
.
.
Giọt mưa lạnh
Mái ngói mờ tỏa khói
Nồng hương thông
.
.

.
.
.
.
Cánh đào
Đỏ gió mong manh
Lạnh
.
.
.
.

.
.
Vện vàng đuổi cái đuôi
Xoay tròn xoay tròn đuổi
Cái đuôi
.
TĐH, Dec. 2, LOW
Ghi chú: Có bàn về nghiên cứu haiku dưới phản hồi

.
.
Giọt mưa lạnh
Mái ngói mờ tỏa khói
Nồng hương thông
.
.

.
.
.
.
Cánh đào
Đỏ gió mong manh
Lạnh
.
.
.
.

.
.
Vện vàng đuổi cái đuôi
Xoay tròn xoay tròn đuổi
Cái đuôi
.
TĐH, Dec. 2, LOW
Ghi chú: Có bàn về nghiên cứu haiku dưới phản hồi
Tặng H.

Biển rộng
Nghìn xưa biển hát
Lời yêu thương
Sóng vỗ bạc đầu!
Biển mặn
Nghìn sau vẫn khát
Nhịp thuỷ triều
Đầy vơi nỗi đau?
Biển đợi
Hồng trăng dát bạc
Con dã tràng
Thao thiết đêm thâu!
Biển dài rộng đợi chờ
Gió cát
Người về
Ngăn ngắt ngàn dâu…
Lê Tấn Hiền

Đêm thanh một đóa hoa quỳnh
Lặng thầm e ấp rung rinh mở lòng.
Hương đêm ngào ngạt thắm nồng
Màu hoa trinh trắng tiên bồng đắm say.
Cho đời một chút nhẹ bay
Ánh hồng ló rạng khép ngay riêng mình.
Đêm đêm thoang thoảng hương tình
Cho ai luyến nhớ dáng hình tương tư.
Hồng Phúc
Thương tặng ngày xưa
Anh chạy trốn vào anh
Tìm lại chính mình
Sau những đớn đau- hạnh phúc đời thường
Sau những nỗi niềm- khao khát yêu thương.

Cổ tích ngày xưa
Ngôi nhà tuổi nhỏ
Anh trở về tìm lại tuổi thơ anh
Lăn lóc hòn bi
Trái mù u thương nhớ
Là cánh diều làm vụng
Cánh đồng làng lộng gió vẫn nghiêng rơi…
Anh trở về tìm lại chính anh:
Là bố
Là chồng
Là con
Là cháu
Ngày oằn vai
Đêm về đau đáu
Anh là ai trong triệu triệu mặt người?

Anh bất lực
Lại bắt đầu tìm kiếm
Tìm một tiên ông
Tìm một phép màu
Tìm một thuở
Lời nguyền như hoá đá
Cổ tích vẫn lung linh
Anh
một cascadeur
Không sắm nổi vai mình!
Lê Tấn Hiền
Tặng các bạn yêu Ban Mê và những ai chưa đến đó

Lên Ban Mê đi em
Nào phải đâu chỉ uống cà phê!
Tôi sẽ cùng em, hàn huyên phố quán.
Mảnh đất Bazan buồn muôn thuở
Thiên đường xanh, tâm tưởng của bao người
Mỗi lần đi xa: Sài Gòn, Hà Nội hay cả Melbourne.
Không đâu đẹp bằng phố nhỏ trong tôi.
Chiều nhẹ rơi, se lạnh nét tinh khôi.
Dễ thương quá mắt ai cười đằm thắm.

Ban Mê! hương cà phê nồng nàn say đắm.
Ban Mê! dã quỳ vàng âu yếm lối em qua.
Ban Mê! chiều sương mờ giăng câu hoài niệm.
Ban Mê! tiếng ai cười trên dốc nhỏ lao xao.
Hạnh phúc trong tôi quá đổi ngọt ngào!
Tôi yêu lắm
Ban Mê! căng đầy nỗi nhớ…
Huỳnh Huệ

