Spiraling up – xoắn lên

Chào các bạn,
spiraling upward
Hôm qua trong phản hồi trong bài Thể tính của cuộc sống mình nói đến từ spiraling. Spiraling up là đi theo đường tròn nhưng luôn luôn đi lên với quỹ đạo hình lò xo. Tức là ta luôn trở về điểm khởi hành, nhưng mỗi lần như thế ta lên một mức cao hơn.

Hầu như mọi nghệ thuật trên đời đều là spiraling. Nấu ăn chẳng hạn, đệ tử nhập môn và đại sư phụ cũng chỉ dùng mấy gia vị đó, sư phụ lại thường dùng ít gia vị hơn học trò; cách nấu ăn nói chung thì như nhau, chỉ là sư phụ hàng cao hơn một chút thì tinh tế hơn một chút; không ai thực sự có gì khác lạ hơn người ở cấp dưới mình một bậc; nhưng đệ tử hàng thấp nhất và thầy hàng cao nhất thì khác nhau một trời một vực. Đó là spiraling up hay spiraling upward.

Mọi nghệ thuật khác—âm nhạc, điện ảnh, vũ, võ—cũng vậy. Căn bản nghệ thuật chỉ có vài hành động để thao tác, thầy thì tinh tế và nhuần nhuyễn hơn trò mà thôi.

Nghệ thuật sống cũng chỉ có vài chuyện để làm cả đời—ăn, ngủ, học, làm việc, nghỉ ngơi, quan hệ với người khác. Nhưng ở mỗi mức độ tâm linh, chúng ta sâu sắc hơn một chút trong các việc ta làm.

Mức thấp nhất là mức phản xạ–làm thì làm nhưng chẳng suy nghĩ gì cả.

Mức cao hơn là mức reflection—suy tư đến những điều mình làm và tìm ý nghĩa của nó, và thường là thấy ý nghĩa của hành động tùy thuộc vào một điều gì bên ngoài hành động, như là tùy thuộc vào phục vụ Chúa, phục vụ đồng loại, nhắm đến Niết Bàn.

Mức cao hơn nữa là mức thấy mọi sự hầu như vô nghĩa.

Mức cao hơn là thấy mọi sự có ý nghĩa tự chính nó, và không lệ thuộc vào điều gì.

Mức cao hơn là vượt lên cao hơn ý nghĩa và vô nghĩa—làm mọi sự gần như là một phản xạ (của mức đệ tử thấp nhất) nhưng với sự hiểu biết và kiểm soát các hành vi của mình một cách tinh tế của một nghệ sĩ hàng thầy.

Mức cao nhất là làm mà như không làm, như cây cỏ sống tự nhiên (hoàn toàn không có tì vết của ác tâm của con người).

Mọi mức như thế đều là mức khởi đầu—làm những việc trong đời sống—nhưng sâu sắc hơn, và với trái tim khiêm tốn hơn, thành thật hơn, yêu người hơn, và tĩnh lặng hơn. Đó là spiraling upward.

Đó là lý do các thầy thường chẳng thấy mình hơn học trò gì cả dù vẫn thấy mình là thầy của học trò.

Chúc các bạn luôn spiraling up.

Mến,

Hoành

Các bài cùng chuỗi:

Thể tính của cuộc sống
Spiraling up – Xoắn lên
Hoa nở chẳng đi đâu

© copyright 2013
Trần Đình Hoành
Permitted for non-commercial use
www.dotchuoinon.com

10 thoughts on “Spiraling up – xoắn lên”

  1. Cám ơn cả nhà: Hường, Hồng Thuận, Xuân Lành, Thu Lan, Cường, sunflower210190, congchinh, Thoa, Ngọc Anh…

    Ngày mai anh viết thêm một bài để chia sẻ thêm với các em về việc này.

    Like

  2. Dear Anh Hai

    Em càng đọc bài này em càng thấy rất hay, rất thực tế, rất gần gũi, rất đúng với đời thường.

    Mọi khởi điểm đều giống nhau chỉ khác trong ý chí tập luyện trong thực hành.

    Càng thực hành nhiều với trái tim khiêm tốn, thành thật, yêu người và tĩnh lặng thì càng trở nên điêu luyện về mọi phương diện.

    Em cảm ơn Anh Hai nhiều nhiều 😛

    Em M Lành

    Like

  3. Em chào anh Hoành và các anh chị em trong Đọt chuối non. Trong giáo dục, chúng em cũng được học phương pháp giảng dạy theo mô hình như vậy. Cách để đưa học trò đến với tri thức cũng thông qua con đường vòng, mở rộng hình xoắn ốc, mỗi lần lặp lại thì mở rộng một chút cả về kiến thức và kỹ năng. Phương pháp này không chỉ hợp với các ngành nghệ thuật mà còn phù hợp với cả giáo dục và khoa học, em nghĩ nó cũng phù hợp với các ngành khác. Em xin lấy ví dụ về các sản phẩm chúng ta đang dùng hiện nay cũng là sự ”cải tiến” theo từng chu kỳ phát triển, mỗi lần cải tiến người ta lại phải quay trở lại tìm hiểu, nghiên cứu cái cũ, để mở rộng thêm tính năng và tiện ích và từ đó tạo ra cái mới. Phương pháp này được áp dụng trong giáo dục của châu âu rất rõ. Các cháu bé được làm quen với trách nhiệm cá nhân từ mẫu giáo, lên tiểu học, thì phạm vi trách nhiệm cao hơn một chút, rồi cao lên hơn lại có trách nhiệm với xã hội và cộng đồng.

    Like

  4. Đọc bài của anh Hoành, em chợt nhớ đến khuynh hướng của sự phát triển theo vòng tròn xoáy ốc trong phép biện chứng duy vật của chủ nghĩa Mác-Lê nin ^^

    Like

  5. Cám ơn anh Hoành và bạn Thu Lan ở bài trước,
    Vậy là hôm qua mình đã trở về lại điểm xuất phát ban đầu, nhưng hôm nay mình lại đi tiếp :)!
    Nhưng mà đi như thế nào?
    Upward hay downward thì có gì quan trọng không?
    Đi để mà sống và sống để mà đi chăng?
    Thân ái,

    Like

  6. Em cảm ơn anh về bài viết thật hay, hôm qua em cũng đọc được comment của anh về spiraling và thấy rất thích hình ảnh đi lên theo đường lò xo, trước đây em hay nghĩ đến đường xoáy ốc như chị Thu Lan hoặc là quay lại điểm đầu tiên rồi đi theo những đường tròn rộng hơn.

    Khi mới bắt đầu học tư duy tích cực em rất sợ đi lùi, vì có câu nói “Sự học như con thuyền đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi”, nhưng sau này em thấy hình như trên con đường tâm linh có cả trạng thái không tiến không lùi, có người đứng nguyên một chỗ khá lâu. Em nghĩ chiều đi lên sẽ phụ thuộc vào nỗ lực. Có những thời điểm đi lên hoặc đi xuống chắc chắn sẽ xảy ra khi “đụng chuyện”, là những bài học của cuộc sống, chỉ có điều là những thời điểm đó khá đau đớn, cho dù người ta chọn đi theo hướng nào.

    Chỉ cần can đảm giữ lấy trái tim trong sạch và chấp nhận trả quả cho tất cả những lỗi lầm trong quá khứ mà mình biết hoặc không biết (do vô minh), an trú trong hiện tại, thì con đường tâm linh sẽ như dòng nước xuôi chiều.

    Em nghĩ vậy không biết có đúng không 🙂
    Em Hường

    Liked by 2 people

Leave a comment