Category Archives: Thơ

Chiêu Niệm

ladywithfan-Ơi em của diệu huyền, ơi em của tình yêu
Em của sớm mưa bay, em của chiều tắt nắng
Ơi sứ giả dắt hồn lang thang hoang vắng
Ơi mảnh vỡ của đời, ơi vết cắt lòng anh!
Ơi hơi hướng thiên thần, ơi mái tóc ngời xanh
Ơi một thuở ta đam mê khờ dại
Ơi tuổi đôi mươi hãy cùng ta về lại
Điểm xuất phát ngày nào khi ta hãy còn em!

Nguyễn Tấn Ái.

.

Calling memories
memory
O maiden of mystery, O maiden of love
Maiden of rainy morning, maiden of sunless afternoon
O messenger who leads my soul to the wilderness
O splinter of life, O the cut on my heart!
O breath of angel, O flowing hair of the sky
O the time of my naive passion
O the twenties, come back with me
To the beginning
When I still had my beloved!

TDH
Lake of the Woods, VA, USA
10:45 pm Oct. 28, 2009

Dòng Đời

Rồi một hôm
Bầu trời chợt tối sầm
Mặt đất hoang vu
Chỉ còn mình bạn trên đường
rainbow_

Và bốn phía mưa rơi
Nếu bạn đang tìm một chiếc cầu vồng
Nhưng sắc màu cuộc sống nhạt nhòa quanh bạn
Nếu thế giới dường như ngừng quay
Và đường bạn đi bỗng thành ngõ cụt
Nếu bạn đang tìm một chút nắng mai
Nhưng mắt bạn phủ đầy bóng tối
Nếu quanh bạn người ta cười nói
Nhưng mặt bạn nhức nhối vì nỗi đau vò xé
Nếu bạn khóc cho cuộc đời cay đắng
Xin hãy nhìn qua hàng lệ tuôn rơi
Để thấy rằng bạn chẳng đơn côi
Và trái đất vẫn quay với bao điều kỳ diệu
Đóa hoa đồng nội vẫn thắm tươi thuần khiết
greengrassCỏ mượt như nhung chờ đợi bước chân người
Hãy lắng nghe tiếng cười trẻ con trong trẻo
Trong công viên những cặp tình nhân
Những cánh bướm vườn xuân khoe sắc
Và xa kia vỗ bờ sóng hát
Làn gió nhẹ vuốt ve mùa hè nồng nả
Và nghĩ đến que kem mát lạnh
Tan vào lưỡi bạn êm ái ngọt ngào
Chào ban mai hồng hãy nghe khúc hát
Những chú chim gọi ta vào ngày mới rộn ràng
Xin một giây bình tâm nhớ lại
Khúc hát ru à ơi của mẹ
Vòng tay yêu thương nâng bước vào đời
Để thấy có mặt trời trong nụ hôn của mẹ
Và bảy sắc cầu vồng trên đầu bạn
Nhận ra trong ta còn bao điều tốt đẹp
Với Bi Trí Dũng hãy đối mặt với chướng ngại cuộc đời
Chớ nhìn xuống chân
Vì chúng ta sẽ bước đi trên chông gai
BEAUTY OF LIFEĐầu ngẩng cao nhìn bầu trời xanh biếc
Quên đi đám mây mù thoáng qua một ngày của đời ta
Và thấy nỗi buồn bé mọn của mình
Dường như vô nghĩa trước bao sinh linh còn đau khổ
Hãy cám ơn cuộc đời ta còn được sống
Còn một công việc, một mái gia đình, bao người khác để yêu
Hãy nghĩ đến những người ta đã chịu ơn
Và những gì ta có thể dâng tặng cho đời
Bằng năng lực trong bản thân ta chưa bộc lộ
Và không để số phận cuốn trôi ta nghiệt ngã
Ta sẽ là người chèo lái con thuyền của đời ta
Nhẹ nhàng và bình thản ta trôi theo dòng đời
Bên kia, bến bờ hạnh phúc đón chờ ta

Huỳnh Huệ

Thân tặng những tâm hồn chưa thấy bình an trong dòng đời đôi khi nghiệt ngã.

