Nhạc quân hành

Chào các bạn,

Nhân Ngày Quốc Khánh, ngày tuyên ngôn độc lập của Việt Nam, mình muốn mời các bạn nghe vài bản nhạc quân hành để tưởng nhớ bao chiến sĩ đã hy sinh xương máu cho độc lập của đất nước.

Chiến sĩ trong mọi thời đại là những người con thân yêu của tổ quốc, vượt mọi biến giới chính trị. Ngay cả chiến binh trong các hàng ngũ đối nghịch trong các trận chiến giữa các quốc gia vẫn kính trọng nhau.

Sau đây là Tiến Về Hà Nội của Văn Cao, Bài Ca Người Lính của Diệp Minh Tuyền, và Đoàn Vệ Quốc Quân của Phan Huỳnh Điểu.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

.

Tiến Về Hà Nội (Văn Cao)

.

Bài Ca Người Lính (Diệp Minh Tuyên)

.

Đoàn vệ quốc quân (Phan Huỳnh Điểu)

Cuộc chiến tranh thuốc phiện lần một và hai

Chào các bạn,

Trong bài viết Lâm Tắc Từ và các chính sách diệt trừ thuốc phiện của Hổ Môn, chắc các bạn vẫn còn nhớ về những thắng lợi
của Lâm Tắc Từ và những tổn thất nặng lề của các thương nhân Anh trong việc buôn bán thuốc phiện tại cửa khẩu Hổ Môn chứ. Hôm nay mình sẽ giới thiệu tiếp với các bạn về những phản ứng từ bên phía chính phủ Anh trước vụ việc này nhé:
CTNP1
6/1840 Anh quốc đã phái 48 chiếc thuyền chiến được trang bị 540 khẩu súng đại bác đến ven biển Quảng Đông, phát động chiến tranh xâm chiếm Trung Quốc lần thứ 1.

Dưới sự chỉ đạo của chính phủ Anh, Viễn Chính Quân đã phong tỏa cửa khẩu Quảng Châu, Hạ Môn (nay thuộc Phúc Kiến)…, ngăn chặn các hoạt động buôn bán thương mại với các nước trên thế giới của TQ. Vì Lâm Tắc Từ và người dân Hổ Môn Quảng Châu đã có sự chuẩn bị đề phòng nghiêm ngặt ngay từ đầu nên quân Anh chỉ có thể xâm phạm ven các hải cảng
trên phía bắc TQ, đến tháng 7 quân Anh chính thức công kích vào Chiết Giang và định quân tại đây, coi đây là cứ điểm tiến quân đầu tiên của mình.
ctnp2
Trước tình hình đó hoàng đế Đạo Quang tỏ ra sợ hãi, liền ra lệnh cho tổng đốc Kỳ Thiện với vai trò đại thần khâm sai đến gặp quân Anh để đàm phán, với mục đích đề nghị quân Anh rút quân về Quảng Châu và hứa sẽ có những hình phạt đích đáng để trừng trị Lâm Tắc Từ. Sau khi Quân Anh rút về Quảng Châu, Lâm Tắc Từ lập tức bị bãi chức thành dân thường.

1/1841, quân Anh tỏ ra không thỏa mãn với những đàm phán trên và triển khai lực lượng chiếm lĩnh Hồng Kông. Chính phủ TQ bị ép buộc phải tuyên chiến, đồng thời phái đại thần Dịch San đến Quảng Châu để chỉ huy.
ctnp3
Tháng 2, quân Anh tấn công mạnh vào pháo đài Hổ Môn, đề đốc Quan Thiên Bồi mặc dù không có quân cứu viện vẫn anh dũng chiến đấu đến cùng. Sau khi Pháo đài Hổ Môn đã bị quân Anh thâu tóm, Quan Thiên Bồi và các tướng sĩ của mình đã
dùng dao để quyết chiến với quân địch, nhưng cuối cùng tất cả đều hy sinh một cách anh dũng. Tháng 5, quân Anh tấn công sâu vào thành phố Quảng Châu, Đại thần Dịch San vì sợ chết nên lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.

Sau khi công kích vào Quảng Châu quân Anh đã có rất nhiều hành động độc ác và thủ đoạn, đồng thời còn kích động nhân dân TQ phản động lại triều đình Thanh. Trước tình hình đó rất nhiều người dân Quảng Châu đã tự tập hợp lại thành một tổ chức để chống chọi với quân xâm lược, bảo vệ quê hương, đem lại cho quân Anh không ít phiền toái.
ctnp4
Chính phủ Anh cho rằng những chiến công mà Nghĩa Luật đạt được tại đất Quảng Châu là quá ít nên đã thay Nghĩa Luật bằng tướng Henry Pottinger (đại diện cho đặc quyền của Anh tại TQ). Henry Pottinger đã dẫn theo 37 tàu chiến, cùng với 2500 lục quân rời khỏi Hồng Kông, công phá Hạ Môn của Phúc Kiến, sau đó 1/10 tiến vào Chiết Giang công phá Định Hải,
10/10 xâm nhập Trấn Hải (nay thuộc Ninh Ba), 13/10 chiếm lĩnh Ninh Ba. Vì lúc này quân Anh binh lực không còn đủ mạnh nên quyết định tạm dừng chân tại đây, chờ quân tiếp viện từ phía chính phủ Anh.

Trong lần mở rộng xâm chiếm này của quân Anh thì Cát Vân Phi được coi là đại biểu cho quân dân yêu nước đã chiến đấu rất dũng cảm, nhưng do vũ khí quá lạc hậu và thiếu thốn, lại công thêm sự thối nát của triều đại lúc bấy giờ do đó các cuộc chỉ huy đều không được thuận lợi, dẫn đến những thất bại liên tiếp trước quân xâm lược Anh.
ctnp5
6/1842 quân Anh tiếp tục tấn công vào khẩu Ngô Tùng của Thượng Hải, lão tướng Trần Hóa Thành (gần 70 tuổi) đã chỉ huy quân dân tiếp trận, mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn cố giương cờ chỉ huy quân của mình cho đến khi chết. Ngô Tùng sau khi đã bị chiếm lĩnh, quân Anh tiếp tục xâm nhập vào các khu vực ven sông Trường Giang, đến tháng 8 thì đánh vào Nam Kinh. Trước sự tấn công như vũ bão của quân Anh triều đình Thanh hoang mang lo sợ và trong một thời gian rất ngắn đã đầu hàng. Và đồng ý ký kết hiệp ước Nam Kinh (bán quyền lợi của dân tộc Trung Hoa), nội dung bao gồm: Triều đình nhà Thanh phải bồi thường 2100 vạn ngân lượng cho chính phủ Anh, nhượng đảo Hồng Kông, khu vực mới mở rộng của
Quảng Châu, Hạ Môn, Phúc Châu, Ninh Ba, Thượng Hải…

Đây được coi là điều ước không bình đẳng mà quân ngoại quốc đã ép buộc Trung Quốc phải ký kết. Trung Quốc từ đây trở thành một đất nước nửa thuộc địa nửa phong kiến.

