Chuyển hóa cuộc đời

Chào các bạn,

Chúng ta thường nghe “chuyển hóa cuộc đời” và ta hiểu rằng đó có nghĩa là “làm cho cuộc đời này đẹp hơn”, và ta nghĩ đến hình ảnh của một người xây đường, xây nhà, và chuyển hóa trái tim cho mọi người trên thế giới để cuộc đời đẹp hơn.

Nghĩ vậy cũng được, nhưng đó là nghĩa phụ. Nghĩa chính thì khác.

Nếu cả hai tuần nay bạn bị bệnh sắp hấp hối, không ăn không ngủ gì, sức lực biến mất, đầu óc thì thờ thẫn lờ đờ, không còn thiết sống, nhà quàn đang chờ bạn, vì bạn vừa được tin nàng phải đi lấy chồng. Nhưng chiều nay nàng đến thăm, báo cho bạn biết nàng đã cương quyết nói với bố mẹ nàng không lấy chồng, vì nàng chỉ yêu có bạn thôi, và nàng thà chết chứ không thể bị ép buộc lấy chồng ngoài ý muốn. Bạn nghe xong bỗng nhiên hồi phục và mạnh mẽ, yêu đời, đánh răng rửa mặt, thay đồ, bước chân sáo nhún nhảy, mời nàng đi ăn vì cả hai tuần nay không ăn gì, đói bụng quá.

Đó là nghĩa chính của “chuyển hóa cuộc đời.” Tức là làm cho cuộc đời hoàn toàn đổi khác, từ sầu thảm và bóng tối, đến ánh sáng và hạnh phúc. Cuộc đời được chuyển màu chỉ trong một tích tắc.

Tâm thức ta làm việc như thế. Cùng một trái cam, tâm thức chết và tuyệt vọng thấy đó là trái -A, tâm thức sống và hy vọng thì thấy đó là +A. Một thế giới ta thấy là vô hồn, vô tình, vô hy vọng, có thể chỉ trong một tích tắc thay đổi của tâm thức mà trở thành sống động, yêu ái , tràn đầy hy vọng.

Đó là chuyển hóa toàn diện cuộc đời, chuyển hóa toàn diện thế giới quanh ta, trong một tích tắc. Và đó là điều quan trọng.

Khi tâm thức ta giác ngộ, à, hốt nhiên đại ngộ, cuộc đời đối với ta hoàn toàn đổi mới như thế.

Môt thế giới đầy quỷ dữ tham sân si được chuyển hóa thành một thế giới của các vị Phật đã thành hoặc đang thành.

Đó là chuyển hóa thế giới bằng tâm thức của chính mình.

Chúc các bạn luôn đầy ánh sáng và hy vọng.

Mến,

Hoành

© copyright 2014
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

5 thoughts on “Chuyển hóa cuộc đời”

  1. Cám ơn anh Hoành,

    Em đồng ý với anh. Khả năng tóm gọn một cái bài dài ngoằng là việc rất khó. Nhưng em bắt đầu thấy mình có khả năng này. Và điều này học được nhiều từ anh. Một số bài viết của anh trước đây rất sâu sắc và giải nghĩa đầy đủ để ai cũng có thể đọc được. Nhưng tóm lại thì chỉ có 1 ý duy nhất. Nên em rất thích làm 1 bài thơ ngắn để tóm tắt toàn bộ bài của anh. Và cũng đã từng làm vài bài như thế.

    Dù sao thì những tác giả như Krishnamurti hay Osho rất đáng để đọc. Nhưng sau đó mình tóm lại 1 ý, và tập trung vào đó để thực hành thì rất hay. Như là toàn bộ lời dạy được Đức Giê su đúc kết trong 2 điều cực ngắn là Kính Chúa – Yêu Người. Thực hành thì cả đời.

    Em kể ra thì dài dòng nhưng chính vì đọc vài bài của Osho mà em tìm được đến DCN đấy ạ

    Like

  2. Anh có đọc Osho một ít để tìm hiểu sự mạch lạc trong tư tưởng. Không có gì đặc sắc và mới lạ, và chắp vá, không hệ thống. Nhưng tách riêng từng bài, thì có những bài hay.