Vô lý

Chào các bạn,
GiángVân
Chị Giáng Vân là một thị sĩ tài ba và hiền hậu. Mình quen Giáng Vân lúc mình và Giáng Vân còn viết thường xuyên cho báo Phụ Nữ TP HCM, chị Thế Thanh còn làm tổng biên tập, và chị Võ Thị Hảo còn là trưởng phòng đại diện báo tại Hà Hội.

Bài thơ này của Giáng Vân thật là nhiều cảm xúc và nhức nhối. Mình dịch nó ra tiếng Anh năm 2000, và đã biên tập nó thêm 2 lần, một lần năm 2005 và một lần hôm nay, ngay trước khi post.

Chia sẻ cùng các bạn.

Mến,

Hoành
____________

.

Vô lý

Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc
Khi anh qua không kịp thấy mình
Bước vội vã, có điều gì phía trước
Có điều gì mà không phải vì em?
walkingby
Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim
Không biết gió cứ ào lên từng đợt
Cũng chẳng biết vì sao mình không tan thành nước
Chảy ngược chiều đường anh

    (Giáng Vân)

.

Absurdity

Don’t know why I cry
when you pass by
seeing me not

You’re rushing
for something
ahead, something
other than me

Self-pity
just like that
drowns my heart

Knowing not the waves
of the surging wind

Don’t know why I
haven’t yet melted
into liquid
flowing against
your steps?

    Translated by TDH (June 23, 2000)
    (revised March 7, 2005, Oct. 27, 09)

Hồn Quê

canhcotrang

.

HỒN QUÊ

Tơ trời buông tím hoàng hôn
Cánh cò bay lẻ đường thôn ai về
Trăng vàng rụng đẫm vườn quê
Lời ca ai vắt qua hè đợi nhau?

.

NGỎ

Áo em vấy mực bên tà
Hay vờ trang điểm gọi là làm duyên?
Cho anh xin một… đồng tiền
Làm hành trang để vào miền tương tư!

em

.

.

BÓNG TÌNH

Nụ hồng lấp liếng rẽ đôi
Trùng dương dậy sóng… giết tôi còn gì
Để tim thoi thóp lỗi thì
Tình dâng dậy sóng tràn li… vỡ òa.

Đinh Đức Dược

Với Nhau

ngóng  nhauCuộc đời ngắn lắm ai ơi
Hãy mơ, hãy mộng, hãy xơi cuộc đời
Tay nâng lấy chén rượu mời
Ngại ngùng chi rứa không tời hết trăm?

Đời sau khi bọt sủi tăm
Là con chó sủa đổng trăng đổng trời!
Biết ta còn phải kiếp người?
Phận trời cho khóc cho cười rồi đau

Bây giờ trần thế gặp nhau
Cái duyên, cái nợ nhuộm màu không gian
Tôi xanh, tôi đỏ, tôi vàng
Tôi nào cũng điệu cũng đàng với tôi

200562841-001Xin thương, xin kết làm đôi
Tri âm tri kỷ có thôi cũng đành
Xác thân sợi chỉ treo mành
Đung đưa, đung đẩy cũng thành bụi tro

Loanh quanh liệu có hay ho?
Cuối cùng lấy ván mà đo thân mình
Còn đây, còn bóng, còn hình
Sao không gầy nổi cái tình chi chi?

Nguyễn Quý Ninh

Cao Nguyên Nhớ

caonguyen
Cao nguyên xanh ngát những rừng cây
Chiều xuống ngàn mây sương phủ dày.
Đêm đến trăng vàng xuyên vách nứa
Diệu huyền sơn nữ nối vòng tay.

Cồng chiêng hòa nhịp tim xao xuyến
Nâng chén rượu cần ngọt ấm thay
Hừng sáng mặt trời lên rực rỡ
Trăm hoa đua nở ngát hương bay.