Tôi dang rộng đôi cánh,
Vì tôi muốn mình biết bay.
Nhưng tôi đã thất bại, và bị ngã rất đau xuống đất.
Toàn thân tôi là những vết thương.
Các vì sao nói tôi cần phải học cách kiên cường,
Thành công đang chờ tôi ở phía trước…
.
Tôi học được cách kiên cường,
Tiếp tục dang rộng đôi cánh,
Nhưng tôi vẫn thất bại.
Toàn thân tôi lại trầy xước, và trong lòng tôi tràn đầy sự thất vọng.
Các linh hồn cất tiếng hát nhẹ nhàng bên tai tôi,
Họ muốn tôi học cách kiên cường.
Và họ nói ánh sáng sẽ xua đi bóng tối.
.
Tôi lại đứng dậy một lần nữa, dù trên mình tôi là những vết thương rất đau,
Tôi dang rộng đôi cánh,
Dồn hết sức vào nó và bay lên không trung.

Tôi nhắm mắt lại và nghe thấy tiếng hát của đàn chim,
Và tôi biết mình đã thành công.
Tôi mơ màng và quên đi những vết thương,
Mỉm cười vì sung sướng.
.
Nắng chiếu lên thân tôi,
Làm tim tôi được sưởi ấm.
Ánh trăng rọi vào thân tôi
Chữa lành mọi vết thương cho tôi
Các vì sao vẫy tay chào tôi
Và tôi nhìn thấy ánh hào quang hi vọng.

.
.
Kìa con còng nhỏ
Nó chạy nó chạy
Bờ Thái Bình Dương
.
.
.
.

.
.
Chiếc lá đỏ
Rơi xuống cỏ
Trên đỉnh Trường Sơn
.
.
.

.
.
Chim câu một bóng
Trên nóc lầu
Cộ xe rầm rập làu làu dọc ngang
Ghi chú: Có bàn về các thí nghiệm haiku trong phần phản hồi

CHO QUASIMÔĐÔ*
Hắn ôm trong lòng tình yêu mênh mông thẳm sâu như vực như trời
Hắn cũng biết khoảng cách giữa hắn và nàng cũng thẳm sâu mênh mông như trời như vực
Ngày nàng chết có lẽ là ngày hắn sung sướng nhất
Ngày hắn được ôm nàng đưa nàng vào vĩnh cửu tình yêu.
.
CHO RÉT**
Nàng theo đuổi những hào hoa tráng lệ cao vời
Bỏ lại hắn một mình với trái tim buốt nhức
Hắn đâm chém nàng bằng những lời chát chua cùng cực
Để rồi trước cả nàng hắn tan nát vì yêu.
.
CHO TÔI
Miên viễn một tình yêu
Nụ hoa mười giờ nở trên bục giảng
Ông giáo già nghễnh ngãng
Giảng lời tình ca ê a… Lũ nhỏ ngồi buồn.
*Nhân vật của “Nhà Thờ Đức Bà, tác giả VictorHugo”
**Nhân vật của “Cuốn Theo Chiều Gió, tác giả Margaret Mitchell”
Nguyễn Tấn Ái
(Tặng bạn tôi Võ Thị HoàngYến)
Giấc mơ của bạn quả thật là dài
Chúng đã được tích tụ, quy đúc từ bao bao ngày vật vã
Un cao…un cao bằng rất nhiều mảnh vỡ

Những mảnh vỡ hình hài sâu cứa những con tim
Chúng luôn nóng…nóng sôi cùng bao viến cảnh
Những viễn cảnh không cao sang, không mượt mà nhung lụa, không lóng lánh sắc màu lộng lẫy, chỉ…
Nhẹ nhàng như một khúc ca, bằng giai điệu của một ngày êm ả, bằng những hợp âm như ngàn ngàn trường đoạn, cất lên giữa vòm trời văn vắt thênh thang, từ bao mảnh vỡ…
Giấc mơ của bạn chất đầy bao hữu thể
Những hữu thể rất bình thường luôn hiển hiện trong con mắt của vòng chuyền cuộc sống
Nhưng những bình thường ấy đã không thể bình thường
Vì những vết gai đầy xây xước
Bởi những bất bằng cuộc sống tạo nên
Bởi những góc nhìn chênh, chênh từ bao vô cảm, chênh từ những vô tình mà đời đã vốn dĩ mặc nhiên
Những cái chênh ấy làm tôi đau, bạn đau, và nhiều nhiều ai khác đã đau
Những cái đau ấy đã khiến tôi mơ, bạn mơ, và nhiều nhiều ai khác cũng mơ
Những giấc mơ của bạn nóng hơn, dài hơn tất cả
Bạn không chỉ ngồi mơ mà đang chuyển động những giấc mơ
Những giấc mơ được phân đoạn theo một lộ trình
Lộ trình của những cái nắm tay tựa như một chiếc đèn kéo quân
Bạn vận hết tất cả những khí lực của mình
Thổi vào đấy một làn hơi