Liệu chính phủ Anh có thỏa mãn với hiệp ước Nam Kinh thôi không? Liệu người dân TQ có chống đỡ nổi sự chèn ép, áp bức của quân Anh không?…

Mời các bạn theo dõi trong phần giới thiệu sau của mình nhé.

Chúc các bạn một ngày vui.

Kiều Tố Uyên

Independence Day – English discussion

Dear everyone,

Today is the Independence Day of our country.
52937
The first sentence of our Declaration of Independence says:

“All men are created equal. They are endowed by their Creator with certain inalienable rights, among these are Life, Liberty, and the pursuit of Happiness”

And last sentence says:

“The entire Vietnamese people are determined to mobilise all their physical and mental strength, to sacrifice their lives and property in order to safeguard their independence and liberty.”

Could you say something inspiring?

Thanks!

Hoanh

Lời nguyện bây giờ

Chúa ơi,
praying1
Hãy cho tất cả những thay đổi có thể đưa
thế giới này
ra khỏi khổ đau và đi vào an bình
ra khỏi bạo lực
và đi vào tình yêu
ra khỏi bóng đêm và đi vào ánh sáng
xảy ra ngay bây giờ.

Bây giờ, không phải mai mốt,
bây giờ.

Hãy cho một ánh sáng chói lọi và huy hoàng
vụt lên
và chỉ cho tất cả chúng con
đường đi.

Hãy cho đôi mắt chúng con nhìn lên bầu trời rực sáng
và nhìn thấy dấu hiệu
rằng
hãy hy vọng
và cầu nguyện,
vì Chúa đã tìm thấy đường Chúa đến với bạn.

Bây giờ, không phải mai mốt,
bây giờ.

Hãy cho giọt nước mắt được lau khô
mọi trái tim bắt đầu vui
và mọi cuộc đời được tình yêu chữa lành.

Bây giờ, không phải mai mốt,
bây giờ.

Chúng con cầu nguyện
và tạ ơn,
vì lời chúng con đã được nghe.
Chúa nghe chúng con.

Bây giờ, không phải mai mốt,
bây giờ.

AMEN

.

Dear God,
prayingfriday
May all the changes that would shift
this world
away from sorrow and into peace
away from violence
and into love
away from darkness and into light
now happen.

Now, not later,
now.

May a great and glorious light
emerge
and show us all
the way.
May our eyes look up at an illumined sky
and see a sign
that mean
have hope
and pray,
for the Lord has found His way to you.

Now, not later,
now.

May every tear be wiped away
and every heart begin to gladden
and every life be healed by love.

Now, not later,
now.

We pray
and say thanks,
for we are heard.
He hears us.

Now, not later,
now.

Amen

(Marianne Williamson
Nguyễn Minh Hiển dịch)

Sứ mệnh của thế hệ này

Chào các bạn,

Hôm nay là Ngày Quốc Khánh, ngày Tuyên Ngôn Độc Lập, ngày người Việt Nam nói với thực dân và thế giới, “Việt Nam là một quốc gia độc lập và người Việt Nam là những công dân tự do”. Ngày hôm nay là chúng ta đã cởi bỏ xiềng xích nô lệ để đứng thẳng lưng làm người.

Bao nhiêu xương máu của cha anh chúng ta đã đổ ra để làm giành độc lập cho tổ quốc. Hôm nay là ngày chúng ta dành ra một phút để tưởng nhớ công lao của thế hệ trước, và để suy niệm đến sứ mệnh của thế hệ này.

Chúng ta đang làm gì? Sứ mệnh của chúng ta là gì?
tuoitre
Đi học không phải là sứ mệnh. Đi làm không phải là sứ mệnh. Đó chỉ là các công việc. Mọi công việc phải phục vụ cho một sứ mệnh.

Đất nước không còn chiến tranh, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề phát triển gai góc. Chúng ta vẫn là quốc gia “đang phát triển” (developing country) , tức là quốc gia nghèo đói. Chúng ta đang ở trong nền kinh tế toàn cầu hóa, với những cạnh tranh kinh tế dữ dội giữa các quốc gia trên thương trường quốc tế. Chúng ta một tay thì phải chống chỏi với nghèo đói và lạc hậu, một tay thì phải cạnh tranh để sinh tồn với các quốc gia khác. Đó chính là sứ mệnh của thế hệ này: Mang Việt Nam ra khỏi nghèo đói và biến quốc gia thành hùng cường trên thương trường quốc tế.

* Nguồn căn của nghèo đói lạc hậu nằm ở trong ta, nằm trong (1) tối tăm của đầu óc, (2) gian tham của một số người, và (3) lãnh cảm của những người khác về những bức xúc và những bất công xã hội hàng ngày.

Muốn chống thoát khỏi nghèo đói lạc hậu ta phải sáng suốt đầu óc, tức là ta phải biết suy tư, biết phân tích vấn đề, biết tìm giải pháp, biết sáng tạo. Các điều này đòi hỏi mỗi người chúng ta phải năng động và tích cực hơn trong “học” và “hành”. Chúng ta phải biết đặt vấn đề, biết thắc mắc, biết đặt câu hỏi, biết suy nghĩ. Chúng ta không thể học như vẹt, kể cả khi gặp một “thầy” dạy như vẹt.

Và chúng ta không thể chỉ ôm sách ngồi trong lớp học. “Học” phải đi đôi với “hành”. Chúng ta phải nhúng tay vào các hoạt động thiện nguyện, hoạt động thanh niên sinh viên học sinh, hoạt động xã hội giúp đỡ người nghèo, người ốm đau, người cô thế. Chúng ta phải nhúng tay vào việc làm xã hội của ta đẹp hơn và tốt hơn.