    Nhưng vấn đề lớn của Osho là vi phạm luật pháp. Các tay trái tay phải của ông ta phạm trọng tội ở Mỹ (đầu độc dân cả một vùng qua các nguồn nước giếng của họ) và ông ta thì vi phạm luật di trú. Sau khi bị đẩy ra khỏi Mỹ ông bị 21 quốc gia từ chối cho ở, và phải trở về Ấn Độ và chết ở đó.

    http://en.wikipedia.org/wiki/Rajneesh

    In mid-1981, Rajneesh relocated to the United States, where his followers established an intentional community (later known as Rajneeshpuram) near Antelope, Oregon south of The Dalles, Oregon. Almost immediately, the commune’s leadership became embroiled in conflicts with local residents (primarily over land use), which were marked by hostility on both sides. The large number of Rolls-Royce cars purchased for Rajneesh’s use by his followers also attracted criticism. The Oregon commune collapsed in 1985 when Rajneesh revealed that the commune leadership had committed a number of serious crimes, including a bioterror attack (food contamination) on the citizens of The Dalles.[2] He was arrested shortly afterwards, and charged with immigration violations. Rajneesh was deported from the United States in accordance with a plea bargain.[3][4][5] Twenty-one countries denied him entry, causing Rajneesh to travel the world before returning to Pune, where he died in 1990.

    Like

  3. Hi anh Hoành! anh có đọc Osho không, em thì ghiền đọc sách của ông này, lúc đầu đọc sách của Osho em thấy dễ bị “tẩu hỏa nhập ma” lắm!

    Like

  4. Tks Tuấn. Đọc Krishnamurti rất thích những dòng lý luận hầu như không bào giờ ngừng chảy. NHưng anh luôn nghĩ là Krishnamurti lý luận quá nhiều và nói quá nhiều, cho nên thành rất rối rắm với đa số người.

    Anh có cảm tưởng đoạn dài Krishnamurti nói ở đây có thể tóm gọn lại bằng một câu: “Sống ở đây lúc này, vì chỉ có lúc này là thật, quá khứ và tương lai chỉ là tư tưởng, thậm chí là ảo tưởng. Và sống là nhìn mọi thứ “như nó là”, as it is.”

    Không biết Tuấn có đồng ý không.

    Like

  5. Cám ơn anh Hoành,

    Thật là trùng hợp vì tối qua em vô tình đọc ngay câu trả lời của Krishnamurti về sự đốn ngộ. EM xin phép anh được post tại đây, để bạn nào đọc được thì xem đó như niềm vui giúp chính mình chuyển hóa cuộc đời.

    ————–
    HỎI : Chúng ta có thể thực hiện ngay lập tức chân lý ngài đề cập mà không cần chuẩn bị sẵn từ trước ?

    KRISHNAMURTI : Đối với ngài, chân lý nghĩa là gì ? Chúng ta không nên dùng một tiếng mà chúng ta không biết ý nghĩa ; chúng ta có thể dùng một tiếng giản dị hơn, một tiếng trực tiếp hơn. Ngài có thể hiểu được, lý hội được một vấn đề một cách trực tiếp ? Đó là những gì ngụ ngầm tiềm tàng trong câu hỏi, phải thế không ? Ngài có thể hiểu được hiện thể một cách lập tức, ngay bây giờ ? Trong việc hiểu được hiện thể ngài sẽ hiểu được ý nghĩa quan trọng của chân lý ; nhưng nói rằng mình phải hiểu chân lý, nói như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngài có thể nào hiểu được một vấn đề trực tiếp, một cách trọn vẹn và giải thoát khỏi vấn đề ? Dó là ngụ ý của câu hỏi, phải thế không ? Ngài có thể hiểu một sự khủng hoảng, một sự thách thức ngay lập tức , thấy được ý nghĩa trọn vẹn của sự khủng hoảng ấy và giải thoát khỏi sự khủng hoảng ấy ? Khi ngài hiểu được một điều gì thì điều ấy không để lại dấu vết ; do đó, sự hiểu biết hoặc chân lý chính là điều giải phóng. Ngay bây giờ ngài có thể được giải phóng khỏi một vấn đề, khỏi một sự thách thức ? Phải chăng cuộc đời là một chuỗi dài gồm những sự thách thức và những đáp ứng, và nếu đáp ứng của ngài đối với một sự thách thức mà bị qui định , bị giới hạn, không trọn vẹn thì lúc ấy sự thách thức kia để lại dấu vết của nó, cặn bã của nó, và dấu vết cặn bã ấy được củng cố hơn nữa bởi một sự thách thức mới khác. Vì thế, mình vẫn luôn luôn giữ lại một trí nhớ cặn bã, gồm những sự tích trữ, những vết sẹo ; và mang trong lòng tất cả những vết sẹo ấy, ngài lại cố gắng đón nhận sự mới lạ, do đó, ngài không bao giờ đón nhận sự mới lạ được. Vì thế ngài không bao giờ hiểu được điều gì cả, không bao giờ ngài giải thoát được khỏi bất cứ sự thách thức nào của đời sống.