Bùng lên một ngọn lửa
Ngọn lửa của một cuộc trường chinh gian khó
Ngọn lửa cho chiếc đèn kéo quân chuyển động
Quay…quay…chậm…chậm…nhanh…nhanh…nhanh hơn nữa
Ráp dần vào nhau những đoản khúc của giấc mơ
Những vòng quay đã khiến những mảnh hình rời rạc
Biết tạo nên một vũ điệu liên hoành
Kết nối, rủ rê, lôi cuốn
Những làn hơi cộng hưởng cùng hơi thở bạn
Một luồng khí lực tràn trề, lan toả
Một thứ nhiệt năng đốt cháy lên bao nỗi khát khao
Cháy…cháy….cháy lên đi…cháy to hơn nữa…
Nào hãy bùng lên đi bao mảnh vỡ hình hài !

Hãy hát…hãy hát lên và hãy bước
Dẫu những bước kia còn vấp ngã liên hồi
Không sao cả, ngã rồi lại bước tiếp
Hãy hát lên…Hãy bước tới cùng nhau
Hãy đứng thẳng giữa vòm trời đầy sao sáng
Đừng sợ mình méo mó giữa thiên thanh
Bởi vì ta cũng “Tứ định” mà thành
Hãy biết hát cùng những hợp âm muôn thuở
Bằng tiết tấu của riêng mình
Giấc mơ bạn, giấc mơ đầy hữu thể
Giấc mơ không ngừng vươn mãi đến muôn xa
Giâc mơ dài, giấc mơ không đoạn kết
Giấc mơ lung linh ánh thắp của chiếc đèn
Chiếc đèn kéo quân vẫn xoay tròn giục giã
Bằng tiếng trống hùng từ nhịp đập những trái tim
Những trái tim khát khao tìm lẽ sống
Cho thoả một kiếp phần đã “nhỡ” sinh ra
Không sao cả. Sinh ra là để sống.
Và hãy sống như mình là cỏ
Sau những bước dẫm của đời lại mạnh mẽ xanh.
(Tứ định : Đất-Nước-Gió-Lửa)
ĐÀM LAN
(Đàm thị Tuyết Lan 74 Y Jut TPBMT
Email : damlanbanme@yahoo.com.vn
ĐT : 0985183225)

Thơ làm phải để chơi đâu
Thơ làm mượn sợi tơ khâu thành chùm
Chùm thời đổi kẹo sin gum
Chùm ngâm rượu đế vui chung bạn bè
Chùm treo tít tận ngọn tre
Buồn tình gió hát thần nghe giật mình
Chùm còn dành để làm kinh
Niệm cho quỉ sứ yêu tinh đỡ gàn.
Đinh Đức Dược
Không sân khấu
Không ánh sáng âm thanh điện tử
Chỉ guitar khẽ như hơi thở.

Không thời trang Rap, Rock
Chỉ điệu dân ca
Amí hát ru con, hát khi một mình lên rẫy
Khúc Ayray bên bếp lửa
Ama trút nỗi vơi đầy.
Những chàng trai của núi rừng
Quên hào quang tuổi tên nghệ sĩ
Hát với nhau
Quây quần giản dị
Đốt đêm cao nguyên rạo rực gió giao mùa.
Họ hát nhịp nhàng
Âm sắc Ê Đê, K’Ho,Gia rai,Mơ Nông không còn ranh giới
Chỉ ấm trầm tiếng nói con tim.