Và khi có chuyện bất công xảy ra trước mắt, chúng ta không thể ngồi yên xem đó là chuyện có thể chấp nhận được. Chúng ta ít nhất cũng phải lên tiếng trước những hành động gian tham, lấn át, bất công của người khác. Bất công thường xảy ra chỉ vì 1 người bất công và 10 người lãnh cảm. Một người bất công chỉ là một vi khuẩn, 10 người lãnh cảm là môi trường rộng rãi cho vi khuẩn phát triển. Nếu mọi người đều không chấp nhận bất công và sai trái, đều lên tiếng chống bất công và sai trái, thì dù không diệt được hết bất công, chúng ta cũng làm môi trường của chúng ta trở thành khó khăn hơn cho bất công phát triển.
đấu vật
* Trên phương diện cạnh tranh quốc tế, chúng ta phải hiểu quốc tế, phải hiểu thế giới bên ngoài, phải có kiến thức và kinh nghiệm đủ để sinh họat trên sân chơi quốc tế. Nghĩa là chúng ta cần cập nhật thông tin kiến thức từ thế giới bên ngoài hàng ngày. Chúng ta cần phát triển và sử dụng các phương tiện truyền thông đường dài, nhất là Internet, vào việc giao lưu và am hiểu quốc tế.

Chúng ta cần đủ tự tin để học cái hay của người và cố gắng để trở thành thầy của người dạy mình một ngày nào đó.

Chúng ta cần có bạn khắp năm châu. Đất nước chúng ta cần vươn đến được mọi ngõ ngách của thế giới qua con dân và bạn bè Việt Nam khắp nơi trên thế giới.

* Sứ mệnh của chúng ta là đưa tổ quốc ra khỏi nghèo đói lạc hậu và trở thành cường quốc kinh tế. Đó là sứ mệnh của thế hệ này. Đó là sứ mệnh của mỗi người trong thế hệ này.

Tất cả mọi hoạt động của chúng ta, đi học, đi làm, đi nghỉ, đều nhằm phục vụ sứ mệnh thiêng liêng đó.

Đất nước chúng ta đã anh dũng thắng bao cuộc ngoại xâm qua hàng nghìn năm. Ta cần bước một bước cao hơn—làm cho đất nước ta thành hùng mạnh đến nỗi chẳng có quốc gia nào dám nghĩ đến việc xâm lăng chúng ta nữa. Đó là cuộc chiến của thế hệ này. Cuộc chiến biến quốc gia này thành cường thịnh, để chận đứng xâm lăng ngay trước khi xâm lăng có cơ hội nhen nhúm thành chỉ một tư tưởng phôi thai trong tâm thức của nước khác.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright TDH, 2009
www.dotchuoinnon.com
Permission for non-commercial use

Thứ ba, 1 tháng 9 năm 2009

Bài hôm nay:

Solo trống, Nhạc Xanh, Video, Văn Hóa, anh Trần Đính Hoành giới thiệu và nối link.

Do government officials love to insult the people? , English Discussion, anh Trần Đình Hoành.

Xi măng ướt , Danh ngôn, song ngữ, chị Đặng Nguyễn Đông Vy dịch.

Trái tim của mẹ , Danh Ngôn, song ngữ, chị Phạm Kiêm Yến dịch.

Về bên kia núi , Văn, chị Niê Thanh Mai.

Lời nguyện cho tất cả mọi người , Trà Đàm, song ngữ, anh Nguyễn Minh Hiển.

Kết nối với người nghe , Trà Đàm, anh Trần Đình Hoành.
.

Tin sáng quốc tế, anh Trần Đình Hoành tóm tắt và nối links.

60% người da đen sống ở Moscow bị tấn công vì kỳ thị. – Nearly 60% of black and African people living in Russia’s capital Moscow have been physically assaulted in racially motivated attacks, says a new study.

Chiến tranh miệng giữa Iraq và Sirya gia tăng – Iraq nói là Syria chứa những trại huấn luyện khủng bố tấn công Iraq. Tổng thống Syria trả đủa là cáo buộc đó của Iraq thiếu luận lý và vô đạo đức. Hai bên đã rút đại sứ về nước. Turkey, Anh, Pháp và các quốc gia khác tìm cách giải hòa, vì cuộc tranh chấp này có thể làm cho toàn vùng Trung Đông mất an ninh.

Thủ tướng Nga Putin tuyên bố là hiệp ước giữa Nga và Đức Quốc Xã năm 1939 là vô đạo đức – Hiệp ước này tạo cơ hội cho Đức tấn công Ba Lan và Đông Âu.
.

Tin sáng quốc nội, chị Thùy Dương tóm tắt và nối links.

19 thanh niên VN dự Chương trình đào tạo lãnh đạo trẻ 2009 – Chương trình đào tạo lãnh đạo trẻ 2009 (trước đây là Chương trình hữu nghị thanh niên Nhật Bản – ASEAN) do T.Ư Đoàn, Ủy ban Quốc gia về thanh niên VN và Cơ quan hợp tác quốc tế Nhật Bản phối hợp tổ chức diễn ra từ ngày 31.8 đến 17.9 tại thành phố Tono (Tohoku, Nhật Bản).

“Yêu cầu hội nhập quốc tế rất quyết liệt” – Điều trăn trở của tôi lúc này là yêu cầu hội nhập quốc tế rất quyết liệt, nếu ngành Giáo dục không có phương pháp vừa đột phá, vừa phát triển theo chiến lược đồng bộ thì chúng ta có thể làm lỡ cơ hội phát triển của đất nước…

Chủ tịch nước đánh trống khai giảng năm học 2009 – 2010 – Sáng nay 31/8, thầy trò trường THPT Lê Quý Đôn đã vinh dự đón Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết dự lễ khai giảng năm học mới. THPT Lê Quý Đôn là trường khai giảng sớm nhất ở TPHCM.

“Cuộc chiến đấu khổng lồ” sau ngày thống nhất – Hồ Chủ tịch gọi công cuộc tái thiết đất nước sau chiến tranh là “cuộc chiến đấu khổng lồ” và “việc cần phải làm trước tiên là chỉnh đốn lại Đảng”!

Đầu tư hơn 2.700 tỉ đồng định canh, định cư đồng bào dân tộc – Tạo điều kiện cho đồng bào dân tộc thiểu số phát triển sản xuất, nâng cao đời sống vật chất tinh thần, xóa đói giảm nghèo, góp phần bảo vệ rừng, bảo vệ môi trường sinh thái, Thủ tướng Chính phủ đã phê duyệt kế hoạch định canh, định cư cho đồng bào dân tộc thiểu số du canh, du cư đến năm 2013. Tổng vốn cho kế hoạch này là hơn 2.700 tỉ đồng.