    Vấn đề câu hỏi là như vầy : tôi có thể nào hiểu được một sự thách thức một cách trọn vẹn, một cách trực tiếp ; hội cảm tất cả ý nghĩa của sự thách thức ấy ; chiều sâu thẳm của nó, vẻ đẹp và sự xấu của nó và nhờ thế mà giải thoát khỏi sự thách thức ấy. Mọi sự thách thức đều vẫn luôn luôn mới lạ, phải thế không ? Chẳng hạn vấn đề của ngài vào ngày hôm qua đã biến đổi hẳn đến nỗi ngày hôm nay ngài đón gặp vấn đề ấy thì nó hoàn toàn mới lạ hẳn rồi. Nhưng ngài đón gặp vấn đề ấy qua phạm trù cũ kỹ, và ngài đón gặp vấn đề ấy mà tâm thức ngài không có gì thay đổi, ngài chỉ biến thể đôi chút tư tưởng của chính ngài.
    Tôi xin trình bày lại một cách khác. Tôi đã gặp ngài vào ngày hôm qua. Trong thời gian ngắn sau sự gặp gỡ ấy ngài đã thay đổi hẳn. Ngài đã biến đổi, biến thể, nhưng tôi vẫn giữ hình ảnh của ngài vào ngày hôm qua. Ngày hôm nay tôi gặp lại ngài với hình ảnh của tôi về ngài vào ngày đã qua, và do đó tôi không hiểu được ngài – tôi chỉ hiểu hình ảnh của ngài mà tôi đã thu được vào ngày đã qua. Nếu tôi muốn hiểu được ngài, một thực thể thiên chuyển, hóa thân, tôi phải xua bỏ đi, thoát đi hình ảnh của ngày hôm qua. Nói một cách khác, muốn hiểu một sự thách thức luôn luôn mới lạ, tôi phải đón nhận nó một cách tươi tắn mới lạ, không để rơi lại cặn bã của ngày hôm qua, vì thế tôi phải giã biệt với ngày đã qua.

    Sau rốt, cuộc đời là gì ? Đó là cái gì vẫn luôn luôn mới lạ, phải thế không ? Đó là cái gì vẫn luôn thiên chuyển, thay đổi không ngừng, luôn luôn tạo ra một cảm giác mới mẻ. Ngày hôm nay không bao giờ giống như ngày hôm qua và đó là vẻ đẹp mê hồn của cuộc đời. Ngài và tôi, chúng ta có thể nào đón gặp mọi vấn đề một cách mới lạ ? Khi trở về nhà, ngài có thể đón gặp vợ con ngài một cách mới lạ, đón gặp sự thách thức một cách tươi tắn mới mẻ ? Ngài sẽ không có khả năng làm như thế nếu ngài đeo mang chĩu nặng những kỷ niệm của ngày hôm qua. Vì thế, muốn hiểu sự thật của một vấn đề, của một mối tương quan thì ngài phải đến vấn đề một cách tươi tắn – chứ không phải với một “tâm trí cởi mở”, vì điều này chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngài phải đến vấn đề mà không mang những vết sẹo của những kỷ niệm ngày hôm qua – nghĩa là đối với mỗi sự thách thức vừa khởi phát, ngài phải có trực thức về tất cả những đáp ứng của ngày hôm qua ; và khi trực thức về cặn bã ngày qua, kỷ niệm ngày qua, ngài sẽ thấy rằng những cặn bã, những kỷ niệm ấy rơi mất đi mà ngài không phải chống trở, vì thế, tâm trí ngài mới được tươi tắn.