Họ hát nồng nàn
Giọng thầm thĩ yêu thương gọi chân lạc bước
Giọng dào dạt thác nguồn mùa nai gọi bạn
Giọng vút trong vui lúa chín vàng.
Họ hát dịu dàng
Đau đáu nỗi chim không còn rừng biết thả vào đâu giọng hót
Nỗi bazan cây thôi không trĩu quả
Nỗi ai nỡ quên bến nước buôn làng.
Không hoa, không môi hôn
Người hát nhận đồng cảm từ người nghe qua mắt nhìn ngấn nước
Nước mắt không rơi
Nước mắt long lanh ngưỡng phục
Lóng lánh hạnh phúc
Một phía đời vừa mở cánh giao hoà.
Chân thực đến không ngờ
Các chàng trai trải lòng với gió
Với lời ca với đêm dần ngắn
Bằng trái tim căng tràn nhựa sống
Rằng yêu
Rằng hát
Nối khát khao
Xoá ngăn cách
Níu xa về.
Tôn Nữ Ngọc Hoa
Bây chừ
Cúc vẫn rực vàng
Mưa rơi nhẹ hạt
Nồng nàn mùa thu
Bây chừ
Đêm hết hoang vu
Mây trời nhẹ lướt
Tình thu thắm nồng
Bây chừ
Nắng toả lan hồng
Che nghiêng nét trúc
Nhẹ vờn nhành mai
Bây chừ
Giấy thấm mực mài
Ươm vần gieo chữ
ngọt lời tình thu
Dạo đàn nâng phím cung ru…
Nghe xao xuyến lạ, nét thu tự tình.
Minh Tâm
Chào các bạn,

Bài này mình đặt tên là “Ba Haiku” vì nó là ba bài Haiku biệt lập. Ghép chúng thành một bài cho vui.
Gọi là Haiku nhưng đây chắc phải là Haiku cải biên hay Haiku mới 🙂 vì mình không dùng qui luật Haiku cổ điển.
Ý thơ, viết theo dòng Haiku thiền.
Các bạn đọc như là 3 bài biệt lập (chẳng liên hệ gì với nhau). Rồi đọc lại thành một bài dài. Rồi cho mình biết cảm tưởng nhé. 🙂 Đang thí nghiệm mà 🙂
Chúc cả nhà một tuần vui.
Mến,
Hoành
.
Ba Haiku

Mảnh tuyết nhỏ
Rơi trên cọng cỏ
Trắng núi Rockies
Quạ đen
Đứng trên cột đèn
Mịt mù tuyết đổ
Tách cà phê
Bên lò sưởi
Bão trắng xóa đồi thông
Chào các bạn

Hôm nay chúng ta bàn đến một bài thiền thi của thiền sư Vạn Hạnh, dạy học trò, đã đăng trước đây trong PPS Thiền Thi (Lý Trần). Thiền sư Vạn Hạnh họ Nguyễn, sinh vào khoảng năm 932, người làng Cổ Pháp, phủ Thiên Đức (hiện nay là làng Đại Đình, xã Tân Hồng, huyện Tiên Sơn, Bắc Ninh). Ngài xuất giá ở chùa Lục Tổ, là học trò của Thiền Ông. Ngài thuộc thế hệ thứ 7 của dòng thiền Tỳ Ni Đa Lưu Chi của chùa Pháp Vân.
Thiền Sư Vạn Hạnh đã từng giúp vua Lê Đại Hành trị quốc, nhưng khi thấy vua Lê Long Đĩnh không còn là minh quân, thiền sư Vạn Hạnh đã cùng với Đào Cam Mộc sắp xếp việc triều chính và đưa Lý Công Uẩn lên ngôi vua hiệu Lý Thái Tổ năm 1009.
Vào ngày rằm, tháng 5, năm Ất sửu, Thuận Thiên 16 (1025), ở chùa Lục Tổ, trước lúc qua đời, thiền sư đã gọi học trò đến dặn dò trong bài Thị đệ tử sau:
Thị đệ tử

Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô
Việt dịch:
Dạy học trò
Thân như điện chớp, có thành không
Cỏ cây xuân thắm, thu héo tong
Suy thịnh vào tay, lòng không sợ
Thịnh suy như sương bám cỏ đồng
Thân như điện chớp có thành không.
Thời xưa người ta gọi ánh chớp trên trời là điện. Thân ta như điện chớp tức là có đó và biến mất ngay, có thành không. Tức là nói đến cái phù du tạm bợ của thân này.
“Có thành không” trong bản chữ Hán là “hữu hoàn vô”, tức là “có trở về không.” Trở về, như vậy có nghĩa là, trước là không, sau mới thành có, sau đó lại trở về không.
Tức là, “không” đây chẳng có nghĩa là “không có” theo nghĩa triệt tiêu, zero. “Không” đây là tên của bản tính nguyên thủy, bản tính đầu tiên, của tất cả mọi thứ trong vũ trụ. Vì vậy, ta nên viết hoa cho dễ hiểu–Không