Trang bị bản đồ vùng ngập lũ cho các xã – Theo Ban chỉ huy phòng chống lụt bão tỉnh Quảng Ngãi, đến nay đã có 16 xã được trang bị và tập huấn sử dụng bản đồ cũng như biện pháp ứng phó khi có tình huống lũ, lụt xảy ra. Quảng Ngãi là địa phương đầu tiên trong cả nước xây dựng và trang bị bản đồ vùng ngập lũ.

Hỗ trợ nhà ở cho nông dân nghèo Đồng Tháp – UBND tỉnh Đồng Tháp vừa phê duyệt kế hoạch thực hiện đề án hỗ trợ hộ nghèo về nhà ở trên địa bàn tỉnh với tổng số tiền trên 230 tỉ đồng từ nguồn ngân sách trung ương, địa phương, vốn vay tín dụng ưu đãi, vốn huy động tại địa phương, cộng đồng…

Khởi nghiệp với gốm Bàu Trúc – Festival nghề truyền thống 2009 tại Huế vừa qua, gốm Bàu Trúc thu hút người xem không chỉ bởi vẻ đẹp thô mộc truyền thống mà còn gây chú ý bởi những sản phẩm lớn có sự phối cảnh với ngọn núi nhỏ, tượng, cây cỏ, nước chảy róc rách…
.

Bài hôm trước >>>

Chúc các bạn một ngày tươi hồng !

🙂 🙂 🙂 🙂 🙂

Đọt Chuối Non

Solo trống

Chào các bạn,

Sáng ra nghe một lọat solo trống cho tỉnh ngủ 🙂 Đây là các dàn trống nhạc jazz và rock… và là những màn solo có một không hai. Mỗi dàn trống có một (hoặc nhiều) trống bass, điều khiển bằng bằng chân. Xem video thì ít thấy được chân, nhưng các bạn để ý nghe tiếng trống trầm nhất, để biết chân chuyển động nhanh đến thế nào.

Để mở đầu, trước khi xem các biểu diễn đương thời, hãy xem lại bản wipe out của ban The Ventures khoảng 50 năm trước, đặt chuẩn solo trống cho các ban nhạc sau này.

Chúc các bạn một ngày vui 🙂

Hoành
.

Wipe Out

.

Thomas Lang solo

.

Ba Tay Trống Sấm Sét

.

Travis Barker chơi theo Soulja Boy “Crank That”

Do government officials love to insult the people?- English Discussion

Dear Everyone,

If you are the president of a company, and you ask one of your managers why the production of his group is so low, and he answers that is because the employees in his group are a bunch of lazy and irresponsible guys, would you still keep this manager in your company?

In the following article, this Mr. Hoang Van Manh, deputy director of Hanoi’s department of transportation, more than once, blamed “the irresponsibility of the people” fỏ the traffic jams of Hanoi.

The government’s job is to make people responsible, by education, by putting up signs, by ticketing, by fining, by policing, by whatever.  But, traffic jams (except for those cause by accidents or other unexpected causes) are Department of Transportation’s responsibility.

Many government official have the immature habit of blaming the people for the problems within the responsibility of the officials themselves.  That is unacceptable.

People are the boss. Dân làm chủ. Government officials are the servants. Quan chức nhà nước là người phục vu. Government serves the people. In no place in the world, including Vietnam, we hear “Government scolds the people.”

But government officials, like this Mr. Manh, do scold people, their BOSS, so often.  That is irresponsible for not taking responsibility for problems within their job.  That is also disrespectful to the People.

(A plain citizen can blame the people, a government official cannot).

Can we just replace the bullies by the real servants?

Have a great day!

Hoanh

.

‘Ùn tắc ở các điểm phân làn chỉ là cảm quan’

“Một số người cho rằng, ách tắc đang xuất hiện tại các điểm quay đầu xe, nhưng tôi cho đó là cái nhìn cảm quan. Ùn tắc hiện nay là giả tạo do sự thiếu ý thức của người tham gia giao thông”, ông Hoàng Văn Mạnh, Phó thanh tra Sở Giao thông vận tải Hà Nội trao đổi với VnExpress.net.
> Nhiều điểm phân làn ùn tắc trở lại/ Giao thông Hà Nội rối loạn ngày tựu trường

– Thời gian gần đây, ùn tắc tái xuất hiện trên một số tuyến đường. Nhiều người cho rằng, việc phân làn thời gian qua thành công là do tiến hành vào thời gian học sinh, sinh viên nghỉ hè. Ý kiến của ông về vấn đề này thế nào?

– Trong thời gian thí điểm phân làn, một số sinh viên, học sinh nghỉ hè hoặc về quê, sau khi quay trở lại Hà Nội chứng kiến việc tổ chức lại giao thông nên bỡ ngỡ, chưa quen với các điểm quay đầu. Phải mất một thời gian nhất định để người tham gia giao thông quen với biển báo chỉ dẫn hướng đi. Ngoài ra, cũng có nguyên nhân mật độ giao thông khi tựu trường tăng đột biến.

Liên ngành công an và giao thông thành phố đang tiến hành rà soát những điểm phân làn có nguy cơ ùn tắc để tăng cường lực lượng, điều tiết giao thông trên các tuyến này.

Ùn tắc giao thông tại điểm phân làn trên phố Giảng Võ - Đê La Thành. Ảnh: Xuân Tùng
Ùn tắc giao thông tại điểm phân làn trên phố Giảng Võ – Đê La Thành. Ảnh: Xuân Tùng.

– Vậy ông giải thích thế nào trước ý kiến cho rằng, phân làn giao thông cũng chỉ là đẩy ùn tắc từ ngã tư sang các điểm quay đầu xe?

– Nếu thoạt nhìn có thể một số người cho rằng ùn tắc đang xuất hiện tại các điểm quay đầu xe, nhưng tôi cho đó là cái nhìn cảm quan. Hiện nay tại các điểm quay đầu, tình trạng chen lấn diễn ra khá phổ biến gây ùn tắc. Đây là nét không văn hóa về giao thông. Tôi rất buồn về việc này.

Có những điểm quay đầu chúng tôi tạo ra các ô để chia làn cho các phương tiện không bị xung đột, tránh ùn ứ nhưng do ý thức kém, người tham gia giao thông chỗ nào đi được là chen vào gây nên tình trạng ùn tắc cục bộ.

– Thực tế cảm quan cho thấy, việc “cưỡng ép” phân làn ở một số tuyến đường có dải phân cách nhỏ là không hợp lý. Tại sao không tiến hành phân làn chỉ ở những tuyến đường có dải phân cách rộng?

