Chào các bạn,
Đây là một truyện trong tập 101 Truyện Thiền
Khi Bankei mở mùa an cư kiết hạ, đệ tử từ nhiều nơi trên đất Nhật về tham dự. Trong một buổi thiền định, một đệ tử bị bắt gặp đang ăn cắp. Vấn đề được bẩm báo lên Bankei, với yêu cầu là người đệ tử ăn cắp bị đuổi. Bankei lờ vụ này.
Sau đó đệ tử này lại bị bắt gặp ăn cắp như vậy, và một lần nữa Bankei lờ vấn đề. Chuyện này làm các đệ tử khác tức giận; họ viết một thỉnh nguyện thư yêu cầu kẻ cắp bị đuổi, nói rằng nếu không thì họ sẽ rời bỏ.
Sau khi đọc lá thơ, Bankei gọi mọi người đến. “Các anh em rất thông thái,” thiền sư nói với họ. “Anh em biết cái gì đúng và cái gì không đúng. Anh em có thể theo học nơi khác nếu muốn, nhưng người anh em khốn khó này chẳng biết đúng sai. Ai sẽ dạy anh ta nếu tôi không dạy? Tôi sẽ giữ anh ta lại đây dù là tất cả các anh em rời bỏ.”
Một suối lệ chảy dàn dụa trên mặt người đệ tử ăn cắp. Tất cả mọi ham muốn trộm cắp đã tan biến.
Trong Thánh kinh cũng có câu chuyện tượng tự:
Giêsu đang dùng bữa trong nhà, thì kìa, nhiều người thu thuế và người tội lỗi kéo đến, cùng ăn với Giêsu và các môn đệ. Thấy vậy, những người Pharisêu nói với các môn đệ của Giêsu rằng: “Sao thầy các anh lại ăn uống với bọn thu thuế, và quân tội lỗi như vậy?” Nghe như thế, Giêsu nói: “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. Hãy về học cho biết ý nghĩa của câu này: ‘Ta muốn lòng thương xót chứ đâu cần lễ tế’. Vì tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.”
(Trong xã hội Do thái thời đó, kẻ thu thuế còn thấp hơn người tội lỗi, vì thu thuế của dân Do thái để nộp lại cho chính quyền đô hộ La Mã, đó là tiếp tay với giặc, phản quốc).
Các bạn, chúng ta, những người tự cho mình là công chính, hay kết án “người có tội” và cả những người giao du với “người có tội”. Đó là có 3 vấn đề:
– Tự cho mình là công chính.
– Kết án người khác là có tội.
– Và kết án cả những người giao du với người mình cho là có tội.
Nhưng các vị thầy lớn dạy ta tình yêu và lòng thương xót, và không muốn ta kì thị đúng sai.
Đúng sai thường là sai. Sao lại kỳ thị người tội lỗi? Chưa chắc gì ta đã ít tội lỗi hơn ai. Hơn nữa ta có biết gì sâu thẳm trong lòng ai mà lại kết án? Mà dù người tội lỗi thật sự có tội lỗi, thì những người như vậy cần ánh sáng tâm linh hơn người trung bình mà, sao lại không đến gần để mang tình yêu và ánh sáng đến cho họ, mà lại lên mặt đạo đức, kết án, buộc tội?
Thánh nhân dạy yêu thương, không dạy phán đoán và kết án. Vì phán đoán và kết án thì chia cách, nhưng tình yêu đưa con người lại gần với nhau và gần với ánh sáng.
Chúc các bạn luôn yêu thương và thương xót.
Mến,
Hoành
© copyright 2014
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com