    Mình có thể thực hiện chân lý ngay lập tức, không phải chuẩn bị ? Tôi nghĩ rằng điều này nhất định có thể thực hiện được – tôi xác định như thế không phải vì đà lòng hứng khởi nhất thời, không phải vì ảo tưởng nào đó ; tôi xác định như thế, và ngài hãy thể nghiệm điều ấy đứng về mặt tâm lý và ngài sẽ thấy rõ. Hãy lấy thí dụ về bất cứ sự thách thức nào, bất cứ sự việc ngẫu xuất nào – đừng đợi đến một cuộc khủng hoảng to tát nào – và ngài sẽ thấy ngài phản ứng với nó thế nào. Ngài hãy để ý trực tiếp về nó, ý thức trực tiếp về những đáp ứng của ngài, về những ý định của ngài, về những thái độ của ngài, và ngài sẽ hiểu những cái đó, ngài sẽ hiểu bối cảnh của ngài. Tôi quả quyết rằng ngài có thể thực hiện chân lý ngay lập tức nếu ngài đặt trọn vẹn sự chú ý vào đó. Nếu ngài tìm kiếm ý nghĩa trọn vẹn của bối cảnh ngài, bối cảnh ấy sẽ ban cho ngài ý nghĩa của nó và lúc ấy trong một thoáng chốc ngài sẽ khám phá ra chân lý , hiểu được vấn đề. Sự hiểu biết chỉ xuất hiện từ trong hiện tại, ngay bây giờ, tức là vẫn luôn luôn ở ngoài thời gian. Dù điều ấy có thể xảy đến ngày mai nhưng nó vẫn là ngay bây giờ ; chỉ triển hạn, chuẩn bị đón nhận những gì xảy đến vào ngày mai là tự ngăn chận không cho hiểu được những gì đang là ngay bây giờ. Chắc chắn ngài có thể hiểu được trực tiếp hiện thể ngay bây giờ, có được không ? Muốn hiểu được ”cái đang là”, tức là hiện thể, ngài phải không bị quấy động, xao lãng, ngài phải để trọn tâm trí vào nó. Đó là sự chú tâm quan hệ duy nhất ngay khoảnh khắc bây giờ, một cách trọn vẹn. Lúc ấy hiện thể mới ban cho ngài sự sâu thẳm trọn vẹn của nó, ý nghĩa trọn vẹn của nó, và nhờ thế, ngài mới thoát khỏi vấn đề.

    Nếu ngài muốn biết chân lý, ý nghĩa tâm lý của tài sản, chẳng hạn, nếu ngài muốn thực sự hiểu nó một cách trực tiếp, ngay bây giờ, làm thế nào ngài đi đến nó ? Dĩ nhiên ngài phải cảm thấy thân thuộc, đồng nhất thể với vấn đề, ngài không nên sợ hãi vấn đề , ngài không phải có bất cứ tín ngưỡng nào, bất cứ câu trả lời nào, giữa ngài và vấn đề. Chỉ lúc nào ngài được tương quan trực tiếp với vấn đề thì ngài mới thấy được câu trả lời. Nếu ngài đưa ra sẵn câu trả lời, nếu ngài phê phán, có một khuynh hướng tâm lý đối nghịch thì lúc ấy ngài sẽ triển hoãn, ngài sẽ chuẩn bị hiểu nó vào ngày mai, mà điều ấy chỉ có thể hiểu được vào ngay “bây giờ”. Vì lý do ấy, ngài sẽ không bao giờ hiểu được gì cả. Trực nhận chân lý không cần chuẩn bị gì cả ; sự chuẩn bị ngụ ý về thời gian , và thời gian không phải là phương tiện để hiểu chân lý. Thời gian là sự kế tục, và chân lý thì nằm ở ngoài thời gian không có tính cách kế tục tiếp diễn. Sự hiểu biết giao cảm không có tính cách lưu diễn liên tục, sự hiểu biết nằm ngay từ khoảnh khắc này đến khoảnh khắc khác, không giữ lại cặn bã nào.

    Tôi ngại rằng tôi đang làm vấn đề có vẻ như rắc rối, có thế không ? Nhưng thực ra thì vấn đề rất dễ dàng, giản dị, nếu ngài chỉ thể nghiệm với nó. Nếu ngài mơ mộng vớ vẩn rồi suy tưởng trầm tư về vấn đề thì vấn đề trở nên rất khó khăn. Khi không còn hàng rào ngăn cách giữa ngài và tôi thì tôi hiểu được ngài. Nếu tôi mở phơi ra trước ngài, tôi sẽ hiểu ngài một cách trực tiếp – và việc mở bày ấy không phải là một vấn đề thời gian. Thời gian có thể làm tôi cởi mở ? Sự chuẩn bị, ý thức hệ, kỷ luật có thể làm tôi cởi mở với ngài ? Nhất định là không. Điều làm tôi cởi mở với ngài là ý định tìm hiểu của tôi. Tôi muốn cởi mở phơi bày vì tôi không có gì để giấu giữ lại, tôi không sợ hãi gì cả ; vì thế tôi cởi mở, và sự giao cảm trực tiếp được thành hình, chân lý được xuất hiện. Muốn đón nhận chân lý, muốn biết được vẻ đẹp mê hồn của chân lý, muốn biết được niềm vui tuyệt trần của chân lý, mình phải cởi mở đón nhận lập tức, không bị vẩn đục ám khói bởi những lý thuyết, bởi những nỗi sợ hãi, bởi những câu trả lời.

    Trích: Krishnamurti – Tự do đầu tiên và cuối cùng
    Bản dịch Phạm Công Thiện

    Like

Leave a comment