– Đúng là việc phân làn để thành công cần có các điều kiện: mặt cắt tuyến đường đảm bảo để các loại xe có thể quay đầu, dải phân cách tương đối rộng đủ chiều quay và không cản các luồng phương tiện đi lại…

Tại các điểm sang đường mới, tất cả những tuyến xe buýt và xe trên 12 chỗ đều được điều chỉnh quay tại vị trí khác thích hợp hơn. Việc này đã được tính toán từ trước, nếu người tham gia giao thông thực hiện đúng thì không có vấn đề gì nhưng rất tiếc một số trường hợp thiếu ý thức. Hiện nay, nhiều xe du lịch, xe chở khách tham quan quay đầu tùy tiện.

Ùn tắc giao thông tại điểm quay đầu xe trên phố Kim Mã. Ảnh: Xuân Tùng
Ùn tắc giao thông tại điểm quay đầu xe trên phố Kim Mã. Ảnh: Xuân Tùng.

Việc phân làn thời gian qua tương đối tốt và đã hạn chế được 45 điểm ùn tắc trên địa bàn thành phố. Tuy nhiên, ngoài nỗ lực của cơ quan chức năng, người tham gia giao thông cũng phải có trách nhiệm đi đúng làn đường.

– Theo những gì ông vừa nói thì việc tái diễn ùn tắc chủ yếu là do ý thức người tham gia giao thông. Vậy việc rào chắn các ngã tư để phân làn đến nay có điểm nào chưa hợp lý?

– Các tuyến phân làn cơ bản đã đạt mục tiêu. Tuy nhiên, cũng còn một số tuyến chưa được như mong muốn, ví dụ đường Nguyễn Văn Cừ. Khi nghiên cứu tổ chức làn, liên ngành giao thông, công an thành phố đã đưa ra nhiều phương án, trong đó, có tham khảo ý kiến của công an phường, quận nhưng hiện nay vẫn chưa tìm ra giải pháp để giải quyết.

Nguyên nhân là do mật độ giao thông qua cầu Chương Dương vào nội thành quá lớn. Các cây cầu kế cận: Vĩnh Tuy, Thanh Trì… chưa thông. Chúng tôi đang tập trung tìm phương án cho điểm này.

Xuân Tùng

Về bên kia núi

Em mặc yên bằng bàn tay gân guốc của mẹ. Yên cứng và còn thơm mùi hồ. Áo tròng qua cổ, cổ tay em nhỏ và mềm ngọ nguậy dưới lớp áo đen thẫm. Áo mới, em theo chị đi dự lễ tối nay.

Chị Xuân đẹp. Chị mặc yên mặc áo một mình. Cứ xoay trước xoay sau trước mặt bà để bà khen. Bà già rồi, nhưng bà muốn nhìn thấy ngày xưa từ dáng tròn mây mẩy hồn nhiên như lá của cháu gái. Vì vậy mỗi khi mặc yên mới, áo mới. Chị Xuân lại làm bà rơm rớm nước mắt. Nước mắt bà lăn từ những nếp nhăn xếp đều đặn trên mặt. Em thấy thương bà.

Chị Xuân không muốn ở mãi một xó rừng.

taynguyen
Chị nói với em điều đó khi chị em cặm cụi lên rẫy buổi sớm. Con đường mòn gập ghềnh và dốc. Mùa khô gió bốc từng nắm bụi ném vào mặt người. Mặt em lấm lem, mặt chị cũng thế. Chị ném những quả bắp to bằng bắp chân trẻ con của em vào bao bực dọc. Trưa chị không ăn cơm, em ngồi một mình với nắm cơm gạo trắng. Cơm ăn với muối vừng. Chị ngồi mãi ở gốc cây muồng, mông lung nhìn về cuối chân trời. Xung quanh chị hoa vàng rụng kín. Em thấy chị lau nứơc mắt vào chiếc yên cũ kỹ và sờn hết gấu.

Em thấy anh Plin nhìn chị. Aùnh mắt anh sáng lấp lánh như vòng đồng bắt gặp ánh nắng buổi sớm. Anh nhổ củ mì cho em bằng đôi tay rắn như gỗ rừng, củ mì gãy đôi, sữa trắng lấm lem đất. Anh nhặt cây khô nướng củ mì cho em ngay bên bìa rẫy. Em bẻ một nửa cho chị, nhưng chị không ăn. Chị bảo không thích ăn củ mì, chị thích ăn xôi nếp với thịt gà chấm muối ớt xanh. Câu nói của chị làm mắt anh hơi tối lại. Ngày hôm sau anh mang đến rẫy một con gà rừng. Gà bọc trong đất sét, trắng nõn khi anh lôi ra từ đống than hừng hực. Chị nhấm nhấm chiếc đùi gà rồi bỏ xuống xách gùi đi bẻ đọt mây. Chị bảo chị không thích nữa. Em thương anh Plin. Nhìn theo dáng khập khiễng của anh, em thấy chạnh lòng.

Chỉ có em mới biết chị muốn gì.

Chị không nói chuyện với mẹ. Chỉ thì thầm hát với em.

Những hôm trời mưa, em nằm gọn trong lòng chị. Tay vân vê những sợi tóc dài mượt đen bóng vì gội bằng bồ kết rừng. Em nghe chị hát, Giọng chị trong trong và ngọt như nước đầu nguồn tuồn trong ống lồ ô. Chị hay mân mê yên mới trong tay. Em thấy chị dệt túi mới, may áo mới. Mặt chị ngời ngời sáng.

Chị muốn lên phố. Bạn chị lên phố ba năm, quay trở về làng bằng đôi dép cao nghều nghệu, gót nhọn hoắc, chênh vênh như người ta chơi trò cà kheo. Aùo xanh lông két, váy mềm lòe xòe bay bay khi bạn chị leo lên cầu thang.

Em nép sau cửa buồng nhìn chị gói quần áo vào túi xách. Hớn hở. Khi chị xách túi bước xuống cầu thang thì quay lại nhìn em, ngùi ngùi. Chị thơm em thật lâu ở má trái, má phải. Nước mắt chị thấm ướt má em. Vậy mà chị vẫn đi. Chị giúi vào tay em tờ giấy nghệch ngoạc. Em nhỏ quá chẳng biết chị viết gì. Chỉ thấy mí trở về ngã xuống sàn nhà. Từ hôm ấy câm lặng cho đến khi em lớn.