Cúc quỳ vàng rực,lung linh sắc
Vi vút thông reo dạ ngất ngây
Sơn thủy hữu tình sao luyến ái
Bâng khuâng từ tạ khắc từ đây…

Hồng Phúc

Nếu

Nếu em biết được là ai
Giăng tơ cho lòng tôi rối
Đi đứng nói cuời sáng tối
Chiêm bao chỉ một dáng hình
Em
Nếu em biết được là ai
Tôi hằng đêm ngày mong nhớ
Tìm có về ngang qua ngõ
Chỉ mong thấy bóng một người

Nếu em biết được là ai
Âm thầm bắt tôi hờn giận
Để rồi ánh nhìn dịu ngọt
Dỗ dành đem lại nụ cười

Nếu em mà biết được người
Xui tôi trở thành thi sĩ
Gom nhặt bao nhiêu buồn vui
Viết những vần thơ chan chứa

Nếu em biết được là ai
Chắc em sẽ không còn trách
Rằng tôi là tên ngốc nghếch
Rằng tôi là kẻ khù khờ


Tôn Nữ Ngọc Hoa

Hãy Nói Cho Tôi Một Lý Do

Eternal-Life- Xin hãy nói cho tôi một lí do
Khi bạn khẳng định cuộc sống thật tươi đẹp
Rằng bạn thấy ai cũng luôn hạnh phúc
Dù chỉ mình bạn như thế mà thôi
Rằng bạn thấy ai cũng được yêu thương
Dù thực tế không dễ dàng đến vậy
Rằng bạn thấy không có điều ngang trái
Vì ai cũng được bình đẳng như mọi người
Vì không ai phải sống trong thù hận
Dù nó chỉ tồn tại trong cổ tích mà thôi

Xin hãy nói cho tôi một lí do
Khi bạn nói chẳng có ai là tồi tệ
Trong tâm trí bạn ai cũng thật tử tế
Dù có mấy ai tốt như thế trong đời
Khi bạn hát mỗi ngày là một ngày vui
Dù điều đó tồn tại chỉ trong câu hát
Còn ngoài kia lại lắm chuyện đau buồn
Khi bạn tự hào cuộc sống ngập sắc hồng
Và bầu trời xanh kia chẳng lúc nào thiếu nắng
Nhưng ánh nắng đâu tồn tại mãi mãi
Và những mảng tối lại chiếm phần hơn
BeautifulLife
Xin hãy nói cho tôi một lí do
Khi bạn nghĩ mọi thứ là vĩnh cửu
Dù là tình yêu, tình bạn hay sự sống
Hay những mối nối vô hình giữa con người
Nhưng thực tế đâu có diệu kì đến thế
Chẳng điều gì tồn tại mãi bạn ơi
Bạn thường viết toàn những lời tốt đẹp
Mà bỏ quên những sự thực phũ phàng
Câu chuyện bạn kể kết thúc luôn có hậu
Còn thực tiễn chẳng hoàn hảo vậy đâu
Bạn đã xin tôi cho một lí do
Tôi chẳng ngần ngại bộc lộ tất cả
Lí do đó không gì khác là sự ảo mộng
Mà chính tôi tự vây bủa tâm hồn mình
Tôi đã tin thế giới này hoàn hảo
Chúa luôn công bằng với hết thảy sinh linh
Và mỗi con người là một thiên thần
Gieo niềm vui để gặt hái hạnh phúc
Để thế giới luôn tràn ngập yêu thương
Và những vết thương sẽ được hàn gắn hết

Nhưng giờ đây tôi đã thực sự thấu hiểu
Đâu phải ai cũng có thể là thiên thần
Khi họ tham lam chỉ sống vì bản thân
Khi tâm hồn họ đầy bóng đen ích kỷ
Khi họ mất đi niềm tin vào cuộc sống
Và đánh mất những giá trị bản thân mình
Để rồi dấn thân vào con đường tội ác
Để rồi sự yên bình của cuộc sống dần biến mất
god

