Tiếng đàn của mẹ

 

Untitled-1

Nguyễn Anh Tuấn

Kính tặng mẹ

 

    Cứ mỗi sớm, nắng rọi một góc nhà

    tiếng đàn của mẹ lại ngân lên

    con ngắt dây điện thoại bàn và tắt máy cầm tay

    bất giác thở nhè nhẹ…

     

    Giờ đây, mẹ có quyền mơ mộng bên khúc Réveri1

    sau nhiều năm tháng, người mơ mộng là mẹ phải cố bơi trong dòng lũ đục ngầu

    dòng lũ từng bị ô nhiễm bởi lửa đạn khói bom, bởi máu tươi, bởi giọt nước mắt mồ hôi nhọc nhằn tem phiếu

    và giờ lại đang bị ô nhiễm bởi đủ thứ quái gở đời thường…

    Mặc kệ hết, mẹ thổn thức trong giai điệu của người anh nhạc sĩ quá cố: Tình yêu đôi ta lỡ làng

    để chiêm nghiệm cái “Bẽ bàng” 2 bằng hạnh phúc đơn sơ, nghèo nàn

    đẹp như bức tranh lụa tả người thiếu nữ mơ mộng

    của người chồng hoạ sĩ vẽ trong thời thất nghiệp…

    Bên cái thực tại hổ lốn, thực tại nhờ nhờ

    tiếng đàn của mẹ thanh tao, yếu đuối và tự tin biết chừng nào!

     

    Bản Sérenade của người nhạc sĩ thiên tài cái gì cũng dở dang

    tia nắng xẻ đôi,

    cơn mưa vội vàng chỉ kịp ướt lòng người

    nụ cười chưa kịp trao người yêu dấu, giọt lệ nuốt thầm một nửa

    Ai hôm nay không tìm thấy mình trong bản Giao hưởng dang dở 3?

    Con thay mặt cuộc đời cảm ơn mẹ.

     

    Cháu gái lên ba ngồi chễm chệ bên bà

    mắt nhìn hau háu vào những phím đàn ngọc ngà và đôi bàn tay nhỏ xanh xao như của bà Tiên

    miệng trẻ bi bô hát theo: lúc ở nhà mẹ là cô giáo

    Mắt bà vui rầng rậng nước.

     

    Mẹ cuốn con trở về nơi có lũ ống, lũ tràn , lũ quét, lũ muộn

    nơi rừng hoang bị đốn, thú hoang trốn chạy

    có những em bé ra vào lán cỏ như đàn thú nhỏ

    có nắm xôi trong ếp khẩu chấm chéo4 ngọt bùi đến độ làm con cay mắt

    có bước xoè chuếnh choáng ôm vào lòng tình thương không nghi kỵ

    con như nhìn thấy trong lòng bàn tay

    những nẻo đường đi của miếng ăn cái mặc, của lời nói bài ca dân dã

    chúng thật và xót xa đến nao lòng khiến con không sao giả dối nổi- cả những khi cần đến lời nói dối…

     

    Những nỗi ngao ngán chợt lặng đi. Nhưng chúng không tắt ngấm

    Và con ngơ ngác đi tìm cái mà chúng chuyển hoá thành. Chưa tìm thấy

    nhưng con chợt nhận ra:

    những dòng người đang nhớn nhác, những toan tính nhỏ mọn, những mời mọc trơ tráo

    Chưa tìm thấy

    nhưng có một sức mạnh vô hình đưa con trở về những năm tháng nẻo rừng

    thời mà cái đói thường ám ảnh con

    Nhưng chỉ cần ngả nghiêng bước trên con đường mòn

    sững sờ trước vệt ban rừng hoang dại

    là con thấy đời con không vô nghĩa

    và chỉ còn thấy khổ tâm khi không diễn tả nổi sự ngây ngất của mình

    cũng như, lúc này đây con day dứt hoang mang

    bởi không tìm được cách nắm bắt con thú hoang xúc cảm

    đang rải nốt mưa nốt nắng, nốt buồn nốt vui

    đang hiển hiện ra như cái đích của đời con…

                                                                                                                                                            2007      

                                                                            

____________

1. Bản nhạc “ Mộng mơ” của nhạc sĩ  Shuman

2. Tên một bài hát của nhạc sĩ Lê Yên

3. Bản giao hưởng của nhạc sĩ  Shubert

4. Làn đựng cơm nếp đan bằng mây, tre của đồng bào Thái- Thức chấm đồ ăn được làm từ nhiều loại gia vị trên rừng.

3 thoughts on “Tiếng đàn của mẹ”

  1. Chỉ có thể nói với mẹ: cũng như, lúc này đây con day dứt hoang mang

    bởi không tìm được cách nắm bắt con thú hoang xúc cảm

    đang rải nốt mưa nốt nắng, nốt buồn nốt vui

    đang hiển hiện ra như cái đích của đời con…
    Em cám ơn anh Tuấn với bài thơ khó nhớ nhưng ý nghĩa.

    Like

Leave a comment