Mí giận em. Nếu chị với em đều là núm ruột của mí có lẽ lại khác. Chị Xuân là con gái mẹ lớn. Mẹ lớn về với ông bà ngay sau khi sinh chị Xuân được hai giờ đồng hồ. Không có người chăm sóc trẻ con, không có người dỗ nó khóc lúc nửa đêm gần sáng, không có người bón nước cháo lúc nó đói. Cha nối dây với mí của em. Rồi cha mất, chị Xuân ở với mí. Mí không xem chị Xuân là con chồng. Nhưng người làng mấy ai hiểu hết lòng mí.

Em lớn và biết mặc váy áo một mình. Em tự dệt váy cho mình. Mền cũng cũng tự em dệt cho mình. Bà không còn ngồi bên khung cửi nữa. Chân bà run và yếu, bà không đủ sức duỗi chân để dệt áo cho bà nữa. Mí đi rẫy suốt và trở về đến nhà vào lúc chiều tối, khi ánh nắng là những vệt mờ xa tít ở chân trời. Mí chẳng bao giờ nói chuyện với em, cũng chẳng nói chuyện với bà. Mí nhìn em bằng cái nhìn sẫm buồn.

Em chẳng có bạn cùng lứa. Bạn em là những đứa trẻ con, tóc vàng hoe và cháy khét. Chẳng đứa nào mang dép. Chúng có những chiếc quần đùi mỏng thếch, áo thun nhàu nhàu mùi đất. Chiều nào em cũng tắm gội cho chúng. Em lôi từng đứa xuống suối, vò đầu vò tóc và kỳ cọ. Chúng bám lấy vai em, hò hét ỏm tỏi. Tắm xong chúng trèo lên trên bờ, lúp xúp trên những tảng đá và hát. Chúng chờ em giặt quần áo cho bà.

    ***

Em nhìn thấy Plin một mình.

Plin ngồi trên tảng đá với con chó nhỏ. Con chó có lông vàng và gầy tong teo. Anh thổi sáo bằng hai tay, bằng cả đôi mắt nhắm nghiền, một chân vung vẩy và mái tóc xoăn xoăn mềm.

Em đứng chôn chân nhìn. Cách Plin khoảng hai chục bước chân. Bỗng thấy trong lòng mình một cảm giác rất lạ lùng. Tiếng sáo kéo em lên lưng chừng không gian. Từ trên đó nhìn xuống dưới mọi thứ thật nhỏ bé và thơm. Mùi cỏ, mùi bùn, mùi hoa lan nép mình dịu dàng trên những thân cây.

Khi em mở mắt thì Plin đang nhìn em. Aùnh mắt anh buồn và mệt mỏi. Từ ngày chị đi, anh cứ ngồi mãi chỗ này mỗi buổi chiều. Anh đợi chị quay về bằng cây sáo 6 lỗ với những âm thanh da diết. Chân anh lấm đất, đầu anh khét mùi nắng nhưng hai tay anh lúc nào cũng ôm cây sáo.

Em mỉm cười rồi quay lưng đi, suýt vấp vào con chó vàng gầy tong teo đang quấn dưới chân.

    ***

Bà đã ngủ một giấc trưa. Và không tỉnh dậy nữa.
nhamo1
Mí khóc vật vờ và dai dẳng. Người ta lôi cái trống lớn nhất, đánh bên phía bịt da con trâu đực. Sầm sầm và buồn. Trống báo tin làng có người mất. Chỉ chốc lát nhà em đã đông nghịt là người, đàn bà trong làng vừa leo lên cầu thang đã khóc, khóc từ cầu thang lếch dần vào nhà. Những tiếng khóc buồn miết vào không gian não nùng.

Em ngồi ở bậc cửa sau, luôn phải nép người sang một bên cho những người phụ nữ lo cơm nước đi lên đi xuống. Em không khóc, em mân mê chiếc yên mới tự tay em dệt mà bà chưa kịp mặc lần nào.

Người ta đưa bà đến nghĩa địa. Đến ở chung với những người đã chết. Người đi đưa đông. Nhưng không có chị. Chị không biết tin nên không về. Không ai biết chị ở đâu để báo tin. Em vùi xuống đất một chiếc ché mới, nắm ba nắm cơm gạo nếp đặt vào đó. Em khóc khi mọi người về hết. Em ngồi một mình cho đến khi không còn nhìn thấy mặt người. Plin đến đưa em về, ngọn đuốc của anh chập chờn ma quái đã mang em khỏi nghĩa địa của bà.

Bà trở về nhà đêm ấy.

Bà đi vào từ nhà trước và ngồi xuống bếp lửa. Bà bảo sao không vùi khoai vào bếp cho nhà có mùi thơm. Không khí trong nhà chết chóc quá. Bà mặc chiếc áo mới, yên mới. Cổ tay đeo đầy vòng đồng. Gót chân bà nứt nẻ và thâm sì. Bà bảo đau chân, đau cả lồng ngực nữa. Bà không thấy cháu gái về nên không đi đâu được. Bà nhớ cháu gái của bà, cháu xinh và người tròn đầy mây mẩy.

Em tỉnh dậy khi mồ hôi ướt đẫm. Bà không có ở đây, chỉ có mí ngồi thờ thẫn bên bếp. Dáng mí còng và tội nghiệp. Gian nhà nhỏ xíu thơm thơm mùi khoai lang nướng. Có lẽ mí cũng nghe lời bà. Bà chẳng bao giờ ăn khoai nướng nhưng thích nghe mùi thơm của nó. Em sờ lên má mình, thấy má ướt. Em đã khóc khi đang vùi trong giấc ngủ chập chờn.

Em không ngủ được vì tiếng giã gạo của mí mỗi đêm. Em nghe cả tiếng hát ư ử buồn buồn phía dưới sàn nhà. Nhà thênh
thang và buồn. Em đi tìm Plin.

    ***

Em nói với Plin rằng muốn đi tìm chị.

Plin nhìn vào mắt em. Không nói. Nhưng em biết Plin đang hỏi em có biết chị ở đâu không mà đi tìm. Em khóc, nước mắt làm khuôn mặt em mờ đi và nóng hổi. “Em không biết, nhưng em phải đi tìm chị về.”

Em chạy về nhà. Em bỏ quần áo vào túi xách. Mí nhìn thấy không hỏi gì. Em đứng tần ngần trước mí, chào nghèn nghẹn. Mí không hỏi em đi đâu, vì sao lại đi. Em chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa khóc. Em hay khóc thế có khi nào em không còn thấy đường trước mặt nữa không.