Tôi đã tin khi khai sáng thế giới
Tạo hoá đem đến chỉ điều tốt đẹp thôi
Và không có chỗ cho sự xấu xa tồn tại
Những bất công, đau đớn dần sẽ bị bài trừ
Nhưng sự thực chẳng bao giờ như thế
Điều tôi tin quá xa vời bạn ơi
Tôi đã hiểu và giờ tôi đã tin
Một thế giới hoàn hảo và công bằng
Có chăng chỉ tồn tại trong mơ thôi
Giờ tôi chẳng tin trên trời kia có Thượng đế nữa
Bởi nếu có sẽ chẳng còn bao đau thương oán trách
Và thế giới sẽ thật sự đẹp tươi yên bình
Như những gì tôi đã ảo mộng bấy lâu nay…

Thảo Vi-17/10/2009

Nguyên hỏa – Lửa gốc

Chào các bạn,

Nguyên Hỏa là tên một bài thiền thi của đại sư Khuông Việt (Ngô Chân Lưu, 930-1011), sống vào thời Đinh Tiên Hoàng – Lý Công Uẩn. Bài này mới được đăng gần đây trong slideshow Thiền Thi. Hôm nay mình sẽ giải thích về bài này một tí, nhấn mạnh đến khía cạnh tư duy tích cực của bài thơ.
flame
Lời dịch tiếng Việt của bài thơ như sau:

Lửa gốc

Trong cây đã có lửa
Có lửa nên sinh lửa
Nếu cây không có lửa
Cọ xát sao thành lửa

    TDH dịch

Lời nguyên thủy Hán Việt là:

Nguyên hỏa

Mộc trung nguyên hữu hỏa
Nguyên hỏa phục hoàn sanh
Nhược vị mộc vô hỏa
Toàn toại hà do manh?

Đây là lấy ý từ việc tạo lửa bằng cách dùng hai thanh củi khô cọ vào với nhau. Các bạn trong quân đội, hướng đạo (boy or girl scouts), hay các đoàn thể thanh niên, học môn mưu sinh thoát hiểm, đều biết cách tạo lửa này.

Bài thơ rất giản dị rõ ràng, chẳng có gì bí hiểm cả. Nhưng, đại sư Khuông Việt muốn chuyển tải điều gì, ngoài việc tạo lửa nấu… mì vằn thánh chay? 🙂

Trong Phật học, dĩ nhiên “lửa” ở đây là nói về đích điểm cuối cùng của tu học, tức là giác ngộ, trí tuệ, hay Bát Nhã.

(Một chú thích nhỏ ở đây: Tất cả các từ này—trí tuệ, Bát Nhã, giác ngộ– hơi khác nhau một tí về khái niệm, nhất là khi chúng ta suy nghĩ theo luận lý Tây phương–mỗi từ phải có một nghĩa rõ ràng, khác các từ khác. Ví dụ: Bát Nhã là trí tuệ tối thượng, nhờ đó ta có thể đi đến giác ngộ. Bát Nhã là phương tiện và giác ngộ là mục tiêu. Tạm thời trong bài này, ta có thể cứ suy nghĩ theo kiểu Tây như thế. Nhưng theo cách suy tư triết lý của Phật gia, thì phương tiện và mục đích là một, Bát Nhã và giác ngộ là một. Nhưng tạm thời ta không cần quan tâm đến điểm rất tế nhị đó trong bài này).
light
Chúng ta thường nghĩ rằng trí tuệ hay giác ngộ là cái ta phải cố gắng để đạt, từ bên ngoài, từ sách vở kinh kệ, từ thầy cô. Mỗi ngày ta đạt thêm một tí, đi xa hơn một tí, lên cấp cao hơn một tí. Cho đến một ngày nào đó ta đạt đủ trí tuệ, và ta giác ngộ. A! Qua rồi, qua rồi, qua bờ rồi, qua bờ hết rồi, giác ngộ rồi, sướng quá! 🙂

Thế là ta ngỡ rằng ta đạt được trí tuệ và giác ngộ bằng cách gặt hái kiến thức và giác ngộ từ bên ngoài vào.

Nhưng, lửa đã có sẵn trong cây. Lửa không vào từ bên ngoài. Lửa có sẵn trong cây, và sẽ bùng ra khi có đủ điều kiện bùng ra, như là khi cây cọ sát vào nhau hay khi gặp sức nóng của mặt trời.

