗi nhớ nhà của mình, anh phải là người rất mực yêu thương, quan tâm và có trách nhiệm với gia đình. Sau đó cô cũng bắt đầu kể, kể về quê nhà xa xôi của cô, tuổi thơ của cô và về gia đình.
Đó là cách nói vô cùng dễ thương, cũng là sự khởi đầu đẹp về câu chuyện của họ. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe mỗi ngày. Cô nhận thấy anh thực sự là người đàn ông đáp ứng hết tất cả yêu cầu của cô ; có tấm lòng khoan dung, ân cần, ấm áp, cẩn thận. Anh quả là một người tốt, cô gần như luôn nhớ tới anh ! Đó là nhờ cà phê có vị muối của anh !
Sau đó câu chuyện giống như một chuyện tình đẹp, công chúa kết hôn với Hoàng tử, rồi họ sống hạnh phúc. Và, mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô bỏ một ít muối vào trong cà phê, vì cô biết đó là cách anh thích.
40 năm sau, anh qua đời, để lại cho cô bức thư :
” Em yêu của anh, người anh yêu quý nhất đời, vui lòng tha thứ cho anh, tha thứ cho cả cuộc đời anh. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh nói với em – cà phê muối. Nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò vào lúc đó, anh quá hồi hộp, thực sự anh muốn chút đường, nhưng anh đã nói muối. Thật khó thay đổi lời này nên anh đã tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể bắt đầu câu chuyện của chúng ta! Anh cố kể cho em nghe sự thật đó nhiều lần rồi, nhưng anh đã quá e ngại để nói ra, vì anh đã hứa không nói dối em về bất cứ điều gì.
Bây giờ anh đang hấp hối, anh không sợ gì cả, vì vậy anh nói thật với em, anh không thích cà phê có vị muối; nó dở tệ. Nhưng anh đã có cà phê có vị muối cho cả cuộc đời anh ! Vì anh có em, anh không bao giờ cảm thấy hối tiếc về bất cứ điều gì anh đã làm cho em.
Có em ở bên là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. Nếu anh có thể đuợc sinh ra lần nữa, anh muốn em biết rằng em là cả cuôc đời anh, dù cho anh lại phải uống cà phê có vị muối ”
Nước mắt của cô ấy làm đẫm ướt lá thư. Một ngày nào , nếu có người hỏi cô ” Cà phê có vị muối như thế nào?”
Cô sẽ trả lời, ” Nó thật ngọt ngào.”
Xin các bạn gửi câu chuyện này tiếp cho mọi người vì tình yêu không để lãng quên mà để tha thứ, không để chỉ thấy mà để hiểu biết, không phải là nghe nhưng là lắng nghe, đừng buông ra nhưng hãy giữ lại!!!!
Zen và Nắng dịch
THE SALTY COFFEE
He met her at a party. She was so outstanding, many guys chasing after her, while he was so normal, nobody paid attention to him.
At the end of the party, he invited her to have coffee with him. She was surprised but due to being polite, she promised. They sat in a nice coffee shop, he was too nervous to say anything. She felt uncomfortable, and she thought to herself, “Please, let me go home…
Suddenly he asked the waiter, “Would you please give me some salt? I’d like to put it in my coffee.”
Everybody stared at him, so strange! His face turned red but still, he put the salt in his coffee and drank it.
She asked him curiously, “Why do you have this hobby?” He replied, “When I was a little boy, I lived near the sea, I liked playing in the sea, I could feel the taste of the sea, just like the taste of the salty coffee. Now every time I have the salty coffee, I always think of my childhood, think of my hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents who are still living there.”
While saying that tears filled his eyes. She was deeply touched. That’s his true feeling, from the bottom of his heart. A man who can tell out his homesickness, he must be a man who loves home, cares about home, has responsibility of home… Then she also started to speak, spoke about her faraway hometown, her childhood, her family.
That was a really nice talk, also a beautiful beginning of their story. They continued to date. She found that actually he was a man who meets all her demands; he had tolerance, was kind hearted, warm, careful. He was such a good person but she almost missed him! Thanks to his salty coffee! Then the story was just like every beautiful love story, the princess married to the prince, and then they were living the happy life… And, every time she made coffee for him, she put some salt in the coffee, as she knew that’s the way he liked it.
After 40 years, he passed away, left her a letter which said, “My dearest, please forgive me, forgive my whole life’s lie. This was the only lie I said to you—the salty coffee. Remember the first time we dated? I was so nervous at that time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It was hard for me to change so I just went ahead. I never thought that could be the start of our communication! I tried to tell you the truth many times in my life, but I was too afraid to do that, as I have promised not to lie to you for anything… Now I’m dying, I afraid of nothing so I tell you the truth, I don’t like the salty coffee, what a strange bad taste… But I have had the salty coffee for my whole life! Since I knew you, I never feel sorry for anything I do for you. Having you with me is my biggest happiness for my whole life. If I can live for the second time, still want to know you and have you for my whole life, even though I have to drink the salty coffee again.”
Her tears made the letter totally wet. Someday, someone asked her, “What’s the taste of salty coffee?” She replied, “It’s sweet.”
Pass this to everyone because love is not to forget but to forgive, not to see but understand, not to hear but to listen, not to let go but HOLD ON!!!!