Em đi một mình trên phố. Em mặc áo vải hoa và quần tây. Em nhớ mùi hồ của yên, cái cấn cấn của tay áo em tự dệt. Nhưng em phải mặc quần áo người Kinh để đi tìm chị cho dễ. Em xuống chợ. Mỗi sáng gùi một gùi măng lấy lại của người cùng làng. Em mong gặp chị vì em chẳng biết chị ở đâu.

Chợ đông và ồn ã. Em không biết rao. Ai dừng lại ở hàng em, em cười và dịu dàng mời mọc. Tiếng em nhỏ. Em hay nhìn sâu vào mặt những người phụ nữ ngồi trên xe, bịt mặt kín mít. Họ mua hàng và luôn miệng kêu đắt. Có khi nào trong số đó có chị của em. Em bị xe đô thị hốt hai lần, cả hai lần em đều níu gùi lại cật lực và khóc. Họ sửng sốt nhìn em. Họ không biết em chẳng tiếc gì những cành măng trong gùi. Em chỉ sợ không gặp được chị khi vắng một buổi chợ.

Nhưng em không gặp chị. Chị không đi chợ và không mua hàng của em.
Em không gặp chị. Có lẽ chị của em đã đi mất rồi.
Em đứng một mình giữa trời nắng. Khóc và thấy trống rỗng.
Em phải về làng. Mí chắc không vui. Nhưng em chẳng biết làm sao.

Em vào sâu trong chợ. Em muốn mua cho mí một cái gì đó. Em cũng sẽ mua cho Plin một cái mũ. Plin vẫn để đầu trần. Tóc xoăn và cháy nắng. Nhìn Plin hoang dã. Em thương cái hoang dã ấy của Plin.

Em nhìn mọi thứ bằng con mắt lạ. Rụt rè và không dám dừng lại ở bất cứ hàng nào. Mọi người nhìn em cũng bằng con mắt lạ. Nhưng họ quên ngay em sau đó và đổ xô đến cuối chợ xem một đám cãi nhau. Tiếng gào thét ầm ĩ. Hình như hai người đàn bà đang túm tóc nhau. Họ hét vào tai nhau những tiếng tục tĩu lanh lảnh. Em nghe như tiếng hét của chị.

Đó là chị của em.

Chị dừng cuộc vật nhau bằng bộ dạng tơi tả. Tóc chị rối tung. Quần áo có nhiều vết toạc. Em nép vào tường. Mép tường nham nhở. Em nhìn chị từ xa xa sau những vết nham nhở ấy. Chị của em. Có lẽ không. Chị em mặc yên mới, áo mới chứ không nhàu nhĩ như thế kia. Tóc chị em không xù và vàng rực như thế kia. Chị em không bao giờ nói với ai nặng lời, nhăn mày với ai quá một ngày.
taynguyen1
Em rời mép tường nham nhở. Rón rén đến gần đám đông bằng bước chân run run. Em sẽ ôm chị và khóc tức tưởi nhé. Em sẽ bảo chị về nhà. Mí không mắng chị vì chị bỏ nhà đi lâu đến thế. Em sẽ nói với chị rằng Plin đang đợi chị.

Mà có khi không phải chị đâu. Em muốn thế. Em run run nghĩ thế.

Lô nhô người. Họ xúm quanh người ngồi bệt dưới đất một cách hiếu kỳ. Nhìn qua vai của những người đang xúm đông ấy, em thấy vết sẹo dài và nhỏ như sợi chỉ vắt ngang trên thái dương bên trái. Dấu vết của lần cành cây rơi xuống khi chị và em đi rẫy về gặp giông.

Chị nhìn em.
Chị có thấy không mà mắt thảng thốt thế kia.
Chị có nhận ra em không mà xoay người phủi đất cát dưới mông mà quay lưng đi thẳng một mạch thế kia.
Chị quên mặt em hay chị không muốn em thấy chị như thế này.

Đám đông tan ngay sau đó. Chỉ có em đứng thẫn thờ giữa lối đi. Có người đi ngang mắng em sao đứng nghênh ngang giữa đường. Chị không xuất hiện để bênh em.
Có lẽ chị đi thật rồi.

    ***

Em trở về làng vào một buổi sáng.
Em đã đi bộ suốt đêm trên con đường nhấp nhô đá. Hai bàn chân em tê buốt. Nhưng không buốt bằng khi em nhớ về chị. Má em nóng rát vì nước mắt.

Mí ôm chầm lấy em. Mí sờ soạng khắp người em như kiểm chứng rằng em có phải bằng xương bằng thịt hay không. Đứng thật gần mí, em mới phát hiện ra mí già đi nhiều quá. Khóe mắt không đếm nổi có bao nhiêu vết chân chim.

Mí không hỏi em có tìm thấy chị hay không? Em cũng không nói rằng em đã gặp chị và không nói được rằng chị nhất quyết không trở về làng. Chị không muốn sống cuộc sống của mí, của em. Chị muốn là người thành phố. Chị bảo có thể sống khốn khó nhục nhã ở đây cũng được. Chị quen rồi.

Em nhìn thấy Plin trên đường ra suối. Plin ôm chầm lấy em, cái ôm của Plin chặt và nóng ấm. Em gục vào ngực Plin và khóc tức tưởi. Nước mắt em thấm ướt một vạt áo. Plin thầm thì “ Em ơi đừng khóc. Em đừng đi tìm chị Xuân nữa. Chị Xuân trở thành người dưng của làng mất rồi. Chị Xuân không trở về nữa đâu.”

“ Chị đi mãi vì làng mình nghèo phải không Plin.”
“ Anh không biết. Nhưng làng hết nghèo thì chị Xuân cũng không trở về nữa đâu em à.”

Em im lặng. Chị không về Plin có đau lòng không. Plin yêu chị.
Em im lặng. Chị không về mí có đau lòng không. Vì mí luôn thấy có lỗi khi chị rời bỏ làng.

Nhưng chị không về, trái tim em nhói buốt. Mí tưởng rằng em không tìm được chị. Mí vẫn đợi cửa chị mỗi khi đi ngủ. Mí chờ chị rời phố phường và về bên kia núi. Em thương mí. Và em thương em.


Niê Thanh Mai

Lời nguyện cho tất cả mọi người

Chúa ơi,

Con đem vào tâm tưởng những người con thấy hôm nay
những người con nghĩ đến hôm nay,
và những người con sẽ gặp ngày mai.
baby
Con gửi gắm họ cho Chúa.
Hãy ban phước cho mỗi người,
làm cho mỗi người vui vẻ,
và chữa lành từng người.