Khổng tử nói, Nhân chi sơ tính bản thiện. Thánh kinh nói, con người do Thượng đế tạo ra theo hình ảnh của Ngài với hơi thở của Ngài.

Nghĩa là, trí tuệ và giác ngộ–tức là con tim thiện hảo—của ta đã có sẵn trong ta từ nguyên thủy, khi gặp đủ điều kiện tốt, thì trí tuệ đó, giác ngộ đó, con tim thiện hảo đó, sẽ lộ diện. Trí tuệ, giác ngộ, con tim thiện hảo, không phải là cái ta lấy được từ bên ngoài, mà là cái ta đã có sẵn, nhưng ta không thấy, đến lúc ta hội đủ điều kiện thì chúng tự nhiên hiện ra (và ta “hốt nhiên đại ngộ”!).

Vậy nghĩa là sao?

Nghĩa là nếu bạn tin rằng bạn xấu xí, bẩn thỉu, tội lỗi, ngu dốt, số con rận, sinh ra đời dưới một ngôi sao xấu… tức là bạn không thấy được chân tướng thiện hảo sáng láng của bạn. Chỉ cần vén được bức màn “vô minh” che mắt bạn, thì chân tướng thiện hảo sáng láng đó sẽ hiện ra.

Bức màn vô minh đó là gì?

Đó là suy tư tiêu cực về chính mình, tiêu cực về người khác, và tiêu cực về cuộc đời.yourselfthelight
Là kiêu căng,
Là tham lam,
Là dối trá,
Là sân hận,
Là sợ hãi,
Là chỉ tin vào con mắt mà không suy xét sâu hơn,
Là con tim dao động không ngừng bởi tất cả những điều trên.

Chân tướng thiện hảo sáng láng của bạn sẽ hiện ra khi bạn chấm dứt được những điều trên–khi con tim bạn thanh tịnh tinh khiết.

Phúc cho những người có con tim tinh khiết, vì họ sẽ thấy được Thượng đế–tức là sẽ thấy được “hình ảnh và hơi thở của Thượng đế trong chính ta.”

Mỗi chúng ta là một viên kim cương. Bạn không thấy được điều đó sao?

Đừng mong cầu kim cương ở ngân hàng, hay ở các đại sư đại ni, hay ở những rừng sách vở kinh điển. Chính ta đã là viên kim cương sáng láng.

Hãy vén bức màn vô minh, thì trí tuệ hiện ra sáng láng, thì ta sẽ thấy được những điều ta đã không thấy và nhiều người đang không thấy. Và tâm ta sẽ điềm nhiên tự tại, không dao động với bao nhiêu khổ đau và stress do con tim dao động gây ra.

Chúc các bạn một ngày thiện hảo.

Mến,

Hoành

© copyright 2009
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Thăm Lăng Khải Định

khải định lăngĐây chốn yên nằm đấng đế vương
Đền đài lộng lẫy ánh hoa cương
Non bao nước bọc pha linh khí
Ngọc dát vàng tô lẫn máu xương.
Một thuở uy quyền bao ước vọng,
Ngàn năm phước ấm mấy tang thương?
Thinh không ướm hỏi con trời tiếng
Có tiếc ngai vàng ở cõi dương?

Đinh Đức Dược

Anh Đừng

em xưa
Anh đừng nhìn mà em mắc cỡ
Áo cất lâu giờ mặc lạ ghê
Quen gọn gàng bây giờ tha thướt
Nên vụng về đến cả dáng đi
Anh đừng nhìn mà em mắc cỡ
Còn đâu một thưở má hồng
Cuộc sống bộn bề, thời gian vun vút
Đã cướp của em nét xuân giòn
Anh đừng nhìn mà em mắc cỡ
Bận bịu nhiều ít dip soi gương
Phút ngắm mình sau tà áo mỏng
Nhớ xa xưa
Bất chợt nụ cười duyên
Anh đừng nhìn
Thôi đừng nhìn nữa
Đừng bắt tim em đập nhịp khác thường
Em biết nói sao với bầy trò nhỏ
Khi chúng nhận ra cô giáo… thẹn thùng

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Người Đi Tìm Mộ Liệt Sĩ

mo Kính tặng hương hồn hai anh.