Người ta hay dùng hình ảnh “nước và sóng” để diễn tả “Không và có”. Nước là bản tính nguyên thủy, sóng là hiện tượng bề mặt. Nước thì luôn ở đó, nhưng mỗi con sóng thì chỉ hiện ra vài mươi giây là biến mất. Sóng tan lại “trở về” nước. Thân ta tan biến, lại trở về Không.
Như vậy khi chết đi, cái thân như ánh chớp này lại trở về bản tính nguyên thủy của mình là “Không”. Chết chẳng phải là hết, mà là trở về bản tính nguyên thủy—Không.
Cỏ cây xuân thắm, thu héo tong

Có sinh thì có tử. “Thành, Trụ, Hoại, Không” là bốn thời kỳ sống của vạn vật—sinh ra, đứng vững, hư hại, tan biến.
Cây cỏ mùa xuân nẩy sinh mầm sống, hạ là thời sống mạnh, thu là vào giai đoạn héo úa, đông là chết.
Con người có sinh thì có tử, cũng là lẽ tự nhiên. Tử có nghĩa là thân này tan biến đi để trở về Không.
Vậy thì việc gì mà sợ chết? Việc gì mà các đệ tử phải sợ, phải buồn việc thầy chết?
Suy thịnh vào tay, lòng không sợ. Thịnh suy như sương bám cỏ đồng.
Khi xuống khi lên, khi thắng khi thua, khi thành khi bại, khi suy khi thịnh, cũng là lẽ tự nhiên. Cả một đời người cũng chỉ là một ánh chớp, thì bao nhiêu suy thịnh lên xuống trong đời đó còn nhỏ và nhanh hơn cả một ánh chớp. Mong manh phù du như giọt sương trên đầu cỏ, sẽ tan biến ngay dưới những ánh mặt trời đầu tiên. Có gì mà phải quan trọng hóa chúng? Có gì mà phải sợ?
Sống chết cũng chỉ là một tí lên xuống suy thịnh, như sóng lên sóng xuống, của vòng luân lưu “có hoàn Không, Không sinh có”, mà thôi. Có gì mà phải sợ?

Chúng ta cần ghi chú thêm ở đây rằng, “không sợ” là một đức hạnh rất quan trọng trong đường tu Phật. Người Giác Ngộ có tâm tĩnh lặng, không sợ, không có bất kỳ nỗi sợ nào gây sóng gió trong tâm.
Trong 6 đường tu của Bồ tát (lục độ ba-la-mật), đường đầu tiên là bố thí—bố thí tiền (tài thí), bố thí Phật pháp (pháp thí), và bố thí tính không-sợ (vô úy thí). Trong ba loại bố thí này, thì bố thí cao quí nhất là “vô úy thí”, tức là “bố thí tính không-sợ,” là mang cho người ta sự can đảm và đức bình tĩnh.
Tóm lại, bài thơ này, nhắn nhủ đệ tử trước khi chết, rằng sống chết là lẽ tự nhiên. Thân này cũng chỉ phù du như ánh chớp. Đang có và sẽ trở về Không. Cũng chỉ là thịnh suy của sóng lên sóng xuống, sóng sinh và sóng tan, trên mặt biển. Chẳng có gì phải lo sợ.
Binh thản đối diện cái chết.
Bình thản đối diện thịnh suy thắng bại ở đời.
Bình thản đối diện cuộc đời.
Không sợ.
Không sợ thắng bại, thịnh suy, được mất, sống chết.
Tâm tĩnh lặng.
Chúc các bạn một ngày vui,
Mến,
Hoành
© copyright 2009
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

Đợi hoài ngày rét nhất năm
Rặng quỳ hiu hắt xa xăm cuối đường
Ngỡ ngàng
một sớm tinh sương
Người đi ngoái lại
sắc vương dấu mùa
Ô hay, nửa thực nửa ngờ
Thắm vàng ngập lối hoa đùa gió đông
Rải niềm vui tặng mênh mông
Giữ riêng vị đắng ẩn trong hương quỳ