AMEN

.

Dear God,

I call to mind the people who I saw today,
and thought of today,
and will meet tomorrow.

I surrender them to You.
Please bless each one,
and gladden each one,
and heal each one.

AMEN

Marianne Williamson
Nguyễn Minh Hiển dịch

Kết nối với người nghe

Chào các bạn,

“Kết nối với khán giả” hay “kết nối với người nghe” là nhóm chữ dịch ra từ “connection to the audience.” Khi chúng ta nói điều gì cho ai nghe, một người nghe hay một nhóm người nghe, thì những người nghe là khán giả hay thính giả. Yếu tố quan trọng nhất để nói chuyện thành công là “connected to the audience”, kết nối được với người nghe. Nếu ta kết nối được với người nghe, thì cuộc nói chuyện của ta thành công; ngược lại thì thành quả thấp đi.

Nhưng “kết nối với người nghe” là gì?
talkingtofarmers
“Kết nối với người nghe” là một hiện tượng tâm ly’ lạ thường, cũng gần như “ma lực sân khấu” mà các nghệ sĩ hay nhắc đến. Người nói kết nối được với người nghe khi người nói và người nghe trở thành một thực thể tâm l‎y.’ Người nghe có thể thấm từng từ của người nói rất sâu, có thể cảm được từng cảm xúc của người nói, buồn khi nguời nói buồn, vui khi người nói vui, cười khi người nói cười, ngậm ngùi khi người nói khóc. Và ngược lại, người nói cũng cảm nhận được từng ưu tư khắc khoải, vui sướng, lo lắng của người nghe, và mỗi câu mỗi lời nói ra nghe như là nói hộ người nghe, như là thay mặt người nghe để giải bày tâm sự của họ. Nói chung là người nói và người nghe như là hòa quyện vào nhau thành một.

Ma lực kết nối này không tự nhiên mà có, nhưng là hậu quả sinh ra bởi nhiều điều kiện họp lại:

1. Người nói hiểu người nghe rất sâu. Ví dụ: Anh Hưng, một quan chức giáo dục nói chuyện trước một nhóm nông dân vùng Ngọc Xuân. Anh Hưng, biết từng chi tiết về đời sống nông dân Ngọc Xuân, tháng nào hay bị hạn hán, tháng nào hay bị lụt, tháng nào lo việc gì nhiều nhất, thường xuyên ưu tư việc gì nhiều nhất, thích điều gì nhất, tin tưởng vào ai nhất, tin tưởng vào điều gì nhất… Dĩ nhiên, nếu anh Hưng xuất thân từ một gia đình nông dân Ngọc Xuân, thì đó là điều kiện ly’ tưởng nhất để có thê “kêt nối.” Nếu không thì anh Hưng phải học hỏi nghiên cứu rất nhiều. Cách học hay nhất là thường xuyên nói chuyện với một hai nông dân Ngọc Xuân.

2. Người nói phải thực sự đồng cảm với người nghe. Trong ví dụ của ta, anh Hưng phải thực sự quan tâm trong lòng về những điều nông dân Ngọc xuân lo lắng, nhức nhối với những đau đớn của nông dân Ngọc Xuân, buồn cái buồn của người Ngọc Xuân, vui cái vui của người Ngọc Xuân. Muốn làm được điều nay thì anh Hưng phải thực sự yêu người Ngọc Xuân trong lòng.

3. Người nói phải nói được ngôn ngữ của người nghe. Anh Hưng phải nói được ngôn ngữ Ngọc Xuân, phải biết dùng các từ đặc biệt của người Ngọc Xuân, nhất là các từ mang cảm tính mạnh. Hưng phải biết cách nói của người Ngọc Xuân, như là xin lỗi trước khi tấn công, hay nói tiếu lâm ngay sau khi nói chuyện buồn, v.v… Dân mỗi vùng có một cá tính và ngôn ngữ truyền thông khác nhau, nguời giỏi truyền thông có thể sử dụng ngôn ngữ đó.
nôngdan
4. Người nói phải rất nhậy cảm với người nghe. Biết khi nào người nghe đang kết nối chặt chẻ với mình, khi nào họ chưa thấm hết ‎‎y’ mình nói, khi nào họ không đồng ý, khi nào mình sắp vuột mất họ… và điều chỉnh lời nói để kết nối họ lại với mình. Điều này đòi hỏi người nói phải quan sát người nghe, phải nhìn chung mọi người nghe thường xuyên, phải nhìn thẳng vào mắt họ, và phải biết họ đang cảm xúc thế nào, đang phản ứng thế nào với lời nói của mình. (Vì vậy, cầm tờ giấy đọc bài là hỏng).

5. Người nói phải cảm tưởng là mình là anh chị em, bạn bè, thân nhân, của người nghe, chia sẻ với người thân trong gia đình về một quan tâm chung, thực tâm lo lắng cho người nghe. Và người nghe phải cảm nhận được tình thân tộc đó. Điều này chỉ có thể có được nếu trong lòng người nói thực sự có một tình cảm như vậy rất mạnh.

6. Người nói phải thực sự đặt người nghe vào trọng tâm duy nhất của suy tưởng của mình và “cái tôi” của người nói hoàn toàn biến mất trong tư tưởng, cho đến mức người nghe cảm nhận được điều đó và thầm chấp nhận—trong y’ thức hay trong tiềm thức—là “Anh là người của tôi.”
nongdan
Ma lực kết nối này nói ra nghe thì khó, nhưng thực ra không khó. Nếu nói chuyện như quan chức đọc diễn văn, bằng các cụm từ chính trị học sẵn, mọi người cứ vậy mà lập lại như vẹt, trăm người như một, thì nói chuyện như thế chỉ tội nghiệp cho đám người nghe bị tra tấn. Nhưng nếu ta có thể nhìn một nhóm người nghe và cảm nhận được rất mạnh trong lòng rằng đây là những người anh em chú bác cô dì của chính tôi, tôi thực sự yêu họ, thực sự hiểu được lo lắng của họ, thực sự muốn cùng họ giải quyết các lắng lo đó… thì ma lực đó tự nhiên sẽ có mặt. Tức là nếu ta có lửa rất mạnh trong lòng, ngọn lửa của tình yêu chân thật, thì nó sẽ có ma lực đốt cháy những con tim khác kết nối thành một rừng lửa cộng đồng.

Chúc các bạn một ngày vui.

Mến,

Hoành

© copyright TDH, 2009
www.dotchuoinnon.com
Permission for non-commercial use