Nén hương chiêu niệm bồi hồi
Cho người nằm xuống bên đồi năm xưa
Chiều nay đạn chẳng làm mưa
Bom thôi làm bão, sao chưa thấy về?
Rau rừng còn hái bờ khe
Hay vì cơn sốt tái tê hạ hành?
Nguội rồi khói lửa chiến tranh
Mõi mòn mẹ khóc tàn canh một mình!
Còn chăng nửa mảnh thư tình
Của người yêu đợi hòa bình cưới nhau?
Đâu rồi trong khuất ngàn lau
“ Nắm xương vô định” bạc màu thời gian?
mồ Đâu rồi trong cõi hồng mang
Đơn sơ nắm đất vội vàng?
Đã quên!
Thân trai nợ trả ân đền
Sa trường áo lính làm mền bọc thây.
Lạnh nồng rể cỏ , hương cây.
Chẳng bao giờ nữa có ngày đoàn viên.
Lòng thành khấn nén hương thiêng
Nguyện cầu an giấc thâm miên cõi hằng!

Đinh Đức Dược

Quà Tặng

ngọc ngàquatang
Giấu mình trong cỏ biếc
Giọt sương đêm nhỏ nhoi
Giứa bình minh xuân tươi
Bỗng lung linh bảy sắc
Kìa..Đẹp xinh biết mấy
Giữa rạng rỡ nắng mai
Trong veo và lấp lánh
Kim cương ai để rơi?
Em ơi đừng cười tôi
Đừng bảo tôi mơ mộng
Hãy lại đây thật gần
Khám phá điều bí ẩn

Không thể nhìn bằng mắt
Chỉ thấy với tâm hồn
Không thể cầm trên tay
Chỉ trái tim cất giữ

Không thể xâu thành chuỗi
Trang sức cho hình hài
Chỉ sáng tô nụ cười
Cho cuộc đời trong trẻo

Này em
Con sóc nhỏ
Em nhận ra không
Viên kim cương óng lánh
Quà tặng của bình minh

Tôn Nữ Ngọc Hoa

Câu Chuyện Sắc Màu

Chuyện ngày xưa, khi ta ngây thơdream-bless
Vầng mây êm trôi xa trên cao
Mưa nhẹ bay…
Nắng nhẹ rơi…
Lung linh những vòng sắc màu

Chuyện ngày qua khi ta bên nhau
Nói cùng ai vờ như không nghe
Thoáng nhìn nghiêng
Nét cười vui
Nhưng tim hằng trao bao lời

Thời gian trôi hai ta bên nhau
Vần thơ đẹp đã dệt nên câu
Nốt nhạc đẹp viết thành giai điệu
Tiếng yêu…
Đan, dệt ủ, ấm nồng chuyện trầu cau…

81876472Chuyện ngày nay khi ta trong nhau
Cùng sẻ chia ngọt bùi gian nan
Ngôi nhà vui
Bầy trẻ thơ
Ấm êm hạnh phúc tuyệt vời

Dù ngàn sau ta không xa nhau
Mộng hằng sinh ta luôn chung tay
Đường dù xa
Sẽ vượt qua
Sánh đôi xum vầy chung tình

Đẹp lắm trầu cau chuyện chúng mình
Cùng đàn con cháu đón bình minh
Đời đời lối ấy ta cùng bước
Màu sắc lung linh chữ gia đình

Minh Tâm

Tại Ai?

hờnNghe như có chút dỗi hờn
Nghe như có một chút buồn…vương vương
Tại ai
Ai khiến giận thương
Để tim gõ nhịp khác thường. Lạ chưa.

Chắc là tại nắng tại mưa
Tại mây tại gió, tại trưa tại chiều
Tại vì hoa giấu niềm yêu
Tại thơ viết tím giữa chiều trời xanh
Hay vì ai đó vô tình
Đến rồi đi để ánh nhìn lạc nhau

Bởi vì đâu
Bởi vì đâu
Ta ơi đừng hỏi kẻo đau lòng chiều.

Tôn Nữ Ngọc Hoa